Tiểu Quỷ, Em Đừng Hòng Chạy Thoát

CHƯƠNG 17.1
Thầy Vũ vui vẻ hỏi tôi, một chút cũng không rảnh để để ý tới Lục Chấn Phong đang bày ra một gương mặt thúi hoắc.
“Em muốn ăn món ăn nào? Thái được không? Thầy biết một nhà hàng mới mở, ăn rất ngon.”
Tôi còn chưa kịp trả lời, Lục Chấn Phong đã giành phần trước: “Tôi muốn ăn đồ nhật.”
“Tôi đâu có hỏi cậu.”
“Nhưng vốn dĩ tôi và Tiểu Lâm đi ăn cùng nhau, anh không biết xấu hổ nhảy vào, vậy nên dĩ nhiên là theo ý tôi đi ăn đồ Nhật rồi.” Lục Chấn Phong hừ lạnh.
Thầy Vũ hất mặt: “Nhưng Tiểu Lâm không có nói là muốn đi ăn đồ Nhật.”
Lục Chấn Phong không khách khí nói: “Vậy em ấy có nói là muốn ăn món Thái sao? Anh ít mơ tưởng đi.”
Thầy hồ ly giận tái mặt khi mà một câu thầy nói hăn liền trả lại cả một đống câu: “Tên chó nâu nhà cậu lúc nào cũng bày ra cái bộ mặt thúi hoắc đó ra cho ai xem hả, ăn nói thì không lễ phép gì cả, hừ, tôi là anh cậu đấy!”
Lục Chấn Phong cũng chả vừa, hắn thì có ai là khi dễ được đâu chứ: “Đồ hồ ly xấu xí nhà anh, anh nói ai mặt thúi, cũng còn không xem mình đã làm tốt vai trò của người anh chưa mà đã lên mặt.”
Ôi ôi ôi, chuyện gì đang diễn ra ở đây, từ chuyện ăn uống đến cãi nhau tay đôi, rõ ràng tôi mới là nhân vật chính mà hai người họ một câu cũng chẳng thèm hỏi, trực tiếp vứt bỏ qua một bên rồi nhảy vào cãi nhau. Hừ, mời tôi đi ăn là đây ư, một chút để ý đến cái bụng đang gióng trống khua chiêng cũng không buồn đả động, thật là khiến tôi bực mình a.
Tôi phồng mang trợn mắt, gào to để cắt đứt cuộc đấu võ mồm sắp chuyển sang động thủ của họ: “Hai người trật tự đi, tôi không ăn món Thái món Nhật gì hết, và tôi cũng không đi ăn tối với hai người. Tôi về đây, hai người nếu muốn cứ tiếp tục cùng nhau rèn luyện thân thể đi nhé, không cần tiễn.”

Nói xong tôi chạy cái vèo ra cổng trực tiếp bắt taxi nhảy lên nhanh như chớp bỏ lại hai cái kẻ vẫn còn “con nai vàng ngơ ngác” kia.
Vừa về tới nhà đến giày còn chưa kịp tháo thì bố mẹ cùng chị Phương đã vây chặt lấy tôi.
Mẹ tôi rưng rưng: “Tiểu Lâm, con không sao rồi chứ, ngày hôm qua hại chúng ta lo muốn chết.”
Ôi, tôi muốn điên lên mất, nghĩ đến tình cảnh lúc mình tỉnh dậy nằm ở một nơi hoàn toàn xa lạ là tôi lại thấy tủi thân khủng khiếp.
Tôi nước mắt lưng tròng nhìn bố mẹ: “Hai người sao có thể đối với con làm như vậy? Bỏ con lại đó một mình đối mặt với nỗi sợ hãi, nếu hai người không mang con đi bệnh viện hay về nhà thì ít ra cũng phải ở lại đó chăm sóc con, vì sao lại để con ở lại Lục gia?”
Bố tôi không nói gì chỉ sờ sờ mũi, rồi lại đẩy gọng kính giống như bơ đi sự ấm ức của tôi khiến tôi càng muốn khóc.
Còn mẹ tôi lại giống như kế hoạch bán con gái không thành mà nổi giận: “Cái cô này, cô thì biết cái gì chứ. Cô tưởng chúng ta có thể đối với con gái của chúng ta không thương không yêu sao? Ngày hôm qua cô bị như vậy người ta lo gần chết, nhờ thằng bé Tiểu Phong sơ cứu cho cô nên mới không cần phải rùm beng lên gọi xe tới bệnh viện, còn có để cô lại nhà họ Lục không phải vì tiện chăm sóc cô hơn sao? Cả đêm cô có thức dậy lần nào không mà nói chúng ta không chăm sóc cô? Cô nhìn xem đây là cái gì, hả hả hả?”
Mỗi một tiếng “hả” mẹ lại một lần chỉ tay vào quầng thâm mờ mờ dưới mắt, hận không thể lườm cho tôi một cái rách mắt: “Sáng sớm hôm nay người ta mới trở về đi làm a, hu hu sao cái người mẹ như tôi lại khổ thế này hả trời? Đúng là con cái thì không thể nào hiểu được tấm lòng cha mẹ, anh nhỉ?”
Bố tôi vỗ vỗ lưng mẹ, nhẹ nhàng nói: “Em nói đúng, thôi đừng khóc chúng ta đi vào nhà.”
Thế rồi hai người tình cảm dắt nhau vào trong nhà để lại tôi đứng trước của với một biểu tình không thể nói thành lời. Khoé miệng tôi co rút nghiêm trọng, chuyện gì đang xảy ra vậy trời, rốt cuộc ai mới là người đang thương nhất đây!?
Chị Phương quơ tay trước mặt tôi, giọng nói dịu dàng cất lên: “Em đừng nghĩ cho hai bác như thế mà tội nghiệp, đêm qua hai bác ở lại Lục gia trông em cả đêm đến rạng sáng hôm nay mới trở về, hai người ai cũng lo lắng cho em nhưng là biết được em không sao rồi công việc còn nhiều nên mới không thể đợi em ngủ dậy rồi đưa em về nhà a. Nào, mau mau vào nhà đi, hai bác và chị đã chuẩn bị cho em một bàn đầy thức ăn em thích.”

Nghe đến đây tôi lại rưng rưng nước mắt, tôi thế mà lại nghi oan cho mẹ là có ý định bán tôi cho Lục gia làm osin…
***
“Tiểu Anh! Trên mặt tao có hay không dính cái gì mà có nhiều người chăm chú nhìn tao như vậy, hoặc giả có phải hôm nay trông tao rất xinh đẹp?” Tôi nhéo khẽ Thuỳ Anh đi bên cạnh nhỏ giọng hỏi, mặc dù thường ngày tôi cũng đã rất xinh đẹp rồi…
Thuỳ Anh nhàn nhạt cười, trả lời tôi bằng một giọng không mấy vui vẻ: “Nhìn là đúng rồi, sự kiện tối hôm sinh nhật Lục phu nhân Lục gia gây chấn động như vậy ai lại không biết?”
Tôi lạ lùng trước thái độ của nó: “Mày bị sao vậy? Có chuyện không vui?”
Thế rồi đột nhiên nó dừng phắt lại, nghiêm túc đứng đối diện với tôi: “Tiểu Lâm, nói thật cho tao biết mày thích ai trong hai người kia, tao là bạn thân nhất của mày không phải ư?”
Thái độ nghiêm túc của nó làm tôi thấy sợ, tôi thừa hiểu “hai người kia” trong câu hỏi của nó ám chỉ ai, nhưng làm sao tôi có thể trả lời nổi cái loại câu hỏi như thế này, giống như bắt buộc phải lựa chọn một trong hai vậy. Vì thế mà tôi cười hề hề giả ngốc: “Hỏi linh tinh gì vậy mày, tao làm sao có thể thích họ, tuyệt đối không thể nào đâu.”
Nó thở dài, nhìn xa xăm, trong tiếng thở ấy dường như chứa đựng cả một bầu tâm sự, chẳng hiểu sao trong lòng tôi có một dự cảm mơ hồ, một nỗi lo lắng không nói nên lời.
“Tiểu Lâm, tao yêu anh Phong, từ rất lâu rồi.”
Đoàng!!! Tôi thực sự bị chấn động, trái tim đập liên hồi đè nén lồng ngực tưởng như không thở được. Ánh mắt Thuỳ Anh như xoáy sâu vào tâm can tôi, theo bản năng tôi né tránh. Đây là cảm giác gì, ai có thể nói cho tôi biết hay không?
Tôi cố gắng tỏ ra tự nhiên nhất có thể, vỗ mạnh vào vai nó cười: “Con ranh, vậy mà giấu tao lâu như vậy giờ mới nói. Yêu người ta thì liền thổ lộ đi còn lưỡng lự cái gì nữa.”

“Vậy… mày ổn chứ?”
“Cái gì mà ổn với không ổn, mày yêu hắn thì ảnh hưởng gì tới tao đâu, à mà có đấy, nếu hai người yêu nhau thì có nghĩa là mày sẽ vứt bỏ tao phải không Tiểu Anh? Thật sự sẽ như vậy ư? Ôi ôi, vậy tao không chấp nhận cho mày và Lục Chấn Phong quen nhau đâu.” Tôi giả bộ thương tâm bám víu lấy tay áo Thuỳ Anh khóc lóc thảm thiết.
Hai mắt nó từ mờ mịt xa xăm dần trở nên long lanh phát ra ánh sáng rực rỡ, nó nắm chặt hai bàn tay tôi hùng hồn tuyên bố: “Mày yên tâm đi Tiểu Lâm, nếu anh Phong trở thành bạn trai của tao thì nhất định vẫn sẽ xếp sau mày, cùng lắm là bằng chứ tuyệt đối không hơn đâu a.”
Rồi nó vội vàng lôi từ trong túi xách ra một bì thư màu hồng xinh đẹp, đôi môi anh đào nở nụ cười rạng rỡ: “Được rồi, mày lên lớp trước đi tao muốn đưa cho anh ấy cái này đã.”
Tôi bước lững thững trên sân trường, nhìn theo cái bóng của Thuỳ Anh dần khuất sau những dãy nhà học. Những bước chân vô hồn của tôi thu hút rất nhiều sự chú ý của bạn học nhưng tôi đâu quan tâm đến những chuyện đó, hai khuôn mặt đẹp như tượng tạc lồng vào nhau hiện lên trong tâm trí tôi. Thực ra tôi thích ai hay thật sự là không thích ai cả chính bản thân tôi cũng không thể trả lời được. Cảm xúc của tôi rất mơ hồ mông lung, giống như việc nắm bắt nó nằm ngoài khả năng của tôi vậy, thật bức bối khó chịu.
Vì mải nghĩ ngợi mà tôi không để ý có người từ trong lớp đi ra.
Cốp. Đau đến nỗi khiến hồn tôi từ trên không trung ngay lập tức bay về. Tôi xoa trán, gào thét: “Trời ơi, mắt mũi nhà ngươi để đi đâu vậy?”
Vừa ngẩng mặt lên liền bắt trúng ánh mắt của Doãn Hạ Thảo Linh đang nhìn tôi đắm đuối con cá chuối. Sao mà ông trời có mắt thế để tôi đang lúc bức bối không có chỗ xả gặp được cô ta, hừ vì ai, vì ai mà tôi phải nghỉ học cả một ngày trời, vì ai mà tôi lại một lần nữa phải đối mặt với nỗi sợ hãi kia.
Giọng điệu tôi đầy châm chọc: “Sao nào, yêu tôi hay sao mà nhìn như chưa bao giờ được nhìn thế?”
Đáp lại lời tôi không phải là âm thanh ngoa nguýt chanh chua như ngày thường mà là một biểu tình khiến tôi kinh hãi, nói kinh hãi không sai bởi vì trong mắt họ Doãn kia lúc này tràn ngập áy náy cùng hối lỗi, giọng cô ta cũng dịu nhẹ nghe thật êm tai: “Tiểu Lâm, xin lỗi.”
Đầu óc tôi hoàn toàn bị đình trệ, đẫn đờ nhìn.
Doãn Hạ Thảo Linh vươn tay kéo tôi dậy: “Tao biết tao sai rồi, cả đêm tao đều suy nghĩ về hành động tồi tệ của mình và cảm thấy tao dù có cố gắng thế nào cũng không thể hơn mày được vì mày thực sự là một cô gái tốt. Chính vì điều đó mà tao không có tư cách để tranh giành anh Phong với mày. Tha thứ cho tao được không? Tha thứ vì chuyện ngày hôm đó, và vì tất cả những gì tao đã gây ra cho mày suốt những năm qua, có được hay không?”
Thái độ chân thành cùng lời nói của Thảo Linh đã đả động đến trái tim tôi, kỳ thật tôi không bao giờ ghét ai đến mức cay đắng và cũng không muốn phải ghét ai đến mức đó bởi điều đó sẽ làm cho cuộc sống của tôi trở nên khó khắn hơn khi mà mỗi ngày đều phải suy nghĩ về việc làm thế nào để cho họ cảm thấy khó chịu, sống không tốt. Như vậy thì mình đâu có sung sướng gì, chi bằng tha thứ tất cả để cho cuộc sống của họ và của chính mình trở nên vui vẻ, thanh thản.

Tôi cười cầm lấy đôi bàn tay của cô ấy: “Mày nghĩ được như vậy thì tao còn có gì để làm căng nữa, chúng ta hãy hoà đồng và đối tốt với nhau.”
“Vậy… có thể trở thành bạn được không?”
“Tất nhiên rồi. Chúng ta là bạn tốt.”
Thảo Linh nở nụ cười rồi cô nàng chủ động nắm tay tôi: “Như vậy mày phải đối xử thật tốt với anh Phong có được hay không vì anh ấy thật sự rất thích mày.”
Câu nói của Thảo Linh cứ quanh quẩn trong đầu tôi suốt cả buổi học làm tôi không thể nào tập trung nghe vào bất cứ cái gì. Còn có Thuỳ Anh nói Lục Chấn Phong đã nhận thư và còn cười dịu dàng với nó làm nó thật cao hứng lúc nào cũng tỏ ra mơ màng hạnh phúc, rồi nụ cười trìu mến của hắn, nụ cười ấm áp rạng rỡ của thầy Vũ giống như thước phim quay chậm trong đầu tôi khiến tôi vô cùng rối trí. Rốt cuộc bản thân tôi đang mong muốn điều gì, cái cảm giác khó chịu ẩn nhẫn trong lòng lúc này là sao đây? Thuỳ Anh hạnh phúc tôi đây liền vui cho nó, Lục Chấn Phong nhận thư, đáp lại tình cảm của ai là việc của hắn với tôi liên quan bằng cái móng tay cũng chẳng có, còn thầy Vũ ấm áp thế nào thì tự thầy ấy hưởng, tôi đây không muốn quan tâm. Hừ, không quan tâm không quan tâm không quan tâm…
Nhưng ngặt nỗi tôi không thể ngăn cản nổi những suy nghĩ cứ như những con sóng xô bờ, hết ngọn này đến ngọn khác ồ ạt kéo đến…
Tan học, tôi và Thuỳ Anh vẫn sóng vai nhau đi chậm rãi trên hành lang trường học, qua sân trường rộng rãi tấp nập sinh viên ngược xuôi. Nhưng hình như không giống với mọi ngày, hôm nay đoạn đường ra đến lán xe giống như trở nên dài dằng dặc, cả hai đứa đều im lặng không nói, không buồn mở miệng ra trêu ghẹo nhau như bình thường vẫn làm. Có cái gì đó đang chắn ngang giữa hai đứa tôi.
Rồi Thuỳ Anh đột nhiên ngừng bước, thẹn thùng cười: “Mày về trước đi Tiểu Lâm, giờ tao phải đến chỗ hẹn với anh Phong.”
“Ờ, được rồi, mày đi đi.” Tôi gượng gạo trả lời, khoé miệng cứng ngắc. Hình ảnh Thuỳ Anh mờ dần cuối cùng chỉ là một chấm nhỏ rồi biến mất sau dãy nhà của khoa Mĩ thuật.
Tôi cười nhạo chính mình và tự tạo ra cho mình một lí do để lí giải cho nội tâm đang gợn sóng của mình: Tôi không vui vì Thuỳ Anh trọng sắc khinh bạn mà bỏ rơi tôi. Đúng, chính là như vậy.
“Sao giờ này em còn lang thang ở đây?” Giọng nói ấm áp của thầy Vũ vang lên bên tai.
Tôi quay lại mỉm cười, giọng nói dễ nghe thế này mà tôi lại ghét và cho là hại nước hại dân mới sợ chứ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận