Trong Phượng Nghi Cung, qua thời gian cơm trưa mà vẫn chưa thấy đưa cơm trưa tới.
Trong lòng Hoàng Hậu phiền muộn, không có tâm trạng ăn uống, nhưng trong lòng Minh Nguyệt lại kinh ngạc, ngay cả đồ ăn của Hoàng Hậu nương cũng dám mang chậm? Liền sai người đi hỏi.
Không riêng gì Phượng Nghi Cung, các cung khác thấy đã qua canh giờ mà chưa đưa đồ ăn tới, không nhịn được đều đi hỏi.
Minh nguyệt phái tiểu thái giám đi, rất nhanh nhận được hồi đáp, nói: “Hôm nay Trang tiệp dư tự mình xuống bếp vì Hoàng Thượng, Hoàng Thượng đang ở Ngự Thiện Phòng.”
Trong lòng Minh nguyệt kinh ngạc, lại có việc này! Minh nguyệt cau mày trở lại bên người Hoàng Hậu.
“Xảy ra chuyện gì?” Hoàng Hậu thấy sắc mặt Minh Nguyệt bất thường liền uể oải hỏi.
“Hôm nay đã qua canh giờ đưa cơm, chưa thấy đưa đồ ăn tới, nô tỳ liền sai người đi hỏi, biết được…… hôm nay Trang tiệp dư tự mình xuống bếp nấu cho Hoàng Thượng, Hoàng Thượng cũng đích thân đi Ngự Thiện Phòng nhìn.” Minh Nguyệt nói.
Hoàng Hậu nghe vậy, ngồi ngây ra một hồi lâu, Trang tiệp dư thật đúng là bản lĩnh lợi hại, có thể dỗ được Hoàng Thượng như thế, cũng không biết vị muội muội trong tộc kia của nàng có học được vài phần hay không .
“Nương nương……”
“Bổn cung không đói bụng, không quan trọng.” Hoàng Hậu chậm rãi nói.
Minh Nguyệt thấy thế không có nhiều lời, cảm thấy hành xử của Thái Hậu và Hoàng Thượng hôm nay khiến nương nương nàng thương tâm.
Lúc này, Trang tiệp dư tự mình xuống bếp, chuyện Hoàng Thượng giá lâm đến Ngự Thiện Phòng đã truyền khắp hậu cung.
Trong Thiên Vị hiên, Tiêu Thừa Dập ăn hết hơn nửa chén mì.
Đây là bữa ăn mà hắn ăn nhiều nhất kể từ khi xảy ra sự kiện kia.
Hắn không chỉ ăn mì mà còn ăn một ít đồ ăn được chuẩn bị cho Trang Thư Di.
Bởi vì Trang Thư Di chưa từng thấy hắn ăn nhiều như vậy, ngược lại khiến nàng thầm lo lắng trong lòng, cho rằng Hoàng Thượng là vì muốn nàng vui vẻ nên cố ý ăn nhiều.
Thấy Tiêu Thừa Dập buông đũa ngọc, Trang Thư Di lại nhẹ nhàng thở phào.
Tiêu Thừa Dập cười nói: “Tuệ Tuệ thế là biểu tình gì vậy?”
Trang Thư Di cười ngây ngô một tiếng: “Hoàng Thượng, ăn không ít…… Có cảm thấy không thoải mái hay không?”
“Tuệ Tuệ lo lắng ta ăn nhiều sao?” Tiêu Thừa Dập hỏi.
Trang Thư Di thấy hạ nhân đều ở đây, liếc một bọn họ một chút, sau đó nhích người lại gần Tiêu Thừa Dập, nhỏ giọng nói: “Hoàng Thượng đừng vì thần thiếp quá mức mà miễn cưỡng chính mình.”
Cao Lương thấy thế, tự mình lui ra phía sau vài bước, lại phất tay cho đám cung nhân hầu hạ đều lui ra phía sau, để Hoàng Thượng cùng tiệp dư nói chuyện.
Tiêu Thừa Dập cười nhẹ một tiếng: “Nhìn dáng vẻ kia thì ta thật sự khiến Tuệ Tuệ lo lắng, Tuệ Tuệ cũng đúng là thương ta.
Tự tay Tuệ Tuệ làm mì, ta hận không thể ăn hết, không hề miễn cưỡng chút nào.”
Trang Thư Di nghe vậy, cười chân thành: “Thật tốt quá, sau này mỗi ngày thiếp sẽ làm cho Hoàng Thượng.
“Thế chẳng phải sẽ làm Tuệ Tuệ mệt chết rồi?” Tiêu Thừa Dập cười nói, “Tuệ Tuệ có sẵn lòng nói bí phương nhà mình cho Ngự Thiện Phòng không?”
Thế mà Trang Thư Di lại do dự mấy hơi mới nói: “cũng được.”
Tiêu Thừa Dập thấy bộ dạng keo kiệt của Trang Thư Di, mừng rỡ cười không ngừng: “Vậy bảo bọn hắn làm đi, ta không nỡ để nàng mỗi ngày vất vả, Tuệ Tuệ thương ta, ta cũng thương Tuệ Tuệ mà.”
“Hoàng Thượng thật tốt với thần thiếp…” Trang Thư Di nhỏ giọng nói, ngoài cha mẹ và đại ca, người đối xử tốt với nàng chính là Hoàng Thượng.
Dùng cơm xong, hai người không ngồi liễn, chậm rãi đi về phía An Thái Điện.
Đi được một nửa, Tiêu Thừa Dập đột nhiên nói: “Hiếm khi nhàn rỗi, chi bằng đi Lãm Nguyệt Hiên của Tuệ Tuệ nhìn một cái nhé?”
Trang Thư Di đương nhiên nói được, hai người lại đi về phía Lãm Nguyệt Hiên.
Lãm Nguyệt Hiên ở hướng Tây Bắc, cách An Thái Điện không gần.
Tiêu Thừa Dập nghĩ, phải đổi chỗ ở cho nàng, cách An Thái Điện gần chút, miễn lần sau trên đường nàng đi thị tẩm lại ngủ tiếp.
Tới Lãm Nguyệt Hiên, Lưu mỹ nhân ở Đông viện cùng với toàn bộ cung nữ ở Lãm Nguyệt Hiên đều đi ra nghênh giá.
Tiêu Thừa Dập lãnh đạm mà miễn lễ những người này, chỉ gọi Trang Thư Di dẫn hắn đi tới phòng nàng.
Hoàng Thượng tới đột nhiên, Xuân Tuyết và Thanh Trúc không kịp thu thập, bởi vậy trong phòng Trang Thư Di vẫn duy trì bộ dáng sinh hoạt ngày thường.
Tiêu Thừa Dập vào khuê phòng của Trang Thư Di, ánh mắt bị thu hút bởi một đám đồ rực rỡ muôn màu trên án kỉ, phía trên bày đủ thứ với nhiều màu sắc khác nhau, chủ yếu là tượng bột, trong đám tượng bột thì chủ yếu là hoa cỏ và động vật nhỏ.
“Đây đều là Tuệ Tuệ làm sao?” Tiêu Thừa Dập đi vào trước án kỉ trước hỏi.
“Đúng vậy.” Trang Thư Di cười đáp.
Tiêu Thừa Dập cầm lấy một con hổ nhỏ làm sinh động như thật, nghĩ khó trách nàng làm việc chuyên chú, phải làm những món đồ tinh xảo như thế này thì không chuyên chú không được.
“Tuệ Tuệ khéo tay thật” Tiêu Thừa Dập khen nói, “Nếu làm bằng đất thó, sau đó đem đi nung, thì có thể bảo tồn lâu dài.”
“Thần thiếp chưa thử, không biết được không.” Trang Thư Di hơi thẹn thùng nói.
“Thế cứ thử một chút xem sao? Ra lệnh cho người khác lấy nguyên liệu cho nàng là được.” Tiêu Thừa Dập cười nói.
“Có thể chứ?” trong mắt Trang Thư Di tràn đầy chờ mong mà nhìn Tiêu Thừa Dập.
“Có gì không thể?” Tiêu Thừa Dập buông tượng hổ ra, lại cầm lấy một đóa hoa mẫu đơn, cánh hoa và màu sắc đều được làm rất tinh tế, “Làm một cành hoa này mất bao lâu?” Tiêu Thừa Dập hỏi.
“Ối chà, mất những hai ba ngày đó.” Trang Thư Di nói.
“Lúc trước nghe nàng nói tượng người không để được lâu, sẽ bị hỏng phải không? Như vậy quá đáng tiếc?” Tiêu Thừa Dập cẩn thận nâng niu hoa mẫu đơn trong tay.
Trang Thư Di cười lắc đầu nói: “Tựa như bàn thân hoa mẫu đơn sau khi nở xong cũng tàn, lúc thần thiếp làm rất vui vẻ, làm thành trông cũng đẹp, thế là đủ rồi!”
Tiêu Thừa Dập nhìn Trang Thư Di, thấy bộ dạng dương dương tự đắc của nàng, khóe môi cũng cong cong theo, trong lòng dâng trào khát vọng muốn ôm chặt nàng vào ngực.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...