Phương Tú Nhất từ chối xem mắt lần thứ mười tám, làm ông già sáu mươi tuổi ở nhà tức giận đến thiếu chút nữa thì nhập viện. Lúc này thấy anh đưa Phương Dư về nhà, lập tức liền lắc lắc cây gậy.
“Đứa con bất hiếu, lần này anh lại không hài lòng chỗ nào, anh nói xem, anh rốt cuộc muốn cái dạng gì?” Phương Vinh lấy cây gậy đánh mạnh vào người con trai, “Nếu không phải vì nể mặt mũi của bố, người ta cũng không muốn để cho con gái gặp anh đâu!”
Phương Tú Nhất bỗng nhẹ nhõm đi nhiều, biết ông già thật ra không phải thực sự mắng mình, liền nháy mắt với cháu gái, “Không còn sớm, cháu đi nghỉ ngơi trước đi, mai còn phải dậy sớm.” Chờ Phương Dư về phòng ngủ xong anh mới rót ly trà cho bố, an ủi nói, “Duyên phận nhờ xem mắt không tốt bằng tự mình tìm kiếm, bố đừng để ý nữa.”
“Cái rắm, bố với mẹ anh còn không phải là nhờ xem mắt sao? Ai dám nói một câu không tốt.”
Thấy Phương Tú Nhất im lặng, Phương Vinh lại hỏi: “Anh có phải vẫn còn nghĩ muốn lấy Minh Mỹ hay không, đứa bé kia mặc dù không tệ, nhưng người chết cũng không thể sống lại, người sống cũng nên bước tiếp về phía trước, anh….”
Lời còn chưa nói hết câu đã bị Phương Tú Nhất ngắt đoạn, “Bố, không phải vì cô ấy, con đã nói nhiều lần rồi.” Anh hít sâu một hơi, quay người đưa lưng về phía cha mình. “Trong lòng con hiểu rõ, bố đừng nghĩ nhiều.”
Mẹ Phương đang ở trong bếp nấu bữa ăn khuya cho cháu gái, nghe thấy động tĩnh liền ra thăm dò, hỏi con trai: “Khó khăn lắm mới trở về một chuyến đã lại cãi nhau, Tú Nhất hai ngày này có ở lại nhà không?”
“Không được, con phải về sát vách.”
“Phải quay lại à, không sao. Hai ngày trước mẹ phơi chăn cho con, đúng lúc con lấy ra đắp đi. Trong đêm lạnh, con đừng ngại nóng mà không đắp chăn.”
“Con biết rồi, cảm ơn mẹ. Sáng ngày mai con tới đón Phương Dư đi học, mẹ đừng để nó ngủ nướng.”
Cái sát vách mà Phương Tú Nhất nói tới là chỉ khu nhà cách vách —— Hoa Trên Biển, bị người địa phương nói đùa là nếu thả 1 cục gạch xuống dưới là có thể đập chết 7 người giàu có trong khu. Rõ ràng là chỉ có thể trông thấy sông, lại cữ giữ lấy chữ ‘biển’, có thể thấy là nhà đầu tư cũng có cái hùng tâm tráng chí (1).
Trong những năm đầu nhà ở Hoa Trên Biển không đắt lắm, Phương Tú Nhất vừa mới tốt nghiệp liền bắt đầu xây dựng sự nghiệp, làm mấy trò chơi nhỏ kiếm tiền, cùng với Vu Minh Mỹ mua nhà ở cùng một tầng để làm hàng xóm.
Mà hiện tại Vu Tuyết Lị đến phía Bắc, chủ nhà sẽ đổi thành cô. Rất nhanh thôi, hai người sẽ trở thành hàng xóm.
Chỉ là trước đó, anh còn một số chuyện phải xử lí. Ví dụ như, đem người bạn tốt của Minh Mỹ đang ăn vạ không chịu đi đuổi ra ngoài.
Vu Tuyết Lị thật ra không nghĩ đến chuyện đến ở trong nhà chị gái, tuy rằng giấy tờ bất động sản đã chuyển sang cho cô, nhưng cô vẫn như cũ cho rằng đấy không phải nhà của chính mình.
Nhưng phòng ở không thể để trống, so với cho thuê, cô càng muốn mình tự chuyển đến ở, đấy cũng là ý nguyện trong di chúc của Minh Mỹ.
Trước đây Tuyết Lị vẫn một mực sống ở phía nam, chìa khóa căn nhà này cũng không có trong tay cô, mà lại phó thác cho cha của các cô, Vu Kha Minh.
Vu Kha Minh là cha của cô, nhưng ông lại không ở cùng với Vu Tuyết Lị và mẹ cô. Ly hôn là vấn đề đơn giản với người lớn, ly thân, chia tài sản, chia con. Ông mang theo chị gái Vu Tuyết Lị, để lại một khoản tiền cho Vu Tuyết Lị chữa bệnh, đấy là những gì đã được thương lượng trước khi kí đơn ly hôn.
Dị ứng hen suyễn, một chứng bệnh không quá phổ biến ở trẻ nhỏ, đã ở cùng với Tuyết Lị 18 năm. Để chữa bệnh cần rất nhiều tiền, Vu Kha Minh đã từ bỏ công việc ở ngân hàng, xuống biển làm ăn, kinh doanh phát triển chậm, chạy ngược xuôi nam bắc, còn mẹ Vu ở lại quê chăm sóc hai cô con gái. Sau đó là câu chuyện rập khuôn —— đôi vợ chồng ở riêng trong hai năm, tình yêu phai nhạt đi, chưa từng nói chuyện với nhau không nói đến nhìn nhau không nói gì, chỉ cần 10 năm mà thôi. Tuy rằng không có cãi vã, nhưng áp lực gia đình đã không còn thích hợp để cho trẻ con trưởng thành, vì thế hai người chia tay trong hòa bình.
Mẹ Vu năng lực có hạn, chăm sóc riêng Tuyết Lị đã khó khăn rồi, cô con gái lớn hiểu chuyện, sinh hoạt có thể tự gánh vác, liền theo cha đến phương Bắc. Người duy nhất không đồng ý chuyện này là Tuyết Lị.
“Vì sao chị lại muốn đi cùng bố? Bố đi một mình không được sao?” Tuyết Lị nhỏ tuổi không hiểu lắm vướng mắc của những người lớn, cô chỉ muốn chị gái mình.
Vu Minh Mỹ thấy Tuyết Lị nước mắt lưng tròng, tự nhiên cũng không nỡ xa cô bé. Nhưng cô có tính toán của riêng mình, đành dỗ dành em gái: “Chị muốn đi học ở Nhạn Thành, học thật nhiều kiến thức, học xong liền trở về dạy em, như vậy chúng ta sẽ không cần mời gia sư nữa, em cũng không phải lo lắng chuyện bị giáo viên mắng. Hơn nữa, em biết bố nấu cơm rất khó ăn, mẹ lại không thể đi cùng, chị có thể nấu cơm, sẽ không để bố phải đói bụng. Em nhìn xem, bố rất gầy.”
Tuyết Lị giống như một con mèo ốm yếu, đánh giá trên dưới người cha đã lâu không gặp một hồi, ngây thơ gật đầu: “Ừ, bố rất gầy. Vậy được rồi, nhưng chị phải nhớ thường xuyên trở về thăm em nhé.”
Vu Minh Mỹ đồng ý.
Nhưng cô ấy đã không làm được điều đó. Cô rất bận, bận rộn học tập, bận rộn kiếm tiền, thỉnh thoảng mới về phía nam một lần, thường thì hai người chỉ có thể nói chuyện, về sau có internet, hai người gặp mặt qua video, rất khó gặp nhau ngoài đời.
Một lần lâu nhất, chắc chính là trong tang lễ của cô ấy. Hai người ở cùng một chỗ trong ba ngày.
Ban đầu Tuyết Lị còn muốn kéo lại, nhưng chú theo đuổi mẹ cô 5 năm đã lặng lẽ đi theo hai mẹ con đến Nhạn Thành, Vu Tuyết Lị cũng không muốn quấy rầy cuộc sống của mẹ nữa, nên cô quyết định rời khỏi căn nhà cho thuê càng sớm càng tốt.
Thế là cô đến thăm cha mình. Cô có được công việc ở Nhạn Phi, cũng có một phần công lao của Vu Kha Minh.
Quyên góp cả một thư viện mới, đừng nói chuyện Vu Tuyết Lị đủ tư cách, kể cả không đủ, hiệu trưởng cũng vẫn sẽ cho Vu Tuyết Lị ở Nhạn Phi làm giáo viên.
Nhưng mà mọi thứ không suôn sẻ cho lắm.
[NOTE]: Truyện được đăng duy nhất trên Wattpad và WordPress của Uri Micasa.
“Bố, bố nói gì?” Vu Tuyết Lị phảng phất như nghe thấy chuyện cười.
“Bố không cầm chìa khóa căn nhà, đưa cho người khác rồi.” Vu Kha Minh thấy sắc mặt Tuyết Lị không tốt lắm, mới cuống quít giải thích, nói: “Cũng không tính là người ngoài, là bạn trai cũ của chị gái con. Hai bọn họ ở chung một khu nhà lại cùng tầng, rất gần nhau. Hơn nữa thời gian trước việc chăm sóc mèo của chị con phần lớn là nhờ cậu ta chăm sóc, cả cây cỏ trên ban công nữa. Bố ở xa, không tiện chăm sóc được.”
Lúc đầu, Vu Kha Minh cũng có nhà ở Hoa Trên Biển, nhưng vì quá xa trường tiểu học của con trai ông, nên ông đã bán nó, mua nhà gần khu trường học, mang theo vợ con dọn qua.
Bạn trai cũ?
Vậy chẳng phải là Phương Tú Nhất sao?
Vu Tuyết Lị thở dài nhẹ nhõm, nhớ tới lúc mới gặp mặt Phương Tú Nhất, sắc mặt tốt lên không ít. Nếu là anh, căn hộ kia giao cho anh cũng yên tâm.
“Tiểu Phương rất tốt, mấy năm nay cũng thường đến thăm bố, là một chàng trai tốt. Bố rất thân thiết với cậu ấy, không thì hiện tại bố đưa con đến chỗ cậu ấy đi, lái xe nửa tiếng là đến.”
Vu Kha Minh đối với con gái vẫn luôn có hổ thẹn. Chứng hen suyễn của Vu Tuyết Lị không phải là bị mắc sau này, mà là do di truyền từ bà nội. Mấy năm nay ông bận chăm lo cho gia đình mới, đã bỏ lỡ quá trình trưởng thành của cô.
Mặc dù, Vu Tuyết Lị cũng không cần.
Vu Tuyết Lị không biết cô có nên đồng ý hay không. Cô có thể tự mình đến gặp Phương Tú Nhất, nhưng cô quên mất, hai người không trao đổi thông tin liên lạc nào cả.
Đang do dự, cửa chính bỗng nhiên bị người mở ra, một cậu bé 10 tuổi đứng trước cửa.
Cậu nhìn hai người trong phòng khách, không nhìn rõ là ai đến, ngập ngừng nói: “Chị?”
Vu Tuyết Lị đứng lên, nhìn cậu cười dịu dàng, vẫy gọi cậu đến bên người: “Là chị. Đi dạo trở về rồi à? Để chị nhìn xem, em cao lên rồi.”
Vu Hằng —— em trai Tuyết Lị, nghe xong lời này nháy mắt liền vui vẻ, kích động đứng trước mặt Tuyết Lị so đo, nói: “Thật sao? Chị nhìn xem, em đã cao đến cổ chị rồi. Bác sĩ nói em có thể tiếp tục cao nữa, không chừng còn có thể cao như Diêu Minh vậy.”
Vu Tuyết Lị chỉ cười.
Vu Hằng cùng với cô cũng giống nhau, bị hen suyễn, chơi bóng rổ với cậu bé mà nói là không có khả năng, nhưng thần tượng của cậu là Diêu Minh, cậu hy vọng chính mình có một ngày có thể lấy thần tượng làm chuẩn, giống anh đứng giữa sân bóng rổ, tùy ý rơi mồ hôi.
Nhưng Vu Hằng lại không hiểu ý tứ của cô, cho rằng Vu Tuyết Lị là đang tức giận cậu cười nhạo chiều cao của mình, liền khẩn trương, vội vàng giải thích: “Chị à, em không có ý chê chị thấp đâu, chị đừng hiểu nhầm.”
Vu Tuyết Lị:“…”
Không so đo với một đứa trẻ, Vu Tuyết Lị khuyên cậu học tập thật tốt.
“Nếu em đạt được điểm mười cao nhất trong kì thi sơ khảo, đến lúc đó chị sẽ đưa em đi công viên chơi.” Một câu nói đổi lấy nụ cười rạng rỡ của cậu bé.
Cô đối với em trai không có ác cảm gì, vẫn luôn lấy thân phận chị gái cùng cậu duy trì quan hệ, thường thường trò chuyện video, chứng kiến sự trưởng thành của cậu.
Tựa như Minh Mỹ làm với cô hồi trước vậy.
Cô cũng là một người chị.
Sau đó, cô để lại thời gian cho hai cha con, cô nói rõ với bố: “Con có quen biết Phương tiên sinh, bố đưa địa chỉ cho con, con đi tìm anh ấy.”
~Tác giả có lời muốn nói:
Phương Tú Nhất: Đã nói chúng ta sẽ rất nhanh gặp lại mà. Nhìn đi, đây không phải là chủ động tới tìm tôi sao
_______
(1) Hùng tâm tráng chí: quyết tâm anh hùng, ý chí kiên cường.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...