CHƯƠNG 28
Đúng là khi hoạn nạn mới biết bản chất của những người xung quanh mình, chỉ khi người ta thực sự quan tâm đến bạn thì mới hung hăng chất vấn sau đó lại hết lời an ủi, rồi lại lặng lẽ âm thầm san sẻ với bạn, có đôi lúc họ cảm nhận nỗi đau của bạn còn sâu sắc hơn chính bạn cảm nhận điều đó.
Tôi thừa biết trong ngôi trường này có khối người luôn mở miệng là nói hâm mộ và nể phục tôi, coi tôi như idol trong lòng họ, nhưng ẩn sâu dưới những điều đó đều là cái quy luật chưa bao giờ lung lay trong bất kỳ một ngôi trường đại học danh tiếng nào, anh lên tôi xuống, anh xuống thì tôi sẽ đạp lên cổ anh để mà tiến lên. Chính như lúc này, khi tôi gặp vấn đề về tinh thần thì một cái móng chân giúp đỡ của những người đó cũng không thấy đâu, nhìn đi, từng ngóc ngách trong trường chỗ nào mà không đang nhìn tôi bằng ánh mắt thương hại xen lẫn hả hê, những ánh mắt ấy giống như những xúc tua của bạch tuộc vây quấn lấy tôi không ngừng khiến cho tôi cảm thấy cực kỳ khó thở.
Hừ, tôi khinh. Thích nhìn thì cứ nhìn cho đã mắt, dù sao con người ta cũng chẳng thể chết hay thiếu đi một cọng lông nào vì những cái nhìn thiếu văn hoá như thế. Làm công tác tư tưởng xong xuôi cho mình, tôi ung dung rời đi, chậm rãi bước trên vỉa hè. Mặc dù thời tiết tháng hai vẫn rất lạnh nhưng nhờ có ánh mặt trời rực rỡ chiếu xuống mà đã ấm áp lên nhiều. Tôi thực sự thích cái cảm giác này, cảm giác được thong thả bước đi, tự do ngắm nhìn mọi thứ, làm điều mình thích mà không bị bất kì sự bó buộc nào về thời gian. Thành thực mà nói, tôi thấy cuộc sống trong trường đại học cũng không khác gì so với thời cấp ba là mấy ngoại trừ việc có nhiều giờ học ngoại khoá hơn cùng các giờ tự học buổi tối, tôi chưa từng thử qua việc sống trong kí túc xá của trường hay giống như nhiều sinh viên từ xa đến phải thuê nhà trọ rồi đi làm thêm để có thêm thu nhập. Đôi khi tôi thấy rất hâm mộ những sinh viên như thế, cuộc sống của họ không quá đầy đủ nhưng họ lí trí và độc lập, được trải nghiệm nhiều hơn và hơn tất cả là họ có thể nhìn rõ được bộ mặt thật của những người mà họ tiếp xúc. Đã từng có lần tôi đề cập tới vấn đề chuyển đến sống trong kí túc xá với bố mẹ nhưng với mức độ xót con level max, hai người đã gạt phăng đề tài này đi rồi nói với tôi: “Con nghĩ cũng đừng nghĩ đến nữa.” Và thế là chuyện này đi vào dĩ vãng. Nghĩ đến đây tôi bất giác mỉm cười, tâm trí cũng theo đó mà bay xa cũng bởi vậy mà trước mặt đột nhiên tối sầm lại. Tôi, đã đâm vào người ta.
“Hình như sở thích đặc biệt của cô là đụng vào người khác thì phải.”
Tôi ngần ngừ muốn xin lỗi nhưng cái ý định ấy lại bị một câu nói tiếp theo đập cho tơi bời hoa lá.
“Cũng bởi cố tình đâm vào người ta như vậy nên mới quen được Chấn Phong mà.”
Giọng nói này… Tôi từ dưới mặt đất ngước lên nhưng vì ánh mặt trời quá ư chói chang nên tôi đành phải lồm cồm bò dậy mặt đối mặt với cái bóng đen to lù lù kia.
Ôi mẹ nó, quả thật là nghiệt duyên, đi cũng gặp, đứng cũng gặp, giờ đến ngã cũng không tránh khỏi, tôi tự hỏi liệu ngày mai thức dậy có gặp cô ta đứng ngay bên cạnh giường mình hay không?
Tôi lạnh lẽo nhìn Cao Tuệ Linh đang cười như chưa bao giờ được dự triển lãm răng kia: “Sao cô cứ như âm hồn không tan mà bám theo tôi mãi thế?”
“Tôi đây rảnh lắm hay sao mà đi theo cô.” Cô ta khoanh tay đứng trước mặt tôi, một bộ dáng khinh đời: “Chẳng qua đột nhiên tôi nhớ ra còn có chuyện chúng ta cần phải nói với nhau.”
“Có gì thì nói nhanh đi, đừng làm uổng phí thời gian cùng làm ô nhiễm bầu không khí của tôi.” Tôi gắt. Tâm trạng đang lên như diều gặp gió đột nhiên bị một luồng cacbonic làm cho sặc.
Cao Tuệ Linh không bị lời lẽ của tôi làm cho biến sắc, cô ta nhếch khoé miệng: “Đơn giản thôi. Nhớ kĩ, tránh xa anh Phong ra.”
Cô ta có bị thần kinh hay không mà nói ra những lời dư thừa như vậy, con mắt nào của cô ta nhìn thấy tôi gần gũi, thân thiết với anh ta, hứ, muốn tránh còn tránh không kịp nữa là.
Dù vậy, tôi vẫn có chút thưởng thức với tính cách độc chiếm vô đối của cô ta, trong tâm nhịn không được muốn chọc giận nàng: “Ồ, nếu tôi nói không thì sao?”
“Cô…” Ánh mắt hung tợn phóng sang tôi như muốn giật chết người, thanh âm lạnh lẽo như băng: “Nếu vậy thì đừng trách tôi ra tay không nể mặt nữa.”
Tôi nhàn nhạt cười, “nữa”? Cô ta có thật như vậy sao?
“À, thì ra là cô đã nể mặt tôi, ôi, thật không biết nếu như cô ra tay thật sự sẽ đáng sợ cỡ nào. Bất quá tôi tự hỏi tôi đây như thế nào mà lại được cô nể mặt a, còn nữa, một con rắn độc âm hiểm như cô sao lại có thể khiến hai chàng trai hoàn hảo liều chết bảo vệ? Có lẽ nào họ vẫn là bị mặt nạ thiên sứ của cô lừa gạt. Haiz, thật tội nghiệp, cái anh chàng họ Tề kia…” Tôi lắc lắc đầu ra chiều thương tiếc lắm.
“Cô…”
“Tôi nói đúng quá phải không?” Tôi cười mỉa mai: “Khuyên cô một câu, một người mà phải đeo quá nhiều mặt nạ thì sự thực chỉ có một, đó là gương mặt của hắn cực kì xấu xí, xấu xí đến nỗi khiến người ta chỉ nhìn thôi là đã thấy buồn nôn, nên cô tốt nhất là giữ cho tấm mặt nạ của mình thật chắc, đừng để đến một ngày nó bong ra thì mọi sự xấu xa cùng giả tạo của cô tất cả sẽ bị lộ tẩy.”
Vốn ban đầu tôi không nghĩ Cao Tuệ Linh là người đứng sau giật dây vụ của Tề Nhật, nghe qua lời hắn nói thì chỉ cảm thấy giống như là đang bảo vệ người mình yêu nhưng vẻ mặt của Cao Tuệ Linh đã nói lên tất cả chân tướng sự việc. Hẳn là cô ta đã dùng dáng vẻ ngây thơ trong sáng của mình, làm bộ uỷ khuất kể với Tề Nhật về cô để đánh vào điểm yếu là sự thương hương tiếc ngọc của hắn khiến hắn đau lòng mà tìm đến tôi gây sự. Thật đáng khinh bỉ!
Tôi nhìn cũng không muốn nhìn thêm cái bản mặt đáng ghét của cô ta thêm một giây nào nữa, ung dung xoay người rời đi. Ai ngờ còn chưa có chuyển động gì thì cô ta tự dưng bóp chặt lấy hai bàn tay tôi kéo mạnh một cái rồi ngon lành ngã nhào xuống đất, nước mắt lập tức như mưa hoa lê, gương mặt đáng thương đến cực điểm.
Tôi quả thực là coi thường cô ta đến không thể coi thường hơn được nữa rồi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...