"Khi gặp bất công, chúng ta tìm kiếm công lý. Khi bị làmhại, chúng ta đánh trả. Khi bị phản bội, Mũi Giáo PhụcHận ra tay!"
Một bóng ma của trừng phạt và báo thù, Kalista là linh hồn bất tử của sự phục hận, một cơn ác mộng được triệu hồi từ Quần Đảo Bóng Đêm để săn đuổi những kẻ lật lọng và phản bội. Những nạn nhân của chúng có thể khóc lóc cầu xin được trả thù, nhưng Kalista chỉ trả lời những ai cô thấy xứng đáng với kỹ năng của mình nhất. Đau khổ sẽ đến với những ai trở thành mục tiêu của Kalista, vì mọi giao kèo với người thợ săn tàn nhẫn này chỉ có thể kết thúc với ngọn lửa lạnh lẽo trên mũi giáo của cô.
Khi còn sống, Kalista là một chiến tướng kiêu hãnh, cháu gái vị vua đầy quyền lực của một đế chế nay đã không còn ai nhớ tới. Cô sống theo những nguyên tắc nghiêm ngặt của danh dự và mong muốn những người khác cũng làm như thế, phục vụ nhà vua và hoàng hậu với lòng trung thành tối cao. Chủ nhân của cô có rất nhiều kẻ thù, và khi kẻ cai trị của một vùng đất đã bị chinh phạt gửi sát thủ đến để giết ông, chỉ có cánh tay thần tốc của Kalista mới ngăn được thảm kịch. Nhưng trong khi cứu được nhà vua, cô lại khiến hoàng hậu bị thương. Lưỡi dao tẩm độc của tên sát thủ bị chệch hướng và cắt qua tay của bà. Những giáo sĩ giỏi nhất, những bác sĩ và thầy phù thủy đã được gọi đến, nhưng không ai có thể lấy chất độc ra khỏi cơ thể của hoàng hậu. Thậm chí phép thuật của nhà vua cũng chỉ có thể làm chậm tác dụng của nó. Chìm trong đau buồn, nhà vua sai Kalista đi tìm thuốc giải. Trước khi khởi hành, cô giao cho Hecarim của Hội Sắt thay mình bảo vệ nhà vua. Hắn miễn cưỡng chấp nhận nhiệm vụ này, cay đắng vì bị Kalista từ chối cho đi cùng.
Kalista du hành khắp thế giới, tìm kiếm phương thuốc từ những học giả, ẩn sĩ và tiên nhân, nhưng lúc nào cũng thất bại. Cuối cùng, cô biết được một hòn đảo huyền thoại nằm ngoài tầm mắt người trần, một nơi được đồn rằng nắm giữ chìa khóa của cuộc sống bất tử – Đảo Thiêng – và giương buồm đến đó với hy vọng cuối cùng. Người dân ở đây biết được sứ mệnh và thấy được ý định trong sáng của Kalista, họ đã đưa thuyền của cô vào bờ. Kalista cầu xin họ chữa trị cho hoàng hậu, và chúa đảo bảo Kalista đưa hoàng hậu đến đây, nơi họ có thể thanh tẩy cho bà. Khi lên thuyền, cô được nói cho mật ngữ để vượt qua ảo ảnh bảo vệ hòn đảo, nhưng cũng được cảnh báo không chia sẻ điều này. Kalista trở về quê hương, nhưng đã quá trễ; hoàng hậu đã qua đời.
Phát điên vì buồn khổ, nhà vua tự nhốt mình trong tháp với thi thể của hoàng hậu. Ông biết Kalista đã trở về và yêu cầu cô nói xem mình đã tìm được gì. Trái tim trĩu nặng, vì chưa từng phá vỡ lời thề với nhà vua, Kalista từ chối. Cô nhớ đến lời cảnh báo và biết rằng chẳng có ích gì khi mang một xác chết đến hòn đảo đó. Nhà vua kết tội cô phản bội và tống giam đến khi cô hối cải. Hecarim thuyết phục cô nói cho nhà vua những gì đã biết. Hắn thúc giục cô giúp nhà vua thanh thản, dù có vì vợ ông sống lại hay vì phải chấp nhận sự thật bà đã ra đi và để bà được chôn cất ở Đảo Thiêng. Họ có thể làm dịu cơn cuồng loạn của nhà vua và mang ông bình yên trở về. Dù ngần ngại vì cảm nhận được điều gì đó không đúng ở Hecarim, cuối cùng Kalista vẫn đồng ý.
Và rồi nhà vua nhổ neo tới Đảo Thiêng với đội tàu nhanh nhất của ông. Kalista nói ra mật ngữ để vén bức màn che giấu và nhà vua kêu lên mừng rỡ khi khung cảnh tráng lệ lộ ra. Nhà vua đi tới thành phố trắng xa xa ở trung tâm đảo, nơi ông gặp đội lính gác của chúa đảo. Nhà vua ra lệnh cho họ mang vợ ông trở về từ cõi chết, nhưng được bảo rằng cố gắng đánh lừa tử thần là đi ngược lại trật tự tự nhiên của thế giới. Cơn giận dữ trỗi dậy, nhà vua lệnh cho Kalista giết những người lính gác.
Kalista từ chối và nhắc nhà vua nhớ rằng ông đã từng vĩ đại thế nào, nhưng mọi lời thỉnh cầu của cô đều vô ích và ông lại một lần nữa ra lệnh cho cô xử tử đội lính gác. Kalista kêu gọi Hecarim ủng hộ, nhưng giờ Hecarim đã nhìn thấy một cơ hội để thực hiện tham vọng thay thế Kalista làm cận thần của nhà vua. Hắn vờ bước đến bên Kalista và đâm mũi giáo vào lưng cô – một hành động phản trắc đáng ghê tởm. Hội Sắt cùng tham gia với hắn, và những cây giáo của họ xuyên vào Kalista khi cô ngã xuống. Một trận giáp lá cà khốc liệt nổ ra, những người thân tín của Kalista tuyệt vọng chống lại Hecarim và những hiệp sĩ của hắn. Dù có sự can đảm và khéo léo, họ bị áp đảo về quân số và gục ngã từng người một. Sự sống của Kalista dần tan biến và cô nhìn thấy những chiến binh của mình ngã xuống, trong cơn hấp hối cô thề sẽ phục hận những kẻ đã phản bội mình.
Đến khi Kalista mở mắt ra, chúng đã tràn đây năng lượng hắc ám. Đảo Thiêng đã bị biến thành một trò đùa quái dị của sự sống và cái đẹp, một nơi tăm tối đầy những linh hồn đang gào thét vì bị kết án vĩnh viễn trong cơn ác mộng của sống mà không sống. Cô không biết chuyện gì đã xảy ra, và ngay cả khi cô cố nhớ lại những ký ức cuối cùng về việc bị phản bội, chúng cũng từ từ mờ đi cho đến khi tất cả những gì còn lại là một khao khát trả thù cháy bỏng trong lồng ngực.
Một khao khát chỉ có thể được làm dịu đi bởi máu của những kẻ phản phúc.
LỜI CẦU KHẨNLỜI CẦU KHẨN
Người vợ đứng giữa đống tro tàn của ngôi nhà. Tất cả những gì quan trọng với cô đã biến mất, và trong cô dâng lên nỗi đau vô cùng... và cả thù hận nữa. Giờ thù hận là thứ duy nhất giúp cô đứng vững.
Cô lại thấy khuôn mặt hắn mỉm cười khi ra lệnh. Đáng ra hắn phải là người bảo vệ cho họ, nhưng hắn đã phỉ nhổ vào lời thề đó. Gia đình của cô không phải là gia đình duy nhất bị kẻ bội thề làm tan vỡ.
Khao khát được săn lùng hắn thật mạnh mẽ. Cô không muốn gì hơn ngoài việc cắm cây kiếm vào lồng ngực hắn và ngắm nhìn sự sống rút dần khỏi đôi mắt hắn... nhưng cô biết mình sẽ chẳng bao giờ có thể lại gần hắn. Hắn có lính gác hộ vệ suốt ngày đêm, và cô chỉ có một mình. Cô không thể đơn độc vượt qua cả đạo quân của hắn được. Một cái chết vô nghĩa.
Cô rùng mình thở dài, biết rằng đã không còn đường quay lại.
Hình nộm thô kệch của một người đàn ông, làm từ que và sợi, nằm trên cái tủ đã sạm đen vì lửa đốt. Trên thân nó là quấn một mảnh vải xé ra từ áo choàng của kẻ phản bội. Cô lấy được nó trong bàn tay nắm chặt của người chồng đã khuất. Bên cạnh nó là một cái búa và ba cái đinh rỉ sét.
Cô nhặt tất cả lên và đi đến ngưỡng cửa. Cánh cửa cũng đã biến mất, bị đập tan thành từng mảnh trong cuộc tấn công. Bên ngoài, được ánh trăng soi sáng, là một cánh đồng trống rỗng, tối đen như mực.
Đứng dậy, người vợ ấn hình nộm vào thanh rầm bằng gỗ cứng.
"Tôi triệu hồi người, hỡi Quý Cô Phục Hận," cô nói, giọng trầm xuống, run rẩy trong tận cùng của giận dữ. "Từ bên kia tấm màn che, hãy nghe lời khẩn cầu của tôi. Hãy đến đây. Hãy để công lý được thực thi."
Cô cầm búa và lấy cái đinh đầu tiên.
"Tôi sẽ nói tên kẻ phản bội lần một," cô nói, và đọc to tên của hắn. Trong lúc làm vậy, cô đặt mũi đinh lên ngực hình nộm. Bằng một nhát búa, cô đóng ngập nó vào tận trong rầm cửa.
Người vợ rùng mình. Căn phòng đã lạnh đi rõ rệt. Hay chỉ là tưởng tượng của cô thôi?
"Tôi sẽ nói tên kẻ phản bội lần hai," cô nói và đóng cây đinh thứ hai bên cạnh cây thứ nhất.
Cô nhìn xuống, và giật nảy người. Một hình bóng u tối đứng dưới ánh trăng bên ngoài cánh đồng, cách đó chừng một trăm thước. Nó không hề cử động. Hơi thở gấp gáp hơn, người vợ hướng sự chú ý trở về với công việc chưa hoàn thành của mình.
"Tôi sẽ nói tên hắn lần ba," cô nói, lặp lại tên kẻ đã sát hại chồng con cô, trước khi đóng cây đinh thứ ba vào hình nộm.
Một linh hồn báo thù cổ xưa đứng chắn lối vào trước cô, và người vợ loạng choạng lùi lại, thở hổn hển.
Sinh vật đến từ thế giới khác này bọc mình trong bộ giáp cổ, da thịt mờ nhạt và lấp lánh ánh sáng ma quái. Sương Đen bao quanh cô ta như một tấm vải liệm sống.
Tiếng kim loại rít lên khi sinh vật đó kéo từ ngực ra một cây giáo đen tuyền – thứ vũ khí đã chấm dứt cuộc sống của cô ta.
Cô ta ném nó lên mặt đất trước mặt người vợ. Không một lời nào được thốt ra; không cần thiết. Người vợ biết cô được trao cho thứ gì – báo thù rửa hận – và cũng biết cái giá khủng khiếp của nó: linh hồn của cô.
Bóng ma lẳng lặng quan sát, khuôn mặt vô cảm và đôi mắt rực cháy ngọn lửa giận dữ mà lạnh lẽo, trong khi người vợ nhặt thứ vũ khí phản trắc kia lên.
"Tôi hiến mình cho sự phục hận," cô run giọng nói. Cô quay mũi giáo lại, hướng vào tim mình. "Tôi trả cho nó máu của mình. Tôi trả cho nó linh hồn của mình."
Cô ngừng lại. Chồng cô sẽ van nài cô quay đầu khỏi con đường này. Anh sẽ cầu xin cô đừng hy sinh linh hồn chỉ vì họ. Một thoáng nghi ngờ hiện lên trong tâm trí cô. Bóng ma bất tử kia vẫn đang quan sát.
Đôi mắt người vợ khép lại khi nghĩ tới thi thể đầy vết kiếm và rìu của người chồng. Cô lại nghĩ đến những đứa trẻ nằm dài trên mặt đất, và sự kiên quyết dấy lên như một viên đá lạnh lẽo trong trái tim cô. Tay cô nắm chặt lấy cây giáo.
"Giúp tôi," cô cầu khẩn. "Làm ơn hãy giúp tôi giết hắn."
Cô đâm mũi giáo vào sâu trong lồng ngực.
Đôi mắt người vợ mở rộng và cô quỵ xuống. Cô cố nói, nhưng chỉ có những bong bóng màu đỏ thoát ra từ đôi môi.
Bóng ma nhìn cô chết dần, biểu cảm không có chút thay đổi.
Khi dòng nhựa sống cuối cùng chảy ra khỏi cơ thể, cái bóng của người vợ đứng dậy. Cô kinh ngạc nhìn xuống đôi tay như có như không của mình, rồi đến chính thân xác mình nằm chết trên sàn. Vẻ mặt của cái bóng đanh lại, một lưỡi kiếm mờ ảo xuất hiện trên tay cô.
Một sợi dây siêu hình, mỏng manh hơn cả tia sáng, nối cái bóng vừa được sinh ra với linh hồn báo thù cô đã triệu hồi. Qua mối ràng buộc này, người vợ thấy Kalista khác hẳn, thoáng như người chiến binh cao quý cô từng là khi còn sống: cao lớn và kiêu hãnh, bộ giáp lấp lánh. Dáng điệu tự tin mà không ngạo mãn; một thủ lĩnh bẩm sinh, một người lính bẩm sinh. Đó là viên chỉ huy mà người vợ sẵn sàng đổ máu vì cô ta.
Đằng sự cơn giận dữ, cô cảm nhận được sự đồng cảm của linh hồn – họ cùng chia sẻ nỗi đau bị phản bội.
"Mục tiêu của cô là mục tiêu của chúng ta," Kalista, Mũi Giáo Phục Hận, nói. Giọng nói lạnh tanh và nghiêm nghị. "Giờ chúng ta cùng đi trên con đường phục hận."
Người vợ gật đầu.
Và như thế, linh hồn báo thù và cái bóng của người vợ sánh bước tiến vào trong màn đêm và biến mất.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...