Tiêu Rồi Ký Chủ Lại Không Bình Thường

“Vậy, nếu thật sự không được thì mấy người đưa tôi về nhà đi ~”

Bạch Ngọc Câu chớp mắt: “Tôi thật sự không ổn đâu, QAQ”

Đồ Đằng: “... Được rồi.”

Cô ấy nhanh chóng suy nghĩ, rốt cuộc cô bé áo đen này là ai, muốn làm gì.

Tuy rằng thiếu nữ có dáng vẻ rất dễ thương, nhưng bọn họ không thể thiếu cảnh giác.

Bạch Ngọc Câu nghe thấy cô ấy đồng ý thì vui vẻ bò lên, lại từ cửa sổ xe bò vào bên trong xe.

Khả Nhạc thấy thế vội nhích vào trong: “Không phải cô không ổn à?”

“À! Bản... Tôi có năng lực khôi phục nhanh, đã khỏe rồi.”

Bạch Ngọc Câu nói xong câu đó rồi không nhịn được thầm nghĩ, may mà cô đối đáp nhanh, chứ không kém tí nữa đã lộ thân phận của cô rồi.

Cô chính là tà ma tà ác nhất thượng cổ - Bích Huyết Ma Tôn.

Thân là người xấu tà ác nhất, cô đã từng làm tất cả những chuyện xấu.

Nhưng mà, cô lại không ngờ hôm nay cô nhìn thấy thiên cơ, một năm sau, cô sẽ chết trong tay nhân vật chính.

Nhân vật chính này là người được tụ tất cả số mệnh đất trời trên người.

Mà bên cạnh nhân vật chính còn có một đám nhân vật phụ, bọn họ được gọi chung là nhóm nhân vật chính.

Hiện tại việc mà Bích Huyết Ma Tôn cô cần phải làm là tìm được bọn họ trước khi nhóm nhân vật chính tìm được cô.

Sau đó...

“Khà khà khà khà khà khà khà...” Bạch Ngọc Câu không nhịn được cười một tràng cười gian xảo.

Khả Nhạc quay đầu nhìn về phía cô. Mẹ nó, đầu óc người này không bị xe đâm hỏng rồi đấy chứ?

Sao cười rợn người thế?

“Cô cười cái gì?”

Bạch Ngọc Câu nghe được người này hỏi thì cô mới nhớ ra cô vừa không cẩn thận để lộ tiếng cười của mình.

“Không... Không có mà, cô nghe nhầm rồi!”

Khả Nhạc im lặng. Hắc Miêu khinh bỉ: “Sao cô cười giống vai ác thế!”

Bạch Ngọc Câu trợn tròn hai mắt, không xong! Lộ rồi!

Cô vội che miệng lại, ồm ồm nói: “Sao có thể! Bản Ma tôn sao có thể là vai ác!”

Hắc Miêu: “...”

“Cô tên là gì?” Khả Nhạc nghĩ người này tuy rằng luôn u ám nhưng lại cho cô ấy cảm giác giống một người trẻ trâu hơn.

Con ngươi trong đôi mắt u ám của Bạch Ngọc Câu đảo tròn, người này muốn hỏi tên huý của cô, là muốn làm gì?

Tên huý của cô nào có thể dễ dàng nói cho người khác.

Nhưng mà không nói không được, cô cần phải trà trộn vào trong nhóm người này, dáng vẻ này mới có thể tìm được sự tồn tại của nhóm nhân vật chính.


Cô liếm liếm môi: “Tôi tên... Tiểu Mỹ.”

Ha ha!

Cô quả thực là thiên tài!

Tiểu Mỹ Tiên Tôn, không ngờ mi cũng có hôm nay. Bạch Ngọc Câu cười tà ác, mi cứ chờ ta đẩy hết chuyện xấu lên mi đi!

Đến lúc đó thanh danh của mi thối hoắc, còn không phải chỉ có thể rơi vào Ma tộc cùng với ta à!

Mọi người nghe cái tên giả này thì câm nín một lúc.

“Được rồi, Tiểu Mỹ, hiện tại chúng tôi muốn đi cứu vớt người sống sót. Cô xác định cũng muốn đi theo chúng tôi à?” Khả Nhạc hỏi.

Bạch Ngọc Câu lập tức nói: “Đương nhiên!”

Cô muốn đi đến chỗ có người, càng nhiều người càng tốt, vậy thì cô mới tìm được nhóm nhân vật chính đáng chết kia.

Giết bọn họ!

Song, hiện tại quan trọng nhất cô vẫn phải bảo vệ thân phận của mình cho tốt, không thể để nhóm người này phát hiện cô là vai ác.

Nếu không chỉ sợ cô không thể tiếp tục ẩn nấp nữa.

Cô nhất định phải ẩn nấp đến khi tìm được nhóm nhân vật chính mới thôi.

Đến lúc đó mọi người chờ mà run rẩy đi! Ha ha a ha ha ha!

- ---

“Chúng tôi định rời khỏi nơi này.” Đám người Hạnh Ba nói với hiệu trưởng và các giáo viên.

Triều Tiểu Trân nhăn mày: “Thật sự định rời đi à? Vì sao không ở lại đây luôn.”

“Tuy rằng mấy người Tiểu Bạch đi rồi, nhưng mà chỗ chúng tôi vẫn có đồ ăn còn có một đám học sinh dốc lòng cầu học.”

“Đúng vậy, đúng vậy! Mấy người ở lại không phải tốt hơn à? Hiện tại là mạt thế, cũng không có chỗ nào khác có thể đi.” Một giáo viên khác nói.

“Nếu không mọi người đi theo chúng tôi đi.” Cát Tình cảm thấy bọn họ ở bên cạnh zombie cũng không phải đường ra.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Hiện tại cô bé có thể đàn áp zombie đã biến mất, chẳng biết được khi nào đám zombie kia sẽ nổi loạn.

Đúng lúc này một con zombie từ cửa đi đến, đúng là Tiểu Mỹ: “Grào!”

Nhóm Hồng Sào lập tức bày ra tư thế phòng thủ.

Triều Tiểu Trân lắc lắc đầu: “Đừng sợ, nó nói bọn nó sẽ không cắn người.”

Hồng Sào: “???”

“Cô... có thể nghe hiểu nó nói chuyện?” Trong đầu Cát Tình toàn dấu chấm hỏi.

Triều Tiểu Trân cười cười: “Làm giáo viên mà không biết ngôn ngữ của bọn nó thì sao dạy được chứ, tôi mất năm ngày là hiểu được.”

Cô ấy vươn tay làm số năm.


Cát Tình: “!!!”

“Grào!” Tiểu Mỹ lại gào lên một tiếng.

Triều Tiểu Trân phiên dịch: “Nó nói bọn nó phải ngoan ngoãn học tập. Bọn nó sẽ bảo vệ chúng ta, cũng sẽ không ăn người.”

Hạnh Ba đột nhiên ho khan vài tiếng: “Nhưng mà nó chỉ grào lên một tiếng, sao cô lại phiên dịch ra dài thế.”

Triều Tiểu Trân lắc lắc đầu: “Ngôn ngữ phải kết hợp với giọng điệu của một người, cộng thêm trạng thái hiện tại, tất nhiên là có thể phiên dịch ra được. Việc này giống như người ta chỉ nói một chữ a bình thường đã biểu đạt ra thì lại khác nhau.”

Các giáo viên khác yên lặng gật đầu: “Đúng vậy, được lợi không ít, được lợi không ít!”

“Cô Triều Tiểu Trân thật không hổ là giáo viên khoa ngôn ngữ của chúng ta!”

Đám người Hạnh Ba: Có lẽ trình độ văn hóa của chúng tôi chẳng ra gì, cứ cảm thấy không hợp với mấy người.

“Để chúng tôi bàn bạc một chút đã.” Ô Nha nói với đông đảo giáo viên.

Triều Tiểu Trân gật đầu: “Thật ra chúng tôi cũng có lòng riêng. Tuy các bạn học zombie sẽ bảo vệ chúng tôi, nhưng có khi sẽ có người có dị năng đến đánh bọn nó. Tôi hy vọng các bạn có thể ở lại cùng chúng tôi xây dựng đại học M.”

“Đương nhiên, cùng với đó, chúng tôi cũng sẽ báo đáp cho các bạn càng nhiều. Qua mấy ngày nữa, đồ ăn mà các học sinh gieo trồng sẽ chín, các bạn cũng có thể đi xem. Ở ngay vườn rau, các bạn tìm học sinh bất kỳ dẫn đi là được.”

“Được.” Mấy người gật đầu đồng ý.

Bọn họ đi xuống dưới lầu, vừa hay nhìn thấy mấy học sinh vui vẻ cầm vòi hoa sen đi về phía trước.

“Mấy em đến vườn rau à?” Cát Tình hỏi.

Bạn học gật gật đầu: “Đúng thế, qua hai ngày nữa là chín. Bây giờ bọn em đi tưới nước.”

Bọn họ nói xong thì đi tiếp. Hạnh Ba ra hiệu bằng mắt để mọi người đi theo.

Vườn rau cách nơi này không xa, bọn họ đi chưa tới mấy trăm mét là đến.

Ban đầu, Cát Tình cho rằng đồ ăn trong vườn rau cũng chỉ là đồ ăn bình thường.

Nhưng mà khi bọn họ chân chính nhìn thấy thì vẫn kinh ngạc tới há hốc mồm.

Chỉ thấy vườn rau kia, trên từng cây còn cao hơn đầu người treo vài túm thịt gà, còn là loại gà đã được vặt lông.

Hiện tại thịt gà nhìn giống như bồ câu non, trên lá cây mọc chi chít hạt giống.

Mà trên những cây khác còn có thịt bò, thịt dê, vân vân...

Còn có rau xanh. Rau xanh giống như từng móc phơi quần áo hình tròn lộn ngược chồng lên nhau, mà từng đám rau xanh mọc trên đó, mỗi hình tròn có khoảng 50-60 gốc rau.

“CMN, đây là đồ ăn á?”

Cát Tình im lặng trong chốc lát: “Tôi đột nhiên cảm thấy ở lại đây cũng được đấy.”

- ---

Thị trấn Tốn.

“Zombie ở đây nhiều quá.” Khả Nhạc giơ tay dùng tơ nhện trói chặt zombie.


“Ầm!”

Zombie nổ thành nước.

“Này! Dị năng của cô là gì?” Mấy người Hắc Miêu vội vàng đánh zombie, cô gái kia lại đứng một bên không nhúc nhích.

Bạch Ngọc Câu dùng mũ che khuất đôi mắt nhìn chằm chằm đám zombie kia.

À! Đều là thuộc hạ của Tiểu Mỹ Tiên Tôn!

“Khà khà khà khà khà khà khà…” Cô phát ra tiếng cười gian sau đó vội che miệng lại.

“Tôi không cười!”

Hắc Miêu: “... Con mẹ nó, tôi hỏi dị năng của cô là gì!”

Mẹ nó, cô gái này có bệnh à, dọc đường chỉ có cười quái dị thôi.

“Tôi?” Bạch Ngọc Câu không nhịn được lại muốn cười.

Dị năng của bản Ma tôn đương nhiên là sức mạnh bóng tối vô cùng vô tận!

Cô liếm liếm môi: “Đám tiểu la la(*) này cứ giao cho tôi đi!”

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

(*) Nữ chính nói trẹo từ chữ tiểu lâu la.

Để bản Ma tôn thịt hết toàn bộ thuộc hạ của Tiểu Mỹ!

Ha ha ha ha ha ha!

Cô nhảy ra từ cửa sổ xe: “Cho mấy người được xem sức mạnh của bản... Của ta!”

“Đừng đi ra ngoài, nguy hiểm!” Khả Nhạc hô to một tiếng.

Nhưng mà đã không kịp, có gái áo đen đã đứng ở trong đám zombie.

Mọi người chỉ thấy khí đen lượn lờ trên lưỡi hái của cô, sau đó lưỡi hái lên đầu rơi xuống đầu zombie. Tốc độ vung lưỡi hái của cô còn nhanh hơn tốc độ bọn họ dùng dị năng giết zombie.

Bạch Ngọc Câu tùy ý giết zombie, mỗi lần giết một con cô lại hô to: “Ta là Tiểu Mỹ!”

Cô đã không kiềm được muốn làm đám tiểu la la này run rẩy.

Thế nào!

Cảm giác bị Tiên Tôn mà bọn mi sùng bái kính ngưỡng giết chết thế nào?

Trên xe, mọi người nghe từng tiếng Tiểu Mỹ kia, câm nín.

“Cô ấy thích tên này lắm à?”

“Ừ... Có lẽ thế nhỉ.”

Mọi người nhìn cô giết sạch zombie ở đây, chỉ có một con zombie hốt hoảng chạy trốn.

Khả Nhạc hô to: “Còn có một con!”

Bạch Ngọc Câu thu lưỡi hái về, lại đá bay con zombie chạy trốn rất chậm ra ngoài: “Chạy nhanh lên đi!”

Thật là ngu xuẩn!

Sao cô có thể không biết còn có một con cá lọt lưới!

Đây là cô cố ý, cô muốn để con cá lọt lưới này đi báo tin.

Đến lúc đó... Khà khà khà khà khà khà khà.


Tất cả zombie đều sẽ biết, Tiên Tôn Tiểu Mỹ của chúng nó điên rồi!

Ha ha ha ha ha ha! Đến lúc đó Tiểu Mỹ Tiên Tôn cứ chờ bị chúng bạn xa lánh đi!

Cô nở một nụ cười đạt được mục đích, sau đó, cô thấy một tia laser không biết đâu ra xuyên qua con zombie kia.

Bạch Ngọc Câu mở to hai mắt nhìn: “Đáng giận!”

Là ai!

Là ai phá hỏng chuyện tốt của cô.

Cô quay ngoắt đầu, đôi mắt âm u lạnh lùng lập tức khóa vào cô gái lái xe kia.

Hóa ra là cô ta!

Đáng giận! Đáng giận!

Ma khí trong cơ thể cô sắp không kìm giữ được rồi.

Không! Cô cần phải kìm giữ, cô phải nhẫn nhục tìm được đám nhân vật chính, sau đó... Khà khà khà khà khà khà khà.

“Rốt cuộc cô ấy đang nghĩ gì vậy?” Khả Nhạc có phần nghẹn lời.

Mọi người nhìn biểu cảm phong phú trên mặt cô gái kia cũng trầm mặc.

“Có lẽ là trẻ trâu đấy. Không phải trẻ con tuổi này thường như vậy à?”

Bạch Ngọc Câu che giấu tất cả dã tâm của mình, lại lên xe: “Giết xong rồi, chúng ta tiếp tục lên đường đi.”

Dọc theo đường đi, mọi người thấy cô điên cuồng giết zombie. Mỗi lần giết một con còn phải hô to một tiếng: “Ta là Tiểu Mỹ!”

Mãi đến khi, bọn họ phát hiện có người cầu cứu.

Đó là một căn nhà hai tầng. Trong nhà chị có hai đứa trẻ, là hai anh em.

Bọn họ còn nhỏ, có vẻ rất đáng thương.

Bạch Ngọc Câu nhảy thẳng lên cửa sổ. Cô dùng đôi mắt cá chết lạnh lùng nhìn chằm chằm bé trai nghèo túng đáng thương trước mắt.

Trong đầu cô đang điên cuồng tra soát những tiêu chí xứng với nhân vật chính.

Đáng thương, thảm, có khát vọng, cửa nát nhà tan, có một em gái.

Trong lòng Bạch Ngọc Câu kinh hãi, toàn bộ đều phù hợp!

Mấy người Đồ Đằng thấy Tiểu Mỹ vọt thẳng đi lên: “Đi lên nhìn xem. Bây giờ chúng ta còn chưa hiểu cô ấy, nhỡ đâu cô ấy gây rối với hai đứa bé thì không tốt.”

Khả Nhạc gật đầu.

Hai người các cô ấy lên lầu, đẩy cửa ra.

Chỉ thấy cô gái áo đen kia đang ngồi xổm trước mặt hai đứa bé hỏi: “Nói xem! Có phải em có một vị hôn thê không?”

Khà khà khà khà khà khà khà... Chỉ thiếu một vị hôn thê từ hôn là hoàn mỹ.

Cậu bé run rẩy nói: “... Không có.”

“Ơ! Sao lại không có! Sao có thể không có!” Bạch Ngọc Câu gãi đầu nhìn trời.

Không! Chắc chắn cậu bé có, chắc chắn cậu bé đang giả heo ăn thịt hổ! Bạch Ngọc Câu nghiến răng, lại thấy Đồ Đằng và Khả Nhạc đang đứng ở cửa nhìn cô một lời khó nói hết.

Không xong! Cô lộ rồi.

“Không, không, không, không! Tôi không tìm nhân vật chính a! Tôi chỉ... Cchỉ muốn kết thông gia với em ý!”

Đồ Đằng, Khả Nhạc: “...”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận