Rời khỏi phòng thượng triều, Asisu y hệt như người bị mộng du nhắm hai mắt bước đi, buổi sáng nàng ngủ không đủ, giờ nàng mệt mỏi đến nỗi muốn ngủ gật luôn.
“Nữ hoàng! Xin nữ hoàng dừng bước...” Âm thanh trầm thấp truyền tới từ phía sau, Asisu đỡ trán quay người lại. Xuất hiện đối diện nàng là một lão y quan trung niên và vài nam nữ tử trẻ tuổi là học trò của ông ấy, tất cả bọn họ đang cúi đầu hành lễ với nàng.
“Y quan Berlin, ông tìm ta có chuyện gì sao?” Asisu mỉm cười đỡ lấy ông Berlin
“Xin nữ hoàng tha lỗi cho hạ thần vì hạ thần không có mặt trong buổi thượng triều.”
“A... Chỉ như vậy?”
“Thần tới để báo cho nữ hoàng biết chuyện quan trọng. Cách đây một tháng, ở làng nô lệ Tanis đột ngột bùng phát ôn dịch, thần và học trò của thần đã tìm đủ mọi cách để chữa trị nhưng vẫn không được, cũng không biết được trận ôn dịch này bắt nguồn từ đâu, số nô lệ nhiễm ôn dịch đã chết trên 20 người.”
“Cái gì? Sao ông không báo cho ta biết sớm hơn.” Asisu nhảy dựng lên
“Nữ hoàng, lúc trước thần có báo cáo với tể tướng Mene... Ngài ấy không bẩm lên cho nữ hoàng sao?” Berlin nhíu mi
“Lại là tên Mene chết tiệt! Đi, ngươi mau dẫn ta tới chỗ nhiễm ôn dịch!” Asisu nghiến răng nói
“Nữ hoàng không thể đi, ngài đi theo sẽ vướng bận chúng thần. Lỡ như ngài nhiễm bệnh thì chúng thần gánh không nổi trách nhiệm. Thần nghĩ ngài nên mời hoàng phi Carol tới giúp, dân chúng Thượng Ai Cập nói hoàng phi là con gái nữ thần, biết đâu hoàng phi biết cách chữa...” Một nam tử trong số các học trò của ông Berlin cất lời, ngụ ý châm chọc Asisu. Nam tử đó tên là Hecto người Thượng Ai Cập, một fan hâm mộ trung thành của Carol.
“Hecto! Không được vô lễ...” Y quan Berlin lườm mắt cảnh cáo Hecto
“CÚT...” Asisu chặn lời của ông Berlin, nghiêm giọng quát Hecto, cả người nàng phát ra hàn khí rét lạnh, xoay lưng chạy nhanh ra ngoài. Mặc kệ ánh mắt hiếu kỳ của mọi người, tự mình cưỡi ngựa chạy tới khu nô lệ.
Nàng không muốn con dân của mình chết dần chết mòn vì ôn dịch, nàng từng là bác sĩ, nàng hiểu rõ y thuật hơn những y quan cổ đại này, nàng tin chắc là nàng có thể cứu được con dân của mình và không cần tới Carol giúp đỡ.
Cái gì là hoàng phi Carol? Cái gì là con gái nữ thần?
Tất cả đều là giả dối, Carol chỉ là kẻ lừa đảo, đứa con gái của kẻ trộm mộ... Vì sao mọi người ai cũng yêu thích nàng ta mà căm ghét Asisu nàng?
_
_
_
_
_
_
_
_
_
_
Asisu cưỡi ngựa như điên không để ý thân phận của mình là gì, một đường chạy thẳng đến làng nô lệ Tanis. Ari và Tachi biết tin Asisu tới nơi nhiễm ôn dịch, lo lắng cho Asisu nên cùng nhóm y quan Berlin cưỡi ngựa đuổi theo phía sau.
Tới nơi cần đến, Asisu nhảy khỏi lưng ngựa, tức tốc chạy về phía đám người đang nằm hàng dài trong mấy ngôi nhà đá gần đó. Vừa bước qua cửa thì mùi ẩm mốc khó chịu xộc vào mũi Asisu, bốc lên tận não khiến nàng xanh mặt, kém chút nữa là nôn hết đồ ăn buổi sáng ra ngoài. Nàng ho khan một tiếng, chợt nhớ ra gì đó, vội vàng cúi người xé đi một mảnh sa y che mặt lại rồi tiếp tục đi vào, mặc dù mảnh sa y khá mỏng nhưng nó vẫn giúp nàng cản bớt chút mùi ẩm mốc kia.
“NỮ HOÀNG MAU RA ĐÂY ĐI, BÊN TRONG NGUY HIỂM LẮM!” Ari, Tachi và y quan Berlin đồng thanh hét lên.
“Không cần lo cho ta!” Asisu quăng một đạo ánh mắt trấn an mọi người, nàng túm váy ngồi xổm xuống bên cạnh mấy người nhiễm ôn dịch. Nàng đích thân nắm lấy tay họ chẩn đoán bệnh, họ lại sợ hãi thân phận nàng, muốn rụt tay tránh né nhưng không có sức lực.
“Nằm im đi, ta cũng không ăn thịt các ngươi, các ngươi sợ cái gì chứ?” Asisu mỉm cười
“Nữ hoàng thân phận tôn quý, thảo dân sợ nhiễm bệnh cho ngài, ngài nên ra ngoài thì tốt hơn!” Lão nô lệ tuy mệt mỏi nằm liệt trên đất nhưng vẫn cung kính đối đáp với Asisu.
“Trời sinh ta khỏe mạnh, khó nhiễm bệnh nha...” Asisu bất cần nói, nắm lấy cổ tay lão nô lệ chẩn mạch, sau đó không biết vì sao gương mặt nàng đổi sắc, ngẩn đầu nhìn y quan Berlin “Ông Berlin, tình trạng nhiễm ôn dịch của họ lúc đầu thế nào?”
“Bẩm nữ hoàng, ban đầu họ sốt cao, cơn sốt kéo dài khoảng 7 ngày, kèm theo đó là tình trạng đau váng đầu, đau khớp cơ, nổi các đốm đỏ ở mặt và toàn thân, buồn nôn, đi ngoài, cổ họng đau rát và ho dữ dội.” Ông Berlin vừa nói vừa ngồi xuống xem tình trạng của những người nhiễm bệnh khác.
“Còn gì nữa không?”
“Có vài người trước khi chết thì bị đau cổ, cơ thể yếu đến mức không nhấc nổi tay, sau cùng rơi vào hôn mê mất đi ý thức...” Ông Berlin thở dài
Với những triệu chứng mà y quan Berlin vừa kể lại, Asisu chắc chắn đây là dịch sốt Tây sông Nile, là một bệnh động vật lây sang người, do muỗi truyền. Bệnh thường xuất hiện ở các nước Châu Phi, Nam Âu, vùng Trung Đông, Tây Á, Châu Úc và Bắc Mỹ.
Các loài thú móng guốc họ ngựa, các loài chim hoang dã chính là nguồn gốc mầm bệnh của dịch sốt Tây sông Nile, bệnh gián tiếp lây truyền sang người qua vết đốt của loài muỗi.
Quá trình diễn ra theo chu kỳ: Muỗi hút phải máu của ngựa hay chim mang mầm bệnh, sau lại đốt vào người, từ vết muỗi đốt, mầm bệnh sẽ truyền thẳng vào cơ thể người. Chỉ cần như vậy chu kỳ sẽ được chuyển đổi thành người - muỗi - người.
Sốt Tây sông Nile gây ra các tình trạng sốt cao trên 38 độ, đau đầu, người nổi ban đỏ, xuất huyết ngoài da, tiêu chảy, cơ thể yếu dần, gây viêm màng não, tê liệt ý thức, lâm vào trạng thái hôn mê sâu, cuối cùng là tử vong.
Sốt Tây sông Nile ở những năm đầu thế kỷ 21 hầu như không có thuốc đặc trị, người ta chỉ có thể phát hiện bệnh và dùng thuốc theo tình trạng của bệnh nhân. Sốt thì dùng thuốc hạ sốt, đau thì dùng thuốc giảm đau,... Miễn sao là giúp bệnh nhân dần dần hồi phục và không bị tổn thương đến hệ thần kinh não bộ. Cũng có nhiều trường hợp vì phát hiện trễ, bệnh quá nặng không thể cứu chữa mà phải bỏ mạng.
Asisu thật sự lo lắng đến nóng ruột...
Nhưng mấy chuyện trên Asisu không hề lo lắng, trước khi nàng xuyên qua Ai Cập cổ thì nơi nàng đang sống là Tokyo năm 2095, những năm cuối của thế kỷ 21 nha, vì thế thuốc để điều trị sốt Tây sông Nile đối với nàng chỉ là chuyện nhỏ. Chuyện nàng lo lắng là ở vùng Ai Cập khô cằn này không có đủ các loại thuốc, làm sao để nàng phối phương thuốc cho họ uống đây? Vả lại tình trạng của những người này đã kéo dài hơn một tháng, bệnh đã nặng lắm rồi, liệu họ còn thời gian để chờ nàng tìm được thuốc hay không?
“Nữ hoàng, người không sao chứ? Không lẽ người nhiễm ôn dịch rồi?” Ari nhìn vẻ mặt nhăn nhó biến sắc của Asisu mà lòng như lửa đốt, cô vội vàng chạy tới sờ trán Asisu dò xét.
“Ari, chị hỏi thử xem quanh đây có ai dùng chủy thủ không, tìm một thanh hơ nóng trên lửa rồi đem tới cho ta.” Asisu gạt tay Ari xuống, mỉm cười đến vui vẻ. Ari tuy thấy kỳ lạ nhưng vẫn theo lời mà chạy đi làm.
Asisu chợt nhớ ra lúc Takeru giải phong ấn ký ức kiếp trước cho nàng, Takeru đã nói nàng là chuyển thế của Vong Ưu thần, máu của nàng là Vong Ưu Huyết có thể giải độc cũng có thể cứu người, vậy giờ nàng dùng ít máu của mình cho những người nhiễm bệnh uống thì sẽ chữa được bệnh thôi. Đợi tình trạng bọn họ tốt lên đôi chút, nàng liền kê ra vài loại thuốc bổ giúp họ khỏe hẳn.
___
“Nữ hoàng, thần nghĩ rằng những người này sẽ không qua khỏi, chi bằng... Chúng ta đem họ bỏ ra sa mạc cho họ tự sinh tự diệt đi, để họ ở đây thần sợ ôn dịch sẽ lây nhiễm sang người khỏe mạnh khác!” Nữ học trò tên Mekul đứng gần Asisu vênh váo nói.
“Các ngươi độc ác vừa thôi! Người truyền bệnh là muỗi, không phải bọn họ! Nếu các ngươi sợ cút đi chỗ khác, né chỗ cho ta chẩn bệnh.” Asisu bĩu môi, mấy tên học trò của y quan Berlin là loại người gì vậy chứ?
“Nữ hoàng, từ đầu đến cuối thần chỉ thấy ngài trơ mắt nhìn, có vẻ gì là xem bệnh đâu, ngài nên tránh ra ngoài nha, đừng cản lối thầy của thần tìm cách chữa bệnh!” Hecto hống hách đẩy Asisu qua một bên, chen vào đứng kế ông Berlin.
“Hecto, Mekul... Không được quá phận!” Ông Berlin khẽ quát
Asisu hừ lạnh nhìn đám học trò của ông Berlin, nàng được biết trước khi ông Berlin tới Hạ Ai Cập làm y quan, ông là người Hitaito từng được dân chúng các nước xưng tụng là thần y, nhưng nếu ở hiện đại ông chỉ thuộc dạng bác sĩ trung đẳng thôi. Ông ấy cũng chẳng chữa được dịch bệnh sốt Tây sông Nile kia mà, đám học trò của ông ấy có cần thiết phải lấy danh là học trò thần y mà ra vẻ mình cao quý, khinh thường nữ hoàng một nước như nàng vậy không?
Tạo hóa quá mức quái dị, thầy giỏi mà trò tệ, một sự phối hợp chẳng hề hoàn hảo... Asisu đang nghĩ, nếu hôm nào nàng rảnh rỗi, nàng sẽ bảo ông Berlin dạy lại cho đám học trò này biết thế nào là phép tắc, thế nào là lễ độ mới được.
“Chị, chị ra ngoài ngồi nghỉ một chút đi, sẵn tiện chờ chị Ari luôn. Chị Ari chắc làm sắp xong việc chị giao rồi!” Tachi âm thầm thở dài, nắm lấy tay Asisu kéo lại tản đá cách đó không xa, ngây ngô đẩy nàng ngồi xuống. Tachi rất không thích những người kia đối xử với Asisu bằng thái độ coi thường khinh rẻ.
“Làm sao vậy?” Asisu khẽ cười
“Chị Asisu, họ dám xem thường chị, em ghét họ...” Tachi bĩu môi
“Được rồi Tachi, kệ họ đi, đừng chấp nhất những kẻ bại não.”
“Hả? Bại não là gì?”
“Haha, không có gì... Mà em và Minue phát triển thế nào, thỉnh thoảng chị vẫn thấy em lén lút gởi thư tình cho hắn đấy. Em yêu hắn sao?” Asisu lười giải thích với Tachi, nàng chuyển chủ đề sang mối quan hệ của Minue và Tachi.
“Chị! Chị thật xấu, em không thèm để ý chị nữa!” Tachi thẹn quá hóa giận, trừng mắt với Asisu rồi ôm khuôn mặt đỏ hồng của mình chạy đi. Asisu ngồi phía sau đột nhiên cười to, điều đó càng làm Tachi xấu hổ hơn, cô túm váy nhảy lên ngựa, kéo dây cương chạy thụt mạng.
_
Trong cốt truyện thì người Minue yêu chính là Asisu nguyên chủ, nhưng hiện tại nàng xuyên qua thành Asisu, Tachi không có trong bản gốc lại đột nhiên xuất hiện, Minue từ bỏ tình cảm với Asisu để đi yêu Tachi. Angol bị Mie giết chết, Ragashu không phải loại người gian ác, Menfuisu là kẻ si tình đến mê muội, Carol càng không giống bản gốc, là một cô gái không đơn giản như vẻ bề ngoài,...
Cốt truyện dường như đã thay đổi thật sự, nhiều lúc nàng không thể đoán được chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo, là tốt hay là xấu, nàng đều không biết. Nàng không biết tại sao, mấy hôm nay tâm trạng nàng bất định, trong lòng bất an, cực kỳ khó chịu.
Cảm giác như có điều nguy hiểm gì đó sắp tới gần, lại giống như người nào đó quan trọng với nàng sắp rời xa nàng vĩnh viễn.
______________
Đợi khoảng một lát sau, Ari hấp tấp từ bên ngoài chạy vào tìm Asisu, trên tay cô còn cầm theo một thanh huyền thiết chủy thủ.
“Nữ hoàng, thứ người cần đây!”
“Cảm ơn chị!” Asisu mỉm cười nhận lấy chủy thủ đã được hơ nóng khử trùng qua, kéo Ari tiến đến chỗ những người nhiễm bệnh, nói nhỏ với Ari: “Chị im lặng đi theo sau ta. Ta có nói gì thì chị cũng phải làm theo!”
“Nữ hoàng, thật ra người muốn làm gì?” Ari hỏi
“Dùng máu của ta chữa bệnh!” Asisu liếc mắt
“Nữ hoàng, người vừa khỏe lại! Người không thể làm như vậy...” Ari quát lớn một tiếng liền đem sự chú ý của mọi người kéo tới, mấy trăm đôi mắt trừng lớn nhìn Asisu cầm chủy thủ ngồi xuống cạnh những nô lệ nhiễm bệnh sắp trút hơi thở cuối cùng.
_
Cả một đoàn người không hiểu rõ mọi chuyện đã xôn xao hẳn lên, từ trong miệng tuôn ra nhiều lời chỉ trích khó nghe tới Asisu...
“Thầy Berlin, thầy xem xem, bọn nô lệ kia sắp chết đến nơi mà nữ hoàng còn không tha, muốn giết họ! Ả ta thật độc ác nha!” Mekul cười khinh
“Ta đã nói từ đầu là ả không đáng để chúng ta kính trọng! Chỉ có hoàng phi Carol mới xứng đáng được kính trọng thôi!” Hecto hừ lạnh
Y quan Berlin trầm mặc không đáp lời bất cứ ai, chú tâm quan sát nhất cử nhất động của Asisu.
_____
Quay về chỗ của Asisu...
Asisu liếc xéo Ari một cái, muốn Ari giữ im lặng đừng làm phiền nàng. Sau đó bỏ qua ánh mắt soi mói của mọi người, nàng không chút do dự dùng chủy thủ rạch hàng loạt vết dài trên cổ tay. Để từng giọt máu chảy đầy vào ly gốm sứ, mạnh mẽ bắt ép những nô lệ sắp chết nuốt xuống, tiếp đó mở miệng ra lệnh: “Y quan Berlin, ông hãy gọi người chuyển những người nhiễm bệnh này vào cung đi!”
“Nữ hoàng, việc này...”
“Ông cứ yên tâm, ta tự biết cân nhắc!” Ông Berlin không nói thì Asisu cũng hiểu, ông ấy lo lắng để những người này vào cung, dịch bệnh có thể sẽ phát tán tới số dân chúng trong và ngoài thành. Vì vậy trước khi rời khỏi làng Tanis, Asisu đã giải thích cho ông Berlin biết dịch bệnh này phát sinh trên thân loài chim và ngựa, sau đó do muỗi truyền nhiễm sang con người.
Asisu tập trung tất cả mọi người lại, tỉ mỉ dạy cho họ cách làm rèm che, phủ kín giường ngủ để chống muỗi, đốt vỏ cây hoặc rơm rạ để xông khói đuổi muỗi, cho dọn dẹp sạch sẽ nơi ở và các đồ dùng chứa nước, đề phòng loài muỗi sinh sôi,...
Còn chuyện nàng dùng máu chữa bệnh thì ông Berlin có hỏi qua nàng, nàng không muốn cho ông ta biết rõ nên đã nói dối ông ta. Nàng nói thần linh xót thương cho số phận trái ngang của nàng, ban cho nàng vài năng lực thần thánh, dùng máu chữa bệnh là một trong số những năng lực ấy.
Ông Berlin yên lặng nghe xong câu chuyện rồi chỉ gật đầu, cười thần bí mà chẳng hỏi gì thêm nên Asisu cũng không biết ông ta có tin câu chuyện ngu ngốc nàng vừa kể hay không nữa, mà ông ta tin hay không thì cũng chẳng liên quan đến nàng.
Nàng là nữ hoàng cao quý, ông ta chỉ là y quan nhỏ nhoi, ông ta đủ quyền để lên án nàng là kẻ nói dối sao???
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...