Ánh mắt yêu mỵ của Dung Chích có chút ngưng lại. Không ngờ Lạc Băng Nhi lại còn biết đánh đàn, tài nghệ còn là hạng nhất. Đám nữ tử quý tộc này không có ai có thể thắng nàng. Hơn nữa, phần đông ánh mắt nhìn về phía nàng đều dần dần nóng lên.
Nữ nhân này thật là trêu hoa ghẹo nguyệt. Đám nam tử quý tộc này đều thật nóng nảy.
Trong lòng Dung Chích hơi khó chịu, vì vậy liếc mắt nhìn tổng quản một cái.
"Mọi người tới đây, ăn hoa quả đi. Đây là Dung gia cố ý ướp nước đá, ăn thử một chút, các vị mời tự nhiên thưởng thức.”
"Trần Đại công tử, các ngươi cũng tới nếm thử một chút xem.” Nữ tỳ của Dung Chích cư nhiên đi tới. Nữ tỳ xinh đẹp đang bưng một đĩa hoa quả, chung quanh để mấy cục nước đá sắp tan chảy. Hoa quả có màu sắc trơn bóng, nhìn qua cực kỳ tươi mới ngon miệng.
"Đa tạ." Trần Đại công tử giơ tay cầm lên một quả táo.
"Đa tạ Dung công tử.” Trần Nhu cười híp mắt cầm lên một quả cam đã được lột vỏ.
"Được rồi, nếu mọi người đã ra ngoài chơi, như vậy không bằng sang hèn cùng hưởng, có ai có thể sử dụng những thứ này để biểu diễn tiết mục hay không? Biểu diễn tốt sẽ có phần thưởng.” Đột nhiên Dung Chích nhếch mày, cười hỏi.
"Ta tới, ta tới." Lúc này nữ tử mặc y phục diễm lệ, lắc lắc eo thon nhỏ chạy ra.
Chỉ thấy trong tay nàng cằm một trái chuối tiêu, đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm một vòng trên môi, nhẹ nhàng cười một tiếng với mọi người, chậm rãi ngậm toàn bộ trái chuối tiêu vào trong miệng. *Diiiien?#?Đaaan$?$Leee^?^Quuuy!?!Đooon* Sau đó miệng nhẹ nhàng chuyển động, một lát sau khi trái chuối rời khỏi miệng thì vỏ chuối đã bị lột ra, tạo thành hình giống một đóa hoa, lộ ra thịt chuối màu trắng bên trong.
Sau đó, nàng dùng đầu lưỡi cùng hàm răng trước, trái chuối tiêu thế nhưng bị hàm răng của nàng khắc thành một đóa hoa xinh đẹp.
"Thật lợi hại!"
"Đây coi là bản lãnh gì?” Một vài nữ tử kỳ quái nói.
Vẻ mặt Băng Nhi bất động, đối với những việc lấy lòng mọi người gì đó nàng không có hứng thú.
Mặc Nguyệt Nguyệt lại kinh ngạc nói: “Có thể sử dụng hàm răng bày trò khắc hoa này nọ cũng thật nhàm chán, đám nam nhân kia thế nhưng lại có hứng thú. Ta cảm thấy còn không bằng xiếc ảo thuật ở bên ngoài đâu.”
Dung chích hít một hơi thuốc, từ từ nhìn hai nữ tử một cái, cũng tà mỵ cười không nói. Hai nữ nhân này đúng là không hiểu chuyện trăng gió.
Mà lúc này mỹ nhân xinh đẹp đã ngậm vào miệng trái chuối tiêu thứ hai, ánh mắt long lanh nước nhìn mọi người. Chỉ thấy nàng ngậm nửa trái chuối tiêu, lớp vỏ thế nhưng liền tuột ra. Nàng hé miệng, dùng sức khẽ hấp, thịt chuối tiêu màu trắng thế nhưng bị hút ra khỏi lớp vỏ, lần nữa đưa đến một trận tiếng vỗ tay.
Xa xa, đám hộ vệ Dung gia vui vẻ cười, kêu to làm lại lần nữa, nghiễm nhiên phá hư hứng thú cao nhã vừa rồi. Mà Trần Đại công tử lại lắc đầu một cái, dặn dò quản gia đưa Mặc Nguyệt Nguyệt cùng Băng Nhi vào trong xe ngựa. Dung Chích cười đi theo tới đây.
"Đẹp mắt không?" Dung Chích lấy cùi chỏ huých Trần Phong một cái, hỏi.
"Ta. . . . . . Cái đó. . . . . ." Gương mặt Trần Phong đỏ tới mang tai, không biết nói cái gì cho phải.
Ăn chuối tiêu thôi mà mọi người cũng có thể vui vẻ như vậy hay sao? Đám người quý tộc hôm nay, hiện tại làm cho người ta không giải thích được. Băng Nhi nhàm chán đoán. Mặc Nguyệt Nguyệt không nói một lời cầm chuối tiêu một bên lột vỏ, còn kín đáo đưa cho mỗi người một trái. Đám nam tử không khỏi ngẩn ngơ.
Trải qua màn biểu diễn kia, đám người trong tay đều cầm chuối tiêu, bỏ xuống cũng không được, mà ăn cũng không phải.
Chỉ là chậm rãi nhìn bộ dáng hai cô nương ăn chuối tiêu, trong lòng phá lệ cảm thấy buồn cười.
Băng Nhi từ từ lột vỏ trái chuối tiêu, sau đó bỏ vào miệng. Đầu lưỡi đặt trên trái chuối tiêu, từ từ liếm một cái. Đôi môi màu đỏ nhìn qua liền vô cùng mê người. Cổ họng Trần Phong nhất thời trên dưới kích thích, miệng đắng lưỡi khô.
Hô hấp của Dung Chích không khỏi chậm nửa nhịp. Hắn không chớp mắt nhìn hồi lâu, khẽ hít một ngụm thuốc, cúi người, dùng ánh mắt trong sáng nhìn nàng, thấp giọng mập mờ nói: “Băng Nhi cô nương, thật ra nữ tử vừa rồi là một kỹ nữ trong kỹ viện. Nàng đến nay còn không có chạm qua nam nhân, vẫn còn rất trong sạch. Chẳng qua là học một chút bản lãnh hương diễm, ăn chuối tiêu bất quá chỉ là một việc vui. Nam nhân trời sanh thích nhìn nữ nhân ăn những thứ như thế này. Thật ra thì, nàng cũng có thể học một chút. Phương pháp thưởng thức của nàng cũng thật là mê người. Bản công tử cũng muốn ngày ngày nhìn nàng ăn chuối tiêu rồi.”
Băng Nhi lập tức bị chuối tiêu trong miệng làm sặc, bên cạnh lại truyền đến tiếng cười càn rỡ đắc ý của Dung Chích.
Gió nhẹ nhàng thổi, bóng đêm cực đẹp, cách đó không xa, tiếng ca múa không ngừng truyền đến.
Đợi đến sau khi đám người Dung Chích cùng Mặc Nguyệt Nguyệt rời khỏi, tâm tình của Băng Nhi mới bình tĩnh xuống. Nàng đi tới trước mặt Trần Đại công tử, nhẹ nhàng chào hỏi, nói: “Công tử, ta có chuyện muốn nói với ngươi.”
"A? Chuyện gì?" Nam tử cách một màng lụa trắng, lẳng lặng nhìn nàng.
Hoa cỏ sum suê, gió thổi xa xa, khuôn mặt nam tử phía sau mũ lụa trắng mơ hồ, nhưng đôi mắt lại thanh nhã như bảo thạch.
"Ta muốn bói một quẻ cho công tử.” Băng Nhi chậm rãi nói.
Trần Đại công tử lập tức nhịn không được cười một tiếng. *Diennn!#?Đannn#?>Leee
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...