Tiểu Quận Chúa Trọng Sinh Gả Cho Nịnh Thần


Vừa nhìn thấy Tần Nam Tinh tay bưng nước, dung nhan tinh xảo ngập tràn tức giận, trong lòng Vân Đình mới thả lỏng một chút, khàn giọng cất tiếng cười.

Thấy hắn như tên ngốc, đã như vậy còn cười.

Tần Nam Tinh lại càng tức giận, "Chàng cười cái gì, nóng đến ngốc luôn rồi sao?"

Vừa nói, nàng vừa tiến lên dùng mu bàn tay phủ lên trán hắn, cảm nhận nhiệt độ vẫn nóng bỏng tay như cũ, đôi môi khẽ nhấp, giọng nói lạnh buốt cất lên: "Quả nhiên là bị nóng đến ngốc."

Ngón tay dời xuống khẽ vuốt gò má cũng nóng hổi, nàng ép người tới gần hắn, đôi mắt hoa đào sâu thẳm giảo hoạt, "Nhưng mà ngốc cũng tốt, ngốc sẽ không ăn giấm lung tung."

Bị Tần Nam Tinh dùng ánh mắt nghiêm túc lại tà mị nhìn hắn, sau gáy Vân Đình chợt lạnh, nương tử thật sự muốn biến hắn thành kẻ ngốc.

Môi mỏng khẽ mấp máy, mới vừa định mở miệng, ngón tay Tần Nam Tinh đã nhẹ nhàng dựng thẳng chắn trước môi hắn, hơi thở như lan nói: "Đừng nói chuyện, uống nước đi."

Ngay sau đó, mặt Tần Nam Tinh không chút cảm xúc cầm nước ấm trong tay đút cho Vân Đình.

Rõ ràng là hành động dịu dàng của một hiền thê, nhưng đến lượt Tần Nam Tinh làm lại mang theo đằng đằng sát khí.

Nữ nhân trở mặt thật nhanh...

Vân Đình ngoan ngoãn uống nước, sau khi uống nước xong lại tiếp tục nhìn nàng, "Nương tử..."

"Đừng nói chuyện, ta sợ mình không nhịn được thừa dịp chàng bệnh, lập tức đánh chết chàng." Tần Nam Tinh giơ giơ quả đấm nhỏ, làm ra dáng vẻ vô cùng hung dữ.

Chỉ là dáng vẻ như vậy so với bộ dạng với lạnh lùng không muốn để ý đến hắn trước đó đã tốt hơn nhiều rồi.

Vân Đình dựa vào gối mềm, bất giác nghĩ đến lần dùng khổ nhục kế này của mình cũng không uổng phí.

Nhìn thì có vẻ nương tử vẫn không muốn để ý tới hắn như cũ, nhưng thật ra nàng vẫn rất quan tâm hắn.

Mắt phượng thâm trầm, một mực nhìn theo bóng dáng Tần Nam Tinh.

Suốt cả một ngày, Tần Nam Tinh đi tới chỗ nào, ánh mắt Vân Đình cũng nhìn tới chỗ đó.

Thỉnh thoảng, Tần Nam Tinh ra khỏi phòng một chuyến, lúc trở lại cũng sẽ nhìn thấy Vân Đình tựa như đá vọng thê, nhìn chằm chằm cửa phòng.

...

Khúc gia Chiết Hoài cách kinh thành hơn ngàn dặm.

Nhà cao cửa rộng, to lớn uy nghiêm.


Trong viện của Nhị thiếu Khúc gia, hoa lê phiêu tán trong gió đẹp không thể tả.

Mà dưới tán cây lại có một tuyệt sắc giai nhân mặc váy gấm màu hồng phấn đang ngồi trên ghế quý phi, tay ngọc nhỏ nhắn đang cầm một phong thư, đôi môi phớt hồng kiều diễm khẽ cong, "Ca ca thành thân lại để Nhị muội báo cho ta."

Nữ tử này chính là thân muội muội của Vân Đình, Vân Tích.

Nha hoàn xinh đẹp bên cạnh nhẹ nhàng xoa bóp bả vai cho nàng, cất tiếng nhỏ nhẹ nói: "Từ khi nào Nhị tiểu thư lại đối tốt với ngài như vậy, trong này nhất định có mục đích."

Vân Tích cười nhạt một tiếng, "Mục đích của nàng ta, ta đương nhiên hiểu, chẳng qua là...!quả thật phải về kinh thành một chuyến."

Đôi mắt xinh đẹp của Vân Tích khẽ giương lên lộ ra một đôi con ngươi màu lưu ly, đẹp đẽ lại trong sáng, khiến cho không có ai sinh ra ấn tượng xấu với nàng.

Khi đang nói chuyện thì có một nam tử bước từ ngoài vào, "Phu nhân."

"Phu quân." Ánh mắt Vân Tích bỗng nhiên trở nên mềm mại, nhìn người đang bước tới.

Nam tử này chính là Nhị thiếu gia Khúc Tương Ca của đại gia tộc Khúc gia ở Chiết Hoài, cũng chính là phu quân của Vân Tích.

Khúc Tương Ca nhìn bức thư trong tay phu nhân nhà mình, sau khi cùng nàng ngồi xuống, gương mặt tuấn mỹ mang theo nụ cười dịu dàng, "Phu nhân đang xem thư nhà, vậy Nhạc gia* đã xảy ra chuyện gì sao?"

*Gia đình bố mẹ vợ.

"Là chuyện vui, đại ca thành thân rồi." Lúc Vân Tích nói chuyện, đôi mắt rũ thấp, mở hồ hiện lên mấy phần bi thương, "Bất tri bất giác đại ca cũng đã thành thân rồi.

Lúc ấy thiếp còn tưởng với cái tính đó của đại ca cũng phải hơn ba mươi mới có thể cưới được thê tử.

Thật muốn biết đại tẩu là thần thánh phương nào lại có thể thu phục được đại ca."

Mặc dù giọng nói mang vẻ vui thích nhưng Khúc Tương Ca lại nhìn ra được phu nhân nhà mình đang nhớ nhà.

Ôm đầu vai nàng, dịu dàng nơi đáy mắt Khúc Tương Ca càng sâu hơn, "Nếu phu nhân muốn nhìn một chút, vi phu dẫn nàng về kinh thành thăm nhà."

"Có thể thật sao?" Vân Tích đột nhiên ngước mắt, đôi mắt màu lưu ly tràn đầy mong chờ và ao ước sáng lên nhìn Khúc Tương Ca.

Được mỹ nhân dùng ánh mắt như vậy nhìn mình, hầu kết Khúc Tương Ca khẽ động, phút chốc đã ôm ngang nàng lên, đi vào trong phòng, "Vi phu chưa từng lừa gạt phu nhân."

Trong nháy mắt được hắn bế lên, đáy mắt Vân Tích lướt qua một tia âm u.

Đôi môi phớt hồng run rẩy, "Thiếp sợ làm trễ nãi chuyện quan trọng của phu quân."

"Không gấp, quan hệ giữa phu nhân và nhà mẹ đẻ thân thiết, chuyện này cũng nên làm."


Cùng với bóng lưng Khúc Tương Ca bế nữ tử rời đi, cánh hoa lê rải rác trên mặt đất cũng bị nghiền nát.

Rõ ràng là tiết trời đầu hè tươi đẹp nhưng hết lần này tới lần khác lại khiến cho người ta có một loại cảm giác điêu tàn.

Nha hoàn đứng cạnh ghế quý phi chỉ có thể nhìn tiểu thư nhà mình bị cô gia ôm vào trong.

Nàng nhặt bức thư bị tiểu thư làm rơi trên đất, nhẹ nhàng phủi cánh hoa rơi bên trên xuống, "Cuối cùng cũng phải trở về."

Tiểu thư gả đến Khúc gia Chiết Hoài đã gần hai năm nhưng lại chưa trở về kinh thành lần nào.

Ngược lại nàng có chút cảm tạ bức thư này của Nhị tiểu thư, nếu không Đại tiểu thư cũng sẽ không muốn hồi kinh.

Mấy ngày sau.

Bệnh phong hàn của Vân Đình vừa khỏi, đoạn thời gian này đều là Tần Nam Tinh chăm sóc hắn, không mượn tay bất kỳ người nào.

Mấy ngày này Vân Đình thật khổ sở, chỉ có thể nhìn mà không thể ăn nương tử nhà mình, vô cùng hối hận việc mình dùng khổ nhục kế.

Buổi tối, cứ mỗi lần hắn muốn làm chút gì đó, Tần Nam Tinh luôn dùng lời lẽ chính đáng đẩy mặt hắn ra.

Nàng nói cái gì mà vì lo lắng cho thân thể hắn nên mới từ chối cùng hắn cầu hoan.

Ngày hôm nay đương nhiên cũng như vậy.

Vân Đình bị mấy ngón tay ngọc thon dài của nương tử nhà mình che kín mặt, nhưng hắn lại không buông tha như mấy lần trước, vẫn kiên trì nói: "Vi phu đã khỏi rồi, huống chi cho dù bị bệnh, chỗ kia vẫn có thể thỏa mãn nương tử."

Ánh mắt Tần Nam Tinh bình tĩnh nhìn hắn nhưng môi đỏ lại mím chặt, không có ý muốn trả lời hắn.

Đúng là nàng đang dùng ánh mắt cự tuyệt

Cuối cùng vẫn là Vân Đình nhận thua, ôm vòng eo nhỏ, "Nương tử, không phải nàng đang cố ý trừng phạt vi phu chứ?"

Thấy hắn chậm chạp lâu như vậy cuối cùng cũng đã hiểu ra, Tần Nam Tinh kiêu ngạo hừ nhẹ một tiếng, "Đoạn thời gian trước, thấy chàng bị bệnh nên ta mới nhân nhượng, không so đo chuyện hôm đó với chàng.

Hiện tại nếu chàng đã nói khỏi rồi thì chúng ta lập tức tính sổ một chút đi."

"..." Cánh tay đang khoát lên eo nhỏ Tần Nam Tinh chợt ngừng lại, thân thể cũng cứng đờ ra.


Vân Đình vùi mặt vào sau gáy thơm mềm của nương tử, "Không không không, vi phu còn chưa khỏi hẳn, cảm thấy thân thể lại bắt đầu nóng lên rồi."

Không thể đụng nhưng vẫn có thể vuốt vuốt mà.

Vừa nói, hắn lập tức giống như làm nũng, cọ cọ vào cổ Tần Nam Tinh.

Tần Nam Tinh xoay người, đè cằm hắn lại, "Chàng đừng có lộn xộn, ngứa."

"Vi phu giúp nương tử hết ngứa." Đôi mắt Vân Đình lập tức tỏa sáng, bàn tay dưới chăn mỏng đã bắt đầu càn rỡ.

"Đừng có được voi đòi tiên." Gương mặt xinh đẹp của Tần Nam Tinh lạnh xuống, vô cùng dọa người, ít ra cũng dọa được Vân Đình.

Đẩy móng vuốt sói của hắn ra, Tần Nam Tinh lại nằm đưa lưng về phía hắn lần nữa, lấy chăn che kín mình.

Vân Đình nhìn bóng lưng nàng, nghiêm túc cân nhắc, mình có nên thô bạo một chút hay không, trực tiếp đè nàng xuống.

Đêm đó xem sách, hắn thấy thỉnh thoảng nam tử nên mạnh mẽ bá đạo một chút, nữ tử sẽ càng thích, đó là tình thú.

Từ trên giường ngồi dậy, Vân Đình nghiêm túc cân nhắc xem chuyện này có được hay không.

Chẳng qua là không đợi hắn nghĩ rõ ràng, Tần Nam Tinh đã ngồi dậy theo hắn, đôi mắt hoa đào nhuốm mấy phần giận dữ, "Không ngủ mà lăn qua lăn lại làm gì, lại muốn bị bệnh nữa sao?"

Vừa nói nàng vừa đắp cái chăn đã chuẩn bị sẵn từ trước lên người Vân Đình.

Vân Đình nhìn cái chăn này, hai mắt trợn to rồi vứt chăn xuống giường, "Nương tử, nàng muốn chúng ta chia chăn ngủ sao?"

"..." Tần Nam Tinh bị lời nói của hắn chọc giận đến cười, "Nếu chia chăn ngủ, ta còn cần phải đợi đến hôm nay mới chia sao?"

"Cùng đúng." Vân Đình tỉnh táo lại, "Vậy tại sao?"

Đương nhiên là bởi vì hắn vừa mới khỏi bệnh, sợ hắn lại nhiễm phong hàn lần nữa chứ sao.

Tần Nam Tinh không nhiều lời, ánh mắt nhìn vào cái chăn bằng gấm hắn vứt xuống giường, "Nhặt lên, không phải chàng không muốn ngủ sao? Không muốn ngủ thì đi qua một bên mà lăn lộn.

Ta muốn ngủ, ngày mai còn có việc phải dậy sớm."

Vân Đình cũng không nhặt chăn mà chui vào trong chăn của Tần Nam Tinh lần nữa, cánh tay cũng như lúc nãy ôm chặt nàng, "Ngày mai có thể có chuyện gì chứ? Nương tử, vi phu thật muốn."

Cuối cùng hắn nói ra mấy lời vô cùng đáng thương, sau đó dừng một chút lại tiếp tục cọ cọ nàng, "Nương tử cảm nhận được rồi chứ?"

Tần Nam Tinh cũng không phải người không có tri giác, sao lại không cảm nhận được.

Quả thật hắn vừa mới được ăn mặn lại phải trải qua mấy ngày ăn chay, bây giờ khỏi rồi, hắn không muốn mới là lạ.

Thế nhưng, Tần Nam Tinh nghĩ đến chuyện ngày mai, nàng cảm thấy nếu hôm nay thỏa mãn Vân Đình, dựa theo tính tình của hắn, ngày mai nàng chắc chắn khỏi cần gặp ai nữa.

"Tóm lại tối nay không được, ngày mai ta còn phải gặp người quan trọng nữa."


"Người nào lại quan trọng hơn so với vi phu?" Tà tâm của Vân Đình vẫn không chết, bụng dưới dán sát vào tấm lưng mềm mại của Tần Nam Tinh.

Thân hình mảnh mai lại no đủ của nàng bị hắn bao bọc trong ngực, Vân Đình cảm thấy cả người mình như đang nướng trên lửa, càng đến gần lại càng muốn gần hơn nữa.

Tần Nam Tinh đương nhiên cảm nhận được hơi thở như thiêu như đốt của Vân Đình.

Nhưng mà hiện tại nàng cảm thấy chuyện quan trọng hơn chính là...

"Ngày mai thân muội muội của chàng từ Chiết Hoài trở về, chàng quên rồi sao!" Tần Nam Tinh không thể tin nhìn Vân Đình, đây là chuyện hôm trước Vân Đình nghiêm túc nói với nàng, để nàng chuẩn bị một chút.

Dẫu sao người muội muội này mới là thân muội muội cùng cha cùng mẹ với Vân Đình, không giống như Vân Liên Vũ.

Lúc này mới qua hai ngày, sao Vân Đình đã quên mất rồi?

Nghe nương tử nhắc nhở, cả người Vân Đình cứng đờ, đúng thật là hắn quên mất.

Tần Nam Tinh cảm nhận được cánh tay ôm lấy thân thể mềm mại của mình cứng nhắc, hơn nữa Vân Đình cũng không che giấu ánh mắt chút nào, nàng lập tức sáng tỏ, hắn quả thật đã quên chuyện này.

Nàng tức giận hất móng vuốt sói của hắn ra, "Chuyện này cũng có thể quên mất, cả ngày chàng chỉ toàn nghĩ đến mấy chuyện lung tung thôi."

Vân Đình sửng sốt một hồi rồi lại ôm lấy nương tử nhà mình lần nữa, lần này bàn tay kia lại vô cùng hiểu chuyện, "Nếu muội muội trở lại vậy thì cũng đâu phải người ngoài.

Vi phu tuyệt đối không làm nương tử mệt, chỉ một lần thôi."

Tần Nam Tinh híp đôi mắt hoa đào, cười lạnh một tiếng, "Chàng cảm thấy ta sẽ tin chàng sao?"

"Lần trước chàng nói chỉ vuốt vuốt thôi, sau đó đã hại ta cả ngày dậy không nổi, lần trước nữa chàng nói chỉ làm hai lần, nhưng sau đó trong lúc tắm chàng lại làm không chỉ hai lần, còn có đêm động phòng nữa...!Ưm." Tần Nam Tinh còn chưa nói xong đã bị Vân Đình chặn môi.

Chỉ kịp kêu lên một tiếng.

Sau đó, cả người mềm nhũn ngã vào ngực Vân Đình, để hắn tùy ý nhào nặn.

Y như nàng đoán, miệng Vân Đình nói một lần nhưng cho đến nửa đêm cũng chưa kết thúc.

Ngày kế, chân trời vừa lóe lên ánh sáng bạc, Tần Nam Tinh và Vân Đình vẫn còn trong mộng đẹp thì bên ngoài truyền tới tiếng gõ cửa.

Phản ứng đầu tiên của Vân Đình chính là che hai tai của nương tử nhà mình lại, sau đó đè thấp giọng hỏi: "Chuyện gì?"

"Tướng quân, Đại tiểu thư đã vào thành, rất nhanh sẽ đến đây." Phất Tô cũng thấp giọng báo.

"Đã biết." Vân Đình tùy ý trả lời rồi sau đó thả tầm mắt lên khuôn mặt nhỏ nhắn ửng đỏ tinh xảo vẫn còn đang ngủ của nương tử nhà mình.

Lòng hắn lại bắt đầu rạo rực, nương tử khi ngủ lại càng mê người.

Nhất là bên dưới chăn mỏng, da thịt bọn họ vẫn dán sát vào nhau như cũ.

Vân Đình nhớ tới muội muội đến đây cũng phải mất nửa canh giờ, mắt phượng tối sầm lại, cúi người phủ lên đôi môi ướt át hé mở của Tần Nam Tinh.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui