Editor: Mộc Du
Mộ Lương và Hoa Khấp Tuyết cũng không biết là bị cái gì cuốn vào bên trong, qua thật lâu rốt cuộc ngã ở trên mặt đất.
"A Noãn, nàng không có chuyện gì chứ?" Mộ Lương một phen lao tới bên cạnh Hoa Khấp Tuyết, khẩn trương hỏi.
"Không sao." Hoa KhấpTuyết lắc đầu một cái, nhìn quanh bốn phía, trong mắt có không ít rung động.
Nhìn thấy ở trong mắt là toàn một màu xanh huyền bí, những cây cổ thụ to lớn che khuất cả bầu trời, chỉ có vài ánh nắng mặt trời xuyên thấu qua cành lá rậm rạp, chiếu xuống mặt đất những tia sáng loang lổ, xua tan đi một chút tối tăm, xông vào mũi chính là nồng nặc mùi lá, xen lẫn với nhiệt độ thấp ở trong không khí, làm cho người ta cảm thấy cả người đều không thoải mái.
"Thật đúng là một rừng rậm lớn." Chỉ là một cái liếc mắt, Mộ Lương đã thu hết cảnh vật bốn phía vào trong đáy mắt, hắn chưa bao giờ đặt chân đến nơi giống như thế này.
"Chúng ta phải ra ngoài như thế nào đây?" Hoa Khấp Tuyết biết nơi này là do kết giới của người kia bày ra mà chỉ cần là kết giới thì nhất định sẽ có cách phá hủy nó.
[email protected]&.q#y.d%n
"A Noãn, tướng công của nàng cũng không phải là vô dụng." Mộ Lương bật cười, đỡ nàng đứng lên, thản nhiên liếc nhìn bốn phía: "Yên lặng theo dõi biến hóa."
"Ha ha ha ha, không nghĩ tới a, các ngươi lại là chủ nhân của xích kiếm và tử tiêu, chẳng tốn chút công phu đã để cho ta gặp được, hừ hừ, lão phu dùng lực lượng của bản thân tạo ra kết giới này, không phải những thứ phàm phu tục tử như các ngươi có thể phá hủy được, ngoan ngoãn chờ chết đi, ha ha ha ha!"
Một đạo giọng nam xen lẫn hưng phấn truyền đến.
"Ngươi là ai!" Thần sắc Mộ Lương lạnh lẽo, trầm giọng hỏi.
"Hừ, các ngươi vẫn chưa xứng để biết tên của lão phu!" Nam nhân kia vô cùng kiêu ngạo.
Ánh mắt của Mộ Lương và Hoa Khấp Tuyết đều lạnh băng, cảnh giác nhìn bốn phía.
"Xú lão đầu, chỉ bằng ngươi cũng xứng khi dễ chủ tử ta, nằm mơ, chờ chúng ta tìm được hóa thân của ngươi, ta còn không giết chết ngươi mới lạ!" Thiêu Hồng so với hắn còn kiêu ngạo hơn.
"Xích kiếm, nếu ngươi cùng tử tiêu ngoan ngoãn nghe lời chịu ra sức vì lão phu, lão phu liền chừa lại đường sống cho hai kẻ vô dụng này!" Nam nhân kia mở miệng khuyên nhủ.
"Xích kiếm cái rắm, lão nương gọi là Thiêu Hồng! Ai muốn vì ngươi mà ra sức hả? Chỉ bằng ngươi cũng xứng? Ngươi không sánh nổi bằng một đầu ngón tay của chủ tử nhà ta!"
Thiêu Hồng kêu gào.
Hoa Khấp Tuyết cùng Mộ Lương nhìn nhau, nhưng không nói lời nào, nghe Thiêu Hồng cùng nam nhân kia đấu khẩu.
"Xích kiếm, đừng tưởng rằng các ngươi là thần vật thì lão phu không làm gì được các ngươi, lão phu đã tìm được rất nhiều thần vật, chẳng lẽ lại còn sợ không thu phục được hai người các ngươi!"
Nam nhân kia rõ ràng là thẹn quá hóa giận.
"Ngươi cũng biết bọn ta là thần vật vậy thì loại người phàm như ngươi há có thể có được, đừng nhiều lời nữa!" Liệp Tử đột nhiên lên tiếng, trong âm thanh tản ra sự uy nghiêm.
"Lão phu là phàm nhân? Vậy hai cái tiểu oa nhi này thì tính là gì!" Âm thanh của nam nhân kia có chút căm giận: "Được, hôm nay lão phu muốn xem thử các ngươi có bản lãnh xông ra ngoài hay không!"
Dứt lời, không còn âm thanh nào nữa.
"Thiêu Hồng, chuyện gì xảy ra?" Hoa Khấp Tuyết không còn nghe thấy tiếng của nam nhân kia nữa, lúc này mới lên tiếng hỏi.
"Chủ tử, hắn là muốn có được ta và Liệp Tử, về phần hắn là ai, chúng ta cũng không biết, nhưng lực lượng của hắn rất là cường đại." Thiêu Hồng thở dài: "Ta cùng với Liệp Tử đã nhận chủ, trừ phi là chủ tử chết, nếu không ai cũng không có cách chiếm được chúng ta."
"Cho nên hôm nay hắn muốn giết chết chúng ta?" Mộ Lương nhíu mày.
"Chủ tử, đây là hắn lấy hồn phách của bản thân tạo thành kết giới, hồn phách của hắn sẽ ngưng tụ thành nhân vật cường đại nhất ở trong kết giới này, chỉ cần giết được hắn là có thể phá kết giới này, đồng thời người nọ cũng sẽ chết." Liệp Tử nói.
"Còn nữa, hắn tại sao lại nói chúng ta là phàm phu tục tử? Hắn so với ta cùng A Noãn thì vẫn là mạnh hơn nhưng hắn lại không khống chế được các ngươi vậy chúng ta làm sao lại khống chế được?" Mộ Lương cười như không cười nhìn Liệp Tử trong tay, trong mắt xẹt qua tia sáng không rõ, cái vấn đề này hắn đã sớm muốn hỏi rồi, chúng nó luôn một mực nói hắn và A Noãn là khác biệt, nhưng rốt cuộc là khác biệt ở chỗ nào?
"Chỉ có người mạnh nhất mới có tư cách khống chế ta cùng với Thiêu Hồng, chủ tử và cô nương bây giờ mặc dù vẫn còn rất yếu nhưng rồi sẽ có một ngày, hai người sẽ trở thành nhân vật cường đại nhất." Liệp Tử nói.
[email protected]&.q#y.d%n
"Chủ tử cũng đừng hỏi nữa, thời điểm nên biết tự nhiên sẽ biết, hiện tại thì chúng ta nên nghĩ biện pháp để thoát ra ngoài đi."
"Nhưng kia nam nhân sẽ hóa thành thứ gì?" Mộ Lương nhíu nhíu mày, trong cái nơi quỷ quái này thì nhân vật cường đại nhất sẽ là cái gì?
"Không biết." Thiêu Hồng có chút buồn bực, nơi này vật nào cũng có thể biến thành mạnh nhất, cái này thật đúng là khó tìm.
"Đi một bước tính một bước." Hoa Khấp Tuyết hạ tầm mắt, lôi kéo tay Mộ Lương đi về phía trước.
Mộ Lương nhếch môi: "Dù sao có A Noãn ở đây với ta, cả đời sống ở chỗ này cũng không sao."
Hoa Khấp Tuyết mím môi, trong mắt nhiễm ý cười, thản nhiên nhìn hắn liếc mắt một cái, gật đầu.
Mộ Lương nhất thời kích động, cúi người ở trên môi nàng ấn xuống một nụ hôn.
Thiêu Hồng nhanh chóng lóe hồng quang: "Chủ tử, chúng ta làm chính sự trước được không?"
Hoa Khấp Tuyết nghe vậy, thân thể cứng đờ, đẩy Mộ Lương ra, ho nhẹ hai tiếng, đi về phía trước.
Mộ Lương hung tợn mà nhìn Thiêu Hồng, Thiêu Hồng giống như là đắc ý lóe lóe hồng quang.
Hai người đi về phía trước được một đoạn, dưới lòng bàn chân đều là bùn nhão, nhớp nháp dính chặt, không khí bốn phía đều mang mùi thối rữa, rất buồn nôn.
"A Noãn?" Mộ Lương thấy Hoa Khấp Tuyết ngăn lại động tác hắn muốn bày kết giới phòng hộ, không khỏi sinh lòng nghi ngờ.
"Tiết kiệm lực lượng một chút, về sau không biết là sẽ đụng phải nguy hiểm gì." Hoa Khấp Tuyết mắt không biểu cảm nhìn hắn, Thiêu Hồng đã nói chủ nhân của kết giới này rất lợi hại, thì tất nhiên ở trong cái kết giới này nguy hiểm cũng không phải ít, bọn họ phải để dành lực lượng.
"Được." Mộ Lương gật đầu, hắn cũng không phải là người không chịu nổi khổ, buồn nôn thì liền buồn nôn đi, dù sao thì có nương tử ở bên cạnh làm cái gì cũng đều tốt.
"Cẩn thận!" Hoa Khấp Tuyết đột nhiên kéo Mộ Lương lại, lạnh lùng nhìn về đóa hoa không biết tên ở phía trước đang không ngừng đung đưa cao cỡ nửa người, trực giác nói cho nàng biết hoa này có vấn đề, thời điểm ở mang sơn hàng năm nàng đều nhìn thấy một số động thực vật hiếm lạ cùng nàng sinh hoạt chung một chỗ, ở phương diện này ít nhiều gì nàng cũng có chút cảm ứng.
[email protected]&.q#y.d%n
Mộ Lương thấy sắc mặt Hoa Khấp Tuyết ngưng trọng, cũng híp mắt nhìn về phía trước.
Đột nhiên, một tiếng chim hót truyền đến nó bay ngang qua đám hoa kia, một nụ hoa bỗng nở rộ, cành hoa chợt duỗi dài, nhanh chóng nuốt con chim vào trong cánh hoa, sau đó lại khôi phục thành bộ dạng nụ hoa như cũ, chỉ là trong khe hở của cánh hoa chảy xuống một chất lỏng màu đỏ nhạt.
Hoa Khấp Tuyết nhíu nhíu mày, cùng Mộ Lương liếc mắt nhìn nhau: "Làm sao vượt qua?"
"Thử xem, giết đi qua." Mộ Lương nắm Liệp Tử thật chặt trong tay, lạnh lùng nhìn về phía bọn hoa ăn thịt người.
Hoa Khấp Tuyết cau mày nhìn diện tích hoa không hề nhỏ, thở ra một hơi, cũng chỉ có thể như vậy, lập tức nắm chặt Thiêu Hồng trong tay.
Mộ Lương tạo một phòng hộ tráo, kéo tay Hoa Khấp Tuyết phóng tới phía trước, trong lúc nhất thời tử quang cùng hồng quang đại thịnh, trong không trung không ngừng bay ra những tàn hoa.
"Cẩn thận!" Đột nhiên Hoa Khấp Tuyết mở to hai mắt, giơ tay lên đẩy một đóa hoa ở sau lưng Mộ Lương ra, vậy mà hoa này leo lên Thiêu Hồng, Hoa Khấp Tuyết vẫn chưa kịp chặt gãy nó, mặc dù né tránh kịp thời nhưng chỗ cổ tay vẫn bị cắn một cái.
"A Noãn!" Mộ Lương quay đầu lại liền nhìn thấy cảnh này, nhanh chóng đem hoa chém đứt, vận đủ lực lượng một hơi chém đứt vỡ toàn bộ phía đóa hoa ở trước mặt, ngay sau đó mang theo Hoa Khấp Tuyết bay về phía trước, bỏ lại thật xa những đóa hoa kia ở sau lưng.
"Nó muốn cắn ta thì nàng cứ để cho nó cắn, da thịt của ta dày không sao!" Mộ Lương nhìn cổ tay nàng nhầy nhụa máu me, đau lòng vô cùng, nhanh tay lấy ra thuốc chữa thương băng bó cho nàng.
"Vết thương nhỏ." Hoa Khấp Tuyết ngay cả chân mày cũng không có nhíu lại, cũng chỉ là bị cắn một cái, không phải chuyện gì to tát.
Mộ Lương nghe vậy, khuôn mặt lạnh lẽo, nghiến răng nghiến lợi nhìn Hoa Khấp Tuyết.
Hoa Khấp Tuyết biết hắn tức giận, thở dài một hơi, nhìn bốn phía: "Mộ Lương, hoa lúc nãy có thể xông qua phòng hộ tráo, những thứ đó không sợ phòng hộ tráo?"
"Hừ!" Mộ Lương hừ lạnh một tiếng, lôi nàng vào trong ngực mình: "Vậy thì vừa lúc có thể tiết kiệm hơi sức lập phòng hộ tráo, không cho phép nàng động đậy, cứ ngoan ngoãn ở trong lòng ta."
"Trước mắt còn có rất nhiều nguy hiểm không biết tên, Mộ Lương đừng có bày ra tính khí trẻ con." Sắc mặt Hoa Khấp Tuyết trầm xuống, thấy hắn vẫn mặt lạnh như cũ, không khỏi mềm giọng nói: "Ta sẽ cẩn thận, không để cho mình bị thương."
"Ừm." Mộ Lương liếc nhìn cái tay bị thương của nàng, cầm nó bảo hộ ở trước ngực của mình: "Không cho phép dùng cái tay này." Dứt lời, ôm nàng tiếp tục đi về phía trước.
Hoa Khấp Tuyết thản nhiên nhìn hắn, khóe miệng mơ hồ nhếch lên.
"Mẹ nó!" Đột nhiên Mộ Lương ngừng lại bước chân, mặt đen lại nhìn phía trước, khóe miệng không ngừng run rẩy, không nhịn được chửi thề một câu.
Hoa Khấp Tuyết thu hồi ánh mắt đang nhìn bốn phía, theo ánh mắt Mộ Lương nhìn về phía trước, cũng không khỏi ngây ngẩn: "Trời, đây rốt cuộc là cái nơi quỷ quái gì?"
Từ xa nhìn lại, phía trước một mảnh đen ngòm, còn không ngừng vọt tới hướng hai người đang đứng, khí thế ùn ùn kéo đến này đủ để dọa người.
"Còn đứng ngây ra làm gì, chạy mau!" Hoa Khấp Tuyết nhìn thẳng về phía những thứ đó mắng Mộ Lương, kéo tay của hắn chạy về hướng lúc đầu.
Những thứ đó khí thế rào rạt, ai biết là muốn biểu diễn thứ gì, mặc dù bọn họ có thể đánh chết chúng nó nhưng ai biết mấy thứ này rốt cuộc là có bao nhiêu, ngộ nhỡ càng giết càng nhiều, thì chẳng phải bọn họ sẽ gặp phiền toái.
"Phía trước có hoa!" Mộ Lương cau mày, nhìn thấy càng ngày càng gần bụi hoa, mấy cái hoa mới vừa bị chặt đứt kia lại sống trở lại, muốn tránh khí thế rào rạt mà hướng cành hoa về bên hai người.
"Bên phải." Hoa Khấp Tuyết cau mày, nhanh chóng phán đoán, bên phải sẽ an toàn hơn.
Mộ Lương "Ừ" một tiếng, ôm lấy hông của nàng bay về hướng bên phải.
"Xuống dưới chạy, không được bay!" Gương mặt Hoa Khấp Tuyết quanh năm không chút biểu cảm, hôm nay thật coi như là muôn màu muôn vẻ.
"Tại sao?" Mộ Lương mặc dù là nghi ngờ nhưng cũng nghe lời hạ xuống đất, liếc nhìn một mảnh đen ngòm đuổi theo phía sau, co cẳng chạy.
"Nơi này nhánh cây nhiều như vậy, ngộ nhỡ trên cây có cái gì đó thì làm thế nào?" Hoa Khấp Tuyết từ nhỏ lớn lên ở mang sơn, mặc dù mang sơn không có nguy hiểm bằng nơi này, nhưng là trên cây kia ít nhiều gì cũng cất giấu thứ gì đó.
"Sợ cái gì, ta sẽ chém hết những cành cây kia." Mộ Lương cau mày, hắn không cảm thấy ngay cả một đám độc vật nhỏ bọn họ cũng không đối phó được.
"Ngốc hết biết!" Hoa Khấp Tuyết quát nhẹ, liều mạng trừng mắt với Mộ Lương nhưng ở dưới chân cũng không có chậm nửa phân: "Bứt dây động rừng, ngộ nhỡ lại chọc phải cái gì thì sao?" Cái người bày ra kết giới này bọn họ còn chưa có giết chết nên nhất định phải tiết kiệm hơi sức!
Mộ Lương nhìn nàng một cái, hiểu ý nghĩ của nàng, "Ừ" một tiếng, ôm nàng lên, chạy nhanh về phía trước.
"Bên này!" Hoa Khấp Tuyết cũng không có náo loạn muốn xuống, nàng là nữ tử, hơi sức không nhiều bằng nam nhân, lúc nên tiết kiệm thì nàng sẽ không khách khí, đưa ngón tay chỉ một phương hướng.
"A Noãn, làm sao nàng biết chạy chỗ nào?" Mộ Lương có chút ngạc nhiên.
"Ta từ nhỏ lớn lên ở trong núi rừng, những chuyện này ít nhiều gì ta cũng biết một chút, ta không biết làm thế nào để tránh khỏi những đám đen kia, nhưng ta biết chỗ nào có thể chạy trốn dễ dàng."
Hoa Khấp Tuyết giải thích, quay đầu nhìn lại, không khỏi trợn to hai mắt.
Mộ Lương thấy vậy, lòng hiếu kỳ thúc giục hắn quay lại nhìn về phía sau, cái nhìn này, đủ để cho bước chân của hắn nhanh hơn.
Đám đông nghẹt kia đã bao trùm cả bốn phía ùn ùn kéo đến, nơi nó quét qua chỉ còn lại mảnh đất trống không, những cây đại thụ che trời kia tất cả đều không thấy, tám phần là do đám đen này cắn nuốt mất rồi.
Dưới chân Mộ Lương như sinh ra gió, muốn nhanh bao nhiêu thì nhanh bấy nhiêu, sống nhiều năm như vậy, Mộ Lương hắn coi như là mở rộng kiến thức, ở trên chiến trường hắn cũng không nháy mắt lấy một cái, hôm nay lại bị vật này làm cho lạnh buốt sống lưng.
"Cẩn thận!" Hoa Khấp Tuyết quát nhẹ một tiếng, Thiêu Hồng ra tay, chém con nhện to lớn bằng một người thành hai khúc, bạch quang thoáng qua, thi thể con nhện cùng với mạng nhện trên cây tất cả đều bị Hoa Khóc Tuyết vung xuống đất, cành lá hoa cỏ bên cạnh dính vào con nhện, trong nháy mắt đều khô héo.
Sắc mặt Mộ Lương trầm xuống, trải qua một phen sợ hãi, mới vừa rồi nếu A Noãn không giết chết con nhện này, dù là hắn bách độc bất xâm thì cũng bị con nhện này cắn nát mặt, ít nhiều gì cũng sẽ phá hủy mặt của hắn.
"Chạy như vậy không phải là biện pháp." Từ xa xa Mộ Lương nhìn thấy phía trước có một con sông nhỏ, hắn không biết những thứ đồ này có sợ nước hay không.
Gương mặt Hoa Khấp Tuyết lạnh đến dọa người, nhìn đám động vật màu đen kia càng ngày càng gần, con ngươi phóng đại không ít: "Là Thực Nhân Nghĩ." Nàng đã nghe sư phụ nói qua về Thực Nhân Nghĩ, không ngờ lại thật sự gặp được trong trường hợp rung động như vậy, sợ là mùi máu tanh trên cánh tay bị thương của nàng đã dẫn bọn nó tới.
"Thực Nhân Nghĩ?" Hai mắt Mộ Lương tỏa sáng, để Hoa Khấp Tuyết xuống, xoay người đối mặt với đám đen đó.
"Chàng có biện pháp." Là câu khẳng định, không phải câu nghi vấn, Hoa Khấp Tuyết lạnh lùng nhìn về phía trước.
"Lúc ta đọc cổ tịch có thấy qua, Thực Nhân Nghĩ, sợ lửa!" Khóe miệng Mộ Lương nâng lên một nụ cười khát máu, trên tay hiện ra tử quang, song chưởng vỗ, một đạo ánh lửa chói mắt thoáng qua, ngọn lửa màu xanh lam hướng về đám Thực Nhân Nghĩ trước mặt đánh tới.
[email protected]&.q#y.d%n
Trong lúc nhất thời âm thanh "Đôm đốp đôm đốp" tràn ngập trời đất, cùng với một cỗ mùi cháy khét nồng nặc.
Đốt rụi một nhóm, lại thấy phía sau vọt tới một nhóm lớn, Mộ Lương chỉ cảm thấy giữa trán ẩn ẩn đau, đang muốn ra tay, lại bị Hoa Khấp Tuyết ngăn lại.
"Một đạo hỏa tuyến như vậy là được rồi, đừng làm lớn diện tích cháy." Hoa Khấp Tuyết lạnh mặt nói, nàng biết có một số động vật là ngửi thấy mùi khét chạy tới, nếu như không phải cần thiết thì tốt nhất đừng có tạo ra quá nhiều mùi khét.
"Được." Mộ Lương gật đầu, ở trong rừng rậm, hắn vẫn nên ngoan ngoãn nghe lời là được, so với hắn thì A Noãn hiểu biết nhiều hơn.
Đám Thực Nhân Nghĩ ở phía sai bị lửa vây ở trong đó, quả nhiên không hề tiến lên phía trước nữa, hai người không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
"Chúng ta đi ra bờ sông nghỉ một lát." Mộ Lương ôm chầm Hoa Khấp Tuyết, quan sát hai người một chút, mới vừa rồi chỉ lo dùng sức chạy, bụi bậm khắp người làm cho hắn rất khó chịu, từ nhỏ đến lớn hắn đều rất kĩ tính trong việc này, ngay cả ra chiến trường hắn đều rất sạch sẽ thoải mái.
"Chàng rất yếu ớt." Hoa Khấp Tuyết cùng hắn đi tới bờ sông, từ trên y phục lấy ra một cái khăn, lau mặt cho mình, sau đó cười như không cười nhìn về phía Mộ Lương, đưa cái khăn ướt cho Mộ Lương.
"Hừ." Mộ Lương nguy hiểm híp híp mắt, hừ nhẹ một tiếng ném cái khăn ngược lại cho Hoa Khấp Tuyết, tính trẻ con nổi lên nói: "Nàng lau giúp ta."
Hoa Khấp Tuyết mím môi cười khẽ, nhìn dáng vẻ hắn đầy bụi đất, tâm tình trở nên rất tốt, nhận lấy cái khăn từ hắn, chậm rãi lau mặt cho hắn.
Mộ Lương yên tâm thoải mái hưởng thụ giai nhân phục vụ, còn tìm một tảng đá lớn dựa vào, vừa lòng nheo lại mắt, bộ dáng kia rất thảnh thơi.
Hoa Khấp Tuyết chỉ cười không nói, ánh nắng ấm áp chiếu vào trên người Mộ Lương, nàng cảm thấy hình ảnh này rất đẹp.
Hoa Khấp Tuyết ngồi ở bờ sông, rửa vết thương của mình bị bùn đất làm dơ, nếu không xử lý tốt, ngộ nhỡ nhiễm trùng, thì rất phiền toái.
Mộ Lương hé mở một mắt ra, nhìn Hoa Khấp Tuyết ở bên bờ sông không biết là nàng ở đó làm cái gì, dịu dàng nở nụ cười, bộ dáng bây giờ của bọn họ thật là có một chút tư vị của đôi vợ chồng già.
"Đỉa." Đột nhiên Hoa Khấp Tuyết đứng bật dậy, lui về phía sau ba bước, mặt lạnh nhìn trong nước không ngừng dâng trào động vật đen mềm trơn trơn, chỉ cảm thấy da gà cả người nổi lên, đến giết người nàng cũng có thể không nháy mắt, nhưng mà nhìn những thứ đồ này tranh nhau ăn máu của mình, thật lòng nàng cảm thấy không chịu nổi.
Mộ Lương lật người ngồi dậy, đi tới bên cạnh Hoa Khóc Tuyết, nhìn sóng gợn lăn tăn trong dòng sông nhỏ trong suốt, thấy vô số con đỉa đen mút vào máu Hoa Khấp Tuyết vừa rửa thì cũng không nhịn được nhíu mày, đây rốt cuộc là nơi quỷ quái gì, làm sao mà tùy tiện đứng một chỗ cũng tồn tại cái thứ chán ghét này, nam nhân kia có phải là tâm lý biến thái hay không?
"Chủ tử, người nam nhân kia chắc là ở hướng Bắc, theo ta được biết, có một loại kết giới nếu muốn những sinh vật bên trong đạt tới sát thương lớn nhất, chủ nhân của kết giới nhất định phải trấn thủ ở phía Bắc."
Liệp Tử đột nhiên nói.
"Bên kia là Bắc?" Mộ Lương theo bản năng hỏi.
Hoa Khấp Tuyết híp híp mắt, chỉ chỉ bên kia bờ sông: "Chúng ta bay qua đó."
Mộ Lương gật đầu một cái, ôm Hoa Khấp Tuyết điểm nhẹ mủi chân một cái liền hướng bên bờ sông kia bay qua.
Nhưng điều hắn không ngờ chính là, khi hai người bay đến một nửa sông thì xung lượng trên người hai người bỗng biến mất trong nháy mắt, hai người cùng nhau rơi xuống sông.
Khuôn mặt Mộ Lương đen lại nhìn dòng sông đầy đỉa, cũng lười đi tìm hiểu nguyên nhân vì sao lực lượng của hai người lại mất đi, Liệp Tử hung hăng hướng trong nước đánh vào một kích, dựa vào sức lực này bắn ngược, nhảy hướng bờ bên kia.
Đang lúc hai người thở phào nhẹ nhõm thì nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, cả hai không khỏi đen cả mặt.
Một đám chim nhỏ có rất nhiều màu sắc khác nhau hướng về phía hai người bay tới, số lượng này rất là khổng lồ.
"Đừng để cho ta bắt được nam nhân kia." Mộ Lương đã bắt đầu nghiến răng nghiến lợi, nếu như hắn không nhìn lầm, miệng của đám chim kia đều rất bén nhọn trình độ cũng không thấp.
Hoa Khấp Tuyết nhìn đám chim vọt tới, lập tức lôi kéo Mộ Lương, lăn một vòng trên đất, đám chim mỏ nhọn kia bởi vì là lao xuống nên không kịp thu thế nữa, rối rít hướng vào dòng sông vọt tới, Hoa Khấp Tuyết và Mộ Lương có thể thuận lợi tránh thoát, mỗi một con đều hướng trong nước rơi xuống.
"A Noãn, ta phát hiện nàng thật rất thông minh." Mộ Lương nhìn xuống sông sợ là không lâu sau đám chim mỏ nhọn sẽ bị đỉa bên dưới ăn sạch, cười híp mắt hôn Hoa Khấp Tuyết hai cái, nếu chỉ có một mình hắn tới chỗ này, sợ rằng là hắn phải ăn rất nhiều mệt.
"Đi thôi." Hoa Khấp Tuyết thản nhiên liếc mắt nhìn trong nước sông huyết khí cuồn cuộn, không để ý lời nói Mộ Lương, lôi kéo hắn đi đến phía trước.
Hai người vẫn đi về hướng Bắc, sắc trời dần dần tối xuống, hai người cũng đã thấm mệt.
"Chúng ta ở chỗ này nghỉ ngơi một chút đi, buổi tối rất là rất nguy hiểm." Mộ Lương nhìn quanh trống trải bốn phía xem xét, dừng lại bước chân.
Hoa Khấp Tuyết không nói gì, giơ tay lên vung đi lá khô chất đầy thành gò cao trên mặt đất, làm cho mặt đất hơi bằng phẳng một chút, lúc này mới ngồi xuống.
"A Noãn đợi ta...ta đi tìm một chút thức ăn cùng củi khô." Mộ Lương sờ mũi một cái liền muốn đi.
"Nơi này quá ẩm ướt, sẽ không tìm được củi khô, không có lửa cũng không sao." Hoa Khấp Tuyết nhíu mày, lôi kéo tay của hắn ý bảo hắn ngồi xuống.
"Vậy...... Bữa tối?" Mộ Lương cũng học nàng nhíu mày, buổi tối cũng không thể đói bụng, dù sao hai người cũng không sợ độc, tùy tiện tìm một chút độc vật ăn là được.
Hoa Khấp Tuyết lắc đầu một cái, thấy hắn ngồi xuống, từ trong lòng móc ra một quả trái cây, đỏ ngầu trong suốt, mỹ lệ khác thường.
"Diễm quả." Mộ Lương nhận lấy trái cây, quan sát một lát, không thể không thừa nhận, hình dạng của diễm quả này nhìn rất đẹp mắt, nhưng mà quả này không khỏi là quá nhỏ đi?
"A Noãn, cái trái cây này, một người cũng không đủ ăn." Mộ Lương cười gượng, hắn cảm thấy, hắn vẫn là nên đi tìm một chút gì để ăn thì tốt hơn.
"Trong diễm quả chứa nhiều năng lượng, mỗi người một nửa, bảo đảm ăn no." Hoa Khấp Tuyết thản nhiên nở nụ cười, chia diễm quả ra làm hai, đưa cho Mộ Lương một nữa.
"Đút ta." Đột nhiên Mộ Lương nằm nghiêng ở trên đất, lười biếng cười, còn mở to hai mắt.
Bộ dạng vốn là rất mị hoặc nhưng xem ở trong mắt Hoa Khấp Tuyết, lại làm cho nàng "Xì" một tiếng bật cười, tay cầm trái cây run lên một cái.
Không phải Mộ Lương không còn sức hấp dẫn, mà là hắn chọn cái vị trí hoàn cảnh xung quanh thật sự là...... Lá mục xếp thành từng hồ đất, bốn phía trên cây đều giăng đầy mạng nhện lắc lư, thỉnh thoảng có mấy con nhện độc rơi xuống, rồi lại rụt trở về......
Mộ Lương mặt đen lại nhìn nàng, thấy nàng bỏ quên mình vẫn như cũ cười không ngừng, buồn rầu muốn chết, ngồi thẳng người đang muốn hỏi nàng là cười cái gì, lại cảm giác tay mới vừa tiếp xúc với bùn nhão nhớp nháp, lập tức phát ra một tiếng "Nôn" hướng sau lưng nôn khan.
"Ha ha......"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...