Ai mà ngờ được, người gắn trên đầu cái danh thánh nữ như Carol lại là một diễn viên thiên tài. Một người con gái có tâm cơ, lợi dụng sự yêu thương của Menfuisu mà lập mưu tính kế Asisu, dùng cái vỏ bọc thanh cao thuần khiết thâu tóm lòng người.
Carol cố tạo cho mình vẻ ngoài lương thiện yếu đuối khi mỗi lần bị Asisu ghen tị hãm hại. Sau đó lại ở trước mặt nhiều người, Carol tỏ vẻ là mình không để ý, bỏ qua chuyện cũ tha thứ cho tất cả những gì Asisu đã làm, còn Asisu thì lại cố chấp nhắm vào Carol mà không hề nghĩ tới chính nàng mới là người bị Carol đùa giỡn. Nhìn qua chỉ giống như một trò chơi đuổi bắt đơn giản nhưng thật tế lại là đòn tâm lý rất hoàn hảo, nó đánh thẳng vào tâm lý lạc hậu của dân chúng Ai Cập cổ, chỉ biết nhìn cái trước mắt mà không tìm hiểu rõ sự tình thực hư thế nào. Cứ như vậy trôi theo thời gian...
Carol liền biến thành thánh nữ vị tha, trở thành thần tượng của biết bao người. Dù cô đứng ở bất cứ nơi đâu cũng đều tỏa sáng, nổi bật làm người người chú ý.
Asisu thì ngược lại, từ một vị nữ hoàng cao ngạo biến chất thành một loài rắn độc, trong suy nghĩ toàn là âm mưu hại người. Chỉ cần nghe tới tên của nàng thì ai ai cũng mang một bộ mặt ghét cay ghét đắng.
Nữ hoàng hãm hại thánh nữ, thánh nữ vu oan nữ hoàng. Người ta đều biết nữ hoàng ác độc là thế đó nhưng liệu có ai biết thánh nữ âm ngoan ra sao?
Thánh nữ châm ngòi li gián giữa huyết nhục hoàng gia Ai Cập, thậm chí còn muốn mượn dao giết người để đạt được mục đích của bản thân mình. Người như vậy mà xứng đáng làm thánh nữ ư?
Đúng là phi thường!!!
_
_
_
_
_
“Này, này, ê, nè... ASISU~~~~~” Gọi muốn khan cổ họng mà Asisu chẳng thèm nghe, Mitamun công chúa bị bộ dạng hờ hững của Asisu chọc cho nổi giận, máu nóng tràn lên não. Mitamun hậm hực kề sát bên tai Asisu hét lớn, tiếng hét hệt như thiên lôi giáng xuống làm gà bay chó sủa, chim lượn trên trời cũng hoảng sợ rớt phịch xuống đất gãy cánh, cá bơi trong hồ giật mình ngã ngửa nổi lềnh bềnh.
“EM ĐIÊN À, CHƠI TRÒ KHỈ GÌ VẬY???” Asisu chao đảo mém xíu nữa là té nhào ra ngoài cửa sổ, may mắn là thân thể nàng linh hoạt nên mới không sao. Chờ cho cơn ù tai đi qua, nàng quăng cho Mitamun một đạo ánh mắt hình viên đạn, trèo xuống đất tạo dáng hung thần ác sát quát ngược lại Mitamun. Công phu sư tử gầm của nàng cũng không thua kém gì Mitamun, gà chó chim cá lần hai kinh hoảng phát loạn.
“CHƠI CÁI ĐẦU CHỊ Á! KÊU HOÀI KHÔNG NGHE NÊN NGƯỜI TA MỚI HÉT CHO CHỊ NGHE ĐÓ!” Mitamun đâu phải dạng vừa, một tay chống hông, một tay chỉ thẳng vào mặt Asisu, hét lớn đến nỗi miệng ngoác tới mang tai. Mà đợt này là bao nhiêu động vật bên ngoài đều đột quỵ sùi bọt mép hết.
“NÈ... KHÔNG ĐƯỢC CHỈ VÀO MẶT NGƯỜI KHÁC, EM KHÔNG BIẾT VÔ LỄ LÀ GÌ HẢ?” Asisu thở phì phò chộp lấy cổ tay Mitamun siết chặt, nàng cực kỳ không thích bị người khác chỉ tay vào mặt đâu.
“Á... ĐAU QUÁ... BỎ EM RA...” Công phu sư tử gầm phát huy tột đỉnh, tiếng hét thảm thương của Mitamun vang rền tới tận lòng sa mạc.
RẦM...... Cánh cửa cung điện nặng nề mở toanh, gần chục người rối loạn xông vào. Trong số những người đó có Izumin, Ari và Tachi, nhưng..... Không hề có bóng dáng của Ragashu, Nerfen, hai người họ đã chào mọi người rồi rời đi từ lúc mặt trời chưa mọc.
“Xảy ra chuyện gì???” Izumin nhăn mặt nhìn trận hỗn chiến
“Không có gì. Mitamun, thật xin lỗi, chị không cố ý!” Asisu khổ hề hề buông tay Mitamun ra. Nàng đang nghĩ tới Carol, ai ngờ bị Mitamun hét bên tai nên có chút giật mình kích động. Vả lại thời điểm sáng sớm nàng rất dễ phát cáu, lúc ở thế kỷ 21 nàng còn đánh cả Hito và Mie nữa kìa, huống hồ gì là Mitamun bé nhỏ...
“Haha... Hiểu lầm thôi, cũng tại em gây chuyện trước!” Mitamun cười gượng, xoa cổ tay đã bắt đầu sưng đỏ đau nhức “Nhưng mà Asisu, chị xuống tay cũng quá nặng nha~”
“A... Sáng sớm nữ hoàng dễ phát cáu lắm! Công chúa, không phải người...” Ari giống như hiểu rõ, trố mắt nhìn Mitamun. Thật tình mà nói thì sau vụ Carol bị sư tử cắn, Asisu đã thay đổi hẳn tính cách và lối sống, mới đầu Ari chưa hiểu rõ con người mới này của Asisu thì cũng bị Asisu tra tấn hết vài lần về chuyện phát cáu sáng sớm rồi, bị chỉnh thê thảm vô cùng luôn.
“Khụ... Các ngươi có thể đi!” Asisu chặn lời của Ari, ra hiệu cho binh lính lui ra ngoài.
“Asisu, em tới là muốn chào tạm biệt chị trước khi về Hitaito... Anh của em nhận được tin mẫu hậu lâm bệnh, em phải về!!!” Mitamun xụ mặt nắm hai tay Asisu.
“Ừ. em đi đi, rảnh rỗi thì tới đây thăm chị, Hạ Ai Cập luôn rộng mở chào đón em!” Asisu cười nhưng đáy mắt ẩn hiện sự mất mát nhàn nhạt, nàng có cảm giác mọi người đang dần dần rời xa nàng. Nó tựa như điềm báo cho tương lai, sẽ có ngày nàng phải đứng cô độc một mình, xung quanh nàng sẽ không còn ai nữa.
Asisu rút tay mình khỏi tay Mitamun, cưng chiều xoa nắn gương mặt buồn bã của Mitamun. Mitamun bĩu môi, hai hốc mắt đỏ hoe rưng rưng đầy nước, cô bất chấp ánh nhìn của mọi người mà bổ nhào vào lòng Asisu khóc nức nở.
“Được rồi... Em đừng khóc nữa...” Dịu dàng vỗ lưng của Mitamun, Asisu mím môi nghẹn ngào nói, khóe mắt cay cay vô cùng khó chịu, bất quá nàng vẫn cố nén lại không để nước mắt rơi xuống.
"Asisu" đã cho Mitamun lén lút ở bên cạnh hai năm trời. Sau đó nàng là Zuto người thế kỷ 21, bị tai nạn xuyên qua chiếm lấy thân thể "Asisu", liền trực tiếp chấp nhận điều kiện chăm sóc cho Mitamun và Hạ Ai Cập của "Asisu" để "Asisu" không bận tâm mà đi theo thần Isis. Mitamun lại chẳng hề biết Asisu nàng không phải là "Asisu" kia, vẫn tiếp tục vui vẻ ở bên cạnh nàng.
Tổng hết thời gian lại thì cũng hơn hai năm sáu tháng, khoảng thời gian đó đủ để hai người vốn dĩ xa lạ trở thành thân thiết, Asisu từ lâu đã xem Mitamun như một đứa em gái không hơn không kém, Mitamun ngược lại cũng xem Asisu như chị gái. Lúc này nghe Mitamun nói phải rời đi thì Asisu thật sự có phần luyến tiếc không nỡ, dù là vậy nhưng Asisu cũng không thể ích kỷ giữ Mitamun ở lại. Mitamun còn người thân đang chờ đợi trông ngóng, nếu Mitamun vẫn ở lại bên nàng thì người thân của Mitamun sẽ làm sao đây?
“Mitamun, đến giờ chúng ta phải xuất phát, em còn muốn khóc tới khi nào? Hoàng cung Ai Cập ngập đầy nước rồi kìa.” Izumin nén cười nhìn cảnh tượng sướt mướt trước mắt, hắn cũng đâu bắt buộc Mitamun phải về ở luôn trong cung không cho ra ngoài đâu, là do mẫu hậu nhớ Mitamun nên mới lệnh cho hắn đưa Mitamun về. Thỉnh thoảng hắn cũng có thể đưa Mitamun đến thăm Asisu mà, Mitamun có cần nghiêm trọng quá vấn đề như vậy không?
“Hức... Em đi nha chị... Hức... Hức... Hức...” Mitamun trừng mắt liếc xéo Izumin, nói đoạn quay qua hôn lên mặt Asisu, sau đó không dám ngoảnh mặt lại nhìn Asisu thêm lần nào nữa mà kéo váy chạy thẳng ra ngoài. Mitamun sợ rằng nếu cô tiếp tục nhìn Asisu thì cô sẽ không nỡ đi, Asisu cũng hiểu được nên chỉ mỉm cười không nói.
“Nữ hoàng, ta tới chào tạm biệt nàng!” Izumin nhếch môi
“Ừ, chúc hoàng tử đi đường bình an.” Asisu gật đầu, nâng mắt đánh giá Izumin từ dưới lên trên, thầm cảm thán thể chất Izumin cường hãn, tối hôm qua hắn bị Thanh Long kiếm của nàng vờn đến thương tích đầy mình, nàng cứ nghĩ hắn phải nằm giường chứ. Ai ngờ tới hôm nay hắn có thể bình thản, khí không suyễn mặt không tái đứng trước mặt nàng.
Thời gian trôi qua rất nhanh, Asisu tiễn Mitamun và Izumin ra tới ngoại thành rồi quay về hoàng cung. Đi một mạch vào phòng chính sự, ngồi ở đó suốt mấy giờ đồng hồ để xem sổ sách, số liệu thuế của Hạ Ai Cập và tình hình kinh tế giao thương nội ngoại.
_
_
_
_
_
Thoát khỏi đống sổ sách hỗn độn đi ra ngoài, Asisu bước từng bước lên nấc thang đi đến tường thành, hít thở không khí trong lành buổi hoàng hôn. Trên đường đi có không ít lính gác hành lễ chào hỏi nàng, nàng phất phất tay bảo họ đừng để ý đến nàng, đừng làm phiền nàng hóng gió.
Gió thổi qua mang theo hương sen thoang thoảng hòa lẫn mùi vị cát sa mạc, làn gió vô tư đùa nghịch mái tóc dài của Asisu khiến từng lọn tóc đen nhánh tung bay nhè nhẹ. Asisu vuốt tóc khẽ cười, nàng đứng trên tường thành cao ngất nhìn xuống những thần dân Hạ Ai Cập. Biết bao người bận rộn chạy tới chạy lui, phiên chợ mặc kệ là sáng sớm hay chiều tối vẫn nhộn nhịp tấp nập đầy sắc màu, những tiếng cười tô điểm cho cuộc sống không ngừng vang lên,...
Chẳng biết từ khi nào mà Asisu đã hòa nhập vào cuộc sống như thế này, nàng bắt đầu quan tâm tới chính trị và con dân của nàng. Nàng muốn phát triển Hạ Ai Cập thành một cường quốc bằng việc cải cách chính sách chứ không phải xâm chiếm các nước nhỏ như Menfuisu. Tuy rằng Hạ Ai Cập giàu có hơn Thượng Ai Cập nhưng nàng vẫn muốn dùng trí tuệ của mình giúp con dân có được cuộc sống ấm no hơn, không lo đói nghèo.
Để thực hiện được những điều trên, bước đầu tiên Asisu phải làm là chấn chỉnh lại đội ngũ đại thần trong triều, điều tra kỹ thân phận từng người để tìm ra và loại bỏ vây cánh của Menfuisu và lão hồ ly Imhotep.
_
Hoàng hôn thật sự rất đẹp, màu cát sa mạc thay nhau đổi sắc theo từng thời điểm mặt trời rọi đến. Bình minh khoác lên mình một màu trắng nhạt nhẽo, ban trưa là vàng chói mắt, hoàng hôn lại chuyển sang một chút sắc đỏ màu máu.
Asisu si ngốc ngắm nhìn mặt trời đang dần lặn xuống, khuất dạng dưới lớp cát sa mạc bao la. Lúc này đây chỉ còn lại những tia nắng chưa kịp tắt lịm, thứ ánh sáng tựa ảo ảnh ấy trộn lẫn với ánh trăng bạc thay mặt trời treo trên cao làm mọi thứ càng trở nên lung linh huyền bí.
Màn đêm buông xuống một cách huyễn hoặc, mê người. Giữa không gian yên tĩnh, thi thoảng vang lên tiếng côn trùng kêu rả rích, tiếng người lục tục đi về nhà để nghỉ ngơi sau một ngày làm việc mệt mỏi, đôi khi lại có tiếng sông Nile hưng phấn vỗ vào bờ,...
“Nữ hoàng, người mau về tẩm cung đi, thân thể người chưa khỏi hẳn, buổi tối trời rất lạnh dễ sinh thêm bệnh!” Dưới ánh trăng bàng bạc, Ari hối hả leo lên từng nấc thang đá, vừa chạy vừa gọi Asisu đang ngẩn người ở nơi cao nhất của tường thành.
Asisu âm thầm đỡ trán, nàng rất muốn hỏi thử Ari xem Ari có biết chính mình hành động hơi quá không? Dẫu sao Asisu nàng ở thế kỷ 21, sau nghiệp vụ sát thủ thì nàng là một bác sĩ thiên tài trẻ tuổi, nàng biết rõ sức khỏe của nàng ra sao và cần phải chăm sóc như thế nào.
Thở dài một hơi, Asisu mỉm cười bước tới chỗ Ari, nắm lấy tay Ari kéo đi theo hướng dãy hành lang cung điện. Mặc dù không muốn nhưng Asisu vẫn phải về tẩm cung, nàng cần gội rửa người thật sạch sẽ, ăn một bữa tối thật no, trêu đùa Ari và Tachi, cuối cùng là ngủ một mạch đến sáng.
Chờ đợi màn đêm qua đi, bình minh sẽ luôn là điểm khởi đầu cho tất cả...
_
_
_
_
_
Ở một nơi xa xôi cách xa Hạ Ai Cập, một âm mưu giết người đã được vạch sẵn, chỉ cần chờ đợi con mồi chui đầu vào bẫy thì liền nhanh tay tóm gọn...
“Ngươi có chắc chắn là ả ta sẽ tới không?” Nữ tử xinh đẹp ngồi trên thành cửa sổ đang săm soi móng tay chợt ngẩn đầu, ngờ vực hỏi nam tử có dung mạo y hệt Ragashu nằm trên trường kỷ cách đó vài bước chân.
“Nữ thần tỷ tỷ ơi, làm sao ta biết chứ! Nếu như ả ta để ý Ragashu thì ả ta nhất định tới, còn không thì ngược lại...” Nam tử phun ra một câu có cũng như không, cười híp mắt nhàn nhã ăn táo.
Vúttt... Âm thanh vật lạ xé gió hướng về phía nam tử mà bay thẳng một đường, đến khi nó dừng lại mới có thể thấy rõ là chiếc khuy cài tóc bằng vàng hình hoa sen. Chiếc khuy cài cắm sâu lên trường kỷ, chỉ cách cổ của nam tử vài centimet khiến nam tử giật mình, ba hồn bảy vía đều bị dọa cho chạy mất.
“Nữ thần, ngài định ám sát ta sao? Ta nói đâu có nói sai cái gì đâu. Nếu như lần này kế hoạch không thành công thì vẫn còn lần khác, ngài nổi nóng làm chi?” Nam tử nhăn mặt khổ sở, hắn mà biết trước vị nữ thần này khó chìu như vậy thì có cho vàng hắn cũng không hợp tác cùng nàng, hợp tác cùng nàng có ngày hắn chết thế nào hắn cũng không biết.
“Ngu ngốc!” Nữ tử khinh bỉ nói, nàng chán ghét quay mặt đi, không muốn nhìn thấy bản mặt chướng mắt của nam tử đó nữa.
Nữ tử khoác trên người trang phục Ai Cập, một thân váy áo bằng vải lanh mỏng mang sắc hồng, viền váy được thêu hoa văn Papyrus xanh mướt xen kẽ những đóa sen đỏ rực.
Nàng là Carol, một nữ tử có một vẻ ngoài khá khác biệt khiến những ai nhìn thấy đều ấn tượng, đối với nàng tỏ ra yêu thích. Thậm chí người ta còn dùng cái danh là con gái nữ thần sông Nile để gọi nàng.
Dung mạo của nàng thanh cao đơn thuần, rất xứng đáng với danh hiệu nữ thần ấy, màu da trắng nõn mềm mại không thua kém trẻ con. Một đôi mày mảnh cong cong như vầng trăng khuyết, cái mũi nho nhỏ vì trời lạnh mà ửng hồng, làn môi chúm chím đỏ mọng tự nhiên. Đặc biệt nhất ở nàng chính là đôi mắt xanh màu biển và mái tóc vàng kim rực rỡ lóa mắt.
Một đôi mắt to tròn lam sắc long lanh sóng nước, nếu có ai đó nhìn thật sâu vào đôi mắt nàng lúc này, họ có thể thấy được sự thù hận pha lẫn những oán niệm bi thương trong đáy mắt lam sắc ấy.
Nàng không thánh khiết vị tha như người ta đã nói, tâm nàng từ lâu đã bị ma chiếm giữ.
Nàng có oán niệm trong lòng, có đau xót trong tim, một loại bi thương đau khổ đến cùng cực mà Asisu mang đến cho nàng, còn thượng đế thì lại nhắm mắt làm ngơ để nàng phải chịu đựng tất cả.
Carol hận Asisu đã giết chết cha nàng, cướp mất sinh mạng của người cha mà nàng quý trọng nhất. Không chỉ thế là hết, Asisu còn bắt nàng rời bỏ thế kỷ 21, rời xa gia đình nhỏ thân yêu của nàng.
Asisu còn nói cái gì mà gia đình nàng là kẻ trộm mộ, dám đánh cắp xác ướp của em trai ả. Ả bắt gia đình nàng phải trả một cái giá thật đắc, muốn gia đình nàng nếm thử như thế nào là mùi vị mất đi người thân. Ả dùng năng lực mà thần linh tặng cho ả đưa nàng xuyên qua cổ đại, đẩy nàng tới khu ổ chuột làng Gosen ven sông Nile, bắt nàng sống cuộc sống bần hèn của một nô lệ để trừng phạt nàng. Nghĩ đến đó cũng đủ khiến Carol bật cười điên dại, nụ cười của nàng mang hơi thở lạnh lẽo thấu tận xương tủy.
Asisu nghĩ ả là ai chứ, nữ hoàng sao? Không, trong mắt nàng ả không là gì cả, chỉ là cổ nhân tri thức kém cỏi. Còn Carol nàng là người đến từ tương lai, nàng tự tin với trí tuệ và kiến thức của mình, nàng sẽ thay đổi được mọi thứ, kể cả số phận của nàng, đến lúc đó người phải trả giá đại giới là Asisu chứ không phải là nàng.
Nàng muốn lấy máu của Asisu làm lễ bái tế vong linh của cha nàng. Dùng mạng của Asisu dâng lên cho tử thần cắn nuốt để vĩnh viễn Asisu cũng không thể siêu sinh.
Với ý chí đó, Carol bắt đầu cuộc sống ở làng Gosen, sống nhờ trong nhà của Sechi - anh chàng nô lệ tốt bụng và mẹ của anh ta. Mỗi ngày nàng đều ra sức nghe ngóng tin tức về Asisu, khi biết được Asisu có hôn ước với em trai ả là Menfuisu, nàng đã tìm mọi cách đi tới chỗ Menfuisu, cố tình để Menfuisu nhìn thấy nàng rồi nàng lại giả vờ hoảng sợ chạy trốn.
Đúng như tính toán của Carol, bởi vẻ ngoài của nàng khác biệt nên nàng thành công tạo được sự chú ý và thích thú trong mắt Menfuisu. Hắn đã đích thân chạy tới làng nô lệ Gosen mà bắt nàng về hoàng cung, lúc hắn giới thiệu nàng với Asisu, nàng thấy rõ gương mặt ả biến sắc khác thường, hẳn là trong lòng ả khó chịu lắm nha~
Kế hoạch của Carol không dừng lại ở đó, nàng tiếp tục công việc chạy trốn Menfuisu. Người ta vẫn nói đàn ông có hứng thú với thứ mà họ không có được đấy thôi, thế nên nàng càng né tránh hắn, hắn lại càng muốn dính sát vào nàng. Để chắc chắn Menfuisu tin về việc nàng là người đáng quý, nàng đã sử dụng vài thủ pháp nhỏ ở thế kỷ 21 cho hắn thấy, chẳng hạn như: lọc nước bẩn thành nước sạch, rèn kiếm sắt, giúp hắn giải độc rắn hổ, thi thoảng lại nói ra những câu kiểu như đoán trước tương lai...
Cũng có lúc vì tránh Menfuisu mà nàng bất cẩn rơi xuống sông Nile, không biết lúc đó nàng đã trôi đi đâu. Khi nàng tỉnh lại thì đã được người ta cứu lên bờ, họ nói nàng biến mất dưới đáy sông Nile, Menfuisu và mọi người ra sức tìm nàng suốt thời gian dài nhưng không tìm được, ai ngờ tới vài ngày sau nàng lại có thể sống sót trôi dạt trên sông Nile trở về. Riêng bản thân nàng lại chẳng biết tại sao không nhớ được gì vào khoảng thời gian đó, lâu dài nàng cũng mặc kệ không để ý tới nữa.
Chỉ nhờ mấy điều vặt vảnh ấy thôi, Carol đã hoàn toàn củng cố được địa vị của mình trong lòng Menfuisu. Chuyện nàng không ngờ tới là trái tim của nàng... Chỉ vì sự ôn nhu chìu chuộng của hắn mà nàng không tự chủ được yêu hắn, trái tim nàng dành trọn cho hắn, thiếu mất hắn nàng không biết mình sẽ ra sao.
Dù Carol yêu Menfuisu nhưng nàng lại không buông bỏ được chấp niệm của mình. Nàng vẫn một lòng lấy mạng Asisu, chỉ khi Asisu chết đi thì nàng mới vừa lòng hả dạ.
_
_
*Khi nào ngôi sao Soteis xuất hiện ở Ai Cập, sẽ có một thánh nữ giáng thế dưới hình dạng một cô gái tóc vàng óng như mặt trời, làn da trắng nõn như mặt trăng và đôi mắt xanh biếc như biển cả... Nàng xuất hiện trước mọi người không phải trong vầng hào quang rực rỡ, mà là dưới lớp áo một nô lệ bần hèn... Một người sắp chết đuối trôi vật vờ trên dòng sông Nile...*
Imhotep và Kaputa hùa nhau nói nàng là người con gái trong sấm truyền, tất cả bọn họ và dân chúng đều xưng tụng nàng là con gái nữ thần sông Nile.
Bất quá việc này chẳng gây bất lợi cho Carol, ngược lại có lợi cho kế hoạch trả thù Asisu của nàng. Bên ngoài nàng tạo vỏ bọc thánh nữ ngây thơ cho người ta thấy, sau lưng lại âm thầm lập mưu hãm hại Asisu, hủy hoại hình tượng nữ hoàng kiêu ngạo của Asisu.
Carol dần dần cướp hết tất cả mọi thứ từ Asisu. Nàng thu phục lòng dân chúng bằng vẻ ngoài giả tạo lừa dối của mình. Nàng giành lấy Menfuisu, người mà Asisu yêu nhất cũng chính là người mà nàng yêu sâu đậm...
Đến hôm nay nàng chỉ cần giết chết Asisu nữa là kết thúc mọi chuyện. Mà người gánh tội danh cho nàng sẽ là hai anh em quốc vương Babylon ngu ngốc vẫn không biết gì.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...