Tiểu Quỷ, Em Đừng Hòng Chạy Thoát

CHƯƠNG 39
“Ý gì hả?” Cô ta vừa lớn tiếng nói vừa hùng hổ lao đến chỗ tôi, giật phắt cái ví mà Thùy Anh đang cầm trên tay rồi giũ tung mọi thứ bên trong ra.
Ánh sáng lấp lánh từ viên kim cương hơn hai cara trên chiếc nhẫn vàng trắng có chút chói mắt đập vào mắt tất cả mọi người.
“Giờ thì cô đã biết lời tôi nói có ý gì rồi chứ hả? Cô giải thích đi tại sao chiếc nhẫn kim cương đắt tiền của tôi lại ở trong ví của cô?”
Tôi kinh hoàng, làm sao tôi biết được nó chui vào đó từ lúc nào và bằng cách nào cơ chứ! Tất cả mọi người có mặt ở đó đều hết sức ngạc nhiên nhìn về chiếc nhẫn kim cương kia sau đó lại dùng ánh mắt ngờ vực nhìn tôi giống như họ đang chờ đợi một lời giải thích. Nhưng vào hoàn cảnh này tôi làm sao có thể tìm ra một lời giải thích thuyết phục nhất? Tâm trí tôi đang rất rối bời, nếu nói ra điều gì chỉ sợ là sẽ càng bôi đen sự thật mà thôi.
Cô ta mở miệng nói: “Giám đốc Lý, thầy hiệu trưởng và… giám đốc Hoàng đây nhất định phải nghiêm túc xử lí việc này.”
“Cô ngậm máu phun người nó vừa vừa thôi.” Thùy Anh chắn trước mặt tôi, giận dữ nói với đám đông đang xì xầm to nhỏ và lôi nhân phẩm của tôi cùng bố ra đả kích: “Các người đừng có mà không biết phân biệt phải trái đúng sai, đem đen thành trắng trắng thành đen và đổ hết tội lên đầu Tiểu Lâm. Tôi nói cho mà biết kinh nghiệm mà người xưa đã đúc kết thì chẳng bao giờ sai đâu, đừng có trông mặt mà bắt hình dong. Không chỉ riêng chuyện này mà các người cũng nên nhìn rõ bản chất của Cao Tuệ Linh đi, cô ta không phải là loại người yếu đuối như các người tưởng đâu.”
Đúng lúc này Cao Tuệ Linh từ phía bên ngoài tiến vào trung tâm vòng vây của mọi người. Một bộ dáng uyển chuyển mang phong cách của một cực phẩm thục nữ, thanh âm thanh thoát cất lên: “Phương Thùy Anh bạn đừng nói xấu về mình như vậy mình chỉ muốn sống yên ổn trong cái trường này thôi.”

Mọi chuyện xảy ra nhanh như chớp khiến tôi không kịp trở tay, sinh viên trong trường đều nhìn tôi bằng ánh mắt chán ghét, còn những vị khách kia lại nhìn bố tôi với ánh mắt thương hại. Tôi không biết phải giải thích chuyện cái nhẫn kia như thế nào bởi vì căn bản tôi hoàn toàn không làm gì cả. Cô gái kia vẫn oang oang chỉ trích tôi với tội danh ăn cắp không ngừng, còn Cao Tuệ Linh, không biết là vô tình hay cố ý mà đổ thêm dầu vào lửa: “Thùy Lâm, nếu bạn gặp khó khăn về tài chính thì có thể nói với tôi. Dù không có nhiều nhưng là tôi có thể giúp chứ sao lại…”
Tôi căm phẫn ngước đôi mắt đã đẫm nước lên nhìn cô ta, cô ta nói giống như là tôi và cô ta thân thiết với nhau lắm không bằng. Tôi bị mất lòng tin với mọi người không phải vì một kẻ dối trá như cô ta hay sao? Nếu không phải bị cô ta tính kế trước thì lúc này đây, trước chuyện này tôi cũng sẽ không bị người ta không chút nghi ngờ mà buộc tội. Phải như thế nào thì cô ta mới chịu buông tha tôi? Mong muốn của cô ta là khiến cho tôi cùng Lục Chấn Phong chia tay chẳng phải đã hoàn thành rồi ư?
Bữa tiệc tất niên trở nên hỗn loạn, mọi người truyền tai nhau một sự thật dối trá rằng tôi là hồ ly tinh đã cướp Lục Chấn Phong từ tay Cao Tuệ Linh. Tôi run rẩy xụi lơ trong lòng Thiên Vũ, những lời lẽ phỉ báng của mọi người đã làm tôi bị tổn thương ghê gớm. Lúc này đây tôi nhận ra được một điều: Sự thật muốn đánh bại dối trá thật mong manh biết nhường nào.
“Thôi tất cả im hết đi.” Thiên Vũ lạnh lùng lên tiếng. Anh đặt tôi vào trong lòng bố, bước chân anh tiến lên hai bước: “Cô kia, cô nói Tiểu Lâm lấy trộm nhẫn kim cương của cô đúng không?”
Cô gái kia đối với ánh mắt lạnh lẽo của anh thoáng run người nhưng vẫn khẳng định chắc nịch: “Đúng, chính là cô ta đã ăn cắp nó. Nếu không phải thì tại sao chiếc nhẫn lại nằm trong ví cô ta?”
“Ồ…” Anh ồ lên một tiếng đầy trào phúng, khóe môi nhếch lên một độ cong cực kỳ rõ ràng: “Cô thật tài, vừa nhìn đã biết cái ví đó là của Tiểu Lâm. Hay lên trên đó có ghi tên em ấy vậy?”
Gương mặt cô bạn kia sau khi nghe anh nói đột nhiên trở nên trắng bệch, hai mắt mở lớn, lắp bắp nói không thành lời: “Đó, đó là vì vì…”

Thùy Anh cười khinh miệt: “Vì sao? Là vì chính cô đã tự bỏ nó vào ví của Tiểu Lâm chứ gì? Tiểu Lâm vừa mới đến bữa tiệc còn chưa gia nhập vào đám đông đã một đường đến phòng thay đồ đổi giày, sau đó ví của nó đều do tôi cầm mọi người về cơ bản thì không thể nào biết được đó là ví của Tiểu Lâm. Kể cả một số ít người chúng tôi đã gặp khi vừa đến đây cũng chưa chắc nhớ rõ bộ dạng chúng tôi như thế nào thì làm sao có thể nhớ nổi đến cái ví của nó? Còn cô chỉ cần nhìn thoáng qua đã biết rồi. Cô thấy mình là có trí nhớ quá tốt hay là quá ngu ngốc đây?“
Cô gái kia tuy ánh mắt run sợ nhưng vẫn mạnh miệng chối cãi: “Cô vu khống! Nếu cô nói là do tôi làm thì lấy bằng chứng ra cho mọi người xem và cách thức cùng thời gian tôi bỏ cái nhẫn vào ví cô ta đi?”
Thiên Vũ và Thùy Anh cũng chỉ là phân tích như vậy chưa hề có bằng chứng xác thực nên trước lời phản biện của cô ta chỉ có thể im lặng. Lúc này tôi chợt nhớ ra một chuyện vô cùng quan trọng do vừa rồi rối loạn quá nên quên mất.
Ngón tay tôi chỉ thẳng mặt cô gái kia, vì quá tức giận nên ngón tay trở nên run run: “Là cô, chính là cô đã làm. Trước khi vào phòng thay đồ tôi đã vào nhà vệ sinh. Khi tôi đang lấy khăn tay từ trong ví ra còn chưa có kịp bước vào trong nhà vệ sinh thì cô đột nhiên xông ra xô tôi ngã và làm mọi thứ trong túi của tôi rơi hết ra ngoài.”
Thùy Anh hô lên: “Có chuyện như vậy sao?”
“Ừ, lúc đó cô ta tỏ vẻ rất áy náy xin lỗi và nói rằng do đang vội nên không chú ý và còn nhặt đồ lên giúp tao. Chắc chắn là lúc đó cô ta đã bỏ chiếc nhẫn vào.” Tôi nói.
“Cô còn gì để nói không?” Bố tôi tức giận nói.

Không biết cô gái này sinh vào cung giờ nào mà tính tình lại ngoan cố như vậy. Cô ta cao giọng hét lên: “Các người bịa chuyện, đừng có mà ỷ đông hiếp yếu, tôi đây không sợ đâu. Nếu các người còn tiếp tục nói những điều vô căn cứ như vậy thì tôi nhất định không bỏ qua đâu. Các người hãy chờ giấy gọi của tòa đi.”
“Cô bạn.” Thùy Anh cười lạnh: “Cô quên rằng đại học A là ngôi trường như thế nào rồi sao? Khắp mọi ngóc ngách trong trường có chỗ nào là không gắn camera theo dõi chứ? Tôi chắc chắn tình huống xảy ra trước cửa nhà vệ sinh đều sẽ được camera trên hành lang ghi lại được. Còn nữa, cho dù không có camera ghi hình đi chăng nữa thì bên cảnh sát điều tra tội phạm chẳng lẽ không giải quyết được? Nếu như trên chiếc nhẫn đó không có dấu vân tay của Tiểu Lâm mà chỉ có của cô thì thế nào nhỉ? Cô nói xem, ai mới là người phải đợi giấy triệu hồi của tòa án vì tội vu khống phỉ báng người khác?”
Lời lẽ của Thùy Anh đã khiến cô gái kia hoàn toàn lộ gương mặt thật. Cô ta ngồi phịch xuống nền đất lạnh lẽo, ánh mắt run rẩy không ngừng, hai tay cũng gắt gao nắm chặt gấu váy.
Tôi rời khỏi vòng tay bố và bước đến gần cô ta hạ giọng nói: “Tôi sẽ không truy cứu chuyện này nếu cô nói thật cho tôi biết ai là người đứng sau xúi giục cô? Cô đừng nói là tự bản thân mình làm tôi sẽ không tin đâu vì chúng ta vốn không thù không oán.”
Ánh mắt cô ta giống như đang vô cùng phân vân lưỡng lự, môi mím chặt.
“Phải đó bạn học, nếu như nói ra hết tất cả sẽ nhận được sự tha thứ thì bạn nên làm như vậy đi.” Cao Tuệ Linh nhẹ giọng khuyên nhủ, ánh mắt cũng nhu hòa khiến cho bất cứ ai nhìn vào đó đều sẽ cảm thấy tâm tình trở nên nhẹ nhàng.
Nhưng không hiểu sao cả người cô gái kia càng trở nên run rẩy, ánh mắt theo lời nói của Cao Tuệ Linh mà tối lại, gương mặt nhợt nhạt không còn chút huyết sắc dưới ánh đèn màu xanh lam càng thêm kinh người.
Bố tôi nhìn cô ta, lạnh nhạt hỏi: “Vậy cô cũng chính là người bỏ đinh vào giày của Tiểu Lâm?”

“Không! Không phải cháu! Cháu hoàn toàn không biết chuyện này. Cháu xin thề đấy! Cháu chỉ cố tình bỏ chiếc nhẫn kim cương của mình vào ví của Hoàng Thùy Lâm để đổ cho cô ấy tôi ăn cắp tài sản của người khác vì cháu cảm thấy ganh tị về tất cả mọi thứ cô ấy có.” Cô ta liên tục lắc đầu, nước mắt tràn ra làm gương mặt trở nên loang lổ.
Đang lúc bế tắc vì không biết phải làm thế nào mới có thể khiến cô ta nói ra sự thật thì đột nhiên từ bên ngoài vang lên một tiếng hét kinh thiên động địa: “Cao Tuệ Linh! Mẹ nó! Cô đừng có mà ở đây giả bộ làm Quan Âm Bồ Tát. Tôi nhịn cái sự giả tạo của cô lâu lắm rồi.”
Thảo Linh nhấc tà váy, đôi giày cao gót nện chan chát xuống nền gạch. Nó không khách khí xô mạnh một cái khiến Cao Tuệ Linh ngã xuống đất, nhìn chằm chằm vào cô ta, trong ánh mắt lộ rõ vẻ khinh thường.
“Tiểu Linh!?” Tôi và Thùy Anh đều không ngờ đến hành động này của nó nên cả hai đều mắt chữ A mồm chữ O.
Nếu không phải có giám đốc Lý và thầy hiệu trưởng ngăn lại kịp thời thì chuyện máu me be bét rất có thể sẽ xảy ra. Sinh viên trong trường chỉ chỉ trỏ trỏ, một vài đứa khác thì chạy đến đỡ Cao Tuệ Linh đứng lên.
Người tham gia vào cái trò cười lớn này càng lúc càng đông. Thảo Linh nhíu mày nhìn tôi và Thùy Anh: “Hai đứa tụi bay làm tao thất vọng muốn chết đi được, đã gửi cho đoạn video tốt như vậy mà còn không biết tận dụng.”
“Video?” Tôi lờ mờ hỏi lại, nước mắt đã sớm làm giảm tầm nhìn, nhưng Thùy Anh thì khác. Nó nhảy dựng lên: “Thì ra đoạn video đó là do mày gửi cho tao. Mày quay được bằng cách nào vậy?”
“Không phải tao, là do đứa bạn tao học bên báo chí tình cờ ghi lại được trong quá trình chụp ảnh viết luận án chuẩn bị tốt nghiệp.” Thảo Linh nói rồi nó quay sang Cao Tuệ Linh nói với giọng điệu căm phẫn pha lẫn khinh thường: “Lòng dạ cô so với rắn còn độc địa hơn Cao Tuệ Linh ạ.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui