Tiểu Sát Tinh

Nguyên Thông đứng vững như một tảng núi, thái độ rất ung dung, chiếc áo dài trắng của chàng phát phới trước gió, trong chàng lại càng anh tuấn và khí độ phi phàm.

Tăng Bật với Lý Trần đạo nhân hai người đứng hai bên tả hữu. Ba người thấy hai mươi tên bịt mặt đang chia làm ba mặt bao vây. Khi chúng tới cách Nguyên Thông chứng ba trượng liền ngừng chân lại.

Hành động của hai mươi người đó đều có một khí thái rất oai vệ, trong bọn người này võ công hình như còn cao siêu và tao nhã hơn bọ tấn công núi Võ Đang nhiều.

Nguyên Thông ngắm nhìn bọn chúng bảo dạ:

“Khí phách của bọn này thanh cao lắm, không biết ai là kẻ lãnh đạo ? ”

Hai mươi người ngừng bước song không một người nào lên tiếng nói cả.

Nguyên Thông lại nghĩ tiếp:

“Thế nào ta cũng phải tìm ra tên thủ lãnh trước”.

Nghĩ đoạn chàng lớn tiếng cả cười hỏi:

- Có phải các vị vì tiểu sinh mà tới đây không ?

Người đứng đầu ở phía bên đó vội hỏi lại:

- Ngươi có phải là tên tiểu tử vô tri mà đêm hôm qua ở trên núi Võ Đang đã có cử chỉ ngông cuồng đấy không ?

Nguyên Thông nghĩ thầm:

“Người trả lời này có lẽ là tay cao thủ lãnh toàn bọn cũng nên”

Nghĩ đoạn, chàng liền quay đầu trả lời y rằng:

- Phải, hôm qua ở trên núi Võ Đang tiểu sinh có ra tay trừng trị mấy chục tên bại hoại của võ lâm thực.

Người đứng cuối cùng ở bên trái vội đỡ lời:

- Quý hồ ngươi nhìn nhận là được rồi.

Nguyên Thông cau mày lại nghi ngờ hai mươi người này đều có thể lần lượt lên tiếng nói, như vậy không sao đoán ra được người nào là kẻ cầm đầu của chúng, vì vậy chàng liền hỏi:

- Các vị đến đông đảo như vậy không biết đỉnh chỉ giáo gì thế ?

Quả nhiên chàng vừa hỏi dứt, người đứng thứ hai ở phía bên tay phải đã trả lời ngay:


- Thuận chúng ta sẽ sống, nghịch chúng ta sẽ chết. Ngày hôm nay là ngày báo ứng của ngươi vì hay can thiệp việc người khác.

Nguyên Thông nói:

- Tại hạ biết các vị đều bất đắc dĩ cả, nói nhiều cũng vô ích thôi, các vị cứ theo kế hoạch của mình mà hành sự đi.

Câu quí vị đều bất đắc dĩ của Nguyên Thông vừa nói ra trong hai mươi người đó đã có mười chín người tỏ vẻ phản đối rồi. Chỉ có người nhỏ bé đứng ở hàng thứ chín phía bên trái là hơi ngẩn người ra thôi chứ không phản ứng như những người kia. Nguyên Thông rất nhanh mắt nhận xét ra liền. Lúc ấy người đứng thứ hai phía bên trái lên tiếng:

- Bạn nhỏ thông minh thực, nếu vậy biết điều thì bạn tự tử ngay tại chỗ đi để khỏi bị đau khổ như muôn ngàn con kiến cấu xé trái tim vậy.

Nguyên Thông vừa cười vừa hỏi lại:

- Nếu tại hạ nhận lời tự tử tại chỗ, thế còn hai người bạn của tại hạ thì sao?

Người thứ ba ở bên trái đáp:

- Tất nhiên chúng ta sẽ cho chúng chết một cách nhanh nhất.

Nguyên Thông vẫn cười hỏi tiếp:

- Nều tại hạ không chịu thì sao ?

Người thứ ba ở phía bên phải đáp:

- Tùy ngươi.

Nguyên Thông giơ tay phải lên chỉ vào người đứng bên phải mà chàng chú ý nhất hỏi:

- Còn vị này định sao ?

Hình như người đó không ngờ Nguyên Thông hỏi tới như vậy, y hơi ngơ ngác một chúc rồi cười khì đáp:

- Với đôi mắt của người sắc bén như vậy, lão phu cũng không muốn để ngươi chết một cách nhanh chóng. Việc Võ Đang tuy ngươi đã khôn khéo tấn công trộm nhưng cũng phải nói là người có thực học mới làm được như thế. Chúng ta đây chỉ cần đạt tới mục đích thôi chứ không nhất định dùng thủ đoạn nào và cũng không theo luật lệ lếu láo của giang hồ, chúng ta thích làm thế nào thì làm thế nấy, ngươi cứ sửa soạn tự tử đi.

Nguyên Thông cười ồ hỏi lại:

- Nhiều lắm các vị cũng chỉ có hai mươi người cùng xong vào tấn công một lượt chứ có lợi hại gì đâu mà tại hạ phải sợ.

Lúc ấy người bé nhỏ và lùn kia vì thấy thân phận của mình đã lộ liễu rồi liền lui ra ngoài xa ba trượng ra lệnh rằng:

- Tứ Tượng Cự Linh trận, vây chết tiểu tử họ Thẩm, còn những người khác càn quét hai tên kia.


Ông già lùn vừa nói xong, mười chín người nọ đã chạy lộn xộn, rồi có mười sáu người chia làm bốn tổ, mỗi tổ bốn người đứng trấn thủ một bên bày thành trận Tứ Tượng tức thì và từ từ xông lại tấn công Nguyên Thông

Còn ba người kia có hai người bước ra đi tới gần Tăng Bật và Lý Trần đạo nhân nói rằng:

- Hai người ra đây.

Nguyên Thông khẽ bảo Tăng Bật:

Đại ca cần nhất phải nhẫn nại nhé !

Tăng Bật với Lý Trần đạo nhân hai người nghênh ngang tiến lên nghênh đón đối thủ.

Nguyên Thông cũng rú lên một tiếng thật dài rồi nhảy vào trong trận Tứ Tượng.

Mười sáu người đó thấy Nguyên Thông táo bạo tự nhảy vào trong trận đều ngẩn người ra, nhưng chúng đã biến đổi trận thế ngay, người đứng đầu các tổ đồng thời bước lên hai bước, còn những người kia theo sau, đều cùng giở ra một chưởng để lên vai của người tổ trưởng.

Nguyên Thông thấy vậy vừa cười vừa nói:

- Các vị định hợp công lực của mười sáu người để đối phó với một mình tại hạ phải không ? Hay lắm !

Mười sáu người nọ không dám lên tiếng nói nhưng ông già lùn đứng ngoài xa ba trượng lạnh lùng quát lớn:

- Ra tay tấn công đi !

Người đứng đầu tổ bên phía đông nghe nói liền giơ hai bàn tay lên tấn công luôn một chưởng, chưởng đó hợp sức của bốn người nên mạnh vô cùng và chỉ thấy một luồng gió dồn dập tới như sấm động nhằm người Nguyên Thông lấn át.

Tuy Nguyên Thông đã thấu hiểu Bách Tự chân kinh nhưng nội lực của chàng bây giờ cũng chỉ ngang với nội lưng của những tay cao thủ tuyệt đỉnh thôi. Lối dùng nội lực đấu như thế này rất bất lợi cho chàng, nhưng chàng không hề cau mặt chút nào cũng vận hết công lực toàn thân ra phản công lại một chưởng.

Hai luồng chưởng lực vừa va chạm nhau, bồn người nọ hơi.. giây lát rồi cùng lui về phía sau một bước, nhưng Nguyên Thông lại phải lùi hai bước. Như vậy đủ thấy công lực của chàng hãy còn kém đối phương một bực.

Thấy tổ người của bên phía đông đắc thế, tổ bên phía tây phía nam phía bắc cũng lần lượt tiến lên giơ chưởng tấn công liền. Nhất thời Nguyên Thông phải chống Đông đỡ tây nên thân hình bị đẩy đi đẩy lại hoài.

Còn phía bên kia Tăng Bật với Lý Trần đạo nhân đã đấu với hai kẻ định, cả hai bên cùng giở khí giới ra đấu, trận đấu rất kịch liệt

Lúc ấy, Tăng Bật vì Nhâm Đốc hai mạch đã đã thông, tất nhiên võ công của y đã ngang tài với hai mươi cac thủ tuyệt đỉnh kia nhưng còn Lý Trần đạo nhân thì chỉ đủ sức đấu với bất cứ một người nào trong mười hiệp thôi, trên mười hiệp là thua liền. Cũng may kịp thời Nguyên Thông dạy cho y mười thế kiếm. Lúc này y với Tăng Bật hai người giở mười thế kiếm đó ra liên hợp, nên địch không làm gì nổi hai người.

Ông già lùn đứng ở ngoài xa chỉ huy trông thấy Tứ Tượng trận pháp đã đánh cho Nguyên Thông không còn cách nào để trả đũa được nên y yên trí thế nào cũng đắc thắng; nhưng còn hai đại hán kia thì đấu ngang tay với hai thủ hạ của mình và chưa có vẻ gì tỏ ra yếu thế nên hơi lo âu một chút.

Y liền cười một tiếng rất bi đát và mồn hơi mấp máy một cái tên thủ hạ cuối cùng liên tiến lên vây đánh Tăng Bật và đạo nhân.


Tuy bên địch thêm người nhưng cũng không sao phá nổi Nhất Tự và Thiên Cương kiếm pháp liên hợp của Tăng Bật và Lý Trần đạo nhân.

Hiện tượng đó làm cho người chỉ huy của đối phương kinh ngạc vô cùng; còn bên Tứ Tượng trận pháp cũng làm cho y kinh hãi nốt. Y tự biết phen này lại sôi hỏng bỏng không mà thôi.

Từ Tượng trận pháp đó là do người đứng sau giật giây đã tốn công hết sức và đặc biệt chọn mười sáu tên cao thủ hạng nhất tổ chức nên. Người nào người nấy đều có sáu bảy mươi năm hỏa hầu, cứ bốn người một tổ mà hợp thể truyền công. Oai lực của mỗi tổ đánh ra trung bình có tới hai trăm năm mươi năm hỏa hầu.

Có thể nối bất cứ một người nào trong võ lâm đương kim cũng không thể chống đỡ nổi một chưởng của mỗi tổ, huống hồ là bốn tổ phối hơp tấn công liên tiếp như thế.

Nguyên Thông chống đỡ được một chưởng xong, liên nghỉ ra được một kế tuy chàng đã thấu hiểu Bách Tự chân kinh nhưng vì chàng hãy còn ít tuổi nên nội công không thể nào một bước tiến tới tột độ được. Luận công lực hiện giờ tuy chàng đã uống rất nhiều linh đơn và được sư thúc tổ Cố Cữu Như truyền kình lực sang cho, nhưng công lực của chàng chỉ tương đương với hai trăm năm hỏa hầu thôi.

Với công lực hai trăm năm hỏa hầu nều chàng độc ác cứ việc giở thủ pháp kỳ ảo học được ở trong Bách Tự chân kinh ra, chàng vẫn đủ để lần lượt đánh chết mười sáu cao thủ này, nhưng chàng không muốn thắng đối phương bằng cách bá đạo như vậy, bằng không việc làm của chàng không khó khăn một chút nào.

Thoạt tiên Nguyên Thông mới chống đõ mấy thế công của địch lòng cũng phải giật mình khinh hãi, nhưng chàng đã nghĩ ra được một cách đối phó rất nhanh, chàng liền vận Thiền Huyền thần công bảo vệ toàn thân, chân sử dụng bộ pháp kỳ ảo khôn lường. Chàng mượn sức bật dụng sức giả bộ làm ra chịu đựng không nổi để tha hồ đối phương đánh đi đánh lại mà tiêu hao hết công lực của địch đi.

Quả nhiên kế hoạch của chàng rất có công hiệu chờ tới khi đối phương biết rõ nguyên nhân thì công lực của tên nào tên nấy đã tiêu hao hơn quá nửa rồi.

Nguyên Thông không phải trả đũa và cũng không mất sực, sắc mặt của chàng vẫn ung dung như thường, hình như không bị suy suyễn công lực chút nào. Như vậy chẳng quái dị là gì.

Người chỉ huy thấy vậy đang định lên tiếng quát bảo thì Nguyên Thông đã ra tay trả đữa trước. Chàng giở thủ pháp và thân pháp kỳ ảo ra tấn công, chỉ trong nháy mắt mười sáu tay cao thủ kia đều bị điểm trúng yếu huyệt đứng đờ ra như gà gỗ chó đất vậy.

Thấy Nguyên Thông vừa chế ngự được mười sáu tay cao thủ, ông già lùn đứng ở đằng xa khôn ngoan vô cùng, vội chạy thẳng vào phía sau đạo quan đào tẩu.

Nguyên Thông vội phi thân đuổi theo, nhưng không còn thấy tung tích của ông già đó đâu hết; Tức giận vô cùng, bất đắc dĩ chàng phải chạy lại chỗ ba người đang vây đánh Tăng Bật và Lý Trần đạo nhân. Chàng ở trên không như một con chim đại bàng lượng quanh trên đầu họ một vòng, hai tay của chàng thì búng ra những luồng chỉ phong. Ba người đó làm sao mà chịu nổi chỉ phong của chàng, nên người nào người nấy đều bị điểm trúng yếu huyệt đứng đờ người ra không sao cử động được.

Thế là trận đấu đã kết thúc, trừ ông già lùn chỉ huy khôn ngoan đào tẩu mất, còn mười chín người kia đều đã bị Nguyên Thông kiềm chế hết.

Nguyên Thông cũng cảm thấy mình mệt mỏi vô cùng, không kịp dặn bảo Tăng Bật và Lý Trần đạo nhân đã vội ngồi xuống điều hơi vận sức tức thì.

Tăng Bật với Lý Trần đạo nhân liên tới cạnh Nguyên Thông đứng bảo vệ cho chàng.

Một lát sau, Nguyên Thông đã lấy lại sức như thường, vội đứng dậy đưa mắt nhìn mười chính người bịt mặt đó rồi cau mày lại hình như nhất thời chàng chưa nghĩ ra được cách gì để xử trí bọn người này vậy.

Lúc ấy Tăng Bật vừa đi tới trước mặt một người mồm lẩm bẩm nói:

“Không ngờ các ngươi có công lực cao siên như vậy mà lại chịu làm tôi tớ cho kẻ khác như thế. Hôm nay ta phải xem rõ mặt các ngươi là ai mới được”.

Nói xong, y giơ tay lên định lột miếng vải bịt mặt của người nọ.

Người đó tuy bị kiềm chế không nói năng được nhưng thần trí vẫn tỉnh táo như thường, y thấy Tăng Bật định lột miếng khăn che mặt thì hỏang sợ khôn tả.

Nguyên Thông thấy thế không nhẫn tâm. Chàng biết những người này đều là những nhân vật lừng lẫy giang hồ năm xưa nều lột mặt nạ của bọn họ ra còn đau lòng hơn là giết họ. Nên chàng vội quát bảo:

- Đại ca, nếu chúng ta biết rõ thân phận của họ chỉ làm cho họ không yên thêm. Chúng ta hà tất phải mang sự phiền phức vào người. Đối với họ và mình cũng đều bất lợi cả.

Tăng Bật nghe nói rụt tay lại thắc mắc hỏi:

- Chẳng lẽ chúng ta không biết bọn chúng là ai mà buông tha cho chúng đi ư?

Nguyên Thông nghiêm nét mặt đáp:


- Chúng ta không cần biết họ là ai. Tất nhiên chúng ta cũng không thể tha cho họ đi được một cách dễ dàng như vậy/

Tăng Bật rất cương trực, coi kẻ ác như kẻ thù, nghe nói cả mừng nói tiếp:

- Ngày hôm nay Nguyên đệ mới thật sáng suốt. Hiền đệ cứ giao mười chín người này cho ngu huynh đối xử cho.

Y vừa nói dứt đã giơ hai ngón tay lên nhằm tử huyệt của người bịt mặt điểm luôn.

Nguyên Thông thấy vậy cả kinh vội nhảy lên điểm ngay vào yếu huyệt cổ tay của Tăng Bật khiến Thiết Tâm Tú Sĩ bản thân tê tái và mất hết kình lực.

Chàng điểm huyệt Tăng Bật rồi liền xin lỗi và nói:

- Đại ca, sao đại ca lại....

Nói tới đó chàng liền giải huyệt cho Tăng Bật và nói tiếp:

- Nếu nói về hành vi những người này quả đáng giết hết, nhưng đại ca phải nghĩ tới hoàn cảnh của họ mới được. Người nào cũng bất đắc dĩ hết. Họ bị một người đứng trong bóng tối giật giây uy hiếp thế nào cũng có một ngày chúng ta sẽ khám phá ra sự bí mật này.

Tăng Bật gật đầu mấy cái rồi cười ha hả, nói tiếp:

- Hiện giờ có mười chín người ở đây, sao chúng ta không hỏi chúng? Chẳng lẽ chúng lại không nói thật cho chúng ta biết hay sao ?

- Dù chúng ta có lấy cái chết để uy hiếp chúng, tiểu đệ dám đoán chúng không thổ lộ nửa lời đâu.

- Tất nhiên chúng không sợ chết nhưng chúng ta dùng thủ pháp Cân Thù Cốt rẽ gân tách xương ra đối phó dù họ cứng đầu đến đâu cũng phải tiết lộ.

- Đại ca nên nhớ thủ pháp đó chỉ dùng đối phó với kẻ độc ác thôi. Chúng ta đã biết họ có nỗi khổ tâm như vậy rồi, chúng ta còn dùng cách ấy đối phó họ làm chi ? Thà chúng ta nghĩ cách khác thì hơn.

Mười chín người bị mặt nghe Nguyên Thông nói như vậy đều cảm động hổ thẹn hết sức.

Nguyên Thông bỗng nghiêm nét mặt quay lại nói với những người bịt mặt rằng:

- Tuy chúng tôi không thể lấy bạo lực đối phó với bạo lực, nhưng phải làm giảm bớt thực lực của kẻ âm mưa để võ lâm khỏi bị tai hại, nên buộc chúng tôi phải tạm thời điểm huyệt các vị lão tiền bối, làm cho các vị mất hết công lực, phải tĩnh tu ba năm mới phục hồi công lực được. Như vậy các bị có thể thoái thác tránh nhiệm mà không bị trừng phạt và các vị khỏi bị y sai khiến đi làm những việc mà mình không muốn làm.

Chàng nói xong liên đưa mắt liêc nhìn 19 người ấy, thấy họ đều rất hân hoan chứ không có vẻ gì oán trách cả

Nguyên Thông thấy vậy không do dự gì nữa ra tay điểm huyệt phế bỏ võ công của bọn người bị mặt kia đi rồi mới giải huyệt cho họ.

Mười chín người bịt mặt đó cử động được đều ngắm nhìn Nguyên Thông một hồi rồi người nào người ấy lẳng lặng đi luôn chỉ trong nháy mắt đã mất dạng

Tăng Bật nhìn sắc trời giây lát rồi đề nghị:

- Trời sắp sáng tỏ chúng ta cũng nên lên đường đi thôi.

Nguyên Thông đang định trả lời bỗng nghe thấy giọng nói của ông già hồi nãy lại nổi lên:

- Cậu bé xử sự rất chu đáo, không thất lễ chút nào, rất đáng khen. Thôi chúng ta sẽ tái kiến ở Nghi Xương.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui