Tiểu Quận Chúa Trọng Sinh Gả Cho Nịnh Thần


Vốn dĩ Tần Nam Tinh chưa ngủ nên lập tức nghe được động tĩnh của Vân Đình.

Nàng lại không nghĩ tới hắn sẽ bày ra bộ dạng vô cùng đáng thương kéo chăn nói lạnh, chỉ trong nháy mắt như vậy nàng đã muốn chia cho hắn nửa cái chăn.

Mắt sáng khép hờ, tay Tần Nam Tinh nắm chặt góc chăn, cũng không có động tác gì.

Vân Đình nhìn bóng lưng cứng ngắc của nương tử nhà mình, môi mỏng khẽ cong.

Hắn thu tay về, cũng không cố chấp ép buộc nàng thêm nữa, chỉ mặc một cái áo mỏng nằm ngửa ở phía ngoài giường.

Hô hấp dần trở nên đều đều.

Bàn tay Tần Nam Tinh nắm góc chăn ngày càng chặt.

Không biết qua bao lâu, nàng chậm rãi ngồi dậy nhìn người đang nằm bên cạnh.

Chỉ thấy Vân Đình nhắm chặt mắt nằm trên giường, gió lạnh thổi qua làm bộ y phục ngủ mỏng manh trên người hắn cũng khẽ lay động, còn hắn mặc dù đã ngủ nhưng thân thể lại mơ hồ run rẩy.

Khẽ cắn đôi môi đỏ mọng, xuyên qua bóng tối Tần Nam Tinh thấy dáng vẻ lúc này của Vân Đình hết sức rõ ràng, nàng giận đến nổi muốn đạp đạp người này xuống giường.

Nhưng cuối cùng nàng vẫn nhịn được, tự mình chuẩn bị xuống giường.

Ai ngờ, nàng vừa nhúc nhích, bên hông đã bị siết chặt.

Ngay sau đó hô hấp lạnh lẽo lập tức phun vào gáy nàng, "Nàng muốn đi đâu?"

"Ta qua nhuyễn tháp ngủ." Giọng nói của Tần Nam Tinh lạnh nhạt, nhấc tay định giãy ra khỏi kiềm chế của Vân Đình, "Buông ta ra."

Vậy mà Vân Đình thật sự thuận theo buông nàng ra, sau đó tự mình đứng dậy, giọng nói hắn vang lên trong bóng đêm lại càng thêm trầm thấp ảm đạm: "Nàng ngủ ở đây đi, ta qua nhuyễn tháp."

Tần Nam Tinh nhìn bóng lưng thẳng tắp của Vân Đình rất nhanh đã biến mất sau la trướng, đôi mắt hoa đào rũ thấp, môi đỏ mấp máy nhưng lại không thốt lên được lời nào.

Nàng vốn tưởng rằng Vân Đình sẽ khăng khăng muốn ở lại.

Nghĩ đến hơi lạnh Vân Đình phun lên cổ mình vừa rồi, Tần Nam Tinh tự ép chính mình đừng để ý tới hắn nữa, nhưng cách bức màn, sau khi thấy Vân Đình nằm xuống nhuyễn tháp nàng lại khép hờ mắt nhỏ giọng nói: "Đóng cửa sổ lại, ta lạnh."

Dứt lời, Tần Nam Tinh lấy chăn gấm che kín người, nằm xuống lần nữa.

Sau đó nàng nghe được tiếng bước chân và tiếng đóng cửa nhỏ xíu vang lên, môi đỏ mím chặt, nói: "Trong ngăn kéo có chăn."

Tiếng bước chân của Vân Đình dừng một lát, hắn nghiêng đầu nhìn về phía ngọn núi nhỏ đang đưa lưng về phía mình, mắt phượng lóe lên tia sáng tỏ, nhưng Vân Đình không trả lời cũng không đi lấy chăn.

Trong lòng Tần Nam Tinh rất tức giận, bỏ đi bỏ đi, nếu hắn không thấy lạnh vậy không có chăn cũng chẳng sao.


Làm như nàng muốn xen vào chuyện người khác lắm vậy.

Muốn như thế nào thì như thế đó đi, nàng mặc kệ.

Nhắm mắt lại lần nữa, vốn tưởng rằng mình vẫn không ngủ được, nhưng chẳng biết tại sao trong lòng Tần Nam Tinh lại tràn ngập cảm giác an toàn, mơ màng đi vào giấc ngủ.

Đến sau khi hô hấp Tần Nam Tinh trở nên đều đặn, Vân Đình mới ngồi dậy từ nhuyễn tháp, ánh mắt nhìn về phía tủ để chăn, sau đó lại dời đến nương tử đang bọc chăn kín mít trên giường.

Ngón tay thon dài khẽ xoa cằm, thần sắc khó lường.

Ngồi trên nhuyễn tháp một lúc lâu, Vân Đình đứng dậy đi ra cửa.

"Tướng quân, ngài..." Phất Tô lập tức tiến lên đón.

Thấy Tướng quân đột nhiên đi ra, phản ứng đầu tiên của hắn chính là Tướng quân bị phu nhân đuổi ra ngoài.

Mà nha hoàn gác đêm cũng vô cùng khiếp sợ.

Giọng nói của Vân Đình ở trong viện đặc biệt du dương: "Phất Tô, chuẩn bị nước, bản Tướng muốn tắm."

Phất Tô vội vã theo chân Tướng quân nhà mình tới dục phòng*.

*Phòng tắm.

Bước chân Vân Đình không ngừng, giọng nói ung dung bình tĩnh: "Ta muốn nước lạnh."

"Hả?" Sắc mặt Phất Tô trở nên mông lung nhìn Tướng quân của bọn họ, nước lạnh sao? ? ?

Thấy hắn ngây ta tại chỗ, môi mỏng Vân Đình cong lên lộ ra một nụ cười ý vị sâu xa, "Bản Tướng cảm thấy biện pháp kia của ngươi rất tốt."

Chủ ý gì chứ?

Phất Tô lại càng bối rối, hắn có đề xuất biện pháp cho Tướng quân sao? Không đúng, hình như là có rồi, đúng đúng đúng, chính là khổ nhục kế.

Nhưng mà...!Phất Tô vội vàng đuổi kịp Tướng quân nhà mình, nhỏ giọng nói: "Tướng quân, thân thể ngài xưa nay tráng kiện, một chút xíu nước lạnh chỉ sợ là không có tác dụng gì với ngài."

Liếc Phất Tô một cái thật sâu, Vân Đình cất giọng lạnh lẽo nói: "Nước lạnh không đủ thì đi ra ngoài hứng gió lạnh."

"Còn phải đi hai ba canh giờ."

Hiện tại Vân Đình đã bắt đầu nghĩ đến chuyện sáng mai tỉnh dậy, nương tử phát hiện mình bị bệnh nhất định sẽ dịu dàng chăm sóc hắn.


Suy nghĩ một chút thôi đã vô cùng kích động.

Nhiệt huyết trong lòng dâng trào.

Đứng trong gió đêm lạnh lẽo, Vân Đình lại cảm thấy thân thể mình ngày càng nóng.

Sáng sớm ngày kế.

Tần Nam Tinh mở hai mắt ra, phản ứng đầu tiên chính là nhìn về phía nhuyễn tháp.

Cách một bức màn, nàng có thể thấy một bóng người vô cùng đáng thương đang nằm co rút trên tháp.

Thân hình hắn cao lớn, nếu nằm nghỉ trên tháp một chút thì được còn như ngủ cả đêm thì sẽ rất khó chịu.

Phân nửa cái chân dài bị dư ra ngoài, rũ xuống bên mép nhuyễn tháp.

nhìn bộ dạng này của hắn, Tần Nam Tinh oán hận nói: "Đáng đời."

Sau đó nàng thu hồi tầm mắt, "Thanh Loan, Thanh Tước."

Rất nhanh cửa phòng đã được mở ra, Thanh Loan Thanh Tước bưng mấy vật dụng để rửa mặt từ bên ngoài bước vào, đập vào mắt hai nàng chính là bộ dạng Đại tướng quân vô cùng đáng thương nằm rúc trên nhuyễn tháp.

Không dám nhìn lâu, hai người đồng loạt thu hồi tầm mắt.

Đi vào phòng trong.

Vừa hầu hạ Tần Nam Tinh rửa mặt thay y phục, Thanh Tước vừa nhỏ giọng thầm thì: "Hôm nay thật kỳ quái, cũng sắp tới giờ Thìn rồi, sao Đại tướng quân còn chưa dậy nữa?"

Ngày thường Đại tướng quân đều dậy sớm hơn Quận chúa xấp xỉ một canh giờ.

Nghe được lời nói của Thanh Tước, tay nhỏ của Tần Nam Tinh dừng một chút, sau đó lại như không có chuyện gì xảy ra tiếp tục thoa son, "Chắc là hôm nay không có việc gì."

Thanh Loan liếc nhìn Đại tướng quân ở bên ngoài, vẫn nói bên tai Tần Nam Tinh: "Quận chúa, hay là người đi xem Đại tướng quân một chút đi, dù sao cũng là phu thê, không thể cứ giằng co như thế mãi được."

Nghĩ đến cái ôm lạnh như băng của Vân Đình đêm qua.

Mi tâm Tần Nam Tinh hơi nhăn, rốt cuộc cũng đứng dậy, đôi mắt hoa đào híp lại, nhìn về phía nam nhân vẫn đưa lưng về phía mình vẫn không đắp chăn như cũ.

Hai ba bước đi tới, mắt thấy hai gò má trên gương mặt tuấn tú đã ửng đỏ, Tần Nam Tinh giơ tay đặt lên trán của hắn, nóng hổi.

Một khắc sau, nàng lập tức bị đôi tay to lớn nắm lấy cổ tay, kéo nàng vào ngực hắn, môi mỏng khô nứt chạm nhẹ vào khóe môi nàng, "Lạnh."


Ngoài miệng thì kêu lạnh nhưng hô hấp lại nóng bỏng.

Con ngươi Tần Nam Tinh đột nhiên phóng lớn, "Thật là nóng, Thanh Loan mau gọi đại phu."

"Thanh Tước gọi Phất Tô vào đây." Tần Nam Tinh rút cổ tay mình ra khỏi bàn tay hắn dễ như trở bàn tay, nhưng lại bị hắn bắt được ngón tay.

Lần này, tay hắn cứng tựa gọng kìm, nàng làm thế nào cũng không rút ra được.

Tần Nam Tinh chỉ có thể mặc cho hắn nắm tay mình, chờ Phất Tô tiến vào, đỡ hắn lên giường.

Tên ngốc này, đêm xuân lạnh lẽo lại không đắp chăn, hắn không biết như vậy sẽ bị nhiễm phong hàn sao?

Hắn cũng không biết tự quan tâm tới thân thể mình một chút.

Phất Tô thấy phu nhân quan tâm đến Tướng quân như vậy nhất thời cảm thấy tối hôm qua Tướng quân nửa đêm đi hứng gió lạnh cũng không phải vô dụng.

Chỉ có hắn biết được, đêm qua sau khi Tướng quân tắm nước lạnh xong đã mặc nguyên bộ y phục ướt nhẹp đi đến bờ hồ hứng gió đêm.

Thân thể dù có khá hơn nữa cũng không chịu nổi kiểu giày vò như vậy.

Đây không phải là sau khi trở về, Tướng quân đã nằm thẳng xuống nhuyễn tháp ngủ sao? Không bị phong hàn mới là lạ.

Dĩ nhiên, chuyện này không thể để cho phu nhân biết được, nếu không công sức Tướng quân tự giày vò mình cả nửa đêm đều sẽ đổ sông đổ biển hết.

Tần Nam Tinh tự mình dùng khăn tay hạ nhiệt giúp Vân Đình, cảm nhận hắn ngày càng nóng lên, mi tâm lại càng nhíu chặt, "Phất Tô, trước kia thân thể của Tướng quân các ngươi cũng yếu ớt như vậy sao?"

Cùng lắm chỉ là nửa đêm không đắp chăn vậy mà lại nóng sốt nghiêm trọng như vậy.

Không phải người ta hay nói, người hành quân đánh giặc xương cốt thân thể đều rất tốt, thường sẽ không dễ mắc bệnh sao?

Phất Tô vừa nghe phu nhân nói đã lập tức căng thẳng đáp: "Thân thể Tướng quân thường ngày quả thật vẫn rất tốt, ai ngờ hôm nay lại đột nhiên đổ bệnh."

Tần Nam Tinh cũng chỉ thuận miệng hỏi một chút, cũng không nghe ra điều dị thường trong lời nói của Phất Tô.

Chủ yếu là Tần Nam Tinh không nghĩ tới việc Vân Đình dùng khổ nhục kế biến mình thành bộ dạng như thế này.

Từ nhỏ đến lớn, đây là lần đầu tiên Vân Đình bị bệnh nghiêm trọng đến vậy, thở ra luồng khí đều nóng bỏng vô cùng.

Sau khi đại phu trong phủ tới, ông cũng hết sức kinh ngạc, "Chưa bao giờ thấy Tướng quân bệnh nặng như vậy, có thể phải cần ít ngày mới khỏi được."

"Bệnh tới như núi đổ, bệnh đi như kéo tơ, phu nhân nên cẩn thận chăm sóc Tướng quân."

Vừa nói ông lập tức kê đơn thuốc rồi tự mình đi nấu.

Tần Nam Tinh ngăn lại: "Tuân đại phu, bệnh này của Tướng quân là vì đêm qua không đắp chăn sao?"

"Nguyên nhân gây ra bệnh phong hàn có rất nhiều, có thể trước đó đã có chút dấu hiệu.

Đêm qua không đắp chăn có lẽ chính là nước chảy đá mòn, là giọt nước cuối cùng làm tràn ly."


"Thì ra là như vậy, vậy phiền Tuân đại phu tự mình nấu thuốc."

"Vâng."

Ngay sau đó Tần Nam Tinh phân phó Thanh Tước tiễn Tuân đại phu rời đi.

Lúc này nàng mới lại nhìn vào đôi mắt nhắm chặt của Vân Đình, đây là lần đầu tiên nàng nghiêm túc nhìn Vân Đình ngủ như vậy, dẫu sao lúc trước mỗi lần nàng tỉnh dậy thì hắn đã sớm tỉnh rồi.

Mà lúc này lòng bàn tay đang nắm tay nàng của hắn đã ướt sũng, nhưng vậy không có ý muốn buông ra.

Tần Nam Tinh than nhẹ một tiếng, nếu đêm qua lúc lần Vân Đình nói lạnh lần đầu tiên nàng lập tức chia chăn cho hắn, có phải bây giờ Vân Đình đã không bị bệnh hay không?

Từ trước đến giờ hắn vẫn là một nam nhân hăng hái, thế mà hiện tại lại phải nằm trên giường, sắc mặt tái nhợt, yếu ớt không có chút sức lực nào.

"Vân Đình...!chàng phải nhanh chóng khỏe lại, ta sẽ không tức giận với chàng nữa." Thật lâu sau, giọng nói nho nhỏ mềm mại của Tần Nam Tinh lọt vào trong tai Vân Đình vô cùng rõ ràng.

Sau khi Vân Đình nghe được lời nói của nàng, hắn cất giọng khàn khàn, khó khăn trả lời: "Sau này cũng không thể tức giận với ta nữa."

Thấy hắn đột nhiên tỉnh lại, đáy mắt Tần Nam Tinh chứa đầy kinh ngạc, "Chàng tỉnh rồi."

"Khụ khụ..." Vân Đình kiềm chế ho khan hai tiếng.

Trong nháy mắt Tần Nam Tinh tỉnh lại, đột nhiên đứng dậy, "Ta rót cho chàng chén nước."

"Khụ, nương tử." Vân Đình cầm tay nàng không buông, nói một câu, thở một câu: "Nương tử, nàng đồng ý với ta trước."

Ánh mắt Tần Nam Tinh rơi trên bàn tay đang bị Vân Đình nắm, bởi vì bị nắm chặt một thời gian dài, chỗ đó đã sớm bị mồ hôi thấm ướt, vừa vặn có thể rút ra nhưng Tần Nam Tinh không làm vậy, nàng chỉ bình tĩnh mở miệng: "Là chàng tức giận trước, chiến tranh lạnh với ta trước."

"Ta...!khụ khụ khụ." Vân Đình còn muốn nói điều gì đó nhưng lại liên tục ho khan không ngừng.

"Được rồi, chàng đừng nói nữa, chờ khỏi bệnh lại nói sau." Dứt lời, Tần Nam Tinh mới rút bàn tay mình ra khỏi lòng bàn tay trơn trượt của hắn.

Bàn tay Vân Đình không có sức lực buông lơi trên giường, nhưng ánh mắt vẫn đuổi theo Tần Nam Tinh.

Trong lòng hắn đang mắng Phất Tô cả ngàn vạn lần.

Khổ nhục kế căn bản chẳng có tác dụng gì, bây giờ ngay cả tay nương tử hắn cũng không bắt được!

Mắt phượng rũ thấp, Vân Đình cân nhắc, hay là mình nói xin lỗi nương tử trước?

Nhưng với tính cách này của nương tử, nói xin lỗi chắc chắn không có tác dụng.

Ôi, hôm qua hắn không nên phát động chiến tranh lạnh, bởi vì cuối cùng nương tử chẳng để ý chút nào còn hắn lại vô cùng khó chịu trong lòng.

Hoàn toàn chính là tự hành hạ mình.

Tần Nam Tinh bưng nước ấm vào phòng, ai ngờ vừa vén màn lên đã thấy Vân Đình ảo não nện tay vào giường, hai ba bước tiến lên, đôi mắt trong suốt dâng lên sự tức giận, "Chàng đang làm cái gì đó, tự hủy hoại mình sao?"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui