CHƯƠNG 35
Bác y tá trung tuổi làm việc ở trường này đã lâu năm thành thạo xử lí và sát trùng vết thương cho tôi, lắc đầu thở dài: “Sao dạo này cháu hay bị thương vậy Tiểu Lâm? Ăn uống kiểu gì mà để đứt lưỡi như vậy, suýt chút nữa là không ổn rồi.”
“Dạ cháu…” Tôi ngập ngừng không muốn nói.
“Là có kẻ đã bỏ mảnh chai vào đồ ăn trưa của nó ạ.” Thùy Anh tức giận nói.
Tôi ngăn việc Thùy Anh chuẩn bị kể hết tất cả ra để trút nỗi bực mình, cười cười nói với bác y tá: “Cũng không có gì đâu bác chỉ là một chút ganh đua giữa tụi sinh viên bọn cháu thôi.” Ôi, cái lưỡi của tôi, đau muốn chết.
Bác y tá lại thở dài: “Đám sinh viên trẻ tuổi các cháu thật là… sao lại ganh đua theo kiểu đáng sợ thế này chứ?”
Ba đứa chúng tôi ngoài cười trừ ra thì vẫn chỉ có cười trừ.
“Thôi, ba đứa về đi muộn rồi đấy bác cũng phải về nghỉ trưa cái đã. Mà Tiểu Lâm cháu phải nhớ cẩn thận với vết thương đấy, cố gắng đừng để bị chảy máu nhé.” Bác y tá dặn dò rồi bắt tay vào thu dọn đồ đạc.
Trên đường đến bệnh viện, Thảo Linh đăm đăm chiêu chiêu nói: “Tiểu Lâm, mày nghĩ lại xem có điều gì khả nghi không? Khi không lại có mảnh chai trong cháo bác Dung nấu…”
“Đúng vậy, mày nhớ kĩ lại xem sao.” Thùy Anh nói.
Tôi nhíu mày, trong miệng lẩm nhẩm đau: “Không biết nữa, lúc đến trường tao đã để tiện lợi trong tủ đồ cá nhân…”
“Đấy, mấu chốt chính là chỗ đấy!” Thùy Anh hô lên.
“Chắc chắn có kẻ đã động chân động tay với tủ đồ của mày.” Thảo Linh xoa cằm: “Tao đoán không chừng chìa khóa tủ của mày đã có ‘bản sao’ rồi. Nhớ vụ tẩy chay lần trước không?”
Tôi ngẩn người. Quả đúng vậy, lần đó trong tủ đồ của tôi đột nhiên xuất hiện rất nhiều rác rười, còn có cả rắn và rết.
“Nhưng mà đó là do Lục Chấn Phong làm mà. Còn bây giờ đâu phải.” Thùy Anh cắt ngang.
Thảo Linh lắc đầu, dùng ngón tay trỏ làm bộ như muốn dí đầu Thùy Anh: “Bà nội của tôi ơi, suy nghĩ kĩ thêm một chút đi. Chẳng lẽ chính tay Lục Chấn Phong bỏ rác với mấy con vật kinh dị đó vào sao?”
Tôi hiểu rồi. Những kẻ phá tôi lúc trước bây giờ đều đứng về phía Cao Tuệ Linh, coi cô ta như bảo vật mà che chở nâng niu, chiếc chìa khóa tôi bị trộm ngày đó chưa hề bị hủy đi mà một lần nữa lại trở thành công cụ hãm hại tôi.
“Rốt cuộc là kẻ khốn nạn nào đã làm vậy?” Thám tử Thảo Linh ngoài than thở chính là thở than.
“Thôi bỏ đi, đừng cố truy cứu nữa. Kẻ đó dễ gì để chúng ta vạch mặt, vậy nên cứ thôi đi cho đỡ đau đầu.” Tôi xua tay.
“Mày đúng là nói mãi không sửa.” Thùy Anh cau có: “Bảo mày đừng có tốt bụng quá mà không nghe. Tao nói giữ lại đoạn clip đó lại chẳng chịu để tâm, giờ thì hay rồi, hàm oan mà không giải được, ngược lại còn bị hãm hại đến thê thảm.”
Thảo Linh ngạc nhiên: “Là đoạn clip về Tiểu Lâm và Cao Tuệ Linh à?”
“Ừ. Chính nó đấy.” Thùy Anh lơ đãng đáp rồi cũng không nói gì thêm nữa.
Tôi nhàn nhạt cười: “Ừ thì giờ tao cũng thấy hối hận rồi đây.”
“Quá muộn rồi.” Hai đứa kia mỗi đứa một bên gần như cùng một lúc hét vào tai tôi khiến màng nhĩ tôi rung lên, đầu kêu ong ong. Ôi, điếc mất.
***
Tan học, về đến nhà cũng đã gần đến bữa tối. Chị Phương từ trong nhà chạy ra hồ hởi nói: “Tiểu Lâm, hôm nay em về trễ quá vậy? Chị nhớ là em đâu có giờ học buổi chiều đâu, mà sao trông em có vẻ mệt mỏi quá?”
Chị Phương hỏi dồn dập làm tôi không biết phải trả lời từ câu nào nên đành cười cho có lệ: “Em đi tháo băng.”
“Thôi bỏ đi, bỏ đi, không hỏi chuyện này. Em mau đi tắm rửa đi rồi còn ăn tối, hôm nay hai bác kêu chị chuẩn bị cả một bàn tiệc vì em đấy. Mừng em lành vết thương.”
Trời, phải vất vả nấu ăn mà sao chị phấn khởi ghê vậy? Tôi cười tươi rói chạy lên lầu, chỉ một cú trật khớp với bong gân thôi mà được đãi ngộ bằng cả một bàn tiệc, thế thì tôi nguyện mỗi tháng trật khớp với bong gân một lần.
Cả nhà bốn người ngồi trước bàn ăn, tôi nhìn thành quả một buổi chiều của chị Phương mà trong lòng thấy vui rạo rực. Tôi cười toe toét giả bộ khiêm tốn: “Ba người đâu cần phải vì con mà chuẩn bị nhiều đồ ăn như vậy, chỉ là vết thương không đáng kể thôi mà.”
“Bớt ảo tưởng đi tiểu thư, cô chẳng qua chỉ là được hưởng ké thôi chứ nhân vật chính hôm nay là anh trai cô kìa.” Mẹ tôi thẳng tay tạt cho tôi một gáo nước lạnh.
“Anh con?”
“Ừ.” Bố gật đầu: “Gia đình mình cũng đoàn tụ lâu rồi mà chưa được cùng nhau ăn bữa cơm nào. Lần này nhân dịp anh con có tin vui nên cả nhà liền tổ chức, coi như là một mũi tên trúng vài con chim nhạn, ha ha ha.” Tiếng cười của bố vang khắp phòng.
Tôi nước mắt ầng ậng nhìn chị Phương thế mà chị trả lại tôi là mấy tiếng cười hi hi rất là ngây thơ vô số tội.
“Mà có chuyện gì vui vậy ạ?” Tôi hỏi.
Lạ nha, anh tôi còn chưa có lấy vợ nha, sao lại có thể có “tin vui” được. Hay là… trời ơi, sao anh ấy nỡ lòng nào làm cho con gái nhà người ta mang bầu trước hôn nhân như vậy?
Cốp!
“Ui da, sao mẹ gõ đầu con?” Tôi ôm đầu muốn khóc mà không khóc được.
Mẹ tôi bỏ cái đũa xuống: “Cái con bé này, mày tưởng mẹ không biết mày đang suy nghĩ bậy bạ cái gì hả. Tin vui mà bố mày nói là việc Tiểu Vũ nhận được giấy mời của trường Đại học Cambridge kìa.”
“Anh con sắp xuất ngoại sao?” Tôi xoa cục u trên đầu, giọng nói có chút tiếc nuối.
Mẹ tôi liến thoắng: “Ừ, khoảng ba hoặc bốn tháng nữa. Ai, đúng là con trai do tôi sinh ra có khác, giỏi ghê cơ, còn trẻ như vậy mà đã sắp trở thành giảng viên của một trường đại học quốc tế danh tiếng rồi.”
Tôi ngạc nhiên: “Ơ, anh ấy không phải là giảng viên môn Anh văn sao? Như thế nào người Anh còn cần giảng viên dạy tiếng Anh?”
Bố tôi cười: “Tiếng Anh chẳng qua là ngôn ngữ con bắt buộc phải thông thạo khi đi du học ở các nước châu Âu mà thôi. Chuyên môn của Tiểu Vũ là nghiên cứu về hóa học con ạ.”
Tôi muốn gào thét, sao ông trời lại bất công thế, cùng được một mẹ sinh ra mà sao anh ấy lại lấy hết phần ưu tú của tôi, tại sao?
Tôi ngó nghiêng: “Vậy anh ấy sao chưa tới ạ?”
Kính koong! Kính koong!
Đấy, nhắc là tới liền, công nhận cái miệng tôi thiêng dễ sợ.
Chị Phương đứng dậy: “Để cháu đi mở cửa cho.”
Vừa thấy anh vào tôi liền giả bộ oán thán: “Anh hai có tin tốt như vậy mà cũng không thèm nói cho em biết nha!”
Thiên Vũ kéo ghế ngồi xuống bên cạnh tôi, lại dùng cái hành động xoa đầu tôi như cún con: “Chẳng phải giờ em đã biết rồi đó sao?”
Hừ, thế thì còn nói làm gì, người ta là cần tình cảm anh em gắn bó như keo sơn kìa. Tôi giận dỗi nguýt anh một cái rõ dài.
Chị Phương vừa bưng tô canh vừa giục: “Thôi, mọi người ăn cơm đi ạ không kẻo thức ăn lại nguội hết.”
Một bàn ăn rực rỡ sắc màu như thế kia mà sao một chút tâm trạng ăn uống tôi cũng không có vậy. Nhầm rồi, phải là muốn ăn cực kì nhưng lại không dám đụng đũa chỉ có thể ăn mấy món thanh đạm. Ôi, còn có cái khổ nào khổ hơn cái khổ này không hả trời!
“Con chuẩn bị mọi thứ đến đâu rồi, Tiểu Vũ?” Bố tôi hỏi.
Anh cười: “Cũng gần như là xong hết rồi ạ, dù sao thì vẫn còn nhiều thời gian mà bố.”
Tôi gảy gảy cơm trong bát im lặng nghe mọi người nói chuyện. Mẹ tôi gắp cho anh một bát đầy thức ăn rồi lại đẩy sang cho tôi một bát nhiều y như thế. Mẹ nói: “Sang bên đấy con nhớ phải tự chăm sóc bản thân mình thật tốt, đừng để bị bệnh nghe chưa.”
“Mẹ đừng lo, con đã gần 26 tuổi rồi chứ có còn là đứa trẻ 6 tuổi nữa đâu. Con thấy không biết tự chăm sóc bản thân là Tiểu Lâm mới đúng a.” Thiên Vũ cười nham nhở rồi còn bẹo má tôi.
Nằm mà cũng trúng đạn là sao, tôi đây đã ra sức im lặng rồi mà vẫn bị anh bắn tới. Ái ui, cắn trúng đầu lưỡi rồi, tôi muốn chết quá. Đau mà không dám nói, trong miệng tôi mùi máu tanh lại dâng lên.
Mẹ nghe anh trai nói thế thì thở dài, lại gắp thêm thức ăn vào bát của tôi: “Đấy, không nói đến thì thôi chứ nói đến rồi mẹ không thể không nói lại, con bé Tiểu Lâm này 20 tuổi đầu rồi mà còn đi đứng không nên thân lại để ngã đến thảm hại.”
Tôi xụ mặt, Thiên Vũ lại cười: “Em con là thế mà mẹ, vừa hậu đậu lại vừa vụng về, sau này ai rước phải em ấy chắc thổ huyết mà chết mất.”
Tuy mồm miệng độc ác nhưng hành động của anh lại rất quan tâm, anh gắp vào bát tôi cái đùi gà sốt tương hấp dẫn: “Ô hay, con bé này hôm nay sao im hơi lặng tiếng thế, mọi khi phản công lại anh ghê lắm cơ mà. Còn cái tâm hồn ăn uống dạt dào đi đâu mất rồi?”
Tôi cười gượng gạo gắp trả lại cái đùi vào bát anh, nói lí nhí: “Hôm nay em thấy hơi mệt nên ăn uống không thấy ngon gì hết.”
Cái mặt tôi mặc dù đang gần như cắm vào bát cơm nhưng vẫn có thể tưởng tượng được sự kinh ngạc của mọi người.
Rầm.
Tiếng đập bàn uy nghiêm của bố khiến tất cả mọi người trong bàn ăn dừng đũa ngước lên.
“Tiểu Lâm, con hôm nay rốt cuộc là bị làm sao? Có biết thái độ hôm nay của con làm ảnh hưởng đến bữa ăn của mọi người hay không? Con nhìn mình xem cái mặt có hay không giống cái mặt của nhà có đám tang?” Bố nổi giận thật rồi: “Con học ở đâu cái thói gảy cơm lung tung vậy hả? Còn ra thể thống gì nữa.” Ông đập đôi đũa xuống bàn nghiêm khắc nhìn tôi.
Mẹ tôi dịu giọng: “Tiểu Lâm nói cho mọi người biết con gặp vấn đề gì ở trường sao? Từ lúc con về nhà đến giờ mẹ thấy con rất lạ không có líu ra líu ríu như mọi ngày.”
Tôi lắc đầu, giọng như muỗi kêu: “Con không có vấn đề gì cả.”
Đột nhiên Thiên Vũ nắm chặt vai tôi, xoay người tôi qua đối diện với anh: “Tiểu Lâm, há miệng ra cho anh coi.”
Tôi lại lắc đầu, môi mím chặt. Trong miệng tôi lúc này đã chảy đầy máu, rất đau.
Ánh mắt anh trở nên giận dữ, anh quát: “Anh nói há ra.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...