Việc gấp, chớ tìm, chớ nhớ.
Vết máu chưa khô ở trên vải trắng, nhìn cực kỳ chói mắt, chữ viết có chút thâm trầm, đủ để nhìn ra được lúc Hoa Liên Phong viết chữ này tâm tình rất nặng nề.
“Đại Hoa, sư phụ đâu?” Hoa Khấp Tuyết nắm chặt huyết thư, đè xuống lo lắng trong lòng, lạnh lùng nhìn Đại Hoa.
“Ngao!” Đại Hoa miễn cưỡng gãi gãi mặt, gầm nhẹ một tiếng, Lão Đầu Nhi không có việc gì á..., chỉ là lúc đi hơi gấp một chút.
“A Noãn, Đại Hoa có phản ứng này, đã nói rõ Hoa gia gia không có việc gì.” Mộ Lương nhíu nhíu mày, thấy dáng vẻ Đại Hoa không có chút lo lắng nào, liền nghĩ Hoa gia gia là tự mình rời đi, nhưng rốt cuộc có nguyên nhân gì, làm cho hắn phải đi gấp thế kia, cũng không kịp gặp bọn họ để từ biệt, còn viết xuống huyết thư?
“Ta hiểu biết rõ.” Hoa Khấp Tuyết khẽ hạ mắt xuống, mới vừa rồi do thấy máu trên bức thư, nàng liền lo lắng, nhưng nghĩ kỹ một chút, lo lắng trong lòng cũng buông xuống, nhìn bộ dáng đại hoa nhàn nhã như vậy, nhất định sư phụ không hề gặp chuyện không may gì.
“Hoa gia gia đã có chuyện gì?” Mộ Lương nhìn huyết thư, trăm mối nghi ngờ vẫn không có cách giải.
“Không biết.” Hoa Khấp Tuyết thở dài, vuốt ve đầu Đại Hoa.
“Ngao!” Đại Hoa gầm nhẹ một tiếng, cọ đầu vào tay Hoa Khấp Tuyết, ý bảo nàng Lão Đầu Nhi không có việc gì.
“Hoa gia gia làm như vậy tự nhiên hắn đã có suy tính, chúng ta bây giờ lo lắng cũng là phí công.” Mộ Lương nhàn nhạt nhìn Đại Hoa, lý trí nói.
“Chúng ta xuống núi.” Hoa Khấp Tuyết mấp máy môi.
“Đại Hoa, đi theo chúng ta, hay là một mình ở lại Mang sơn?” Mộ Lương nhíu mày nhìn nó, mang sơn này linh vật rất nhiều, hắn không biết được Đại Hoa buông xuống được những người bạn này.
“NGAOO!” Đại Hoa hưng phấn từ trên mặt đất đứng dậy, ở trước mặt Mộ Lương dùng sức lay cái đầu, nó muốn đi theo bọn họ xuống núi.
Đây không phải là con trai của Thú Vương sao? Tại sao lại không có tiền đồ như vậy? Khiêu Hồng đột nhiên mở miệng, trong giọng nói chứa đầy giễu cợt.
“Khiêu Hồng, vì sao ngươi lại biết nhiều chuyện như vậy?” Hoa Khấp Tuyết nhàn nhạt hỏi.
Chủ tử, ta cùng Liệp Tử là bảo vật ở Thượng Cổ lưu truyền xuống, có cái gì mà không biết, người có được chúng ta, thu phục thiên hạ đều không phải là việc khó! Khiêu Hồng rất đắc ý nói.
Khóe mắt Hoa Khấp Tuyết giật giật, “Khiêu Hồng, các ngươi chỉ làm cho Huyễn Lực của ta cùng Mộ Lương tăng lên, chỉ như vậy mà có thể được chiếm được thiên hạ?”
Mộ Lương không thèm vỗ đầu Đại Hoa cái nào, vẻ mặt lạnh nhạt nhìn về phía Hoa Khấp Tuyết, bên ngoài hắn làm như không quan tâm bọn họ đang nói cái gì, nhưng trong lòng cũng rất nghi ngờ, không nhịn được liền hỏi Liệp Tử.
Chủ tử, Liệp Tử không chỉ có thể giúp ngài tăng lên Huyễn Lực, trong cơ thể Liệp Tử cùng Khiêu Hồng còn cất giấu một phần tu luyện bí truyền, nếu chủ tử cùng cô nương muốn học, cảnh giới của hai người nhất định có thể đạt được lên tới thần cảnh giới, Liệp Tử cùng Khiêu Hồng vốn là thần vật, chôn giấu vạn năm ở Hàn Trì, chính là chờ chủ tử tới kêu chúng ta tỉnh dậy.
Mà lời nói này, Khiêu Hồng cũng cùng Hoa Khấp Tuyết nói qua một lần.
“Mộ Lương, theo giúp ta tu luyện.” Hoa Khấp Tuyết lạnh nhạt nói.
“Đương nhiên.” Mộ Lương nhếch môi, ôm nàng vào trong ngực, thần vật? Bí truyền? Vận khí của bọn hắn có phải hay không thật là quá tốt đi?
“Nếu là thần vật, tại sao ngươi lại cam nguyện đi theo chúng ta?” Hoa Khấp Tuyết tựa trong ngực Mộ Lương, sờ sờ Khiêu Hồng, bọn họ dù có thật sự cường đại, nhưng cũng cũng chỉ là con người đó sao?
Chủ tử không cần tự coi nhẹ mình, chủ tử cùng người nam nhân kia không phải là người bình thường, không đúng như vậy sẽ không thuần phục được chúng ta.
“A, thuần phục, Nhưng Khiêu Hồng hồi nãy ngươi đã rất ghét bỏ ta đấy thôi.” Hoa Khấp Tuyết khẽ cười.
Chủ tử! Đó là Khiêu Hồng đang cáu kỉnh, có thể đi theo bên cạnh chủ tử, là vinh hạnh của Khiêu Hồng! Khiêu Hồng vội vàng la lớn, âm thanh non nớt không có nửa điểm thuyết phục.
“A Noãn, nàng nói chúng ta rốt cuộc là ai?” Mộ Lương cười như không cười vuốt ve xương quai xanh của mình.
“Quản chuyện đó làm gì.” Hoa Khấp Tuyết cười nhạt, thấy sắc trời hơi trễ, nhíu mày, “Chúng ta nên xuống núi.”
Mộ Lương dịu dàng cười cười, tay hơi dùng sức, ôm nàng nhảy lên lừng của Đại Hoa, bế nàng lên phía trước cho nàng ngồi ở phía trước mặt mình.
“Đại Hoa, xuống núi.” Mộ Lương vỗ vỗ đầu Đại Hoa.
Đại Hoa cực kì hưng phấn mà rống lên một tiếng, nhanh chóng chạy về phía trước, cảnh vật bốn phía không ngừng lùi lại, đến cuối cùng, nó lại chở hai người bay lên giữa không trung, đạp gió đi tới.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...