Tiểu Quỷ, Em Đừng Hòng Chạy Thoát

CHƯƠNG 13.2
“Oa, đẹp trai quá!”
“Trên đời này lại có người đàn ông đẹp trai đến nhường này sao?”
“Trời ơi, nhìn kìa nhìn kìa, đôi mắt Câu Hồn Nhiếp Phách kia dường như đang nhìn về phía tớ…”
“Đâu có, giống như là nhìn tớ hơn.”
“Rõ ràng là anh ấy nhìn tớ mà.”
“…”
Đứng gần mấy mĩ nữ này quả thật rất mất mặt, lá ngọc cành vàng gì đâu mà một chút biểu hiện thục nữ cũng không có, làm như đã hơn ngàn năm chưa được nhìn thấy trai đẹp. Haiz, Lục Chấn Phong đúng là chỉ có cái mẽ bề ngoài để đi lừa gạt con gái nhà lành mà… Nhưng vậy cũng còn tốt chán, sự chú ý của họ cuối cùng cũng không còn tồn tại trên người chúng tôi nữa, nói chúng tôi là vì nguyên nhân khiến tôi nãy giờ khó thở chính là do thầy hồ ly đem đến. Ai kêu thầy đẹp tờ rai xuất chúng quá làm chi để họ soi ánh mắt vào thầy như hổ đói nhìn thấy miếng mồi ngon, mà tôi đây đứng cạnh thầy nghiễm nhiên cũng bị rơi vào tầm ngắm, các nàng nhìn tôi bằng ánh mắt… sắc như dao cạo. Hừ, căm quá đi mất, họ tưởng tôi muốn đi cùng thầy hồ ly lắm chắc, lần nào cũng bị dìm cho chết chìm. Nói vậy chứ tôi đây đường đường là một đại mĩ nhân cớ chi lại thua kém thầy Vũ, nhìn đi nhìn đi, có hàng tá thiếu gia công tử đang nhìn tôi với ánh mắt si mê kia kìa. (Bạn nhỏ Tiểu Lâm quả thật là ATSM)

Từ trên đài cao, à nhầm, từ trên sân khấu chất giọng từ tính lành lạnh giống như bất cần lại giống như nhìn thấu sự đời cất lên, nhè nhẹ: “Chào mọi người, tôi là Lục Chấn Phong, cảm ơn mọi người đã tới chúc mừng sinh nhật mẹ tôi.”
Tất cả mọi người yên lặng nghe hắn nói tiếp nhưng hắn đối với mọi người lại tiết kiệm ngôn ngữ, chẳng qua lời nói của hắn lần nữa cất lên giống như mang đến một trận đại hồng thuỷ càn quét từng ngóc ngách của bữa tiệc: “Mẹ à, con có món quà muốn tặng mẹ, vốn dĩ đã chuẩn bị xong rồi nhưng đến cuối cùng lại xảy ra chút vấn đề. Nhưng mà không sao, con có thể sử dụng đàn piano để thay thế. Và bây giờ con chợt nghĩ có lẽ món quà của mình sẽ thật đơn điệu và nhạt nhẽo nếu chỉ là một bản nhạc bằng piano, vậy nên…”
Hắn dừng một chút, ánh mắt bỗng chuyển hướng nhìn về phía xa khuôn viên: “Có vị tiểu thư nào phía bên dưới có thể lên đây cùng tôi làm cho món quà này trở nên hoàn hảo hay không?”
Bữa tiệc phút chốc trở nên náo nhiệt, vị tiểu thư xinh đẹp nào cũng tỏ ra điềm đạm nhưng tay lại không tự chủ được mà sửa sang lại y phục, đầu tóc. Lại có một số thành phần cá biệt rất táo bạo lôi son phấn ra dặm lại, thật không biết họ đang nghĩ cái gì nữa, lố bịch.
Tôi tặc lưỡi đồng thời lôi cái điện thoại đang rung điên cuồng trong ví ra, cái tên “Chó con” nhảy nhót không ngừng, tôi bật cười ấn nhận: “Alo gì vậy Tiểu Anh?”
Phải, cái tên “Chó con” chính là tên mà tôi lưu số điện thoại của Thuỳ Anh trong danh bạ, nhưng mà nó chưa có biết đâu nên đừng ai nói nhá nếu không thì tôi cũng không biết cuộc đời mình sẽ đi về đâu đâu.
Đầu dây bên kia, giọng nói của nó có vẻ rất phấn khích: “Tiểu Lâm Tiểu Lâm, chạy sang nhà tao đi có cái này hay ơi là hay!”
“Không được, giờ tao không ở nhà.” Tôi vừa nói vừa che điện thoại để giảm bớt âm thanh ồn ào.

Còn nó thì vẫn như thường ngày, gào lên: “Mày đang ở đâu mà ồn quá vậy?”
“Cùng bố mẹ tham dự tiệc sinh nhật của mẹ tên họ Lục, chắc muộn lắm mới về được…”
Cạch. Tút tút tút… nhanh và gọn, con Thuỳ Anh dập máy cái rụp không thương tiếc. Tôi nhìn cái điện thoại trong tay và nghiến răng nghiến lợi, hừ, nó lại lên cơn bệnh gì thế, đang nói thì cúp máy. Vì quá mải miết với việc mắng Thuỳ Anh bố láo tôi hoàn toàn không biết tên chó nâu đã đứng trước mặt mình từ lúc nào, hắn đột nhiên cầm tay trái của tôi và hôn nhẹ lên đó khiến tôi giật bắn mình. Ý định trợn mắt lên lườm hắn của tôi chưa kịp thực hiện đã bị chết yểu từ trong trứng nước khi đối diện với đôi mắt sâu thẳm như đại dương, ôn nhu đầy thâm tình của hắn.
Thanh âm hắn nhẹ như nước, êm mềm như gió thổi tới bên tai tôi: “Vị tiểu thư xinh đẹp này liệu có thể cho tôi một cơ hội mời em lên trên sân khấu hay không?”
Tất cả mọi người đều bị hành động của hắn làm cho chú ý, ánh mắt họ giống như bao vây chúng tôi. Cố ý, tuyệt đối là cố ý, ở đây nào có thiếu những bông hoa xinh lung linh mà sao hắn phải chỉ đúng tôi chứ, còn lâu tôi mới tin là mình có sức hút vô biên đối với hắn. Hai mắt tôi trừng hắn, hận không thể lôi cái mặt hắn chà xuống nền đất rồi ra sức giẫm đạp, nhưng thế quái nào cái lườm nguýt của tôi vào trong mắt mọi người lại biến thành ngạc nhiên mừng rỡ, điên mất. Mà cái tên cà chớn Lục Chấn Phong lại như chốn không người cầm tay tôi dắt đi lên sân khấu. Hừ, nói là dắt thì có phần nhẹ nhàng và khiêm tốn quá, chính xác nhất phải dùng từ “lôi xềnh xệch”. Bất quá tôi lại đứng một chỗ không hề dịch chuyển được mét nào, không phải tôi cố tình không di chuyển hay là có sức mạnh siêu nhiên đâu nhá, mà là…
“Em ấy chưa đồng ý mà.” Thầy Vũ nhíu mày nắm tay phải của tôi rất chặt làm tôi có chút đau.
Lục Chấn Phong cũng chẳng vừa, lông mày nhướn cao nhìn thầy hồ ly như muốn ăn tươi nuốt sống, lời nói giống như đang hỏi tôi nhưng kì thực lại là khiêu khích thầy Vũ: “Phải không?”

Tôi thấy thầy ấy nói hoàn toàn đúng đấy, nhưng nghĩ thì nghĩ vậy chứ tôi nào dám nói ra, trông cái bộ dạng hắn như hung thần mà tôi đã sợ chết khiếp, chưa kể đến việc khi tôi đồng ý với câu nói của thầy hồ ly thì chuyện khủng khiếp gì sẽ xảy ra với bàn tay trái của tôi.
Và hiện tại lúc này tôi muốn hét lên cho thoả cơn tức, cho vơi đi những uất ức trong lòng, cho dịu đi ngọn lửa đang cháy bỏng, hai người này coi tôi là cái gì, là sợi dây để co kéo hay sao, nói một cách mĩ miều thì tình cảnh bây giờ giống như một thước phim truyền hình Hàn Quốc, còn nói một cách phũ phàng thì tôi cảm thấy người mình dường như sắp tách đôi dưới sức kéo ba bò chín trâu của hai tên ẩm ic này. Vậy mà không có ai hiểu cho tôi hết, mấy vị tiểu thư xinh đẹp ơi, không phải là tôi muốn làm cho các cô ghen lồng lộn lên đâu, hu hu, nên đừng nhìn tôi bằng ánh mắt ấy, oan cho tôi lắm a.
Tôi run rẩy cười hề hề hai tiếng, dùng giọng điệu bình thường nhất để nói với Lục Chấn Phong: “Tôi có thể không lên hay không?”
“Đó, em ấy đã nói là không muốn lên mà sao cậu còn o ép?”
Lục Chấn Phong coi như không nghe thấy lời của thầy Vũ, ánh mắt hắn nhìn tôi chăm chăm, giọng nói lạnh lùng đến thấu xương: “Em muốn tình thế này kéo dài đến bao giờ? Bữa tiệc sinh nhật này đối với mẹ tôi rất quan trọng, em muốn phá hỏng niềm vui của bà ấy sao?”
Ánh mắt hắn như đẩm thẳng vào tâm can tôi, tôi theo bản năng né tránh. Tôi chẳng muốn phá hoại cái gì, cũng không muốn mắc kẹt trong tình huống này, nhưng hắn làm sao vậy chứ, ngay từ đầu là do hắn bày ra đâu liên quan gì đến tôi mà bây giờ hắn lại nói giống như là lỗi của tôi vậy.
Tôi giận vô cùng nhưng biết mình không thể giận quá mất khôn nên liền khôi phục dáng vẻ bình thản tự tin vốn có, nói: “Ok, lên thì lên.”
“Tiểu Lâm, em…” Thầy Vũ níu tay tôi lại, ngập ngừng.
Tôi gỡ tay thầy, mỉm cười trấn an: “Em không sao, thầy yên tâm, em nhất định toàn mạng trở về.”

Câu nói của tôi khiến cả một đám người bật cười, trong đó có cả chủ nhân bữa tiệc và… thầy Vũ. Lục Chấn Phong đen mặt: “Sao em nói giống như là đi với tôi như đi với cọp vậy?”
“Không đúng sao?” Tôi vừa liếc xéo hắn vừa cùng hắn đi lên sân khấu và còn không ngừng dùng móng tay đâm thật mạnh vào lòng bàn tay hắn. Cho anh đau chết luôn. Vậy mà hắn còn nhe răng ra cười, tức chết tôi.
Vừa đặt chân lên sân khấu, tất cả ánh đèn đều chiếu thẳng vào chúng tôi, chiếc váy trắng đính đá của tôi vì thế mà phát ra thứ ánh sáng rực rỡ, đẹp đến khó tả. Đứng trước một đám đông mà không phải đông bình thường khiến hai chân tôi mềm nhũn, đặc biệt là khi trong đám đông ấy tập trung toàn những người có thể lực trong xã hội và còn những ánh mắt ghen ghét xen lẫn ngưỡng mộ của những cô chiêu cậu ấm dưới kia.
“Đừng sợ, có tôi ở đây.” Đôi bàn tay hắn đặt lên vai tôi tuy lạnh nhưng lại truyền đến cho tôi sự tự tin phấn chấn đến lạ thường. Tôi nhè nhẹ gật đầu.
Bất ngờ hắn buông tôi ra và cầm micro lên, giọng nói từ tính lại một lần nữa ngân vang: “Đột nhiên tôi muốn thay đổi ý định bởi có vẻ như Hoàng tiểu thư đây hôm nay không thể hát vì giọng có gặp chút trục trặc vậy nên thay vì lẽ đó tôi mạn phép mở đầu tiết mục khiêu vũ. Có được không mẹ?”
Từ phía bên dưới, Lục phu nhân vui vẻ gật đầu.
Âm nhạc dịu nhẹ cất lên cũng là lúc hai bàn tay của Lục Chấn Phong ôm lấy eo tôi kéo sát tôi lại gần hắn. Tôi hốt hoảng muốn nhảy ra nhưng lại bị hai gọng kìm đó giữ chặt lại.
Tôi không biết tại sao hắn làm vậy bởi giọng của tôi hôm nay hoàn toàn bình thường không có cái gì gọi là trục trặc hết, nhưng mà bây giờ giọng nói của tôi quả thực không còn bình thường được nữa: “Tôi không biết khiêu vũ.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui