Tiểu Quỷ

Ngày thứ hai, sáng sớm thức dậy, Kim Tại Trung quả nhiên nằm ở bên người. Trịnh Duẫn Hạo nghiến nghiến răng, thật là một thằng nhóc không xem mình như người ngoài! Bất quá nhìn nó lại trắng thêm vài phần, Trịnh Duẫn Hạo cũng không cam lòng đá Kim Tại Trung xuống giường. Âm khí của nó ngày càng nặng rồi. Cần phải nghĩ biện phảp để đưa tiễn nó mới được.

Sáng sớm vừa bước đến bệnh viện đã bị chủ nhiệm gọi đi, nói chuyện về vấn đề của ba mẹ Tại Trung. Để Trịnh Duẫn Hạo yên tâm, bệnh viện tuyệt đối bảo vệ quyền lợi của bác sĩ, không bao giờ để bác sĩ phải chịu ủy khuất. Trịnh Duẫn Hạo ngoài miệng nói cảm kích tin tưởng bệnh viện. Trong lòng coi nhẹ, nếu như ba mẹ của Kim Tại Trung có quyền có thế hay thực sự do sơ xuất của cuộc phẫu thuật, bệnh viện đã sớm đẩy mình ra làm cừu con để làm thịt, rồi chắc chắn sẽ cùng bệnh viện phủi sạch sẽ liên hệ.

Trở lại phòng làm việc, thay quần áo rồi gọi điện thoại cho Thẩm Xương Mân, cậu ta có con mắt âm dương. So với loại cơ thể thuần âm chỉ toàn gặp quỷ như hắn thì thấu đáo hơn rất nhiều. Cho nên nhờ vào điều kiện thân thể tốt lành mà làm thiên sư.

“Làm sao để ma quỷ đầu thai?” Trịnh Duẫn Hạo đi thẳng vào vấn đề. Thẩm Xương Mân cầm điện thoại lẩm bẩm một hồi mới hiểu ra.

“Anh bị ma quấn sao?”

“Gần như là vậy. Trả lời vấn đề của tôi.”

“Em phải hỏi rõ ràng một chút thì mới cho anh đáp án được.”

“Cậu là thu phí theo giây sao.”

Thẩm Xương Mân phụt một tiếng, bật cười, “Mời em ăn một bữa cơm đi.”

“Hôm qua có một cậu bé được đưa đến bệnh viện chúng tôi, chết vì tại nạn ô tô. Vẫn luôn theo tôi.” Trịnh Duẫn Hạo đơn giản nói tình hình của Kim Tại Trung, cũng coi như đáp ứng yêu cầu của Xương Mân.

“Tai nạn ô tô à! Anh cảm thấy nó không giống ác quỷ đúng không.” Xương Mân dừng lại trong chốc lát, “Nó cũng không nói những lời kiểu như muốn báo thù đúng không.”

“Không có.” Kim Tại Trung ngoại trừ không xem mình như người ngoài, thì ngược lại rất giống như một chú thỏ nhu thuận.

“Là sơ xuất khi lái xe sao?”

Hôm qua nhìn tư liệu về Kim Tại Trung, trong đó viết rằng xe bus cùng một chiếc xe riêng lái xe sau khi uống rượu va vào nhau tạo thành tai nạn, “Không phải, ngoài ý muốn.”


“Vậy cũng thuộc loại chết oan. Vẫn sớm để nó đầu thai là tốt nhất. Nếu như qua 15 ngày, nó rất có thể bởi vì không được đầu thai mà biến thành ác quỷ. Đến lúc đó anh sẽ gặp phiền phức.”

“Ừ.” Trịnh Duẫn Hạo dường như có chút phiền phức mà lên tiếng trả lời. Hắn không tưởng tượng ra hình dạng của một thiếu niên ôn ngọc thanh tú khi bị biến thành ác quỷ.

Quả thực vẫn phải đưa tiễn nó…

“Theo lời anh nói hiện giờ, nó vẫn là một con tiểu quỷ bình thường, anh ở trong phòng từ phía Nam hướng về phía Tây, bày hai hàng nến trắng. Nhớ kỹ là nhất định phải bắt đầu từ góc tường phía Nam, đến góc tường phía Tây bày liên tục không ngừng, cách một mét thì bày một cây. Lúc nửa đêm 12 giờ thì đốt toàn bộ, tự nhiên sẽ có người mang nó đi.”

“Đã biết.”

Duẫn Hạo vừa muốn cúp điện thoại, Xương Mân lại dặn dò thêm một câu, “Nếu như không tiễn đưa đi được, lập tức gọi điện thoại cho em.”

Trước khi tan ca lại có thêm một cuộc phẫu thuật khẩn cấp. Trịnh Duẫn Hạo đành phải xin nhờ y tá mua giúp nến. Nói là cuối tuần phải dùng để viếng mồ mả của ba mẹ.

Quay về nhà đã gần 11 giờ. Kim Tại Trung đáng thương nằm sấp trên sofa xem TV. Thấy Trịnh Duẫn Hạo quay lại, tinh thần lập tức trở nên hăng hái. Giống như cún con mà nhào đến bên người.

Trịnh Duẫn Hạo kéo Kim Tại Trung ra, hắn không thích quá gần gũi với người khác.

Kim Tại Trung cũng không để ý, tiếp nhận túi đồ lớn trong tay Duẫn Hạo rồi mở ra, nhìn thấy bên trong có rất nhiều nến trắng, hiếu kỳ chớp mắt hỏi, “Duẫn Hạo mua nhiều nến như vậy để làm gì thế? Chúng ta phải ăn cơm tối với ánh nến sao?”

Trịnh Duẫn Hạo nhíu mày, “Sao cậu biết tên của tôi?”

“Trên bằng bác sĩ có ghi, sinh nhật là ngày 6 tháng 2!”

“Ai cho cậu lục lọi đồ của tôi!” Trịnh Duẫn Hạo tức giận quát.

Kim Tại Trung giật mình sợ hãi, rụt vai cúi đầu, nhỏ giọng nói xin lỗi, sợ lại chọc giận Trịnh Duẫn Hạo.


Nhìn chăm chú vào bộ dạng đầy hoảng sợ của Kim Tại Trung, lại nghĩ đến chút nữa phải đưa tiễn nó. Trịnh Duẫn Hạo chậm rãi buông lỏng nắm tay. Bàn tay to lớn đặt trên đầu Kim Tại Trung mà xoa xoa tóc nó, “Quên đi.”

Kim Tại Trung dường như vẫn chưa khôi phục lại từ giữa sự hoảng sợ ban nãy, nhìn bóng lưng của Trịnh Duẫn Hạo nhỏ giọng hỏi, “Tôi có thể gọi anh là Duẫn Hạo không?”

“Không thể.” Trịnh Duẫn Hạo thẳng thắn cự tuyệt.

“Thế gọi anh là chú vậy!” Kim Tại Trung giống như trả thù mà bĩu môi nói, nó đã nhìn ngày sinh rồi, bọn họ kém nhau 8 tuổi.

Trịnh Duẫn Hạo ngồi xổm xuống, bắt đầu bày nến ra, sau khi nghe được lời của Kim Tại Trung thì chỉ nhìn nó một cái rồi nói, “Tùy cậu.”

Sinh mệnh của tiểu quỷ chỉ còn lại một ngày, không cần phải dùng nickname thân mật. Ký ức không lưu lại quá nhiều, thì cảm tình mới không không lưu lại quá nhiều.

“Chú, con đói rồi.” Kim Tại Trung theo Trịnh Duẫn Hạo mà ngồi xổm xuống sau lưng hắn, vừa đáng thương vừa làm nũng mà nói với ‘người chú’ mới của mình.

“Cậu là quỷ chết đói sao? Trong tủ lạnh có đồ ăn.”

“Hôm nay con đã ăn hết rồi.”

Trịnh Duẫn Hạo quay đầu hung hăng trừng Kim Tại Trung, Kim Tại Trung vội vàng lấy lòng nói, “Chỉ ăn đồ chín thôi, không có ăn đồ sống. Con không biết nấu. Chú làm cơm rang cho con đi.”

Trịnh Duẫn Hạo nhìn đồng hồ, nhận mệnh đứng dậy. Quên đi, bữa cơm cuối cùng, cũng coi như là tiễn biệt.

Mà Kim Tại Trung thì cao hứng khoa chân múa tay ở đằng sau, càng giống như một con ma vui vẻ.

“Đừng phá đám.” Trịnh Duẫn Hạo vỗ lên bàn tay đang định giúp đỡ của Kim Tại Trung. Người ở đằng sau cười hì hì mà nhìn Duẫn Hạo.

Khuôn mặt tươi cười kia khiến tâm Trịnh Duẫn Hạo hơi co rút, quay đầu nhìn về phía những cây nến trắng đang nằm lăn lóc trên mặt đất.


Không, nhất định phải tiễn nó đi!

Kiên định với ý nghĩ của bản thân, Trịnh Duẫn Hạo lại đem lực chú ý tập trung chế biến nguyên liệu nấu ăn.

Lúc ăn, Kim Tại Trung không ngừng nói chuyện với Trịnh Duẫn Hạo, Trịnh Duẫn Hạo lại tâm tư không yên mà bày nến ra.

Kim Tại Trung thấy những ngọn nến kia thì cười to, nói giống hệt như sân bay vậy. Trịnh Duẫn Hạo mới hiểu đây là ‘đèn’ chỉ đường cho người mang nó đi.

Chăm chú nhìn thời gian, Trịnh Duẫn Hạo cảm thấy trái tim phát ra thanh âm thình thịch, tưởng chừng như muốn nhảy ra, bên tai ong ong, căn bản không nghe rõ Kim Tại Trung đang nói cái gì. Trong lòng không ngừng đọc ‘câu thần chú’ cho bản thân, phải đưa nó đi, phải đưa nó đi, phải đưa nó đi…

Khi kim giây lướt qua 12, kim phút ngọ ngoạy nhảy chồng lên kim giờ, Trịnh Duẫn Hạo thắp sáng cây nến cuối cùng.

Từng cơn gió lạnh thổi vào phòng, mặc dù không lớn, thế nhưng hàn khí bức người, thấm vào trong kẽ xương làm cả người đều run bần bật.

Ánh sáng nơi nến trắng theo gió mà đong đưa qua lại, thế nhưng không tắt. Giống như tay quỷ cào loạn giữa không khí. Cào đến tâm Trịnh Duẫn Hạo phát đau, trước mắt một mảnh lửa đỏ.

“A ——” Kim Tại Trung kêu thảm thiết, một tiếng cao hơn một tiếng. Nó dường như cũng không thấy rõ phương hướng, đụng loạn trong phòng, đụng ngã hai cái ghế, rồi lui vào trong góc tường, không ngừng la đừng và Duẫn Hạo.

“Tại Trung, Tại Trung!” Trịnh Duẫn Hạo gắng sức dụi mắt muốn thấy rõ Kim Tại Trung. Thế nhưng ngoại trừ ánh sáng từ ngọn nến, những nơi khác đều là một mảnh trắng sáng, chói đến không tài nào mở mắt ra được. Bên tai tràn ngập tiếng kêu thảm thiết của Kim Tại Trung, bây giờ hắn thực sự cảm thấy bản thân đang tàn sát! Hắn là một kẻ giết người!

“Đủ rồi! Không cần nữa, bọn mày mau cút hết đi!” Trịnh Duẫn Hạo la to, nhào về phía ánh lửa kia, những ngọn nến này, là những ‘cái đèn’ dẫn dắt quỷ thần gì đó đến bắt Kim Tại Trung đi.

“Hô, ha ——” Trong không khí tràn tới tiếng thở dốc đầy nặng nề của Trịnh Duẫn Hạo.

Gió lạnh đã ngừng, tiếng kêu thảm thiết cũng không còn, mọi thứ đều yên tĩnh đến đáng sợ. Đã có thể nhìn rõ sự vật, nhưng Trịnh Duẫn Hạo lại nhắm mắt lại, không có dũng khí mà mở ra, “Tại, Tại Trung. Kim Tại Trung?” Nằm sấp giữa đống hỗn độn, sức lực giống như đã bị rút cạn, Duẫn Hạo bất động, dùng giọng nói thăm dò gọi Kim Tại Trung, trái tim cùng tay đều run rẩy, không biết là thứ nào ảnh hưởng đến thứ nào.

Rất lâu sau đó, ở góc tường truyền đến tiếng khóc hu hu. Thanh âm không lớn, giống như đang ẩn nhẫn, nhưng khóc đến thương tâm.

Trịnh Duẫn Hạo thở dài, cũng giống như buông ra một hơi thở. Rốt cuộc cũng có dũng khí để quay đầu nhìn Kim Tại Trung, con tiểu quỷ ấy đang nhồi co ro trong góc tường.

Cười cười tự giễu, lại mắng, “Đứa —— ngốc!” Sau đó giãy dụa mà đứng dậy, lại lảo đảo đi tới bên người Kim Tại Trung, dựa vào tường rồi trượt ngồi xuống mặt đất. Một tay ôm lấy vai Kim Tại Trung, nhét nó vào trong lòng mình. Tay kia đặt lên đầu nó, dùng sức vò vò mái tóc của nó.


Nửa thân thể chôn ở trong lòng Duẫn Hạo chậm rãi cử động, thẳng người dựa vào Duẫn Hạo, khuôn mặt vương nước mắt vẫn chưa từ vẻ hoảng sợ mà khôi phục lại, ngơ ngác nhìn Duẫn Hạo.

“Sợ đến ngốc rồi sao?”

“Xin, xin lỗi.” Kim Tại Trung nức nở nói vài từ không rõ ràng.

“Sao?”

“Con vừa kêu tên của chú.”

“Ngốc.”

Ôm lấy Kim Tại Trung, Trịnh Duẫn Hạo đóng cửa phòng ngủ, không quan tâm tới đống hỗn độn ở bên ngoài, hai người cùng nhau nằm lên giường.

Kim Tại Trung không có tiếng tim đập tăng nhanh đầy mạnh mẽ cùng hô hấp không quá ổn định như Duẫn Hạo, nó chỉ gắt gao dùng cánh tay ôm lấy Trịnh Duẫn Hạo, cũng gắt gao dùng ngón tay nắm lấy áo hắn.

Hai người duy trì tư thế ôm nhau chặt chẽ không động, thẳng đến khi bị một hồi chuông điện thoại đánh vỡ.

“A lô.” Vốn tưởng là điện thoại khẩn từ bệnh viện gọi đến, không nghĩ rằng là Thẩm Xương Mân.

“Đưa tiễn chưa?”

“A!” Trịnh Duẫn Hạo ngẩn người một cái, nhìn Tại Trung ở trong lòng, thở dài một hơi, “(Nó) đang ngủ.”

“Có chút không đành lòng…”

“Có cách nào ôn nhu một chút không? Nó, rất sợ hãi.”

“Em biết rồi.”

Buông điện thoại di động, Duẫn Hạo một lần nữa ôm chặt lấy Tại Trung. Cậu bé ở trong lòng không có thực thể, cũng không có thân nhiệt. Nhưng lại khiến lồng ngực hắn cảm thấy vô cùng đầy đủ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận