–—
Mộ Anh lo sợ:
- Tần ca ca hãy cẩn trọng, muội xem Thần Y Trại Biển Thước công lực siêu phàm không hiểu ca ca có chống nổi ba chiêu của lão hay không?
Tần Bảo trấn an:
- Anh muội, tình thế này không còn cách nào hơn được. Huynh sẽ tùy thời ứng biến, có điều huynh không thể nào gây thương tích cho lão tiền bối được, vì chúng ta là kẻ đi cầu khấn thần y và huynh cũng đã vi phạm luật lệ của lão nhân. Huynh đành phải chịu cho lão đánh ba chưởng.
Tần Bảo bước qua cửa, tới đứng trước mặt Thần Y Trại Biển Thước.
Cung cách của chàng trước sau vẫn một mực lễ độ đối với lão nhân.
Hai người đứng cách nhau hai trượng rất vừa tầm chưởng lực của các đại cao thủ trước nay.
Nhìn Tần Bảo bằng hai ánh mắt sáng rực, Thần Y Trại Biển Thước trầm giọng:
- Chuẩn bị tiếp chưởng thứ nhất.
Ngọn chưởng của Thần Y Trại Biển Thước từ từ cất lên.
Kình lực nặng ngoài ngàn cân từ chưởng trung lão nhân áp tới trước ngực Tần Bảo.
Kình lực có thể đánh nát một tảng đá lớn.
Tần Bảo vội vàng giở ngọn hữu chưởng lên vận tám thành phất qua chống đỡ.
Bộp!
Chưởng âm nổ một tiếng khô khan. Áp khí ào ào sang bốn phía trong thạch thất.
Tần Bảo lùi lại một bước, cánh tay tê chồn, khí huyết trong cơ thể xáo trộn.
Chàng nhủ thầm:
- Nội lực của Thần Y Trại Biển Thước trên một trăm năm, ta không thể coi thường được.
Bên kia Thần Y Trại Biển Thước cũng lùi lại một bước, vạt áo trường y bay phấp phới.
Lão nhân nhìn Tần Bảo với cặp mắt kinh dị về nội lực thâm hậu của chàng.
Thần Y Trại Biển Thước gật gù:
- Công lực của ngươi cũng chẳng vừa gì, thảo nào hai tên đệ tử của lão phu đã thảm bại.
Lão quát:
- Nhận chiêu thứ hai.
Tiếng quát vừa dứt, ngọn chưởng phải của Thần Y Trại Biển Thước phạt qua một cái.
Đạo kình gia tăng hơn trước hai thành mạnh tựa thác đổ đầu ghềnh.
Tần Bảo khẩn trương vận đủ mười thành nội lực giở ngón hữu chưởng chống đỡ.
Nhưng chàng chỉ sử dụng chiêu thường chống trả, không dám dùng tuyệt chiêu.
Chàng sợ gây thương tích cho Thần Y Trại Biển Thước. Lão căm hận chẳng còn hy vọng gì khẩn cầu lão chữa trị kịch độc Hóa Cốt Tán Thần cho Mộ Anh được nữa.
Một tiếng nổ vang dội khắp cả trong tòa cổ tháp, ngàn ngàn ám khí đánh bạt vào vách đá ào ào, nhiều hạt Dạ Minh châu gắn trên trần chớp tắt vì sức chấn động chưởng kình của song phương quá mạnh.
Tần Bảo lui lại hai bước, khí huyết trong cơ thể sôi trào, hơi thở ngột ngạt. Ngọn chưởng như vừa bị sét giật nhằm, sắc mặt có phần biến đổi.
Chàng ngầm vận chân khí điều hòa vài huyệt đạo trong cơ thể bị bế tắc.
Đổi lại Thần Y Trại Biển Thước cũng tháo lùi hai bước, thần sắc trên gương mặt biến đổi, trố hai con mắt to nhìn Tần Bảo hết sức lạ lùng.
Lão nhân lạ lùng chỉ vì tuổi tác của Tần Bảo hãy còn quá trẻ nhưng nội lực trên một trăm năm thuộc hàng đại kỳ nhân đương thời trên giang hồ.
Có lẽ trước giờ Thần Y Trại Biển Thước chưa từng gặp một đối phương trẻ tuổi công lực cao thâm khủng khiếp như gã thiếu niên này.
Thần Y Trại Biển Thước đâu có biết Tần Bảo nhờ nuốt mười viên Bồi Ngươn Chân Dương của Đô Thiên Dị Tẩu, ăn ba trái đào tiên của lão Công Tôn Dã Tiên gia tăng thêm ba mươi năm nội lực, nên giờ đây đã trở thành một đại tuyệt thủ khi chàng còn trong tuổi thiếu niên.
Thần Y Trại Biển Thước gật gù:
- Công lực của ngươi quả nhiên cao thâm tột bực, nhưng lão phu cũng can nói cho ngươi biết rõ vừa rồi ta chỉ dùng nội lực với hai chiêu, bây giờ ta sắp xuất chiêu Kình Thiên Chấn Địa cho chiêu cuối cùng này. Ngươi hãy coi chừng kẻo phải nát tan thành cát bụi.
Ngọn chưởng của Thần Y Trại Biển Thước từ từ cất lên rồi dừng ngang trước ngực.
Bóng chưởng âm u lạnh lẽo liền hiện ra trong chưởng trung của lão nhân, trông đến khiếp người.
Đây chính là tuyệt chiêu sở trường của Thần Y Trại Biển Thước năm xưa đã từng đánh bại không biết bao nhiêu đại cao thủ, đại ma đầu trên chốn giang hồ tới nay hãy còn dư âm không một cao thủ nào không biết tới.
Từ hơn mười năm qua lão nhân không sử dụng chiêu này, nhưng nay trông thấy công lực của Tần Bảo quá cao siêu bắt buộc lão phải dùng tới.
Trông thấy bóng chưởng âm u khổng lồ của Thần Y Trại Biển Thước, trong lòng Tần Bảo kinh hãi.
Chàng khẽ thầm:
- Chiêu thức Kình Thiên Chấn Địa của lão Thần Y Trại Biển Thước xem qua vô cùng lợi hại, lão đã xuất độc thủ quyết tâm đánh ngã ta ở chiêu cuối cùng này, nếu ta cứ mãi nhân nhượng, không chịu xuất chiêu Vô Cực Thần Công chỉ e tính mạng lần này khó có thể bảo tồn.
Thầm tính như vậy, ngọn hữu chưởng của Tần Bảo nhanh lẹ cất lên ngang ngực.
Chàng vận nội lực mười hai thành xuất chiêu Vô Cực Thần Công.
Một vùng khí thể to lớn khoảng nội trượng hai màu đỏ, xanh xuất hiện chầm chậm xáp tới nhập vào bóng chưởng khổng lồ âm u vừa áp tới.
Ba loại khí thể đỏ, xanh và âm u xoắn chặt lấy nhau quần quật trên cao.
Một tiếng nổ tựa trời gầm.
Khắp tòa thạch thất trong ngôi cổ tháp rung chuyển lên. Mặt đất lung lay cơ hồ sập xuống, kình phong vụt vụt tạt qua bốn bề vách đá ào ào như đang hồi bão tố, bụi cát, đá nhỏ trên trần tuôn xuống mịt mù, các hạt dạ minh châu gắn trên trần tắt chớp liên hồi.
Mộ Anh kinh hoàng rú lên:
- Tần ca ca chết mất!
Nàng nhắm hai mắt lại không dám nhìn thảm cảnh diễn ra.
Mộ Anh đinh ninh Tần Bảo phải chết thảm vì chưởng kình khủng khiếp của Thần Y Trại Biển Thước.
Chừng xem kỹ lại, Thần Y Trại Biển Thước bị kình lực Vô Cực Thần Công đẩy lùi năm sáu bước, tóc râu bạc phơ đều dựng đứng, sắc mặt tái xanh.
Tần Bảo tháo lui về phía sau ba bước, khí huyết trong cơ thể sôi lên sùng sục, hơi thở ngột ngạt, cặp mắt hoa lên, thần sắc trên gương mặt biến đổi nhanh chóng.
Tình hình cho thấy chiêu thứ ba Thần Y Trại Biển Thước đã thua Tần Bảo rõ rệt.
Lão nhân trố to hai mắt sáng rực nhìn Tần Bảo chẳng hề thấy chớp.
Tần Bảo đứng yên trở lại, ngầm vận chân khí chân ngươn điều hoà lại các huyệt đạo vừa bị ngưng trệ bởi sức chấn động quá mạnh của chưởng kình.
***
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...