Tiêu Rồi! Đại Phản Diện Bị Nam Chủ Giam Cầm


Trường Nam nhìn qua ngó lại xung quanh tìm chỗ trốn.

Cậu nghĩ nếu bây giờ mình chạy có thể vẫn còn sống.

Cậu nhích qua một bước thật nhỏ thì một lực mạnh hất văng cậu vào tường.

Lưng cậu đập mạnh vào tường đứng dậy thôi đã nghe xương cốt kêu " răng rắc ".
Trường Nam lườm ngoắc y như muốn hỏi: Sao cậu dám làm thế với tôi? Tôi già rồi, chơi giỡn gì cũng phải nhẹ nhàng một chút chứ.
Cậu đứng dậy rồi y lại hất cậu một cái nữa vào tường.

Lần này cậu nằm luôn dưới sàn không đứng dậy nỗi như một con cá sắp chết khô mà nằm thoi thóp.

Hai lần lưng cậu đập mạnh vào tường khiến xương cốt cậu như muốn bị gãy thành từng mảnh.
Trường Nam đỡ lưng than vãn: Chơi vậy thứ gì còn để mày chơi nữa hả? Mày tưởng tao khoẻ được như mày mà chơi cái kiểu đó với tao?
Nhìn biểu hiện vừa hận vừa đau của cậu, Quang Thành dáng vẻ lạnh lùng không thèm để ý tới: " Nếu người dám bước ra khỏi căn nhà này một bước tôi nhất định sẽ giết chết người ".
" Cậu muốn làm gì? ".

Trường Nam nửa tỉnh nữa mê nhìn y, dù đầu óc đang hỗn loạn xoay tròn thì cậu vẫn luôn nhắc nhở mình phải cảnh giác với người trước mặt.

Cậu co mình, lùi người về sau như thú nhỏ đối mặt với loài săn mồi.
" Tôi muốn người cảm giác được cái đau mà tôi từng chịu, từng thứ từng thứ một tôi đều muốn người phải nếm đủ " _ Quang Thành nói một cách nghiêm túc.
" Cậu sẽ làm gì? Đánh tôi? Hành hạ tôi? ".

Trường Nam nuốt nước bọt, run rẩy lo sợ.

Mọi hoạt động trong cơ thể cậu như dừng lại trước áp lực vô tận toả ra từ người đối diện.

Không phải đùa, không phải hù doạ cách y nói như đó là hiện thực.
Quang Thành đưa tay nâng người cậu bay lơ lửng trong không trung.

Cậu mặc niệm vài giây, cậu thấy mình tiêu rồi.

Quang Thành xoay tay bóp lấy cái gì đó.
" A".

Trường Nam la lên, trái tim y đau thắt như bị ai bóp lấy.

Tim cậu đập nhanh hơn như cố gắng vùng vẫy thoát khỏi bàn tay của Quang Thành, cậu không thở được.

Ngực cậu như bị thắt nghẹn không thể hô hấp.
Quang Thành hờ hững quét mắt đến Trường Nam đang thoi thóp đớp lấy từng ngụm khí ít ỏi, đến vùng vẫy cũng không thể.

Chỉ còn một giây nữa là Trường Nam chuẩn bị rời khỏi thế giới này thì Quang Thành lại buông cậu ra.

Y đã ném cậu vào một góc tường.
Trường Nam ôm lấy ngực trái hít thở, không chỉ ngực mà vai của cậu chắc đã bị gãy.

Cậu không thể ngồi dậy được nữa, chỉ cần nhúc nhích thân thể vai cậu đã nhói lên cơn đau từ sâu xương cốt lan ra ngoài.
Quanh Thành quỳ một chân trước cậu, hạ người để nhìn thật rõ khuôn mặt đau đớn của cậu: " Nỗi đau người gây ra cho tôi còn đau đớn hơn thế gấp trăm lần ".

Trường Nam hoa mắt chóng mặt không nghe rõ y đang nói cái gì, cậu lờ mờ nhìn cặp mắt sáng rực của y mà thoáng kinh hãi.
Quang Thành đứng dậy lẩm bẩm: " Nếu lúc đó tôi không vì mãi nhìn người thì có lẽ..tôi đã không làm rơi nó.

Nếu lúc đó không tò mò về người tôi đã ngủ một giấc thật sâu, ra đi một cách thanh thản.

Chính người là người cứu tôi, cũng chính người làm tổn thương tôi nhiều nhất ".
Quang Thành nhìn cậu một lúc lâu không rời mắt.

Y không biểu hiện một chút cảm xúc nào trên khuôn mặt nhưng y không thể giấu qua đôi mắt trầm buồn của mình.

Ánh mắt chất chứa thâm tình dạt dào như sóng biển, chồng chất trên thứ tình cảm mãnh liệt đó là một lớp đau hận dày đặc.
Trường Nam không thể thấy được, không nghe được những điều đó.

Cơn đau đã làm cậu ngất đi, nó đau hơn lúc cậu bị tai nạn nữa.

Quang Thành vung tay một cái, hai người xuất hiện trong phòng ngủ của cậu.

Quang Thành hít lấy một hơi sâu, nhìn cậu thống khổ: " Trước đây tôi chịu đủ uất ức cũng không cảm thấy gì nhưng với người..tại sao? Tại sao lain đối xử với tôi như thế? ".
Quang Thành từ từ vươn tay đến khuôn mặt cậu đang say giấc.


Trường Nam ngủ say như chết không hay biết chuyện gì đang xảy ra.

Quang Thành chạm vào giữa hai chân mày cậu ấn nhẹ, một luồng sáng đi vào não cậu.
Quang Thành đột nhiên rơi nước mắt, giọt nước mắt hiếm hoi của y rơi vào giữa trán của Trường Nam.

Quang Thành uất hận: " Tôi không cam tâm, tại sao người chịu mọi thiệt thòi đau khổ luôn là tôi? Tôi nhất định phải trả đủ, tôi nhất định sẽ trả thù ".

Trường Nam vẫn không tỉnh, không nhúc nhích.

Quang Thành lau đi giọt nước mắt trên mặt, ánh mắt y kiên định: " Tôi sẽ không tha thứ cho thầy, không buông tha cho bọn họ ".
___
Những người dân trong làng hoang mang nhìn bầu trời tối sầm như mực mặc dù vẫn đang là ban ngày: " Có chuyện gì xảy ra với làng chúng ta? ".
Họ nâng một nhánh lá của cái cây đã chết khô, vẻ mặt khó hiểu nhìn những cây xanh xung quanh: " Tại sao cây cỏ xung quanh đây đều chết khô nhưng trời lại liên tục mưa đến ba ngày? ".
Một lão già trong làng chống gậy đi đến giọng ồm ồm: "Hiện tượng này cả mấy chục năm nay lão chưa từng thấy bao giờ? Liệu có phải trời đang trừng phạt làng chúng ta? ".
Bọn họ nhìn nhau, ai cũng lo lắng không hiểu thảm hoạ gì đã xảy ra.

Đây là chuyện kì lạ lần đầu tiên xảy ra trong làng trong hàng chục năm qua.

Cây cối đột nhiên chết khô không thể sinh trưởng, động vật gia súc như bị thứ gì làm cho hoá điên, gà vịt heo bò kêu ầm ĩ, liều mạng chạy ra khỏi chuồng, sấm sét cứ một lúc là đánh xuống.
Tổ tiên nói: sấm sét là do thiên lôi trên trời đang diệt ma trừ quỷ.

Vậy mà họ nãy giờ chứng kiến liên tiếp một trận sấm sét cuồng nộ được giáng xuống từ trời.

Không ai dám ra ngoài đường vào lúc này, họ tập trung vào nhà trưởng làng tìm phương hướng giải quyết.
" Chỉ có thầy Nam mới giải quyết được chuyện này...".

Những hiện tượng siêu nhiên kì lạ diễn ra khiến mọi người lâm vào tình thế bối rối.

Họ tin rằng chỉ có thầy Nam giải quyết được.

Trong mắt họ thầy Nam là một người tu đạo đức độ, hay giúp đỡ người khác,nổi tiếng trong việc trừ tà, cúng tế.

Niềm tin bây giờ họ chỉ có thể đặt vào một mình thầy Nam của làng.
Thanh Thanh từ ngoài đẩy cửa đi vào, giọng gấp gáp nói: " Không phải do trời trừng phạt gì cả, làng chúng ta chỉ là có quỷ, một con quỷ rất mạnh đã hút hết sinh khí của ngôi làng.

Nếu không nhanh giết nó e sẽ có nhiều chuyện rắc rối xảy ra ".
" Cô nói thật chứ? "
Thanh Thanh không dài dòng mà vào thẳng vấn đề: " Bây giờ mấy người có hai lựa chọn, một là cùng tôi tiêu diệt con quỷ đó cứu lấy vùng đất này, hai là chúng ta phải rời khỏi quê hương, nơi này mà chuyển đi nơi khác ".
" Nhưng con quỷ đó là ai? ".

Thanh Thanh chỉ mới chuyển đến ngôi làng sống có vài tháng nên dân làng chỉ nữa tin nữa ngờ lời cô gái nói.

Thanh Thanh nhép môi: " Nếu các người còn chần chừ thì cứ để con quỷ đó diệt sạch ngôi làng này đi ".
Thanh Thanh chỉ tay vào từng người một trong đám người đang sợ hãi mà rúc vào một góc như chuột nhắt trốn mèo: " Một kẻ mà mọi người đã không để ý trong thời gian qua...một người mà các người đã chà đạp tàn nhẫn.

Bây giờ nó đã trổi dậy và sẽ báo thù từng người một ".
Một người đàn ông cao lớn bước ra, đứng trước mặt cô ra vẻ uy mãnh: " Cô đang nói cái quái gì? Chúng tôi đã đắc tội với con quỷ nào như cô nói? "
" Thật như vậy sao? ".

Thanh Thanh nhìn người đàn ông to lớn hung dữ trước mắt, cô không yếu đuối mà thẳng thừng nói ra sự thật: " Không phải ông là người cầm đầu bọn giang hồ hằng ngày đến bắt nạt người khác sao? ông còn ép người khác vay tiền thu lãi cao, việc ác ông làm có ai ở đâu không biết tới? ".
Thanh Thanh chỉ tay vào một người đàn ông đang đứng sâu trong góc nhà: " Chủ xưởng gỗ bóc lột sức lao động của hắn, chửi rủa thậm chí đánh hắn có phải là ông làm không? ".
Cô đưa mắt đến nhìn người phụ nữ to béo đang ăn bánh giữa nhà: " Bà là người hay mắng chửi hắn mỗi khi hắn đi ngang qua bà đúng không? Bà còn vu oan, bịa chuyện đồn đại khiến ai cũng xa lánh, chửi rủa hắn ".

Nhưng người phụ nữ kia không thừa nhận, thậm chí tỏ thái độ gay gắt với cô: " Cô kia, cô ăn nói phải có bằng chứng! Khi nào cô thấy tôi làm vậy? Cô có bằng chứng không hả? Đừng có nói xằng bậy không thiên lôi sẽ đánh trúng cô ".
Thanh Thanh tỏ vẻ dửng dưng: " Ồ vậy sao? Hay là cậu ta sẽ khiến cho từng người các người bị thiên lôi đánh cho banh xác? ".
Trưởng làng là người im lặng từ đầu đến cuối bây giờ mới lên tiếng, ông là người đứng đầu làng cũng đã qua tuổi tứ tuần, nên điệu bộ dày dặn hơn bao người khác: " Cô chỉ mới chuyển tới làng sống chưa được bao lâu, tại sao lại biết nhiều điều đến vậy? Thật ra cô là ai? ".
Thanh Thanh nhìn lão trưởng làng một lúc, xong cô phán: " Ông sẽ là người chết thảm nhất, ông là người chứng kiến tất cả mọi thứ nhưng ông đã mặc kệ nó.

Sát khí hắn ta ám vào người ông có thật dày đặc ".
Trưởng làng lạnh người rùng mình một cái, biết cô gái trước mắt không phải dạng tầm thường mà dùng giọng cung kính: " Vậy xin hỏi có cách nào để giải quyết không? ".
Thanh Thanh cười châm biếm: " Tôi không hiểu tại sao tổ tiên tôi lại muốn tôi giúp các người.

Nếu trách thì chỉ trách các người gieo nhân nào gặt quả đó ".
" Cái gì!? " _ Bọn họ nhìn Thanh Thanh với vẻ mặt không thể nào tin được.
" Cậu ta...là..".

Họ dường như đoán ra con quỷ mà Thanh Thanh nói là ai, người mà bọn họ từng bắt nạt đến.
Thanh Thanh: " Con quỷ đó sẽ gieo rắc tai ương cho ngôi làng này, tiêu diệt và phá hủy mọi thứ ".
" Cầu xin cô giúp làng chúng tôi ".

Bọn họ quỳ xuống cầu xin Thanh Thanh giúp họ, trái với vẻ hoảng loạn của họ, cô chỉ liếc mắt một qua một lần, bình thản: " Hiện tại tôi không đủ sức tiêu diệt con quỷ này, nếu tôi và thầy Nam hợp lại xem ra còn có thể.


Nhưng thầy ấy không biết còn sống không ".
" Nếu các người đã không dồn người ta đến đường cùng thì nỗi hận thù đâu lớn đến vậy.

Hận thù có thể làm rung chuyển trời đất sao? ".

Thanh Thanh ngước nhìn bầu trời đen mịt ngoài kia, cô nói như thể bó tay không còn cách nào khác.
Lão làng là một gã nhát gan, ông ta nhanh quỳ xuống cầu xin cô cứu lấy mạng mình: " Chúng tôi có thể làm mọi thứ, cầu xin cô cứu lấy làng chúng tôi ".
Thanh Thanh ra vẻ đăm chiêu: " hừm...".

Cô nhìn trưởng làng bằng nữa con mắt: " Thầy Nam không rõ sống chết, nếu các người cứu được thầy Nam thì có thể trấn áp hắn.

Nhưng nếu các người thất bại thì...".
Bọn người đó nuốt nước bọt, e dè nhìn nhau.

Ai sẽ làm việc này, người này nhìn người kia không ai muốn đứng ra làm việc nguy hiểm này.
__
Trường Nam đã ngủ một giấc dài sau khi thức dậy cậu liền liên hệ với hệ thống: Tao ngủ được mấy ngày rồi?
Trường Nam biết Quang Thành đã yểm chú để mình ngủ sâu nhằm mục đích gì đó.

Cậu không biết nhưng cậu cảm thấy dự cảm không lành.

Hệ thống thấy cậu không hoạt động thì cũng ngủ theo cậu mấy ngày, nó lười biếng trả lời: [ theo đồng hồ của tôi là được ba ngày rồi ].
Trường Nam bất ngờ, cậu có thể ngủ lâu đến vậy sao? Vậy là cậu đã không ăn uống gì trong ba ngày đó.

Nhưng cậu không thấy mệt mõi gì cả, lưng cậu cũng đã hết đau nhức, các dấu tích xây xát đã biến mất hoàn toàn.

Giống như một cái cây được tái sinh đầy sức sống.

Sau cùng thì mục đích của y là gì? Đánh cậu rồi chữa trị cho cậu.

Quang Thành có phải bị đa nhân cách không?
Trường Nam suy tư bước xuống giường, chân vừa chạm đất đứng dậy thì điều kì lạ xảy ra.

Cái lưng già cõi của cậu đau nhức trở lại, tay chân mỏi nhừ, thân thể rã rời như bị hút cạn năng lượng.

Cậu yếu đuối ngã lại xuống giường, vừa nằm lại giường cậu lại bình thường.

Trường Nam đứng hình vài giây để hiểu những gì đang xảy ra.

Hệ thống thấy cậu chậm tiêu, nó giải thích luôn: [ Quang Thành đã yểm thuật kí chủ rồi.

Thân thể kí chủ chỉ mạnh khoẻ bình thường khi ở trên giường, nếu rời khỏi sẽ trở lại nguyên trạng ].

Trường Nam: Vậy sau này tao đi đại tiện bằng đường nào?
Hệ thống bình tĩnh trả lời: [ Chắc không cần nữa đâu.

Hiện tại chỉ số chuyển hoá năng lượng của cậu đã ở số 0 rồi ].

Trường Nam không hiểu hệ thống đang nói gì, cậu định chửi nó thì nó nói tiếp: [ Nói dễ hiểu thì cậu không cần ăn uống vẫn có thể tồn tại bằng cách nạp linh khí.

Giống như những người cậu đã từng nuôi, nếu không cậu không được nạp linh khí trong thời gian dài thì cơ thể tự động thối rửa ].

Trường Nam: Có khác nào tao đã chết rồi?
Hệ thống: [ Nhưng kí chủ vẫn có thể tiếp tục thực hiện nhiệm vụ.

Vì bây giờ kí chủ vẫn có thể tồn tại bằng cách hút linh khí mà ].

Trường Nam không thể ngờ được Quang Thành có thể biến cậu giống y.

Bây giờ cậu không biết mình là gì nữa, không phải là người nhưng cũng không phải là ma quỷ.
Trường Nam nghe xa xa có tiếng bước chân nặng nề: Có phải của Quang Thành không?
Hệ thống cổ vũ cậu: [ Đúng vậy, kí chủ cố gắng hoàn thành nhiệm vụ hắc hoá hoàn toàn nam chính nha ].
Trường Nam lo lắng nuốt nước bọt, tay cậu lạnh toát.

Cậu đến đối diện còn chẳng dám huống chi làm được việc kia.


Cánh cửa mở ra, Trường Nam lập tức nằm xuống giường, tay kéo lấy chăn trùm kín người giả vờ đang ngủ.

Cậu nghe tiếng bước chân từ cửa càng tiến gần đến mình.

Trường Nam nghiến răng đổ mồ hôi lạnh, cậu tự niệm với lòng phải bình tĩnh, phải thật bình tĩnh.

Nhưng đến khi cậu cảm giác rõ ràng một bàn tay chụp lấy cổ cậu.

Trường Nam giật mình theo phản ứng tự nhiên mà mở mắt ra nhìn.

Đập vào mắt cậu là khuôn mặt u ám lạnh băng của Quang Thành, cậu sợ đến điếng hồn khi thấy trên trán y là hai cái sừng đỏ nho nhỏ kèm theo là con ngươi đỏ như máu đang chỉa thẳng vào mặt cậu.
Trường Nam lấp bấp: Quang Thành...hắn đã mọc sừng luôn rồi?
Chỉ qua có ba ngày mà Quang Thành đã hấp thụ âm khí đến mọc cả sừng như quỷ tu luyện lâu năm.

Chứng tỏ sức mạnh của y đã tăng lên rất nhiều cho dù có gộp hai ba lần sức mạnh của cậu cũng không thắng nổi.
Quang Thành cứ im lặng nhìn cậu mà không nói một lời, tay y thì nắm lấy gọn cổ cậu làm cậu không dám nhúc nhích.

Cậu nghĩ mình nên nói gì đó nhưng lại sợ nói ra điều gì không đúng lại khiến đầu lìa khỏi cổ.
Nhận ra cậu muốn nói điều gì đó nhưng lại do dự, Quang Thành mở lời: " Có điều gì muốn nói? ".

Trường Nam không biết mình nên lắc đầu hay gật đầu.

Cậu mấp máy môi, cẩn thận nói: " Tôi đói...!".

Trường Nam muốn đập đầu mình vào tường: Không phải, không phải đói.

Mình đang nói gì vậy? Mình không có..
Quang Thành đơn giản đáp lại: " Ừ ".

Trường Nam chưa kịp mừng vì đầu mình chưa rơi thì Quang Thành cuối đầu áp môi mình vào môi cậu.

Trường Nam thân thể cứng đờ: WTF? Nam chủ đang làm cái gì với tao vậy?
Hệ thống tạm thời mù mắt, điếc tai không trả lời.

Trường Nam thật sự muốn đấm hệ thống và muốn đấm vào mặt nam chính một cái rõ mạnh.

Dù vậy Trường Nam tự biết thân biết phận nằm yên để nam chính hôn môi mình bao lâu tùy ý.

Cậu nhận ra từ chỗ hai người chạm môi nhau truyền vào cơ thể cậu một nguồn năng lượng mạnh mẽ đi khắp mọi nơi trong cơ thể cậu.

Mọi tế bào như được nạp đầy đủ năng lượng đầy đủ mà cậu cảm thấy bản thân như vừa uống mười ly cà phê vậy.

Thật sự là một cảm giác sảng khoái, thoải mái.
Trường Nam đã nạp đủ linh khí như Quang Thành vẫn không dừng lại.

Y bắt đầu có những hành động mạnh bạo hơn.

Quang Thành vẫn giữ cổ cậu nhằm cảnh cáo nếu cậu dám nhúc nhích lập tức bẻ gãy cổ cậu.

Tay còn lại thì đưa xuống dưới hông xoa nắn, cọ xát da thịt cậu.

Phía dưới cậu chỉ mặc mỗi cái quần đùi bằng thun.

Vì thế y có thể thuận tiện xoa nắn từ hông xuống đùi cậu như một cách trực tiếp chạm vào da thịt cậu.

Trường Nam có thể cảm nhận rõ nhiệt độ lạnh lẽo từ bàn tay y, mỗi chỗ y chạm qua đều làm cậu sởn gai ốc.
Trường Nam thấy mình không cam tâm để y làm vậy nhưng nếu tán vào mặt y, cậu sẽ bị bẻ cổ.

Trường Nam khổ sở cầu cứu hệ thống: Trong tình huống khó xử này tao nên làm gì?
Hệ thống vẫn nhắm mắt trả lời: [ Trong tình huống thế này chỉ cần cười một nụ cười tự tin ].

Trường Nam nhếch mép: Tao đang bị quấy rối có thấy không hả? Đừng có giả mù nữa mau giúp tao.

Hệ thống an ủi: [ Nam chính còn chưa làm gì cậu mà, đừng rối cứ bình tĩnh.

Đây là cách duy nhất để cậu sống sót qua từng giây từng phút đó ].

Trường Nam phẫn nộ chửi rủa: Mày giả mù hay mày mù thiệt rồi.

Cậu ta đang quấy rối tao đấy? Nếu sống bằng cách này thà tao chết đi.
Hệ thống xem như đã nghe và phớt lờ nó: [ Để xem kí chủ có gan mà đấm vào mặt nam chính không? ].
Trường Nam cảm thấy khó chịu, cậu không thích bị đụng chạm một cách ép buộc thế này.

Vừa hôn vừa bị sờ soạng đúng là một cách trả thù hiệu quả của y mà, thật là làm cho cậu muốn điên lên rồi.

Điều quan trọng khiến cậu phải nhắc nhở ba lần: [ Bình tĩnh, bình tĩnh, bình tĩnh.

Không được đấm vào mặt nam chính ].

Trường Nam cảm thấy mình nhịn thì Quang Thành cứ thế làm tới.

Ban đầu Quang Thành chỉ chạm vào môi cậu dần dần y muốn cho lưỡi vào trong tiến xa hơn.


Cái tay hư hỏng đã bao giờ lần mò vào trong quần xoa nắn mông cậu.

Trường Nam thấy không ổn chỉ biết phát ra âm thanh ư ứ nhỏ trong cổ họng.

Cậu muốn cho y biết rằng đã vượt qua giới hạn chịu đựng của cậu.

Quang Thành mặc kệ không quan tâm, cao hứng mà tiến tới từng bước một.

Cậu cảm thấy mông cậu bị y bóp nắn muốn nhão ra rồi.

Nhưng y hình như vẫn cảm thấy chưa đủ mà bấu một cái mạnh làm Trường Nam giật nảy mình.

Mông cậu cũng không phải dạng to tròn như quả đào, cũng không tốt bằng nữ chính vậy mà y lại có vẻ rất say mê với nó.

Quang Thành rời môi Trường Nam, một tia dục vọng xẹt qua ánh mắt y như sợi dây đàn bị căng đến đứt.

Y không thể kiềm chế được nữa mà lật úp cậu lại, nắm đầu cậu dúi vào vào gối.

Cậu bị ấn đầu vào gối vừa khó thở vừa, vừa không thể biết được nam chính muốn làm gì với mình.

Trường Nam đơn thuần nghĩ y muốn cậu ngộp thở đến chết vì thế cậu vẫy vùng mạnh mẽ.

Cậu nắm lấy tay Quang Thành đang giữ đầu mình muốn ngoi đầu lên.

Cậu dùng mọi cách để cố gắng thoát khỏi cái chết trước mắt.

Vẫy vùng, ưỡn ẹo, quẫy đạp, vung tay đá chân và làm mọi điều cậu có thể.

Trái với dáng vẻ chật vật của cậu, Quang Thành nét mặt bình tĩnh như mặt nước không gợn sóng, ánh mắt y thâm thúy nhìn vào khe hở giữa hai cánh mông của cậu đang lắc lư qua lại.

Trường Nam cầu cứu hệ thống: Mày mau mở mắt ra nhìn xem, cậu ta quả thật là một tren biến thái.

Quấy rối tao xong bây giờ muốn giết tao.
Hệ thống nghe vậy mở mắt, nó nhìn tình hình đang diễn ra chỉ biết im lặng.

Trường Nam sinh lực tràn trề mà vẫn uốn éo thân thể, quẫy đạp để thoát khỏi.
Hệ thống nhắm mắt lại, ngại ngùng nói với kí chủ của mình: [ Kí chủ nên xem xét lại, bây giờ tôi thấy kí chủ như đang nghênh đón mời gọi nam chính thì đúng hơn ].

Trường Nam ngừng lại: Mày nói cái gì?
Hệ thống thở dài: [ Do kí chủ không nhìn thấy được hành động của bản thân thôi.

Nếu như nhìn thấy chắc cũng mù mắt mất ].
Để cho cậu rõ hơn, hệ thống chiếu hình ảnh từ góc nhìn của Quang Thành cho cậu xem.

Trường Nam nhìn thấy hình ảnh của mình thì ngừng lại chỉ biết nhìn và câm lặng.

Trường Nam im lặng vài giây thì gào lên: Có khác nào tao đang lắc mông cho cậu ta xem? Nhìn tao trông kinh tởm thật.
Hệ thống tặc lưỡi: [ Kí chủ mở miệng là chửi nam chính biến thái nhưng giờ nhìn lại, tôi thấy kí chủ giống kẻ biến thái hơn ].

Trường Nam bực bội đính chính: Tao không biết được hành động của mình kinh tởm đến thế, được chưa?
Trường Nam dừng lại hành động nằm im, cậu cố gắng nói từng chữ: " Buông..ra..tôi bị...ngộp thở ".
Quang Thành dời tay xuống giữ cổ cậu, nhờ đó cậu có thể ngước mặt hít thở bình thường.

Có thể bây giờ y cảm thấy ghê sợ vì mấy cái hành động đung đưa mông qua lại trước mặt y.

Nên y đã không ra tay gì với cậu.
Điều đó chỉ là cậu nghĩ, một phút sau Quang Thành như cũ đưa tay vào quần cậu xoa nắn mông cậu một cách say mê.
Trường Nam cũng nể y: Mình làm cái hành động đó mà vẫn bình tĩnh được đúng là nam chính tinh thần thép mà.
Cậu đoán hoàn toàn sai, cậu thật sự không hiểu gì về y, điều y muốn làm, điều y đang suy nghĩ.

Cậu thật sự không biết gì cả.

Quang Thành nắm đai quần của cậu kéo xuống, cậu chắc chắn toàn bộ phần dưới của mình đều bị y nhìn thấy hết.

Nếu như anh em, đàn ông với nhau thì sẽ không có gì, nhưng với Quang Thành cậu có linh cảm xấu.

Trực giác của cậu khiến cậu không nhịn được mà hỏi: " Cậu muốn làm gì? ".

Hệ thống dù đang nhắm mắt không thấy chuyện gì đang xảy ra nhưng bây giờ còn nghe cậu hỏi câu này thì bó tay: [ Đến giờ vẫn còn hỏi được câu này.

Kí chủ à, tôi bó tay với cậu rồi ].

Trường Nam mặc kệ hệ thống, cậu nói trong sợ hãi: " Tôi biết cậu hận tôi nhưng mà...nhưng mà...".

Cậu không biết cậu nên nói gì để trốn tránh, cậu bây giờ còn tư cách gì để thương lượng với y.

Nếu y thật sự...thật sự muốn trả thù cậu bằng phương diện này, cậu sẽ chịu thua.

Cậu thà từ bỏ nhiệm vụ này còn hơn..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui