Trang Thư Di thẹn thùng nói: “Không phải thần thiếp khéo nghĩ, quê quán thần thiếp có phong tục như thế.
Vàng bạc sang trọng và đắt tiền, hoa tươi khó giữ được, nhưng cô nương nhà nào mà không thích đẹp, liền dùng chút vải vụn làm hoa cài đầu.
Dựa theo bốn mùa để làm chút đồ phù hợp với những dịp ấy, rằm tháng giêng thì cài đèn lồng nhỏ.
Nhưng không có trâm vàng trâm bạc, chỉ có thể mài đoạn trúc đến khi bóng loáng, ở đầu chọc một cái lỗ, tết một chiếc đèn lồng nhỏ lên là được.”
Nghe Trang Thư Di từ từ kể, Thục phi cảm thấy từ lúc tiến cung tới nay trong lòng cũng chưa từng bình tĩnh như vậy, nét mặt liền hiền hòa hơn vài phần, lại hỏi: “Những dịp khác thì sao, còn làm cái gì nữa?”
“Ngày xuân nhiều hoa tươi, bất luận hoa gì, lấy một đóa mang lên là được.
Chẳng những trâm hoa, còn trâm quả khô nữa, sơn trà là đẹp nhất.
Đến Đoan Ngọ tết dây ngũ sắc, túi thơm nha, những thứ này trong cung cũng có…”
Thục phi nhìn Trang mỹ nhân, bỗng nhiên có phần hiểu ra vì sao Hoàng Thượng lại thích nàng.
Cung nữ bưng tới mấy nguyên liệu mà Trang Thư Di muốn, Thục phi nói: “Lại đây, đến bên cạnh bổn cung.”
Trang Thư Di liền ngồi vào cạnh Thục phi.
Thục phi nhìn cây trâm vàng nói: “Nếu làm thì làm giống quê nhà các ngươi, mang ít cành trúc đến đây đi, đừng dùng cây trâm này.”
“Cũng được.” Trang Thư Di cười nói.
Thục phi liền gọi người đi tìm cành trúc tới.
Trong cung đủ loại trúc, chỉ chốc lát sau liền tìm mấy cành tới, trúc tía, trúc xanh, trúc Tương Phi…
Việc chẻ cây, mài giũa không cần Thục phi cùng Trang mỹ nhân làm.
Kỳ thật này làm thứ này cũng không khó, chỉ cần trông thấy hình dạng, hơi biết may vá một chút là có thể làm ra được rồi.
Trang Thư Di dạy thật sự nghiêm túc, từ chọn vải dệt đến cắt và khâu vá, dạy Thục phi từng bước, giọng nói từ đầu đến cuối đều nhẹ nhàng hiền hòa, không vội không nóng nảy.
Ngay từ đầu Thục phi gọi Trang Thư Di tới chẳng qua chỉ muốn nhìn xem rốt cuộc nàng ta có bản lĩnh gì khiến Hoàng Thượng nhìn với con mắt khác, nhưng thấy Trang Thư Di nói tỉ mỉ với mình, thật sự hướng dẫn nàng làm từng bước thành cái đèn lồng nhỏ.
Bên kia cũng tước và mài giũa xong trúc, vừa lúc tết dây vào, thành một cái trâm.
Thục phi để lên tay nhìn nhìn, tuy không tinh xảo gì, nhưng trong lòng cũng có cảm giác thích, đưa cho Trang Thư Di nói: “Giúp bổn cung cài lên đi.”
Trang Thư Di vươn tay lấy trâm, cũng không vội vã cắm vào búi tóc của Thục phi, mà lui người một bước, đứng ở chính diện nhìn Thục phi một cái, sau đó nhìn nghiêng sang một bên, mới cài trâm vào cạnh búi tóc, từ chính diện nhìn chỉ lộ ra hơn một nửa.
Thục phi sai cung nữ mang gương đồng tới, nhìn lên hai bên, cảm thấy chỗ mà Trang Thư Di cài rất thích hợp, không hiện không lộ, nhưng nếu cử động thì lại như ẩn như hiện.
“Chả trách nói ngươi biết hầu hạ người.” Thục phi vừa lòng cười nói, “Bổn cung thực thích, làm phiền ngươi nửa ngày, nói là nếm trà còn chưa nếm.
Đông Lăng, mang trà bánh lên.”
Thấy quả thực có trà bánh ăn, Trang Thư Di cong cong mi mắt .
Thục phi xuất thân từ thế gia đại tộc, trong nhà tỷ muội ruột thịt hay họ hàng có cả trăm người, quen nhìn các chiêu trò, nhận biết rõ khuôn mặt thật giả, cảm thấy Trang mỹ nhân là người cả trong lẫn ngoài đều trong sáng một cách hiếm có.
Thục phi biết Hoàng Thượng vì sao lại thích Trang mỹ nhân, đáng tiếc người có tính tình như vậy không bắt chược được, có giả bộ cũng không giống.
Nhưng trong cung có người như vậy, trong lòng Thục phi cũng thích, cũng không cần bắt chước nàng, ngày thường thân thiết hơn thì chính mình cũng thoải mái hơn nhiều.
Đông Lăng bưng trà bánh tới, Thục phi nói: “Hôm qua nghe thấy Hoàng Thượng xưng hô Trang mỹ nhân là Tuệ Tuệ?”
“Trước kia thần thiếp có tên chữ là Tuệ.” Trang Thư Di nói.
Thục phi cười nói: “Vậy bổn cung cũng gọi muội là Tuệ Tuệ được không?”
“Nương nương thích là được.” Trang Thư Di nói.
“Thích, vậy Tuệ Tuệ đừng khách khí, ăn nhiều chút.
Nơi này có mấy món được làm từ công thức nhà mẹ đẻ ta mang tiến cung, chỉ có mỗi Lăng Yên Cung có, ngươi nếm thử.” Thục phi dịu dàng nói.
Trang Thư Di không ngờ Thục phi nương nương đối xử hòa khí với mình như vậy, nghĩ lại trước khi mình tới còn thầm mắng nương nương, thật là tội lỗi, nàng tiến cung một năm, thường xuyên nghe Xuân Tuyết lải nhải, cũng học được nghĩ xấu cho người khác.
Trang Thư Di nếm trà trước, miệng tràn đầy hương thơm, tốt hơn trà của nàng nhiều.
Lại lấy một miếng điểm tâm cắn một ngụm, quả thực hương vị độc đáo, trong vị ngọt lại mang theo vị mặn, mềm mà không ngấy.
Thục phi không cần hỏi đã biết Trang Thư Di thích, cười cười chính mình cũng ăn hai cái.
Trang Thư Di nếm mỗi loại một miếng xong liền ngừng, gần đây nàng ăn khá tốt, ăn như vậy là đủ rồi.
Nhưng dưới ánh nhìn của Thục phi và các cung nữ, Trang mỹ nhân thực thật thà, bảo ăn liền ăn, còn ăn nhiều như vậy.
Dùng trà xong, Thục phi không giữ Trang Thư Di lại, sai tiểu liễn đưa nàng về Lãm Nguyệt Hiên.
Sau khi Trang Thư Di trở về không lâu, Thục phi liền phái người tặng một tráp điểm tâm tới.
“Gần đây ăn hơi nhiều điểm tâm nha.” Trang Thư Di nhéo nhéo cái eo của chính mình, vẫn may vẫn may, vẫn còn có eo.
Thanh Trúc hơi ngoài ý muốn, trong cung giữa các phi tần hiếm khi sẽ ăn hoặc mang theo đồ người khác tặng bên người, rất dễ xảy ra chuyện.
Nếu không phải quan hệ thật sự tốt, thật sự tín nhiệm thì tuyệt đối sẽ không đưa đến.
Xuân Tuyết nhìn thấu suy nghĩ của Thanh Trúc, liền nói: “Thục phi nương nương thích mỹ nhân nhà chúng ta, đều theo Hoàng Thượng gọi ngài ấy là Tuệ Tuệ đó.”
Thanh Trúc cười nói: “Mỹ nhân nhà chúng ta đúng là khiến người thích.”
Vào đêm.
Trong An Thái Điện, Cao Lương bẩm báo một số chuyện ở hậu cung hôm nay cho Tiêu Thừa Dập, nghe nói hôm nay Trang Thư Di ở trong cung Thục phi nửa ngày, dạy Thục phi làm trâm đèn lồng nhỏ, còn ăn không ít điểm tâm, lạnh lùng hừ một tiếng: “Ai cho đồ vật cũng dám ăn, đi gọi nàng lại đây!”
--- Dịch bởi Thiên Thanh---
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...