"Nếu như không quan tâm thì cũng sẽ không ghen, A Noãn nàng phải biết chuyện này chứ." Mộ Lương hừ nhẹ, đặt nàng ở trên giường, nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt nàng dỗ dành: "Nàng ngoan ngoãn ở đây nghỉ ngơi một lát, ta đi xem trận đồ một chút, ngày mai Huyễn trận sẽ tự động mất đi, hai ngày trước nàng đi tìm dược liệu mệt mỏi rồi đúng không?"
"Vậy mà chàng còn không biết tiết chế như vậy!" Hoa Khấp Tuyết có chút ủy khuất, hiện tại trên người nàng đoán chừng là không có một chỗ nào tốt cả, còn nói nàng mệt mỏi, chẳng phải hắn là đầu sỏ gây nên sao sắc lang.
"Nhìn nàng hiện tại có tinh lực như vậy, không bằng......" Mộ Lương nguy hiểm híp mắt, ngay sau đó nhỏ giọng ở bên tai nàng thì thầm......
"Chàng mau đi đi, đánh giặc không phải là chuyện đùa." Hô hấp của Hoa Khấp Tuyết cứng lại, trên mặt nóng lên liền đẩy hắn ra.
"Ta đi một chút sẽ trở lại ngay, nàng ngoan ngoãn nghỉ ngơi." Mộ Lương dịu dàng cười, cũng không có ý định dây dưa cùng nàng nữa, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên trán nàng, lưu luyến đứng dậy rời đi.
Hoa Khấp Tuyết nhìn cửa phòng chậm rãi đóng lại, tự nhiên bật cười lên rồi bỗng sững lại hình như gần đây nàng cười càng ngày càng nhiều...... Nếu như là nàng của một năm trước, nàng nghĩ cũng không dám nghĩ tới bản thân sẽ có thể cười ở bất cứ lúc nào bất cứ nơi đâu.
Nghĩ như vậy, Hoa Khấp Tuyết chậm rãi nhắm mắt lại, nặng nề chìm vào giấc ngủ.
"Vương gia, thám tử hồi báo, mười lăm vạn đại quân của Phong Quốc đã tiến đến Trầm Bích Quan, ban đầu chi viện đến nơi đóng quân của Phong Quốc là vạn đại quân." Vương Khôi bộ mặt nghiêm túc.
"Ba mươi lăm vạn?" Mộ Lương nhíu mày, cười như không cười nói: "Nhiều hơn so với trong tưởng tượng của ta năm vạn."
"Vương gia, chúng ta chỉ có hai mươi vạn đại quân......" Vương Khôi lo lắng mở miệng, những người khác ở bên cạnh cũng là khuôn mặt lo lắng.
"Lưu phó tướng, Bổn vương lệnh cho ngươi mang theo năm vạn nhân mã đi mai phục trên núi ở bên hông Kim ghềnh, lần này, Bổn vương không muốn phải nhìn thấy nơi này lại xảy ra chuyện bị quân địch chiếm đóng nữa." Mộ Lương lạnh nhạt nói mang thần sắc lạnh lùng, lại làm cho lòng người rung động, cuộc chiến Kim ghềnh vào bốn năm trước, chính là bị quân địch chiếm đóng ở nơi ngọn núi cao và hiểm trở kia vậy nên tánh mạng của Vương gia mới gặp nguy hiểm......
"Vâng, Vương gia!" Lưu phó tướng trầm giọng lên tiếng, nắm bội kiếm xoay người rời đi.
"Vương Khôi, lấy độc trong đó bôi lên đầu mũi tên." Mộ Lương chỉ một vào cái vò không lớn ở cạnh cửa, trong mắt xẹt qua tia sáng không rõ.
Mặc dù ôn dịch ở Trầm Bích Quan là kiệt tác của Vân Tự nhưng mà Vân Tự lại đang ở thành Dương Châu xa xôi, hắn không thể đáp lễ, vậy thì trước tiên để cho Phong Vụ Niên nếm mùi một chút.
"Chuyện này......" Đây không phải là làm điều thừa sao? Một mũi tên bắn ra nếu như bắn trúng người thì người nọ cũng đã không còn lực chiến đấu rồi, cần gì còn phải thoa độc dược lên nữa?
"Hửm?" Mộ Lương lạnh lùng nhìn về phía Vương Khôi.
"Vâng, mạt tướng tuân lệnh!" Dù ở trên sa trường Vương Khôi đã trải qua nhiều mưa máu nhưng khi bị Mộ Lương lạnh lùng liếc nhìn một thì cả sống lưng cũng không nhịn được mà lạnh toát.
"Ngươi cho rằng, ôn dịch ở Trầm Bích Quan này, thật sự là ôn dịch sao?" Thấy Vương Khôi đi tới bên cửa, Mộ Lương lạnh nhạt nói.
Vương Khôi sững sờ, trong mắt là hiểu rõ vậy ý của Vương gia, ôn dịch này nhưng thật ra là độc, Vương gia là muốn đội quân của Phong Quốc cũng bị hạ loại độc này!
Mộ Lương thản nhiên nhìn bên ngoài cửa sổ, bố trí Trầm Bích Quan cũng coi như là đã hoàn thành, không biết Cảnh Duệ và Trảm Lãng bên kia thế nào rồi.
Bội Quan (tên 1 thành giống như Trầm Bích Quan)
"A, đây chính là Bội Quan a, thật là hoành tráng!" Lưu Nguyệt đeo bọc nhỏ hành trang, cảm thán.
"Ừ." Cảnh Duệ gật đầu một cái, nhận lấy hành trang trong tay Lưu Nguyệt, xoa xoa đầu của nàng dặn dò: "Đi theo ta, đừng có chạy lung tung."
"Cảnh đại nhân!"
Binh lính trong thành nhìn thấy lệnh bài trong tay Cảnh Duệ, cùng nhau khom gối hành lễ.
"Đứng lên đi." Cảnh Duệ thản nhiên liếc mắt nhìn bọn họ, trên mặt là uy nghiêm tự có, đi theo Mộ Lương lâu như vậy, ít nhiều gì cũng nhiễm phải một chút hơi thở của hắn rồi.
"Vâng, Cảnh đại nhân!"
"Lưu tướng quân, kể từ hôm nay, ta là chủ soái, tối nay hãy giao ấn soái lại cho ta." Cảnh Duệ nhìn một gã tướng lĩnh ở bên cạnh, lạnh nhạt nói.
Đây chính là thuộc hạ người của Vân Tự, không cần thiết phải khách khí.
"Vâng, Cảnh đại nhân." Vẻ mặt Lưu tướng quân không cam lòng lên tiếng.
Cảnh Duệ biết được hắn không phục, trong lòng cười lạnh nhưng không nói gì, chỉ là lôi kéo Lưu Nguyệt đi đến phía trước.
"Ha ha, đại nhân, phụ nữ không thể nhập ngũ, điểm này đã có quy định từ trước?" Lưu tướng quân nhìn thấy Lưu Nguyệt, ánh mắt tối sầm lại, Cảnh Duệ này cũng thật khó lường a, ra ngoài đánh giặc lại còn mang theo một tiểu mỹ nhân.
"Đây là hoàng thượng đặc biệt cho phép đấy!" Lưu Nguyệt không vui nhìn về phía hắn, nhìn thấy ánh mắt hắn quan sát mình mang theo vẻ mờ ám, càng cảm thấy ghê tởm.
"Ngươi!" Sắc mặt Lưu tướng quân trầm xuống, ngay sau đó cười lạnh nói: "Trong quân doanh này ngoại trừ quân kỹ thì cũng chỉ có nam nhân, hoàng thượng không khỏi cũng quá xằng bậy đi!"
"Hoàng thượng muốn làm cái gì, không phải là việc ngươi có thể phỏng đoán, lời này của Lưu tướng quân không phải là quá phận rồi sao!" Sắc mặt Cảnh Duệ trầm xuống, kéo Lưu Nguyệt qua, hắn không cho phép bất luận kẻ nào nhục nhã Lưu Nguyệt.
"Cảnh đại......" Lưu tướng quân còn muốn nói điều gì, lại bị Trạch Linh ở phía sau cắt đứt.
"Cảnh đại nhân? Lưu tướng quân, ngươi nên gọi hắn Nguyên soái thôi thì đúng hơn." Trạch Linh lạnh lùng nhìn hắn.
Lưu tướng quân bị một câu nói của hắn chặn họng làm cho sắc mặt vừa đỏ vừa đen, mọi người bình thường đều nhìn thấy Lưu tướng quân là một bộ dạng làm mưa làm gió nay bị như vậy, ở trong bụng liền âm thầm hoan hô, mặc dù bọn họ đều là thủ hạ của Vân Tự đưa vào trong quân đội nhưng là những cao quan này chỉ biết chèn ép bọn họ, hôm nay rốt cuộc đã có người vì bọn họ lên tiếng rồi!
"Đúng, ta là nữ nhân thì thế nào, còn sợ ngươi không đấu lại?" Lưu Nguyệt tức giận nhìn Lưu tướng quân, bàn tay nhỏ siết chặt kiếm làm kiếm rung động.
"Lưu Nguyệt." Cảnh Duệ nhíu mày lại, kéo nàng ra sau lưng, lạnh lùng nhìn Lưu tướng quân.
"Chỉ là một nữ tử nhỏ nhoi mà giọng điệu lại lớn như vậy." Lưu tướng quân giận đến không nhẹ, cũng không để ý Cảnh Duệ ngăn trở, liền muốn bắt lấy Lưu Nguyệt.
"Lưu tướng quân, Lưu Nguyệt không phải là người mà ngươi có thể chọc nổi." Trạch Linh giơ tay lên ngăn Lưu tướng quân lại, sắc mặt hơi trầm xuống.
Sắc mặt Lưu tướng quân tối sầm lại, giận quá hóa cười: "Vô luận như thế nào, ta cũng là một mệnh quan triều đình, hôm nay lại bị một nữ nhân nhục nhã đến như vậy......"
"Vậy chúng ta đánh một trận, nếu như ngươi thắng, bản cô nương sẽ tự mình rời đi đi tìm Vương phi, còn nếu ngươi thua, Hừ!" Lưu Nguyệt lạnh lùng liếc nhìn hắn, tính tình không chịu thua lại nổi lên.
"Được, nếu ta thua, ta cũng sẽ thu dọn hành trang quay về thành Dương Châu!" Lý tướng quân không chịu được khiêu khích, lập tức lấy cớ, khinh miệt nhìn Lưu Nguyệt.
Chân mày Cảnh Duệ nhíu chặt, chậm rãi bắt lấy cổ tay của Lưu Nguyệt, một hồi lâu lại chậm rãi buông ra, cười như không cười nhìn Lưu tướng quân: "Chúng tướng sĩ hôm nay liền tới làm chứng thôi."
"Hảo!"
"Hảo!"
Những binh lính kia thấy trong mắt Nguyên soái là tràn đầy tự tin, trong bụng suy nghĩ cô nương này cũng không phải đơn giản, từng người một đều chờ nhìn Lưu tướng quân bị bêu xấu, tiếng hô rung động trời đất.
"Cảnh Duệ, ngươi cũng hồ đồ theo sao?" Trạch Lương không đồng ý mà lắc lắc đầu, Lưu tướng quân này cửu kinh sa trường, một tiểu cô nương như Lưu Nguyệt há có thể địch nổi.
"Nguyên soái muốn đổi ý?" Nghe lời nói của Trạch Lương, Lưu tướng quân lập tức lên tiếng, thần thái mười phần cao ngạo.
Cảnh Duệ hơi híp mắt lại, nhìn Lưu Nguyệt nở nụ cười thản nhiên nói: "Ta tin tưởng Lưu Nguyệt."
Lưu Nguyệt ngẩn ra, ngay sau đó nhếch miệng nở nụ cười, gương mặt phác hồng, rất là đáng yêu.
Trạch Linh thấy vậy, nhún nhún vai, thản nhiên nhìn Trạch Lương và Trạch Hàn liếc mắt một cái, ánh mắt này ý bảo bọn họ, bình tĩnh chớ nóng.
Lưu Nguyệt phất phất kiếm trong tay, chỉ chỉ đất trống ở phía trước, hướng Lưu tướng quân nhấc cằm: "Đi vào trong đó!"
Lưu tướng quân hừ lạnh một tiếng: "Hôm nay thì đừng có trách ta khi dễ nữ nhân." Dứt lời, liền sải bước đi tới.
"Cảnh Duệ, ngươi thật cam lòng nhìn nữ nhân của ngươi và hắn giao đấu à? Nàng cũng đánh không lại Lưu tướng quân lợi hại này." Trạch Linh nhíu mày nói, Lưu Nguyệt này mặc dù là đã đi theo Cảnh Duệ học huyễn thuật một thời gian, so với các cô nương bình thường dĩ nhiên là lợi hại, nhưng thực lực của Lưu tướng quân này là không thể khinh thường, trước không nói đến một thân huyễn thuật, mặc dù không phải là đối thủ của bọn họ, nhưng đối phó với Lưu Nguyệt cũng coi là dư sức rồi, chứ đừng nói đến hắn ở trên sa trường luyện thành một thân sát khí......
"Lưu Nguyệt đánh không lại hắn, không lẽ chúng ta, cũng đánh không lại?" Cảnh Duệ thản nhiên liếc nhìn hắn một cái, trong mắt xẹt qua ý cười quỷ dị.
"Ngươi nói là......" Trạch Linh nhất thời ngây ra, trong bụng hình như sáng tỏ điều gì đó, ngay sau đó có chút dở khóc dở cười, bình thường hắn thế nào lại không phát hiện, Cảnh Duệ này cũng là loại người xảo trá?
Cảnh Duệ đã vừa mới truyền vào trong cơ thể của Lưu Nguyệt huyễn lực hộ thể, Lưu tướng quân tuyệt đối không thể gây thương tổn cho Lưu Nguyệt được, đến lúc tìm đúng thời cơ, hắn xuống tay lần nữa, họ Lưu này còn muốn hoàn hảo không chút tổn hại trở lại sao?
"Chậc chậc, để cho nam nhân...... của Lưu Nguyệt, tới đập tan cái nhuệ khí gì đó của tướng quân này đi, ha ha ha......" Trạch Lương cũng là nhân tinh, ở bên cạnh nghe được đối thoại của bọn họ, trong bụng sáng tỏ, hài hước nhìn Cảnh Duệ, khẽ cười lên.
Trạch Hàn bĩu môi, đây có tính là binh bất yếm trá?
Binh lính nghe tiếng mà kéo đến càng lúc càng nhiều, đem mảnh đất trống xung quanh vây quanh đến nước chảy không lọt, một đám người đẩy nhau hướng về phía trước nhìn xem.
Cảnh Duệ nhíu nhíu mày, hai tay dang ra, tạo thành một bức tường vô hình vây một vòng xung quanh mảnh đất trống, mọi người bị chắn bên ngoài tường, mọi người sợ hãi nhìn về phía Cảnh Duệ, bị thực lực của hắn làm cho khiếp sợ rồi.
"Bao che......" Trạch Linh lặng lẽ nhớ kĩ.
"Ngươi họ Lưu đúng không, bắt đầu đi!" Lưu Nguyệt lạnh lùng nhìn Lưu tướng quân, cao giọng nói, sau đó lại hướng Cảnh Duệ nháy một cái mắt.
Cảnh Duệ nhìn dáng vẻ dí dỏm của nàng, có chút bất đắc dĩ cười cười.
Lưu tướng quân cũng không nói nhiều, vung đao hướng Lưu Nguyệt chém tới, trong mắt là tàn nhẫn, mọi người ở xung quanh nhìn xem đều vì Lưu Nguyệt mà toát mồ hôi.
Lưu Nguyệt nhíu mày lại, lắc mình tránh đi, mũi kiếm của nàng xẹt qua đại đao bên hông hắn, tạo nên một vết chém thật sâu, Lưu tướng quân cầm là bảo đao không sai, nhưng kiếm ở trong tay Lưu Nguyệt cũng không phải là đồ bỏ đi.
Lưu tướng quân nhìn cây đao yêu quý của mình bị một vết chém như vậy, trong mắt đầy tràn tức giận, hét lớn một tiếng, hướng Lưu Nguyệt chém ra ba đạo phong nhận, đại đao trong tay chém ra uy lực mạnh mẽ, bộ dáng kia tràn đầy hung ác.
Dù sao thì Lưu Nguyệt cũng chưa từng trải qua trường hợp này, có chút hoảng hốt, nghiêng mắt liếc nhìn thấy ánh mắt lo lắng của Cảnh Duệ, lại nghĩ tới bản thân đã đồng ý với tiểu thư gặp chuyện gì cũng phải dũng cảm, lập tức nghiến răng một cái liền bay lên không trung, khó khăn mà tránh né đại đao của Lưu tướng quân, sắc mặt ngưng trọng, giơ cao thanh kiếm lên rồi bổ về phía Lưu tướng quân ở phía dưới đang chuẩn bị bay lên nàng coi kiếm như đao mà sử dụng.
"Hắc, đó là kiếm...... Không phải đao oa......" Trạch Linh vô lực không biết là mình nên nói cái gì nữa.
Cảnh Duệ khẽ nhăn lại mày, lúc đầu hắn cho là Lưu Nguyệt và Lưu tướng quân này thực lực không kém nhau nhiều lắm, xem ra là hắn đã khinh địch, đầu ngón tay âm thầm vận khởi huyễn lực, chỉ chờ cơ hội liền đánh bại Lưu tướng quân.
Lưu tướng quân cũng không nghĩ đến một tiểu nữ oa như nàng lại có lực lượng lớn như vậy, liền cũng không dám khinh địch, một đạo kiếm quang thoáng qua kia, lại làm cho vết thương bên người càng nặng thêm, hơi híp mắt lại, đột nhiên xuất ra tuyệt chiêu, gác đao lại ở bên hông mình, nhanh chóng xoay tròn, từng đạo phong nhận cường đại bắn ra bốn phía, đánh vào kết giới mà Cảnh Duệ tạo ra tạo nên tiếng "Oành oành" vang dội.
Sắc mặt Lưu Nguyệt tái đi, trong lòng biết mình không thể tránh được, liền thông minh mà lựa chọn không công kích nữa, bức ra lực lượng của toàn thân kết thành một phòng hộ tráo, tận lực giảm bớt thương tích cho mình, tuyệt chiêu bảo vệ tánh mạng này là Cảnh Duệ dạy cho nàng.
Chúng tướng sĩ thấy vậy, tâm liền bị treo lên, đây chính là tuyệt chiêu của Lưu tướng quân...... Bọn họ không hy vọng tiểu cô nương này bị thương a!
Sắc mặt Cảnh Duệ lạnh lẽo, nhìn ở bên trong vô số phong nhận thẳng tắp đánh vào Lưu Nguyệt, con ngươi hơi đỏ lên, lòng bàn tay ngưng tụ lực lượng cường đại, chỉ đợi một khắc cuối cùng kia, phế bỏ toàn bộ lực lượng của Lưu tướng quân, biết rõ là bản thân mình có thể cứu được nàng ra nhưng vẫn là không nhịn được mà lo sợ, mới vừa rồi hắn làm sao lại đồng ý cho nàng lên đây tỉ thí vậy?
Mắt thấy Lưu Nguyệt sẽ phải hứng chịu lưỡi đao của Lưu tướng quân, hô hấp của mọi người bắt đầu ngưng lại, Lưu Nguyệt cũng thót tim, lấy kiếm chắn ở phía trước mình, bị thương thì bị thương...... nhưng ít ra sẽ giảm nhẹ một chút....
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...