“Anh!” Bạch Ngọc Câu chớp chớp đôi mắt to trong veo như nước.
“Huhuhu…” Tang Tinh che miệng, cảm động đến muốn ngất xỉu.
Phục Toa nhìn vẻ mặt si mê của cậu thì không khỏi giật giật khóe miệng: “Chị là chị gái.”
Hehe, chị ấy cũng muốn nghe chị đại gọi mình một tiếng chị.
Dù sao thì chị đại trông đáng yêu thế này, lại còn nhỏ hơn chị ấy nhiều tuổi như vậy, gọi một tiếng chị cũng không sao đâu nhỉ?
“Chị!”
Phục Toa nghe được tiếng chị ngọt ngào này chỉ cảm thấy trong lòng nở hoa.
Hehe, chiếm được hời của chị đại, đương nhiên phải làm tới rồi!
Nhưng mà, bọn họ không ngờ Bạch Ngọc Câu sẽ biến thành như vậy.
Rõ ràng là hôm nay tỉnh dậy, chị ấy đợi Bạch Ngọc Câu gọi mình đi đưa bữa sáng cho hành khách, nhưng đợi rất lâu vẫn không thấy cửa mở.
Chị ấy gọi Tang Tinh tới, hai người cùng gõ cửa thì cửa mới mở ra.
Bạch Ngọc Câu ra mở cửa dường như đã thay đổi chỉ sau một đêm, trông cô giống như… Một đứa bé.
Đúng như chị ấy đoán, chị đại của bọn họ thật sự đã nghĩ mình là một đứa bé!
Có vẻ như tuổi tâm lý không quá bảy tuổi!
Mà lúc này đám hệ thống quan sát Bạch Ngọc Câu cũng bùng nổ.
Hệ thống Thành Tựu: “Cái quái gì vậy? Ký chủ bị sao đấy!!!!”
Hệ thống Mỹ Thực: “Éc, ký chủ đáng yêu quá!!! Chụp ảnh chụp ảnh!”
Hệ thống Tu Tiên: “Có lẽ là tinh thần có vấn đề, chẳng lẽ là vì uống rượu sao?”
Hệ thống Thành Tựu: “Tinh thần của ký chủ vẫn chưa ổn định lại sao? Hôm qua ta thấy cô ấy bình thường mà!”
Hệ thống Tu Tiên: “Ừm, nếu mi cảm thấy bình thường thì là vậy đó.”
Hệ thống Thành Tựu: “Thôi rồi, bộ dạng cô ấy như vậy thì sao hoàn thành nhiệm vụ đây.”
Hệ thống Mỹ Thực vừa quay hình vừa nói: “Có gì đâu, cho ký chủ uống say thêm một lần nữa chẳng phải sẽ thay đổi sao?”
Hệ thống Thành Tựu: “Đi đi, trọng trách này giao cho mi đó!”
Hệ thống Mỹ Thực: “Sao lại là ta? Ký chủ đáng yêu như vậy, ta còn chưa ngắm đủ mà!”
Hệ thống Thành Tựu: “Năn nỉ đó!”
Hệ thống Mỹ Thực: “Mi đã thành tâm năn nỉ ta như thế thì ta thử xem!”
“Ký chủ ơi, bé ký chủ đáng yêu ơi, cưng muốn uống rượu không?”
Bạch Ngọc Câu nghe thấy âm thanh trong đầu, cố gắng suy nghĩ một hồi mới nói: “Con nít không được uống rượu.”
Hệ thống Mỹ Thực: “Không sao, trẻ con có thể uống rượu gạo mà. Không phải ký chủ cưng vẫn chưa ăn sáng sao?”
“... Vậy được thôi.” Bạch Ngọc Câu do dự một hồi, liếm môi một cái.
Lén uống rượu gạo chắc sẽ không sao nhỉ?
Cô nhìn anh chị mình: “Anh chị muốn ăn gì?”
Phục Toa không nghĩ gì, chỉ nói mình ăn gì cũng được, còn Tang Tinh thì nói: “Em muốn ăn kem, trời nóng ghê.”
“Được.” Bạch Ngọc Câu suy nghĩ một lúc rồi nói với hệ thống Mỹ Thực: “Ta muốn một ly rượu gạo và kem que. Bữa sáng của bọn họ là bánh nướng và nước đá.”
Đợi đến khi mấy người Phục Toa đi phát bữa sáng thì Bạch Ngọc Câu đã hớp một ngụm rượu dưới sự dụ dỗ của hệ thống Mỹ Thực.
Mùi rượu nồng nặc phả vào mặt, hệ thống Mỹ Thực lo nồng độ cồn quá thấp, ký chủ không say được.
Dựa vào suy đoán của bọn họ thì tình trạng tinh thần này của ký chủ là do say rượu quyết định.
Quả nhiên, Bạch Ngọc Câu chỉ uống được nửa ly rượu gạo đã say bí tỉ.
—
Một chiếc xe việt dã cột một con zombie trên nóc xe phóng như bay trên đường, càng đi về phía Nam, số lượng zombie càng ít.
Nguyên nhân chủ yếu nhất là vì hiện tại bọn họ đang trên đường cao tốc, xung quanh là núi cao.
Ở đây không phải là thành phố, dân cư thưa thớt, đương nhiên cũng ít zombie.
“Sao Bạch Ngọc Câu vẫn chưa đuổi kịp chúng ta nữa?” Chung Âm Âm thỉnh thoảng lại nhìn về phía sau xe: “Đã mấy ngày rồi.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Tống Ngôn thấy cô ấy quan tâm Bạch Ngọc Câu như vậy, trong lòng không khỏi cảm thán, Âm Âm đúng là cô gái lương thiện.
“Không cần lo lắng, với thực lực của cô ấy thì không có zombie nào có thể đụng đến cô ấy đâu.” Úc Hàng tìm một nơi an toàn rồi dừng xe lại: “Nghỉ ngơi một lát đi.”
“Grào!” Con zombie trên nóc xe lại gầm lên.
Phan Niên hơi cáu kỉnh xuống xe, anh ấy nhìn thoáng qua Tiểu Mỹ đang múa máy tay chân trên nóc xe: “Ngày nào cũng kêu kêu, kêu cái bíp!”
Tiểu Mỹ: “Grào!”
Phan Niên: “Gào con mẹ mày!”
Tiểu Mỹ: “Grào!”
Phan Niên: “Mẹ nó, rốt cuộc khi nào cô gái kia mới đến thả con zombie thối này đi vậy! Ông đây chịu hết nổi rồi!”
Tống Ngôn nghe nói vậy thì cười đáp: “Nói không chừng hôm nay cô ấy sẽ đuổi tới đấy.”
Anh ấy cảm thấy Phan Niên khá thú vị, rõ ràng là rất ghét con zombie này, nhưng lại không giết chết nó.
Chắc là… Anh ấy cũng sợ đến lúc đó Bạch Ngọc Câu sẽ kiếm chuyện với anh ấy.
Nói thật, Phan Niên cũng có chút nhớ Bạch Ngọc Câu, có điều anh ấy đã thề tất cả những gì anh ấy nhớ đến chỉ là đồ ăn thơm phức.
Khoảng thời gian theo Bạch Ngọc Câu, muốn uống rượu thì uống, muốn ăn gì thì ăn.
Người có ăn, đi đến đâu cũng không thấy mệt.
Nhưng không có đồ ăn ngon, anh ấy chỉ cảm thấy sức cùng lực kiệt.
"Mẹ nó, chờ cô ấy tới mà không cho ông đây một chai rượu ngon thì tôi tuyệt đối sẽ không trả Tiểu Mỹ cho cô ấy!" Phan Niên gặm mì ăn liền, oán hận nói.
Chung Âm Âm cũng rất nhớ Bạch Ngọc Câu, tuy là cô ấy có thể tự nấu cơm, nhưng bọn họ không phải lúc nào cũng có thời gian nhóm lửa nấu nướng.
Hầu hết thời gian bọn cô đều ăn bánh mì, mì ăn liền và lương khô cô ấy thu thập trước đây.
Cô ấy cắn một miếng bánh mì, nhớ lại những món ngon đã ăn khi có Bạch Ngọc Câu ở đây, mong Bạch Ngọc Câu có thể nhanh nhanh đuổi kịp bọn họ.
Mà lúc này Bạch Ngọc Câu bọn họ nhớ mong vẫn còn đang ngủ.
Xe lửa dừng trên trời, những người sống sót trên xe không hề phàn nàn một câu.
Có người nhìn chim bay ngang qua bầu trời, có người nói chuyện với những người xung quanh mình.
Cũng có người dựa vào ghế, trầm tư suy nghĩ.
Tang Tinh và Phục Toa như người nhà chờ em bé ngoài phòng sinh, không biết lần này sẽ là em bé thế nào.
Mãi đến khi...
Lông mi Bạch Ngọc Câu khẽ run lên, cô từ từ mở mắt ra, trong đôi mắt kia toát lên vẻ lạnh lùng.
Khí lạnh tỏa ra từ người cô làm ba hệ thống trong đầu Bạch Ngọc Câu không khỏi lạnh run.
Hệ thống Mỹ Thực: "Hình như ký... ký chủ lần này hơi đáng sợ, rốt cuộc là sao vậy?"
Hệ thống Thành Tựu: "Ta... Ta không dám nói chuyện với cô ấy."
Hệ thống Tu Tiên: "Quan sát trước xem sao."
Bạch Ngọc Câu cười lạnh một tiếng, cô, điệp viên 007 đã trở về!
Cô chính là điệp viên lạnh lùng, vô tình, lợi hại nhất, từ nhỏ cô đã phải chịu huấn luyện tàn khốc.
Cả đời cô đã hoàn thành vô số nhiệm vụ, trong giới cô nổi danh là người không nể nang ai.
Nhiệm vụ của Bạch Ngọc Câu hiện tại là đón đồng bọn Tiểu Mỹ của mình về!
Còn có đưa đám người trên xe lửa kia tới nơi an toàn.
"A..."
Bạch Ngọc Câu nhếch môi, loại nhiệm vụ này đối với cô mà nói chỉ là chuyện nhỏ.
Cô mở cửa toa điều khiển, nhìn hai cấp dưới của mình.
Người tóc hồng là cấp dưới Tang Tinh của cô. Thực lực của Tang Tinh rất mạnh, lúc hợp tác với cô chưa từng thất bại lần nào.
Về phần cấp dưới Phục Toa này, đây là đàn em cô vừa mới thu nhận mấy hôm trước. Tuy năng lực không tốt lắm, nhưng chăm sóc cuộc sống của cô khá tốt.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Tuyệt đối đừng hy vọng một điệp viên lạnh lùng có thể tự chăm sóc tốt cho cuộc sống của mình.
Bạch Ngọc Câu lạnh lùng liếc nhìn bọn họ, làm bọn họ chấn động.
"Chị đại..." Tang Tinh nhìn Bạch Ngọc Câu lạnh lùng, bỗng đứng thẳng người: "Chị đại có gì căn dặn ạ!"
Bạch Ngọc Câu hài lòng nhìn cậu một cái, không tệ không tệ, rất quy củ.
Cô lại nhìn lướt qua Phục Toa băng đầu hình cái nơ đang đứng một bên, hơi nhíu mày: "Ai làm cho chị cái nơ ghê vậy hả, gỡ xuống!"
Phục Toa trợn tròn hai mắt, cái này là em buộc cho chị mà?
Có điều chị ấy nhanh chóng nhận ra Bạch Ngọc Câu khác thường, lập tức bắt chước Tang Tinh đứng thẳng người: “Rõ!”
Phục Toa gỡ vội băng gạc trên đầu xuống, vết thương trên đầu chị ấy đã đóng vảy, bây giờ không băng lại cũng không sao.
“Mục tiêu lần này là đưa người sống sót đến nơi an toàn, rồi đón đồng bọn Tiểu Mỹ của chúng ta quay về!”
Cô lạnh lùng nhìn ra ngoài cửa sổ: “Nghe rõ chưa?”
“Rõ!” Hai người đồng thanh đáp.
Bạch Ngọc Câu thấy tinh thần bọn họ rất tốt thì hài lòng nói: "Lên đường!"
Cô đóng cửa toa điều khiển, lái xe lửa đi về thành phố Z.
Cô vừa lái xe vừa suy nghĩ, rốt cuộc là nên đưa người sống sót đến đâu mới an toàn.
Theo lý mà nói thì đi theo cạnh cô mới là an toàn nhất, nhưng không được, sau này cô vẫn còn rất nhiều nhiệm vụ phải làm.
Bạch Ngọc Câu lắc đầu, kệ đi, đi tìm Tiểu Mỹ trước đã, nghĩ có cố vấn Tiểu Mỹ ở đây chắc mới có thể giải quyết vấn đề này.
Xe lửa xình xịch lên đường, bên này là núi cao trải dài bất tận, giữa núi xen kẽ các đường cao tốc.
Trên đường thỉnh thoảng lại có xe bị bỏ lại.
Bạch Ngọc Câu thay đổi bản ghi âm trong loa thành bản ghi âm cô tự ghi âm, đặc biệt dùng để tìm Tiểu Mỹ.
Úc Hàng lại lái xe băng qua một ngọn núi, nhưng xe hết xăng giữa đường nên bọn họ đành phải tìm một trạm xăng dầu để đổ xăng.
“Tiểu Mỹ! Nghe được xin trả lời, hết!”
Trên trời truyền đến một giọng nói, Phan Niên nghe thấy giọng nữ quen thuộc thì ló đầu qua cửa sổ nhìn thử: “Đệch mợ!”
“Grào!”
Anh ấy liếc nhìn con zombie đang hưng phấn kêu: “Kêu kêu cái bíp, đợi lát nữa tao sẽ đổi mày lấy đồ ăn ngon!”
“Sao vậy? Úc Hàng nhìn anh ấy.
Phan Niên rụt đầu lại: “Trên trời có xe lửa.”
“Két!”
Úc Hàng giẫm phanh xe, anh ấy nhìn thoáng qua Phan Niên, rồi mở cửa xe ra.
Chung Âm Âm nghe thấy giọng của Bạch Ngọc Câu cũng không nhịn được mà xuống xe ngẩng đầu nhìn.
“Tiểu Mỹ! Nghe được xin trả lời, hết!”
Úc Hàng thấy xe lửa sắp bay qua, vội đánh một tia sét xuống đầu xe lửa.
Bạch Ngọc Câu nhìn thấy sấm sét trước mặt, điều khiển xe lửa lao xuống, càng đi xuống càng thấy rõ.
“Tiểu Mỹ!” Cô nhìn thấy Tiểu Mỹ đang mong đợi mình trên nóc xe, la lên.
Tìm thấy Tiểu Mỹ, nhiệm vụ của cô có thể dễ dàng hơn nhiều rồi.
Tiểu Mỹ chính là cố vấn của cô, cô gặp được Tiểu Mỹ cứ như cá gặp nước.
Mấy người Phan Niên nhìn xe lửa dừng trước mặt mình mà há hốc mồm.
Đậu xanh, rốt cuộc mấy ngày nay nhỏ điên này đã làm gì vậy.
Qua cửa sổ xe, bọn họ có thể thấy rõ bên trong có rất nhiều người.
Bạch Ngọc Câu mở cửa toa điều khiển, chạy đến chỗ bọn họ: “Đã lâu không gặp!”
Phan Niên thấy cô dang rộng tay chạy tới, có chút ngượng ngùng cũng mở rộng vòng tay của mình.
Được rồi, cô đã muốn ôm thì ôm một cái vậy.
Nhưng mà anh ấy lại nhìn thấy Bạch Ngọc Câu chạy qua người mình.
“Tiểu Mỹ!”
“Grào!”
Một người một zombie liếc mắt đưa tình.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...