Tiểu Quỷ, Em Đừng Hòng Chạy Thoát


CHƯƠNG 1
Tiếng trống tan học chưa vang hết ba hồi, Thùy Anh, con bạn nối khố của tôi, đã vọt xuống chỗ của tôi hỏi một câu không đầu không cuối cực kì “có duyên”.
“Ê, nghe gì chưa mày?”
Khinh thường không thèm ngước lên mà vẫn cắm cúi vào quyển sách Tiếng Anh chuyên ngành trên mặt bàn bởi tôi biết mấy chuyện nó sắp “hùng hồn” tuyên bố sẽ chẳng bao giờ khiến tôi bận tâm.
Xộc...xộc...xộc...bụp! Quyển sách của tôi bị ném một cách không thương tiếc vào trong ngăn bàn.
Trừng mắt nhìn Thùy Anh, tôi rít: “Mày ăn no rửng mỡ hả con nhợn? Hết việc rồi thì lượn đi cứ làm phiền người khác là sao?”
Nó dửng dưng coi phản ứng của tôi như không khí, cốc vào đầu tôi một cái đau thấu trời ứa nước mắt: “Thứ nhất, bởi học hành quá ư vất vả nên tao đang rất đói, thứ hai, dáng người tao vô cùng chuẩn không thừa đến nửa lạng mỡ, thứ ba, nếu mày còn lừng chừng lát nữa để xem mày ra khỏi trường thế nào?”
Chết, nó nói tôi mới nhớ, nhà trường vừa thông báo bắt đầu từ tuần này tan học là sinh viên phải ra về hết không được ở lại khu giảng đường, trừ khi có việc khẩn cấp. Lí do thì tôi bó tay. Sinh viên không ở kí túc xá như tôi và Thùy Anh cứ học xong là lại lóc cóc đạp xe về nhà (gần trường), nếu buổi chiều có giờ thì mới ăn trưa tại canteen của trường. Hôm nào khùng lên thì dù chiều được nghỉ vẫn ăn trưa xong mới về.
“Nào thì về.” Tôi xốc lại cặp sách, vừa nói với nó vừa nhanh chân bước ra khỏi lớp. Hành trình trở về tổ ấm gian khổ a...
Nhưng mà con Thùy Anh dường như vẫn có ý định lải nhải quanh tai tôi làm tôi khó chịu vô cùng, tôi lừ: “Có gì thì nói mau đi, tao muốn cho mày ăn đấm rồi đấy!”

“Mày cứ bình tĩnh, đừng nóng, đừng sốt ruột tao nói ngay đây.”
Nó hắng giọng: “Hựm... ựm...”
Lại bắt đầu rồi, mỗi lần nó chuẩn bị như vậy y như rằng tôi cảm thấy lỗ tai một trận bùng nhùng.
Đôi mắt nó long lanh, lấp lánh như có hàng triệu vì sao chiếu sáng: “Trường mình sắp có giáo viên dạy thế rồi. Chắc chỉ một, hai hôm nữa thôi. Hình như là thay cho giảng viên chuyên ngành đi công tác hai tháng.”
Ôi dào, tưởng nó lại kể cho tôi nghe chuyện Romeo and Juliet hay cái gì đó sến súa tựa tiểu thuyết ai ngờ là chuyện giảng viên dạy thế. Không biết con này từ bao giờ lại quan tâm tới vấn đề giảng viên, xem ra nó cũng bắt đầu lo học rồi đây. Tốt, tốt, khóe môi tôi bất giác cong lên thành nụ cười.
“Nghe nói là thầy chứ không phải cô, hơn bọn mình năm tuổi. Ôi trời, đẹp trai dã man luôn.”
Vừa nói nó vừa xuýt xoa phụ họa: “Mà khiến người ta kính trọng nể phục là dù còn trẻ như vậy mà đã có bằng tiến sĩ của trường Đại học Cambrigde rồi đấy.”
Khóe môi tôi giật giật, cơ mặt cứng đờ. Vừa mới cách đây ít phút khen nó tiến bộ xong, bây giờ tôi tuyên bố rút lại. Thật là...không hiểu nổi tại sao tôi lại chơi thân với một đứa con gái mê trai đẹp như nó nữa.
Tôi giơ bàn tay chặn miệng nó lại: “Thôi, tao không muốn nghe mấy cái chuyện boys xinh girls đẹp buồn chán muôn thuở của mày nữa. Ngày mai là chủ nhật tao cấm mày gọi điện rủ rê hay sang nhà tao vạ vật. Để cho tao một ngày bình yên không thì đi học đừng trách tao không ‘thủ hạ lưu tình’.”
Tôi siết tay thành nắm đấm dứ dứ vào mặt nó rồi phi xe ra khỏi cổng trường mặc kệ cái con đang gào thét tên tôi.
Tôi, Hoàng Thùy Lâm, niềm tự hào của trường Đại học A, là con gái của một doanh nhân và một công chức nhà nước. Do ảnh hưởng của công việc mà suy nghĩ của bố mẹ tôi rất thoáng rất tiên tiến. Bố tôi nói trước đây ông ao ước được làm bếp trưởng trong một nhà hàng nổi tiếng nhưng tôi không biết cơn gió nào đã thổi bay ước mơ đó và biến bố trở thành một nhà kinh doanh tài giỏi như bây giờ bởi tài nấu ăn của bố tôi thật sự...không chê vào đâu được. Còn mẹ tôi, nói ra thì thật buồn cười. Là một người phụ nữ thành công trong công việc nhưng về lĩnh vực nội trợ trong gia đình, mẹ chỉ đạt 30 điểm trên thang điểm 100. Hơn nữa mẹ tôi có suy nghĩ tiến bộ hơn tất cả các bà mẹ khác đến mức tôi không tài nào bắt kịp. Mẹ luôn khuyến khích tôi có bạn trai, còn kêu tôi học vừa vừa thôi để có thời gian hẹn hò, mặc dù tôi đâu phải một đứa chăm học như một con mọt sách, ấy thế mà không hiểu sao thành tích học tập của tôi lại luôn đứng đầu trường. Tôi chưa muốn có bạn trai nên tôi thường cho những lời yêu dấu của mẹ theo gió bay, hơn nữa tuy ngoài miệng mẹ khuyến khích như vậy nhưng tôi biết tiêu chuẩn của mẹ thì khó phải biết. Kiểu như phải vừa đẹp trai, nhà giàu, lại vừa tài giỏi, vân vân và vân vân... Thời buổi này đào đâu ra người như thế, chắc chỉ trong mấy cuốn tiểu thuyết sến súa con Thùy Anh hay đọc mới có. Mẹ phải đợi dài dài rồi mẹ ơi!

Vừa mở cổng, tôi thấy ngay xe ô tô của bố đỗ trong sân. Bố đi công tác về rồi. Tôi chạy vào phòng khách, hai vị đại nhân nhà tôi đang thảnh thơi ngồi uống trà và xem tivi.
“Chuyến đi công tác của bố tốt đẹp chứ ạ?” Tôi mỉm cười tươi rói nhìn bố.
“Ờ, tốt.”Bố tôi bình tĩnh uống trà, cười cười đáp lại tôi.
“Thế có mua quà cho con không ạ?” Tôi vẫn toe toét.
Mẹ tôi lườm: “Cái con này, vừa về đến nhà đã vòi quà là sao hả? Bố đi công tác xa về hỏi han được một câu là lại hỏi ngay đến quà. Ít ra cũng phải từ từ chứ. Phải không anh?”
Thật là... mẹ ơi con chui ra từ bụng mẹ chứ không phải từ bụng hàng xóm nhé, thế nên con hiểu mẹ quá mà, bố về thì việc đầu tiên là mẹ nghĩ đến quà của mẹ ý chứ, thế mà mẹ cứ lườm con. Tôi hậm hực trong lòng.
“Ha...ha...ha...” Bố tôi cười khanh khách: “Tôi hết chịu nổi với hai mẹ con nhà này rồi. Tiểu Lâm, lên phòng tắm rửa rồi xuống ăn cơm, bố có cái này cho con.”
Nghe đến quà, tôi nhanh như sóc leo tót lên phòng. Đấy bố tôi chu đáo lắm, có bao giờ quên mua quà cho tôi đâu.
Cầm hộp quà của bố mà tôi chưa bóc ngay, cứ muốn đoán già đoán non mãi, cơ mà đoán cái gì cũng thấy không hợp lí.
“Mở đi, mở ra đi con.” Mẹ tôi giục. Ô hay, sao mẹ còn nôn nóng hơn cả tôi?

“Cái gì vậy bố?” tò mò thực sự rồi đấy.
Bố tôi cười, giọng nói tỏa ra mùi bí mật hãy tự bật mí càng làm cho tôi thêm tò mò: “Con tự mở ra thì biết.”
Hôm nay bố mẹ làm sao vậy không biết. Âm mưu, chắc chắn có âm mưu nào đó mà hai người ngầm bàn với nhau. Hồi hộp mở quà, nhưng vừa mới tháo cái nắp hộp ra tôi liền bị sặc nước bọt “Khụ! Khụ! Khụ!”
Một cái váy dạ hội sao? Bố tôi đang nghĩ cái gì vậy trời? Mặc dù là con gái nhưng tôi chẳng thích váy vó tẹo nào, mặc vào chỉ tổ vướng víu, khó hoạt động nên tôi đã “say goodbye” với biết bao nhiêu cái váy, đầm. Vậy mà tự dưng lần này bố sắm nguyên cho tôi một bộ cánh sáng đến chói mắt và một đôi giày cao ngất ngưởng đỏ chòe.
Tôi lôi cái váy ra khỏi hộp ngạc nhiên hỏi: “Con sẽ làm gì với thứ này hả bố?”
Thay vì câu trả lời của bố tôi nhận được vẻ mặt hài lòng và lời giải thích của mẹ: “Cuối tháng này là sinh nhật của vợ cấp trên của bố con, ông ấy mời cả gia đình ta cùng đến dự tiệc. ”
Trước giờ bố tôi rất hay đi dự tiệc nhưng lần nào cũng chỉ dẫn mẹ tôi đi cùng nếu tôi muốn đi chưa chắc đã được vậy mà lần này cả tôi cũng phải đi theo.
Tôi cầm cái váy cười hì hì nhìn bố: “Con không đi có được không ạ? Con chưa đi dự tiệc quan trọng như thế bao giờ nên chỉ sợ làm hỏng việc của bố.”
Bố đưa tay vuốt tóc tôi giọng nói đầy yêu thương: “Trước đây bố không đưa con theo là vì con còn nhỏ, giờ con cũng lớn rồi nên làm quen với những bữa tiệc như vậy đi.”
“Nhưng...”
Tôi còn chưa nói hết câu, giọng bố tôi trở nên đầy hờn dỗi trách cứ: “Không nhưng nhị gì cả. Chẳng lẽ con muốn bỏ phí chiếc váy xinh đẹp bố mua cho con hay sao?”
Quay sang mẹ tôi: “Mình ơi, con chúng ta nó ghét ông già như tôi rồi.”
Đấy, đấy, đấy! Sao bố có thể không nói lí thế cơ chứ. Vị đại nhân này nhà tôi tuy là giám đốc lãnh đạo uy quyền nhưng trong gia đình nhiều lúc lại trẻ con hết biết.

Tôi giơ hai tay đầu hàng: “Con chịu bố rồi, con sẽ đi.”
“Thế nhá, con đồng ý rồi đó.”
Mẹ tôi nãy giờ im hơi lặng tiếng giờ đột nhiên hét lên khiến tôi chút nữa ngã bổ nhào khỏi ghế sô pha. Chiêu dọa người này của mẹ nhất định tôi phải học hỏi.
“Mẹ, mẹ đừng có làm người khác giật mình như thế được không, may mà tim con khỏe chứ không giờ mẹ gọi 115 chưa chắc đã kịp.”Tôi cau mày, vuốt vuốt ngực mình gắt nhẹ.
Mẹ tôi cười, coi những lời nói của tôi như gió thoảng bên tai, tiếp tục nói về vấn đề tiệc tùng: “Hôm ấy mẹ sẽ chịu trách nhiệm make-up cho con, chắc chắn con vịt xấu xí này sẽ trở thành thiên nga.”
Mẹ tôi dường như rất thích dìm hàng tôi thì phải. Tôi chưa bao giờ bị ai gọi là vịt con xấu xí, ai cũng nói tôi vừa xinh đẹp vừa học giỏi. Chính tôi cũng cảm thấy vậy nữa mà…
Tôi lại gắt lên: “Mẹ, con có phải con gái mẹ không vậy, chẳng ai lại đi chê con mình xấu bao giờ.”
Mẹ lại thản nhiên bơ lời tôi, tiếp tục: “Có khi hôm đó con lại kiếm được một cậu bạn trai nào đó cũng nên. Mà mẹ nghe nói con trai ngài chủ tịch (cấp trên của bố tôi) rất...”
Mẹ chưa nói hết câu tôi quay sang bố cầu cứu: “Bố, mẹ muốn tống con đi hay sao ấy? Cứ luôn kêu con mau có bạn trai, con mới hai mươi tuổi thôi mà.”
Ai ngờ bố tôi chỉ nhún vai bất lực, cái chính là ông tỏ vẻ đồng tình. A a a a! Tôi chết mất.
“Con không nói với hai người nữa.”
Nói xong bay luôn lên lầu. Tôi đóng cửa phòng rồi mà vẫn nghe thấy tiếng cười khanh khách của hai vị đại nhân. Thật đáng sợ mà!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui