Dòng nước sông Nil hờ hững trôi, chẳng biết chuyện gì đang xảy ra, vẫn cuồn cuộn chảy xiết. Những bọt nước văng lên tung tóe, một cô gái xinh đẹp lặng lẽ nổi lên, bơi vào ven bờ, y phục ướt nhẻm đỏ thắm dính sát vào người, tôn lên đường cong mị hoặc, ba ngàn sợi tóc rối loạn trên ngực. Đôi mắt phượng sáng như sao đảo một vòng, cánh môi nhỏ ướt át khẽ mở ra, bả vai không ngừng run rẩy vì lạnh.
Cô gái đó chẳng phải ai xa lạ mà chính là Zuto.
Nàng bám lấy cỏ lau ven bờ để trèo lên, ngồi phịch trên đất, hai tay tự ôm lấy cơ thể, cố gắng xua đi cái lạnh đang khiến vết thương của nàng đau buốt.
Ragashu và Mitamun một lúc sau cũng bơi vào bờ, vừa nhìn thấy nàng, Mitamun liền trợn mắt ếch, Ragashu mặt mày cau có.
Mitamun: Này này, bộ dạng quá mức câu hồn người đi, có cần phải đẹp đến chết người vậy không?
Ragashu: Đã bị thương còn cố tỏ vẻ không sao, quá cứng đầu!
_
"Hai người nhìn cái gì? Muốn ta moi mắt hai người cho cá ăn không?" nàng nghiến răng nói
"Không muốn đâu!" Mitamun bĩu môi
"Đủ rồi, đến chỗ cổng thành phải không?" Ragashu lạnh nhạt hỏi nàng, nàng chỉ mới gật đầu liền bị anh nắm tay kéo đi. Mitamun che miệng cười gian, ở phía sau tung tăng chạy theo. Cả ba người luồn lách qua các bụi lau sậy cùng đất bùn, khoảng 5 phút sau đã tới cổng thành, nhìn thoáng liền thấy Ari, Tachi cầm đuốc đứng đợi sẵn, còn có Mie đã tỉnh lại và Hito đang ở bên cạnh trói người nào đó, trông dáng rất quen.
"Hoàng huynh?" Ragashu sa sầm mặt nhìn người bị Hito bắt giữ. Một đầu tóc rối bời, đôi mắt nâu nhạt đầy căm phẫn, môi bạc mím chặt đến rỉ máu. Mặc dù gương mặt bị đánh đến thâm tím nhưng không hề che dấu được dung mạo yêu nghiệt mà tàn độc ấy. Người này là Rakefi, anh trai của Ragashu.
Trước khi rời khỏi Thần Điện, Hito vô tình nghe được kế hoạch của Rakefi. Rakefi đã phóng hỏa muốn giết Carol nhưng không thành, Rakefi đành gài bẫy đổ tội cho Zuto để không bị nghi ngờ. Sau đó lại đến Thần Điện, Rakefi cho người châm dầu hỏa ở xung quanh và thả rắn vào bên trong, mục đích muốn giết hắn, Mie, Zuto và xui xẻo thay Ragashu cũng nằm trong danh sách đó, chỉ khi Ragashu không còn Rakefi mới thật sự là người thống trị Babylon.
"Ragashu ngươi giải thích việc này ra sao?"
Thẳng chân đá Rakefi xuống đất, hắn tức giận nhưng cố kiềm nén cảm xúc muốn giết người mà hỏi Ragashu, bởi vì hắn biết Ragashu không liên quan tới việc Rakefi gây ra nhưng để chắc chắn hơn hắn muốn tất cả phải rõ ràng.
Không khí trở nên lạnh lẽo vô cùng, Ragashu giữ im lặng, không trả lời Hito. Từ lúc anh nhìn thấy lũ rắn mà anh nuôi bò loạn ở Thần Điện thì anh đã biết chủ mưu là Rakefi, vậy nên còn cái gì mà giải thích nữa đây. Càng nói càng rối, im lặng mới là cách tốt nhất lúc này.
"Eo ôi! Bình tĩnh chút đi, đã có ai bị gì đâu!" Zuto cất giọng hòa hoãn, khẽ nhéo Ragashu nhắc nhở anh nói gì đó rồi chạy tới chỗ Hito, níu lấy tay hắn làm nũng, hi vọng cái lò lửa như hắn nguội bớt.
"Chuyện này ta sẽ giải thích cho ngài sau, còn bây giờ chúng ta nên tìm chỗ cho ngài Rus nghỉ ngơi."
Ragashu theo như lời nói của nàng chuyển đề tài từ Rakefi sang Mie và đúng như nàng đã nghĩ, Hito đã gạt phăng Rakefi ra khỏi đầu mà quan tâm tới thương thế của Mie, chỉ có cô mới khiến tâm trí hắn hỗn loạn như thế.
"Em muốn về Giza Hạ Ai Cập." Nàng kéo tay hắn, mắt đen lấp lánh
"Không được, không thể cưỡi ngựa! Cử động nhiều sẽ kích thích độc tính phát tán nhanh hơn." Ragashu phản đối
"Còn cách nào khác có thể đi?" Hito nghiền ngẫm
"Đi xe kéo được không?" Ari đưa ra ý kiến
"Không được." Ragashu lắc đầu
"Đi bộ đi, đi bộ tốt cho sức khỏe." Tachi ngây ngô nói một câu làm toàn bộ đen mặt, đến ngay cả người như Rakefi cũng nhịn không nỗi muốn đánh Tachi một phát.
"Tachi ơi là Tachi, từ nãy đến giờ em có hiểu vấn đề trọng yếu không a~ Không được cử động nhiều đó, biết không hả? Đi bộ là còn ác chiến dữ dội luôn a~" Zuto tự kỷ vừa bứt tóc vừa nhìn trời, Tachi xấu hổ đỏ mặt, cuối đầu ngắm đất mẹ.
"Chị Asisư, mặc dù em không biết mọi người nói về việc gì nhưng cũng hiểu được chút chút á! Em có ý kiến, chị muốn nghe không?" Mitamun chẳng biết từ đâu chui tới, trưng ra một gương mặt đáng đánh đòn.
"Muốn!!!" nàng nhảy dựng, xoay người lại chớp mắt nhìn Mitamun, bộ dáng như muốn ăn tươi nuốt sống người trước mắt.
"Đi... Đi thuyền!" Mitamun lau mồ hôi trên trán, bất tri bất giác lui về sau vài bước, tránh đi cặp mắt như hổ rình mồi của Zuto.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...