–—
Chử Đồng hoan hỉ:
- Tần công tử đã hạ cố đoái tình đến tại hạ, lẽ nào tại hạ dám từ chối.
Hắn hỏi Tần Bảo:
- Năm nay Tần công tử bao nhiêu niên kỷ?
Tần Bảo thật lòng:
- Tiểu đệ vừa mười chín tuổi, còn Chử huynh năm nay baonhiêu niên kỷ?
- Tại hạ hai mươi mốt tuổi lớn hơn Tần công tử hai tuổi.
- Như vậy Chử huynh là huynh, tiểu đệ là đệ. Chử huynh bằng lòng chứ.
Chử Đồng gật đầu chình lại sắc diện thay đổi cách xưng hô theo tình huynh đệ:
- Tần nhị đệ một lời đã nói bốn ngựa khó theo. Từ nay chúng ta hãy xem nhau như tình huynh đệ, chết sống có nhau trên bước đường giang hồ, Tần nhị đệ có nghĩ như vậy không?
Tần Bảo cũng chỉnh sắc:
- Chử huynh đã dạy tiểu đệ cũng xin tuân theo. Hôm nay quả là duyên kỳ ngộ, trời xui đất khiến tiểu đệ gặp được huynh ở đây.
Chử Đồng gật đầu:
- Tần nhị dệ nói đúng, nếu không có duyên kỳ ngộ làm sao tiểu đệ biết ngu huynh là sư huynh của Vu Sơn sư muội mà tới đây cứu huynh.
Hai người bắt tay nhau như thầm nói lời thề nguyện đá vàng không phai.
Tửu bảo bưng mâm rượu thịt lên bàn rồi lui ra ngoài.
Tần Bảo cầm bình rượu rót hai chén đầy, trao cho Chử Đồng một chén.
Chàng nhìn Chử Đồng trịnh trọng:
- Chử huynh chúng ta hãy cạn chén rượu này gọi là chén rượu mừng cho duyên kỳ ngộ trời đã khiến xui cho tiểu đệ gặp được huynh.
Chử Đồng tiếp lấy chén rượu uống cạn. Tần Bảo cũng cầm chén rượu của mình.
Chử Đồng rót hai chén rượu đầy cầm một một chén trao cho Tần Bảo.
Hắn nhìn chàng:
- Chén rượu này là chén rượu thâm tình kết nghĩa bằng hữu sinh tử chi giao. Tần nhị đệ hãy uống cạn đi.
Chử Đồng và Tần Bảo cùng uống cạn chén rượu thứ hai, rồicùng ăn uống.
Được một lúc, Chử Đồng nhìn Tần Bảo một cách thân mật:
- Tần nhị đệ lúc nãy nhị đệ gặp Vu Sơn muội ở nơi nào và do đâu nhị đệ quen thân với sư muội?
Tần Bảo kể lại chuyện gặp Vu Sơn Ma Nữ trên đại tửu lầu Hoàng Hạc, đấu nhau với bọn sát thủ Đoạn Hồn giáo, chàng can dự đánh đuổi chúng lúc trước, luôn cả chuyện chàng say rượu nằm trong căn phòng bị kẻ nào đó điểm huyệt đưa tới cứ địa Đoạn Hồn giáo, đấu nhau cùng bọn cao thủ, rồi lại bị điểm huyệt mê tới rừng tùng sắp bị hai tên sát thủ hạ sát, nhờ Vu Sơn Ma Nữ cứu nguy. Mọi việc trước sau kể rõ, chỉ dấu việc Vu Sơn Ma Nữ sắp cạo đầu chàng kế Chử Đồng chạy tới.
Chử Đồng ngạc nhiên:
- Cứ theo hiển kiến của ngu huynh đã có kẻ nào đó oán thù Tần nhị đệ dùng quỉ kế “Tá nhân chi thủ” điểm huyệt nhị đệ đưa tới cứ địa Đoạn Hồn giáo nhờ chúng giết dùm khỏi mang tiếng tai tiếng. Nhị đệ cần phải truy cứu truyện này cho thật tường tận kẻo sẽ còn bị hăn ám hại thêm lần nữa.
Tần Bảo tán đồng:
- Tiểu đệ hoài nghi có kẻ ám hại dệ chờ lúc đệ say, hạ độc thủ nhưng đệ cứ mãi suy nghĩ chưa tìm ra thủ phạm chính là ai.
Chử Đồng hỏi:
- Cứ như theo những lời Tần nhị đệ vừa kể. Trước kia Tần nhị đệ có oán thù với Đoạn Hồn giáo phải không?
Tần Bảo gật đầu:
- Đúng vậy, nhị đệ có hai mối huyết thù với tên Thái Quân giáo chủ Đoạn Hồn giáo.
- Hai mối huyết thù gì?
- Mồi huyết thù thứ nhất phụ thân tiểu đệ bị Thái Quân sát hại trong cánh rừng, đệ đi tìm hài cốt chưa biết rõ nơi nào.
- Thúc phụ là Thần Châu kỳ hiệp tiền bối phải không?
- Phải! còn mối huyết thù thứ tiểu đệ phải trả đó là lão đại kỳ nhân Nhạc Vô Xa bị bọn sát thủ bịt mặt ám kích bằng ám khí Đoạn Trường trâm nơi cánh rừng tận Hàn Châu. Lão tiền bối ký thác lại cho đệ.
Chử Đồng gật gù:
- Còn bá mẫu hiện nay đang ở đâu?
Tần Bảo chợt buồn:
- Mẫu thân tiểu đệ mất tích từ lúc phụ thân bị giết, tiểu đệ cũng đang trên đường tìm mẫu thân và nội tổ.
- Nội tổ của Tần nhị đệ là ai?
- Thiên Tà Đại Ma Tôn.
Chử Đồng “Ồ” một tiếng, sửng sốt nhìn Tần Bảo, vì không ngờ chàng là cháu nội của nhân vật thần quái từng gây kiếp mặt bọn cao thủ Hắc, Bạch giang hồ từ mười mấy năm về trước.
Tần Bảo thăm dò:
- Chử huynh từng trải giang hồ bao lâu nay có biết tung tích nội tổ của tiểu đệ ở đâu không?
Chử Đồng lắc đầu:
- Ngu huynh chưa rõ chuyện này. Huynh chỉ nghe giang hồ đồn đại cách đây mấy mươi năm sau trận ác chiến với năm trăm cao thủ Hắc, Bạch tại chân núi Ngũ Hành sơn. Thiên Tà đại lão tuyệt tích luôn cho tới bây giờ không có một ai biết nơi ở đâu, có người nói lão đại tiền bối đã chết, lại có kẻ bảo lão đại tiền bối còn sống mai danh ẩn tích trong động nào đó. Tần nhị đệ hãy cố tìm xem sự thật như thế nào.
Hắn nói tiếp:
- Cũng theo lời đồn đại, năm xưa lão đại tiền bối đánh thắng năm trăm cao thủ là nhờ thanh Mạc Da Hùng Kiếm. chắc nhị đệ cũng đang tìm nó đối phó với cây quái kiếm của thiếu giáo chủ Đoạn Hồn giáo phải chăng?
Tần Bảo gật đầu:
- Đúng vậy, nếu không có thanh Mạc Da Hùng Kiếm trong tay, không có một loại bảo đao, bảo kiếm nào chống nổi bởi nó là một loại kiếm vô hình lúc ả thiếu giáo chủ Đoạn Hồn giáo xuất chiêu, tiểu đệ không hề hay biết chi cả, đành phải thúc thủ, cũng giống như không đánh mà bại.
Chử Đồng lại hỏi:
- Tần nhị đệ đã biết rõ sào huyệt của bọn Đoạn Hồn giáo phải không?
Tần Bảo lắc đầu:
- Không phải, lúc tiểu đệ bị tên nào đó điểm huyệt mê man bất tỉnh đi, tới chừng mình tỉnh lại thấy mình đang nằm trong ngục thất, sau trận đấu nhau với các cao thủ Đoạn Hồn giáo, ả thiếu giáo chủ buông tha đệ, nhưng ả điểm huỵệt mê đệ, kêu hai sát thủ đưa đệ tới cánh rừng tùng, lúc mở mắt ra thấy Vu Sơn cô nương đang dứng dưới gốc cây, vì vậy đệ không biết đâu là đâu cả.
Nốc cạn chén rượu, Chử Đồng khẳng khái:
- Ngu huynh tình nguyện cùng Tần nhị đệ đi tìm thúc mẫu, tìm lão tiền bối, và thanh Mạc Da Hùng Kiếm, để nhị đệ rửa hai mối huyết thù…
Tần Bảo cảm kích:
- Đa tạ Chử huynh…
Tần Bảo và Chử Đồng tiếp tục ăn uống và truyện trò vui vẻ.
Ăn uống xong Tần Bảo gọi tên tửu bảo trả tiền rượu thịt, rồi cùng Chử Đồng rời khỏi tửu quán nhảy lên ngựa lên đường…
***
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...