CHƯƠNG 32
Tôi lắc đầu nhẹ nhàng gạt đôi bàn tay anh ra, nước mắt cũng đã rơi từ bao giờ: “Không ai là không thể sống nếu thiếu ai, thời gian sẽ làm thay đổi tất cả, cuộc sống sẽ lại tiếp diễn tốt đẹp, quá khứ đau buồn sẽ bị tương lai tươi sáng che khuất. Buông tay em ra lúc này tuy có đau đớn đối với anh nhưng biết đâu đây lại là khúc dạo đầu cho tình yêu đích thực của anh trong nay mai.”
Đáp lại tôi là những cái lắc đầu khổ sở của anh cùng cái siết tay thật chặt. Tôi chủ động cầm lại tay anh, mỉm cười chân thành: “Nhưng điều đó không có nghĩa là giữa chúng ta phải chấm dứt tất cả.”
Anh nhìn tôi, trong ánh mắt phát ra thứ ánh sáng chờ mong nhưng ngay sau đó vội vã lụi tàn khi tôi nói: “Giữa em và anh còn có thể tồn tại một tình bạn. Phải không?”
Tôi vươn tay còn lại về phía anh nhưng bàn tay ấy lại chưng hửng giữa không trung. Anh không trả lời tôi, đôi mắt màu cà phê trở nên sâu thẳm không thấy đáy vì đau đớn.
“Anh đưa em trở lại trường.” Anh nói.
Suốt quãng đường tôi và anh không nói thêm một câu nào, sự yên lặng ấy khiến tôi cảm thấy ngột ngạt.
Trở lại trường đã là chuyện của một giờ sau cũng đúng lúc tan trường. Chiếc BMW bạc một đường phi thẳng đến chân tòa nhà giảng đường. Tôi vừa xuống xe, chiếc xe lại lao đi điên cuồng như nó chưa từng dừng lại.
“Anh Phong!” Tiếng gọi thảng thốt của Cao Tuệ Linh vang lên, tôi quay lại nhận chiếc túi xách từ tay Thùy Anh.
Nó bước song song bên cạnh tôi nhỏ giọng hỏi: “Kết thúc thật rồi sao?”
“Ừ.” Tôi mệt mỏi đáp một tiếng: “Như vậy sẽ tốt cho cả hai.”
Haiz, bầu trời mùa xuân chao ôi mới ấm áp làm sao! Đã bao lâu tôi không ngẩng đầu lên ngắm nhìn bầu trời xinh đẹp này rồi nhỉ, thật là đáng hoài niệm. Nhưng mà bây giờ điều quan trọng nhất là tôi phải về nhà học bài thật chăm chỉ để chuẩn bị cho kì thi tiếng Anh cấp 6 mới được.
Tôi và Thùy Anh thong dong bước về khu vực lán xe, Cao Tuệ Linh từ trong lán đi tới chắn trước mặt tôi: “Là cô đã gửi đoạn video cho anh ấy?”
“Cô nghĩ sao?” Tôi nhàn nhạt cười.
Chát! Cô ta không nói không rằng trực tiếp cho tôi một cái bạt tai. Má trái của tôi bỏng rát, giống như là đang bắt đầu sưng lên.
“Cô đúng là hồ ly tinh, cớ gì mà hết lần này đến lần khác tìm cách chia rẽ tôi và anh ấy. Ô ô ô…” Nhiếc móc tôi một hồi rồi cô ta đột nhiên ôm mặt khóc ngon lành.
Cái lán xe vốn đã không còn bóng người bỗng chốc trở nên đông như tổ kiến. Hừ, vẫn là chiêu thức cũ, đối với tôi hành động lỗ mãng chua ngoa nhưng khi vừa thấy bóng người liền quay ngoắt 180 độ. Những lời lẽ tua tủa gai góc vang lên không ngớt, lẽ dĩ nhiên tôi là kẻ phải hứng chịu tất cả. Vì sao ư? Vì trong lòng họ Cao Tuệ Linh chính là em gái quốc dân ngoan hiền, ngây thơ, trong sáng như vậy sao có thể là người thích đi gây chuyện. Bất quá từ giây phút này trở đi cô ta đừng hòng nghĩ rằng có thể đổ lỗi cho tôi thêm một lần nữa.
Tôi cười lạnh, không nhanh không chậm trả lại cho cô ta một cái tát. Chát!
“Cô!” Ngón trỏ không khách khí chỉ thẳng mặt cô ta: “Đừng có làm như mình là người bị hại, cũng đừng giả bộ đáng thương quá nếu không ở trong mắt người khác sẽ biến thành ngu ngốc a. Cô thật khiến tôi ghê tởm. Cô nghĩ đi, Lục Chấn Phong không nóng không lạnh với cô là vì sao? Còn không phải do cô không phải người mà anh ta yêu thương, chẳng qua giữa hai người tồn tại cái gọi là thanh mai trúc mã mà thôi. Cô thừa biết điều đó nhưng là không chấp nhận nên mới một mực trút hết lên tôi. Tôi nói có đúng không?”
“Cô câm miệng!” Cao Tuệ Linh hét lên, bàn tay cũng nhằm cái má phải của tôi mà lao tới, nhưng đâu có dễ như thế. Tôi bắt lấy cổ tay cô nàng dùng lực một chút hất xuống.
“Là một cô gái ngoan không nên hơi một chút lại thượng cẳng tay hạ cẳng chân.” Tôi nhếch khóe miệng: “Biết gì không? Cô đối với Lục Chấn Phong mà nói giống như là bỏ thì thương vương thì tội vậy.”
Phải công nhận một điều là tôi chưa bao giờ gặp một đứa con gái nào nhiều nước mắt như cô ta, một cơn gió nhẹ thổi qua cũng có thể làm cho nước mắt của cô ta rơi như mưa rồi.
“Ô ô ô… Tôi đã làm sai chuyện gì với cô mà cô phải nói trắng thành đen như vậy?”
“Câu này có phải nên là tôi nói không nhỉ?” Tôi không thể khắc chế mình dùng giọng điệu giễu cợt để hỏi lại cô ta.
Đột nhiên từ trong đám đông có người kêu to: “Ồ, lại đây xem này!”
“Gì thế?”
“Có lịch thi học kì I rồi.” Cả đám nhao nhao lên.
Tôi thật sự có cảm xúc muốn bóp chết cái thằng nào khơi mào ra cái chuyện có một sự không liên quan không hề nhẹ này làm tinh thần muốn chỉnh Cao Tuệ Linh của tôi vừa mới lên cao đột ngột giảm mất một nửa. Ngẫm lại thì tôi cũng khá là có duyên với mấy đứa con gái tên Linh đấy nhỉ, mà toàn là nghiệt duyên nó mới chết chứ! Đầu tiên là Thảo Linh, giờ lại là Cao Tuệ Linh không biết trong cuộc đời tôi sẽ còn xuất hiện bao nhiêu Linh nữa. Thôi bỏ đi, dù sao bây giờ tôi cũng nhớ mẹ rồi, mấy chuyện thị phi ở đây tôi mặc kệ hết. Tôi kéo tay Thùy Anh lôi nó ra khỏi đám đông và hai đứa tiếp tục bước trên con đường trở về nhà tươi sáng lại bị một tốp anh chị khóa trên chặn lại.
“Hoàng Thùy Lâm, hóa ra đây mới là con người thật của cô.” Một chị học khóa trên lên tiếng, ánh mắt nhìn tôi lộ rõ vẻ thất vọng: “Chỉ biết ỷ mạnh hiếp yếu.”
“Em thực sự không có làm gì hết, là cô ta lừa gạt mọi người.” Tôi vốn không muốn giải thích nhiều nhưng chị ấy chính là người đã dẫn dắt và giúp đỡ tôi rất nhiều khi tôi vừa mới vào trường: “Mọi người trong trường đều có thể không tin em cũng không sao nhưng chẳng lẽ chị cũng cho rằng em xấu xa như vậy?”
Chị lắc đầu: “Nhưng qua những việc em đã làm tôi thực sự không thể giữ vững niềm tin của mình với em.”
“Học tỷ, Tiểu Lâm không phải là cố tình khi dễ em đâu. Bình thường bạn ấy rất tốt chắc có lẽ hôm nay tâm trạng không tốt nên mới như vậy.” Cao Tuệ Linh được một đám con gái đỡ dậy, nước mắt lưng tròng hướng chị ấy nói đỡ cho tôi. Ánh mắt này, vẻ mặt này thực sự khơi dậy được tình thương và mong muốn bảo vệ của tất cả mọi người đang có mặt tại đây, tất nhiên là trừ tôi và Thùy Anh. Tôi vô cùng khinh thường cô ta.
Một nam sinh đứng chắn trước mặt tôi nhưng lại nói với Cao Tuệ Linh: “Tiểu Linh à, bạn không cần phải nói tốt cho cô ta, bạn bị cô ta bắt nạt bao nhiêu lần cả trường còn ai là không biết.” Rồi hắn chỉ thẳng mặt tôi: “Hoàng Thùy Lâm, cô tài giỏi tôi thực sự khâm phục nhưng Từ Duệ tôi bỉ bạc nhất là cái loại ma cũ bắt nạt ma mới. Đừng tưởng Tiểu Linh hiền lành mà cô có thể tùy ý bắt nạt, chúng tôi sẽ bảo vệ bạn ấy nên cậu đừng mơ đụng vào dù chỉ là một sợi tóc của bạn ấy.”
Tôi muốn hóa đá. Từ đâu lại nhảy ra cái tên bảo vệ bốn mắt Từ Duệ này? Nhưng đó còn chưa phải là tất cả, kinh ngạc hơn là vị học trưởng tên Cao Tĩnh Viên đưa đến trước mặt tôi một cái Ipad sành điệu mà trọng tâm ở chỗ nó đang phát đoạn video về cuộc “gặp gỡ” của tôi và Cao Tuệ Linh.
Wow, thật bất ngờ a! Đoạn video được quay dưới một góc độ hoàn toàn khác với đoạn mà Thùy Anh nhận được, dù nhìn thế nào cũng là tôi hoàn toàn cố tình đẩy ngã cô ta. Ôi, điên mất, nước sông Hoàng Hà cũng không thể rửa hết tội của tôi được rồi.
Thùy Anh lên tiếng bác bỏ: “Sự thật hoàn toàn không phải như vậy, chính Cao Tuệ Linh mới là người dựng lên tất cả, cô ta là tự mình ngã không liên quan đến Tiểu Lâm.”
“Chứng cứ rõ rành rành ra đây rồi cô còn cố tình bênh vực cô ta làm gì. Nếu cô nói rằng Hoàng Thùy Lâm trong sạch thì cô có bằng chứng gì để chứng minh?”
Thùy Anh cúi gằm mặt, hai tay nó cuộn chặt lại thành nắm đấm, bàn tay xinh đẹp trắng nõn giờ đây nổi đầy gân xanh. Tôi biết nó đang tức giận thay tôi, cũng hận không thể giải oan ức cho tôi bởi vì chứng cứ duy nhất đã bị chính tay tôi hủy đi mất, còn đoạn video đang phát lúc này đây hoàn toàn không có một chút âm thanh nói chuyện nào nên càng khiến mọi người chĩa mũi dao vào tôi nhiều hơn. Aiz, chưa bao giờ tôi muốn xóa sổ cái trang web của trường như lúc này, tốc độ lan truyền quả thật vô cùng nhanh chóng. Chắc hẳn bây giờ không chỉ sinh viên mà ngay cả các thầy cô trong trường đều đã được mãn nhãn với tin tức này rồi, tôi đây dù cây ngay nhưng đối với những lời bàn tán gièm pha ở mức báo động này vẫn không tránh khỏi có chút xiêu xiêu vẹo vẹo.
Nhưng đều tôi càng không thể ngờ đến là nỗi đau tôi đang cật lực chôn sâu lại bị khơi gợi lại khiến tâm can tôi run rẩy.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...