CHƯƠNG 13.1
Xe dừng lại trước cổng một ngôi biệt thự. Vừa bước xuống tôi liền bị choáng ngợp trước sự nguy nga lộng lẫy của nó, ý tôi nói là của cái cổng ấy. Ôi mẹ ơi, có cái cổng thôi có cần phải vĩ đại thế này không? Đứng hai bên cổng và xung quanh phía bên ngoài tòa biệt thự đều có vệ sĩ đứng canh gác, mấy chú thắt cà vạt com lê chỉnh tề đứng như mấy pho tượng khiến tôi có cảm giác như đang lạc vào hang ổ của mafia. Haiz, đúng là cuộc sống của người giàu có khác, xây cả một cái biệt thự to như vậy ở một nơi cao cấp như vậy, người bình thường chắc được đặt chân tới đây cũng là điều xa xỉ a. Tôi và thầy hồ ly sóng vai đi vào bên trong, qua một cái khuôn viên rộng vài hecta, mỏi cả hai cẳng mới thấy được bóng dáng của ngôi biệt thự, à không, phải nói là tòa lâu đài ấy chứ, một tòa lâu đài màu trắng nổi bật giữa những ánh đèn vàng lấp lánh. Tôi kinh ngạc há hốc mồm, dù biết gia đình tên Lục Chấn Phong kia rất giàu nhưng tôi không ngờ lại giàu đến mức này.
Thầy Vũ buồn cười với biểu cảm trên gương mặt tôi, lắc đầu nói: “Vẫn còn sớm, chúng ta vào trong chào chủ nhà một chút.”
“Vào trong đó sao?” Tôi trợn mắt, chỉ vào tòa biệt thự khổng lồ kia.
Thầy hồ ly chỉ cười không nói dắt tay tôi đi thẳng vào trong.
“Tôn thiếu gia.” Gia nhân nhà họ Lục người nào gặp thầy cũng lễ phép chào hỏi khiến tôi ngưỡng mộ thầy muốn chết.
Nhưng thầy chỉ đơn giản gật đầu coi như đáp lại rồi rất tự nhiên cầm tay tôi kéo đi chẳng để tôi ú ớ tiếng nào.
Oa oa oa, lần đầu tiên tôi được bước vào một nơi xa hoa như thế này, phong cách Đông Tây kết hợp có chiếc đèn chùm pha lê khổng lồ treo giữa trần nhà tạo nên cảm giác cao sang quý phái nhưng không hề thiếu sự ấm áp. Sống trong môi trường tuyệt vời như thế này mà tại sao hắn lúc nào cũng giống như một tảng băng nghìn năm không tan vậy nhỉ?!
“Cháu chào cô chú.” Thầy hồ ly lễ phép cúi đầu chào khi chúng tôi tiến vào phòng khách, chủ tịch cùng phu nhân đang thưởng trà rất tao nhã.
Tôi cũng nào dám thất lễ, mỉm cười nhẹ nhàng: “Cháu chào hai bác.”
Hai người nhìn thầy hồ ly sau đó lại chuyển ánh mắt sang tôi, đảo đi đảo lại mấy lần. Tôi tưởng còn bị họ săm soi thêm một lúc nữa, nhất là vị phu nhân thanh lịch quý phái kia ai ngờ bà lại cười rất vui vẻ, hỏi một câu làm tôi suýt chút nữa ngã chỏng gọng trên đôi giày cao 7 tấc: “Tiểu Vũ dẫn bạn gái tới đấy ư?”
Vậy mà thầy Vũ lại cười không có ý định giải thích, tôi nhíu mày tay chân quơ loạn cả lên: “Bác hiểu lầm rồi, cháu là sinh viên của thầy ấy, mẹ cháu nhờ thầy đưa cháu tới đây.”
“Mẹ cháu?” Chủ tịch Lục ngạc nhiên.
Chết, việc quan trọng thế mà tôi lại quên mất, không giới thiệu thì ai biết tôi là ai chứ.
“Cháu là con gái của bố Vương và mẹ Dung ạ, bố mẹ cháu sẽ tới sau nên cháu cùng thầy đến trước.”
“A, thì ra là con gái của Phù Dung, hèn chi xinh đẹp như vậy…” Bác gái Lục hóa ra lại thật gần gũi và vui tính.
Bác trai Lục mà bố tôi luôn ca ngợi cũng ôn nhu, hiền hòa. Ông cười: “Chả trách cậu Vương lại coi cháu như báu vật, quả là báu vật vô giá a.”
Trên gương mặt bác Lục đã có nhiều dấu vết của năm tháng nhưng khí chất bất phàm cùng phong độ xuất chúng lại không hề bị lu mờ, có chăng thì chính là càng trở nên hấp dẫn hơn. Cái tên Lục Chấn Phong kia sao mà tốt số thế không biết, thế nào gene lại tốt như vậy…
Tôi mỉm cười khiêm tốn nhưng trong lòng lại như trống giong cờ mở, sau đó pháo hoa lại còn nổ dữ dội hơn nữa khi thầy Vũ không biết va đầu vào cái gì mở lời khen ngợi tôi: “Cô bé không những xinh đẹp mà còn vô cùng thông minh nữa, là sinh viên xuất sắc nhất mà cháu từng dạy đó.”
“Ôi, giỏi quá.”
“Bác đừng khen cháu như thế, cháu sẽ trở nên tự cao mất. Cháu vẫn còn rất nhiều điều chưa biết phải học hỏi từ các thầy cô, các anh chị và các bạn trong trường ạ.”
Bác gái Lục nhìn tôi, nói: “Ra là cháu học Đại học A, vậy chắc là biết thằng bé Tiểu Phong nhà bác nhỉ?”
Nghe thấy tên của hắn là tôi lại thấy bực mình, hắn một chút cũng không học tập được từ bố mẹ.
Trong lòng nghĩ vậy nhưng ngoài mặt tôi nở nụ cười rạng rỡ đến không thể nào rạng rỡ hơn được nữa: “Anh Phong ở trường nổi tiếng như vậy cháu sao có thể không biết…”
Tôi còn chưa nói hết câu bác gái Lục đã hăm hở nói: “Úi giời, nó mà nghe được lời cháu nói chắc sẽ xấu hổ lắm a. Từ ngày nó tới trường Đại học A nhập học, nó luôn xếp vị trí thứ nhất toàn trường thế mà năm nay tháng nào cũng chỉ xếp vị trí thứ hai. Haiz, bác nó nói ra mới biết, sau nó ba khóa có một sinh viên rất xuất sắc, không ngờ đó lại là cô bé dễ thương như cháu.”
Có một đàn quạ đen bay ngang qua đầu tôi. Không ngờ Lục Chấn Phong lại có quá khứ huy hoàng như thế. Tôi là tôi đang muốn nói tới cái mảng đen tối cùng cực của hắn kia,… haiz, còn tưởng hắn chỉ là một tên to xác được cái mã bên ngoài chứ cái đầu rỗng tuếch chứa toàn những suy nghĩ nông cạn không ngờ ông trời lại bất công quá thể, hừ, đã cho hắn sắc còn cho hắn tài làm chi?
Lời đáp lại còn chưa kịp vọt ra, thầy hồ ly đã nhanh chân nhảy vào chặn ngang họng tôi: “Cũng không còn sớm nữa là bữa tiệc diễn ra cháu nghĩ hai người nên đi chuẩn bị đi, cháu dẫn Tiểu Lâm đi dạo bên ngoài một chút.”
So với phía trước mà nói thì khuôn viên phía sau của nhà họ Lục còn xinh đẹp hơn nhiều lần, cả không gian đều tràn ngập mùi hoa cỏ thơm mát, nhẹ nhàng khoan khoái. Tôi không nghi ngờ gì khi nghe thầy Vũ nói đây là sản phẩm được một tay Lục phu nhân chăm sóc, với cái khí chất thanh thoát ấy thì quả thật… khỏi phải bàn.
Vừa nhìn ngắm xung quanh tôi vừa nói chuyện với thầy hồ ly: “Sao lúc đó thầy không giải thích?”
“Chuyện gì? Chuyện hai người nói em là bạn gái của tôi sao?”
“Ừm.”
Thầy hồ ly cười khoan khoái: “Không phải dù tôi có giải thích hay không thì cuối cùng cũng sẽ như bây giờ thôi sao?”
Nghe vậy tôi trợn mắt lên: “Nhưng đó là em lên tiếng đính chính mà.”
Vậy mà ông thầy lại hồn nhiên nhún vai: “Chính vì tôi biết em sẽ nói nên tôi mới chọn cách im lặng.”
A a a a a, tôi phải công nhận một sự thật đau đớn là mình không bao giờ có thể địch nổi về độ dày của da mặt với thầy hồ ly. Bất quá nhìn biểu cảm trên gương mặt lão lúc này tôi rốt cuộc không nhịn được mà bật cười ha ha.
RẦM!
Một tiếng động kinh thiên động địa khiến chúng tôi đang cười liền nín bặt. Lục Chấn Phong không biết đi đâu về tới, mặt mày hằm hằm đằng đằng sát khí trông vô cùng tức giận. Hắn nhìn thầy hồ ly bằng ánh mắt giống như là thâm thù đại hận ngay sau đó lại khôi phục dáng vẻ ngạo nghễ cao cao tại thượng đi lướt qua chúng tôi. Cái nhìn lạnh lẽo ấy khiến trái tim tôi đóng băng, nhưng chỉ trong giây lát thôi tôi đã gạt phắt cái suy nghĩ điên rồ nào đó trong đầu mình ra ngoài. Hắn như thế nào thì mặc xác hắn, mắc mớ gì tôi phải để ý quan tâm? Hừ, đúng là xấu nết vô cùng, mới sáng ngày còn đối với tôi sến súa chảy nước cảm động đến cả trời xanh vậy mà trời còn chưa tối hẳn đã quay ngoắt 180 độ. Thật may là tôi có tư tưởng vững vàng không thèm tin vào những lời tỏ tình ngu ngốc của hắn rồi mơ mộng hão huyền nếu không thì giờ này chắc sốc quá mà chết a.
Trời càng tối thì khách khứa đến cũng càng đông, ui chời ui, toàn quan chức cấp cao, rồi những người có máu mặt trong giới kinh doanh, còn có cả con cái của họ, tất cả đều là nam thanh nữ tú, xinh đẹp tuyệt vời. Ôi ôi ôi, kia không phải là cái bác Bộ trưởng bộ gì gì đó thường hay xuất hiện trên ti vi ư, kia nữa, hình như là cái ngài đại tướng đại tá gì gì đó trong quân đội… Bữa tiệc quả là cao cấp đi.
Thời điểm chính thức khai mạc, chủ tịch Lục đứng trên sân khấu siêu lớn được trang hoàng lộng lẫy giữa khuôn viên tuyệt đẹp của nhà họ Lục nói vài lời: “Cảm ơn quý vị đã tới tham dự tiệc sinh nhật lần thứ 50 của vợ tôi. Ha ha, mọi người vốn biết phu nhân của tôi tính tình khá hướng nội nên khó khăn lắm tôi mới thuyết phục được cô ấy tổ chức một bữa tiệc nho nhỏ như thế này.”
Bác Lục vui vẻ nói cười mà không biết rằng tất cả mọi người đều đã hóa đá vì cái gọi là “bữa tiệc nho nhỏ” của ông. Bác ơi là bác, bác nghĩ sao mà lại nói thêm hai chữ “nho nhỏ”, nói như bác chẳng phải tiệc tùng của người ta cũng chỉ là… họp chợ thôi hay sao?
“Vợ à, chúc em sinh nhật vui vẻ, năm nay em có cảm thấy anh mang lại cho em nhiều hạnh phúc hơn năm ngoái không?” Lời nói của chủ tịch Lục Nhất Dương vừa thốt ra, cả không gian rộng lên vang lên từng tràng pháo tay rộn rã, phu nhân Lục ngồi trên chiếc ghế đầu tiên dưới khán đài ngượng ngùng cười bẽn lẽn gật nhẹ đầu, hai má hồng hào hạnh phúc.
Tình yêu của họ thật khiến cho người ta hâm mộ, đã đi hơn nửa đời người mà vẫn mặn nồng đằm thắm như vậy, và tôi cảm thấy thật hạnh phúc vì bố mẹ tôi, tình yêu của họ so với tình yêu của chủ nhân bữa tiệc ngày hôm nay cũng vĩ đại không kém.
Bất quá, câu nói tiếp theo của bác Lục mới đúng là khai màn của một chuỗi rắc rối ngày hôm nay: “Để mở đầu cho bữa tiệc, tôi xin giới thiệu tới mọi người đứa con trai duy nhất mà vợ chồng tôi hết mực thương yêu, cũng là người sẽ kế nhiệm vị trí của tôi trong tương lai.”
Mọi người đang xôn xao bàn luận bỗng dưng đều im lặng, tất cả ánh mắt dồn lên sân khấu lớn với mong muốn chiêm ngưỡng dung nhan vị thiếu gia nhà họ Lục, đặc biệt là mấy vị tiểu thư xinh đẹp lộng lẫy kia, khỏi nói cũng biết họ mong chờ giây phút này đến nhường nào.
Lục Chấn Phong tiêu sái bước lên sân khấu, không gian yên ắng đến nỗi có thể nghe được tiếng giày da nện nhịp nhàng trên sàn sân khấu.
Và chỉ hơn ba giây sau…
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...