Editor: Mộc Du
Chờ sau khi hắn đi, hai mắt Hoa Khấp Tuyết chậm rãi mở ra, khuôn mặt nhỏ nhắn liền tái nhợt, vén chăn lên hướng về phía cửa sổ ——
"Oẹ ——"
Hoa Khấp Tuyết ói ra hết tất cả cháo mới vừa ăn xong, còn không ngừng nôn khan, trước lúc chưa mang thai nhiều lắm là khi nhìn thấy một số thứ đáng ghét thì dạ dày mới có chút không thoải mái thôi ai biết là sau khi mang thai phản ứng lại mạnh mẽ dọa người như vậy, nàng nghĩ đây chính là do ảnh hưởng tâm lý.
"Biết sẽ ói, còn ăn nhiều như vậy làm gì?" Âm thanh bất đắc dĩ của Mộ Lương ở phía sau truyền tới: "Có thể lừa gạt được nhất thời nhưng chín tháng sau này cũng có thể giấu giếm được sao?"
Trong mắt Hoa Khấp Tuyết ngập nước, hướng về thân thể Mộ Lương ở phía sau dựa vào, âm thanh có chút chột dạ: "Coi như ta ngớ ngẩn đi."
"Vốn là ngốc!" Mộ Lương đau lòng nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt của nàng, lau mặt cho nàng, đỡ nàng ngồi xuống giường: "Nằm nghỉ ngơi một lát đi, ta sẽ quay lại ngay."
"Không phải chàng còn rất nhiều chuyện......"
"Chuyện gì cũng không quan trọng bằng nàng!" Mộ Lương trừng nàng, trước kia lúc muốn săn sóc nàng thì nàng đều lạnh lùng, hiện tại thời điểm nên bốc đồng thì nàng ngược lại săn sóc!
Hoa Khấp Tuyết thật sâu nhìn hắn một cái, ngoan ngoãn nhắm hai mắt lại.
Việt Linh cung.
"Hoàng thúc, ngày mai quân đội đóng giữ ở Bội Quan cùng Thiên Lãng Quan sẽ tiến thẳng tới Dương Châu." Mộ Lê nói ra tin tức vừa mới nhận được.
"Ừ, chúng ta tự mình đi nghênh đón." Mộ Lương định thần nhàn nhã thưởng thức trà, cao nhất mao tiêm, cũng không tệ lắm.
"Đúng rồi hoàng thúc, hoàng thẩm thế nào?" Mộ Lê duỗi lưng một cái, nhớ tới mới vừa rồi khi hắn bắt Thánh Diêu đi thì thấy hoàng thúc đen mặt.
"Nôn nghén." Mộ Lương lạnh nhạt nói.
"Chậc chậc, nữ nhân mang thai thật là chịu tội." Mộ Lê không nhịn được cảm thán, sau đó cười có chút ít nhộn nhạo: "Chẳng qua là ta vẫn hi vọng Thánh Diêu có thể mang thai đứa bé."
"Có cái gì tốt chứ, sinh cùng ta giành A Noãn." Mộ Lương hừ lạnh.
Mộ Lê chê cười: "Hoàng thúc, ý cười trong mắt kia của người còn có thể nói ra câu ‘sinh ra đứa bé bại hoại’." Liếc mắt cũng biết có bao nhiêu vui vẻ, chỉ sợ là hắn sẽ cưng chiều đứa bé của mình không thua kém gì cưng chiều hoàng thẩm đâu.
Mộ Lương nghe thấy lời này cũng không có phản bác, nếu A Noãn sinh cho hắn một đứa bé giống như nàng, hắn nhất định sẽ cưng chiều đứa bé đến tận trời cao, nhưng điều hắn không ngờ chính là, khuê nữ mà hắn muốn lại không được sinh ra, ngược lại sinh ra một đại phiền toái, một lớn một nhỏ này đấu nhau đến cơ hồ muốn phá hủy cả Thánh Vương phủ.
"Hoàng thúc, hoàng thẩm đối với người tốt như vậy, nếu không người dạy cho ta, làm thế nào để khiến cho Thánh Diêu đối tốt với ta một chút?" Mộ Lê không có chút hình tượng nào nằm dài ở trên bàn, nghĩ tới hiện tại Bạch Thánh Diêu đang đút thức ăn cho hoàng thẩm, khổ não đấm bàn.
Ánh mắt Mộ Lương vừa động, vẻ mặt cười cười, hướng hắn ngoắc ngoắc ngón trỏ: "Thật muốn biết?"
Ánh mắt của Mộ Lê lập tức phát sáng liền chạy tới.
Mộ Lương tà mị cười một tiếng, cúi người ở bên tai Mộ Lê thì thầm mấy câu, liền thấy trên mặt Mộ Lê một hồi đỏ sậm, về sau ngây ngốc trong chốc lát, cuối cùng bỉ ổi mà cười lên, hướng về phía Mộ Lương gật đầu một cái, đứng dậy bước ra phía ngoài.
Còn lại một mình Mộ Lương đứng dậy duỗi lưng một cái, cười lạnh, hắn không muốn nhìn thấy Bạch Thánh Diêu tới kề cận nữ nhân của mình, không phải chỉ là nấu cơm sao? Bằng đầu óc của hắn, thì làm sao kém hơn nàng được?
Hôm sau.
"Người nào làm?" Hoa Khấp Tuyết kinh ngạc nhìn thức ăn trong tay, trong mắt là vui mừng không giấu được.
Mộ Lương lười biếng tựa bên giường, đối với nàng phóng mị nhãn, về sau chớp chớp mắt.
Trong lòng Hoa Khấp Tuyết cả kinh không thể tin được, bất khả tư nghị nhìn hắn hỏi: "Mộ, Mộ Lương, là chàng làm sao?"
"Bây giờ mới biết nam nhân của nàng lợi hại?" Mộ Lương đắc ý hướng cái chén trước mặt kia chép miệng: "Mau ăn đi, lát nữa nguội trứng sẽ có mùi tanh."
"Chàng, lúc nào thì học được?" Hoa Khấp Tuyết gắp sợi mì, ánh mắt sáng lên nhìn Mộ Lương, mặc dù mùi vị không đậm đà giống như mình làm nhưng lại có một vị ngon khác, quan trọng nhất là, nàng rất ưa thích.
"Tối hôm qua, về sau A Noãn muốn ăn cái gì, cứ nói cho ta biết là được rồi." Mộ Lương thấy nàng nửa ngày vẫn chưa ăn, dứt khoát tự mình ra tay lấy đũa gắp mì đút vào miệng nàng.
Hoa Khấp Tuyết cười híp mắt ăn xong, mới mơ mơ màng màng mặc hắn ôm lấy, vùi ở trong ngực Mộ Lương đi theo hắn nghênh đón đại quân trở về.
Nhìn vẻ mặt thoả mãn của tiểu nữ nhân, đột nhiên Mộ Lương có chút hối hận, đã sớm biết nàng thích ăn, trước kia cũng sẽ chỉ vây quanh nàng nấu ăn cho nàng món, sao lúc đó hắn lại không nghĩ tới việc học nấu món này món kia cho nàng? Nếu như vậy thì hắn đã có thể sớm bắt được nàng trong tay —— sớm biết vậy đã làm!
"Hoàng thúc...... ôi mẫu thân của ta ơi! Người ôm chăn ra đây làm gì?" Mộ Lê đang chậm rãi đi tới, cười híp mắt chào hỏi cùng Mộ Lương, thời điểm nhìn đến “Một đống” trong ngực hắn, sợ hết hồn.
"Có quan hệ gì, ta sợ A Noãn lạnh." Mộ Lương cười nhạo một tiếng, nhìn tiểu nữ nhân bị chăn mỏng che phủ cực kỳ chặt chẽ.
Hoa Khấp Tuyết thức dậy tương đối sớm, còn có chút mệt rã rời, nghe được Mộ Lê gào to một tiếng, lập tức tỉnh táo lại, cúi đầu nhìn qua chăn mền vây quanh mình, khóe miệng không nhịn được kéo ra.
Mộ Lương không kịp ngăn cản động tác của Hoa Khấp Tuyết, liền thấy trước mắt bạch quang chợt lóe, trong ngực trở nên trống trải, chăn mền cũng hóa thành tro bụi.
"Mộ Lương, vào lúc mặt trời như thế này mà chùm chăn sao?" Hoa Khấp Tuyết nghiến răng nghiến lợi liếc hắn một cái bước ra ngoài.
"Khụ khụ, A Noãn, mới vừa rồi còn rất lạnh......" Mộ Lương vội vã giải thích, Hoa Khấp Tuyết lành lùng tà nghễ liếc nhìn hắn, lôi kéo Mộ Lê xoay người rời đi.
Mộ Lê không khỏi đổ mồ hôi lạnh, hoảng sợ quay đầu lại nhìn thấy sắc mặt âm trầm đến dọa người của hoàng thúc.
"Ngươi bình thường đi bộ đều quay đầu lại nhìn sao?" Hoa Khấp Tuyết hừ lạnh.
Vẻ mặt Mộ Lê đưa đám quay đầu lại, bước chân đi cũng có chút hỗn độn, vốn là dùng biện pháp hoàng thúc nói, không để Thánh Diêu đi tìm hoàng thẩm nữa, mình cũng cực kỳ thỏa mãn nhưng hôm nay bị hoàng thẩm dắt tay, hắn cũng không thể cười nổi nữa rồi, hắn có thể dự đoán được ngày sau hoàng thúc sẽ trừng trị hắn như thế nào.
"Hoàng thẩm, người và hoàng thúc giận dỗi có thể đừng liên lụy đến ta không?" Đột nhiên Mộ Lê dùng lực hất tay của Hoa Khấp Tuyết, nàng nhất thời không kịp phản ứng thân thể lảo đảo ngã về phía sau.
Mộ Lương vốn là đang đen mặt lập tức chuyển thành tái mét, nhanh chóng tiếp được Hoa Khấp Tuyết, lạnh lùng nhìn về phía Mộ Lê.
"Hoàng, hoàng thẩm, ta không phải cố ý!" Trên mặt Mộ Lê một hồi trắng bệch, nhìn thấy hoàng thẩm nháy mắt với mình liền co cẳng bỏ chạy.
Hoa Khấp Tuyết ngăn lại động tác của Mộ Lương đang muốn đuổi theo kéo Mộ Lê trở lại, thở dài:" Mộ Lương, ta chỉ là mang thai, không phải là mắc bệnh nan y, không cần khoa trương như vậy." Nàng còn tưởng rằng chỉ có lúc hai người mới vừa biết tin nàng mang thai Mộ Lương mới có cái loại biểu hiện như vậy, lại không nghĩ rằng hôm nay lại tới.
Mộ Lương mím môi không nói lời nào.
"Mộ Lương, ta không phải trẻ con!" Hoa Khấp Tuyết ôm hông của hắn, đối với sự tùy hứng của hắn dở khóc dở cười: "Chàng còn gây nữa ta sẽ trở về mang sơn dưỡng thai!"
"Không cho phép!" Mộ Lương mặt trầm xuống, Mang sơn lạnh như vậy, hắn làm sao có thể để cho nàng đi.
[email protected]&.q#y.d%n
"Vậy về sau chàng làm việc nên có chừng mực một chút, đừng có quá mức!" Hoa Khấp Tuyết chu môi, thật tốt là hôm nay khi hắn bọc chăn bồng nàng ra chỉ có một mình Mộ Lê nhìn thấy, vẫn không tính là quá mất mặt.
"Không có quá mức nha, vốn là......" Mộ Lương có chút ủy khuất, mới vừa mở miệng lại ngừng lại.
"Hửm?"
"Trảm Lãng và Hỏa Nhân sắp tới." Mộ Lương ôm chầm hông của nàng, muốn bồng nàng đi, lại phát hiện nàng đứng bất động, không có biện pháp chỉ có thể nhận thua: "Được rồi, ta không quá phận."
Dù sao giới hạn quá phận và không quá phận đều là do hắn định ra.
Hoa Khấp Tuyết ngước đầu lạnh lùng cười một tiếng: "Giới hạn do ta định." Dứt lời, mặc cho Mộ Lương cười khổ ôm mình rời đi.
Cùng lúc đó, Hoa Trảm Lãng và Mộ Hỏa Nhân mang theo đại quân mới vừa tiến vào cửa thành Dương Châu, dân chúng đã rất sớm đứng ở khắp hai bên đường phố, con hẻm hoan nghênh.
"Hỏa Nhân, chúng ta sắp tới rồi." Hoa Trảm Lãng nhìn nữ nhân trong ngực cười đến mặt mày đoan trang, cũng không thể nhận ra kích động trong lời nói.
"Không có việc gì, hồi cung nhanh một chút là tốt rồi." Mộ Hỏa Nhân thở ra một hơi, nói thật, mấy ngày nay Trảm Lãng chăm sóc nàng rất tốt nhưng cũng không tránh được đi đường mệt nhọc, nhưng nàng là trưởng công chúa của Mộ quốc cũng không thể nào ngủ suốt dọc đường trở về.
Hoa Trảm Lãng nhíu nhíu mày, nếu không phải Hỏa Nhân không đồng ý, hắn đã sớm ôm Hỏa Nhân hồi cung rồi nhưng Hỏa Nhân nói với hắn cái gì mà làm chủ soái trong quân phải dẫn theo quân đội từ từ đi trở về.
Đám người Mộ Lê không lâu sau liền nhìn thấy hai người dẫn đầu Hoa Trảm Lãng toàn thân áo đen và Mộ Hỏa Nhân ở bên cạnh một thân áo đỏ, tất cả trên mặt đều là nụ cười thật lòng.
"Ngô Hoàng Vạn Tuế Vạn Tuế Vạn Vạn Tuế!"
"Thánh vương Thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế!"
......
Tiếng hành lễ của mọi người vang vọng khắp đường cái thành Dương Châu.
"Bình thân."
Mộ Lê thản nhiên cười, tiến lên đỡ lấy Hoa Trảm Lãng và Mộ Hỏa Nhân.
"Hoa Trảm Lãng, cảm giác như thế nào?" Mộ Lê vỗ xuống bả vai Hoa Trảm Lãng.
"Đánh giặc thôi, còn có thể như thế nào." Hoa Trảm Lãng nhịn xuống kích động trợn trắng mắt, đập vào tay trên vai, nghiêng người ôm Mộ Hỏa Nhân dựa vào mình làm điểm tựa.
"Đi thôi, trở về rồi ôn chuyện." Mộ Lương thản nhiên nhìn mấy người bọn họ, sợ A Noãn sẽ mệt mỏi cho nên chẳng thèm cùng bọn họ dài dòng.
"Chúng tướng sĩ cực khổ! Mộ Quốc nếu như không có mọi người thì sẽ không có hôm nay, trẫm ở chỗ này hướng mọi người nói một tiếng, đa tạ!" Lời này của Mộ Lê rất chân thành, rất nhiều tướng sĩ hốc mắt đều đỏlên.
Mọi người vừa cười vừa đi về phía trước, tốc độ chậm đến dọa người.
Hoa Khấp Tuyết nhìn Mộ Hỏa Nhân, hơi híp mắt lại, bạch quang chợt lóe trên đầu ngón tay, đột nhiên ngựa Mộ Hỏa Nhân đang cưỡi té quỵ xuống đất, mà người ở trên ngựa bên cạnh nhanh chóng nhảy đến bên cạnh Mộ Hỏa Nhân.
Mộ Lương cơ hồ là lập tức vươn tay, lại bị Hoa Khấp Tuyết ngăn lại, tốc độ của hai người đều rất nhanh, mọi người ở xung quanh nhiều như vậy lại không có một ai thấy rõ chuyện gì mới vừa xảy ra.
"Ngựa có vấn đề." Hoa Khấp Tuyết thản nhiên giải thích, kêu người kéo ngựa xuống, mới nói với Mộ Hỏa Nhân: "Hỏa Nhân, ta với ngươi ngồi cùng đi."
Bây giờ trạng thái tinh thần của Mộ Hỏa Nhân rất kém, đây cũng là lí do tại sao nàng nhìn thấy Hoa Khấp Tuyết mặc dù rất kích động nhưng lại không giống như trước đây đi lên ôm nàng.
Mộ Hỏa Nhân là nữ nhân có thai, một đường tân tân khổ khổ, sức khỏe nhất định là không chịu nổi nhưng nàng là trưởng công chúa, mọi cử chỉ hành động của nàng đều quan hệ đến mặt mũi của hoàng gia, không thể tự nhiên cùng cưỡi ngựa với Hoa Trảm Lãng hoặc là nói rời đi trước, càng không thể biểu hiện quá mức yếu ớt đi ngồi xe ngựa, điều này đối với các tướng sĩ cưỡi ngựa, đi bộ dọc theo đường đi đều không công bằng.
Thật ra thì Hoa Trảm Lãng không đồng ý.
"Tuyết Tuyết, cám ơn." Mộ Hỏa Nhân biết Hoa Khấp Tuyết nhìn ra mình khó chịu, mới cố ý đả thương ngựa để mình ngồi xe ngựa của nàng.
"Đừng nói chuyện." Hoa Khấp Tuyết chuyển mắt, song chưởng dán sát vào hông của nàng, không thể nhận ra bạch quang đang truyền vào trong cơ thể nàng, không lâu sau, sắc mặt nàng liền khôi phục huyết sắc.
Hoa Trảm Lãng ở một bên thấy vậy, trong mắt xẹt qua tia ảo não, hắn làm sao lại không nghĩ tới việc làm bị thương ngựa của mình sau đó cùng cưỡi ngựa với Hỏa Nhân, hại nha đầu quật cường này khó chịu suốt một đường vẫn không chịu nói, thật là làm cho mình lo lắng và đau lòng.
"Tuyết Tuyết, thật tốt." Mộ Hỏa Nhân chỉ cảm thấy trên người ấm áp, khôi phục một chút hơi sức, cũng khôi phục một chút tinh thần.
Hoa Khấp Tuyết thu tay lại trước bấm một cái bên hông của nàng: "Ngươi bây giờ không phải chỉ có một mình, thời điểm nên mềm yếu thì phải mềm yếu."
Mộ Hỏa Nhân không để ý mình đang ở chỗ nào, vẻ mặt kinh ngạc quay đầu lại nhìn Hoa Khấp Tuyết, Tuyết Tuyết lúc nào thì lại nói mềm yếu rồi, bây giờ là tình huống thế nào đây?
Các lão bách tính thấy bọn họ như vậy, đều là không hiểu, nhưng bị ánh mắt lạnh nhạt của Hoa Khấp Tuyết đảo qua, rối rít thu hồi ánh mắt quan sát.
Sau khi bước vào cửa cung, nhóm người lúc này mới buông lỏng không ít.
"Hỏa Nhân, ai bảo nàng cậy mạnh!" Hoa Trảm Lãng nhanh tay kéo Mộ Hỏa Nhân qua, từ trên xuống dưới kiểm tra một chút, trầm mặt hướng trong miệng nàng đút một viên thuốc màu đỏ.
Mộ Hỏa Nhân cười hắc hắc, hướng Hoa Khấp Tuyết nháy mắt một cái.
"A Noãn, người bây giờ và trước kia không giống nhau, chớ làm loạn biết không?" Mộ Lương cũng kéo Hoa Khấp Tuyết qua, nhỏ giọng giảng dạy.
"Tuyết Tuyết thế nào?" Hoa Trảm Lãng kinh ngạc ngẩng đầu.
Mộ Lê thần thần bí bí cười cười, tiến tới bên cạnh Hoa Trảm Lãng và Hoa Khấp Tuyết: "Hoàng thẩm mang thai!"
"Cái gì?" Mộ Hỏa Nhân giật mình thiếu chút nữa nhảy lên, trong mắt chất đầy ý cười:"Tuyết Tuyết có bảo bảo à nha? Định hôn ước, định hôn ước!"
"Hỏa Nhân, ta không có ý định để cho đứa bé của ta loạn luân."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...