Vân Đình vừa cúi đầu lập tức thấy bàn tay trơn bóng như ngọc đưa đến sát môi mình, yết hầu hơi động, một lát sau mới có phản ứng.
Bàn tay to lớn nâng đôi tay nhỏ bé của nàng lên, trên mu bàn tay còn có hai dấu tay rõ ràng.
"Là vi phu không tốt."
Vân Đình kiềm chế ánh mắt nhất thời trở nên sâu thẩm, là hắn khiến tay nương tử hiện lên mấy vết này.
Thấy đáy mắt Vân Đình hiện lên mấy phần u ám, đôi mắt hoa đào của Tần Nam Tinh khẽ chớp, nàng biết đại khái là hắn đang áy náy và đau lòng, "Không liên quan đến chàng, là da thịt ta quá yếu ớt."
"Tùy tiện đụng một cái cũng sẽ hiện lên dấu vết."
Vừa nói nàng vừa cầm ngược lại tay Vân Đình, đôi mắt hoa đào cong thành trăng lưỡi liềm, dung nhan vốn đã xinh đẹp quyến rũ lại nhiễm thêm mấy phần đơn thuần, "Phu quân mau thổi cho ta một chút đi."
"..."
Vân Đình rũ mắt xuống, nhẹ nhàng thổi mấy cái.
Tần Nam Tinh cảm thấy hơi tê tê, nhưng dường như cách này thật sự hữu dụng, nàng không đau nữa rồi.
Chờ đến lúc bọn họ đến Bách hoa viên, dấu vết trên mu bàn tay nàng cũng đã biến mất hoàn toàn.
Tần Nam Tinh chủ động cầm tay Vân Đình, vừa xuống xe ngựa vừa nói, "Phu quân thổi thổi giống như khí tiên vậy, ta thật sự khỏi rồi nè."
Bàn tay trơn bóng như sứ trắng quả thật đã khôi phục lại dáng vẻ ban đầu, lúc này Vân Đình mới thoáng thở phào, lại nghĩ đến câu nói khi nãy của nàng, hắn lập tức kéo người vào trong ngực bảo hộ, "Ở đây nhiều người, cẩn thận một chút."
Lỡ như nàng bị người khác đụng trúng thì phải làm sao?
Ngay cả da thịt trên tay cũng mềm mại như vậy, há chẳng phải da thịt trên người sẽ càng mẫn cảm hơn sao?
Nếu như bị người không có mắt...!đụng trúng.
Nhưng vào lúc này, có một luồng gió đánh về phía bọn họ, "Tần Nam Tinh, có phải ngươi làm hại ca ca của ta hay không!"
Phản ứng đầu tiên của Vân Đình chính là ôm lấy eo thon của nương tử nhà mình, thân hình chợt lóe một cái đã tránh được đòn công kích kia.
Tần Nam Tinh theo bản năng ôm cổ Vân Đình, đôi mắt khẽ nâng, liếc về phía người công kích bọn họ, là Tống Nhã Chức.
Lại là người của Tống gia, thật đúng là âm hồn bất tán mà.
Mắt phượng của Vân Đình nheo lại, nghĩ đến chuyện mới vừa rồi nữ nhân kia thiếu chút nữa đã đụng vào nương tử nhà mình, trên người bắt đầu tỏa ra khí lạnh, "Không muốn chết thì cách xa phu nhân của bản tướng ra một chút."
Tống Nhã Chức nghe thấy Vân Đình gọi Tần Nam Tinh thân mật như vậy, hận đến cắn răng nghiến lợi.
Gương mặt vốn đã bình thường nay lại vặn vẹo, xấu xí không chịu nổi.
"Ôi chao, thật sự quá xấu, nhìn đau cả mắt." Sao Tần Nam Tinh lại nhìn không ra hận ý nơi đáy mắt mắt Tống Nhã Chức, phần nhiều có lẽ xuất phát từ người nam nhân bên cạnh nàng đây.
Nàng ta ghét cái gì của nàng nhất, nàng sẽ cho nàng ta nhìn cái đó.
Kết quả là.
Tần Nam Tinh một bên mềm mại ngã vào ngực Vân Đình, một bên lại kêu đau.
Ôm thân thể yêu kiều của nương tử nhà mình, ý lạnh trong đáy mắt Vân Đình lại sâu hơn, "Còn chưa cút đi."
Làm cay mắt nương tử nhà hắn.
Tống Nhã Chức nghe được giọng nói âm trầm tràn đầy chán ghét của Vân Đình, huyễn nhiên là muốn khóc, "Vân, Vân đại tướng quân, ngài chớ bị nữ nhân kia lừa, nàng là một nữ nhân thủy kính dương hoa, câu dẫn ca ca của ta không nói còn câu dẫn cả Yến thế tử.
Hôm nay lại làm hại ca ca ta bỏ nhà ra đi, đến bây giờ vẫn không rõ tung tích!"
"Tất cả đều tại nữ nhân này làm hại."
Bên ngoài Bách Hoa viên tất cả đều là tài tử giai nhân, con cháu dòng dõi huân quý, hơn nữa mọi người đều quen biết nhau.
Lúc này cũng đã nhận ra bọn người Tần Nam Tinh.
Nghe thấy Tống Nhã Chức nói như vậy, nhất thời đủ loại ánh mắt quỷ dị nhìn trên đầu Vân Đình, tựa như bọn họ có thể nhìn thấy cái mũ xanh biếc trên đỉnh đầu hắn vậy.
Hạ ống tay áo xuống, Tần Nam Tinh đè cánh tay đã sớm muốn động thủ của Vân Đình, khí định thần nhàn nghe Tống Nhã Chức nói xong câu sau cùng lúc này mới thờ ơ hỏi: "Nói xong rồi sao?"
Lúc nói chuyện, khóe mắt chân mày đều tràn đầy châm chọc.
Trời sinh Tần Nam Tinh có một dung mạo vô cùng chói mắt, lại biểu tình khinh thường như vậy, hình ảnh này rơi vào mắt người khác đẹp đến chấn động lòng người.
Vân Đình phiền nhất là mấy kẻ đó dùng loại ánh mắt kia nhìn nương tử nhà mình.
Mắt phương lạnh băng, liếc nhìn bốn phía.
Ngay tức khắc, chẳng ai dám nhìn chằm chằm Tần Nam Tinh nữa.
Ngược lại đều dồn ánh mắt về phía Tống Nhã Chức đang bị Tần Nam Tinh ép lùi từng bước, Tần Nam Tinh cũng không sợ chút nào, hất cằm oán hận nói: "Tần Nam Tinh, ngươi đừng có dọa dẫm bản tiểu thư, bản tiểu thư không sợ đâu."
"Ngươi dám nói bản tiểu thư nói không đúng sao?"
Tần Nam Tinh sâu kín cười một tiếng, tóm lấy cằm của nàng ta, nói nhỏ bên tai: "Nếu đã như vậy ngươi phòng bị làm gì? Chẳng lẽ còn sợ bản Quận chúa động thủ với ngươi."
"Không cần sợ, bản Quận chúa sẽ không động thủ, sợ dơ tay."
"Nếu ngươi thật sự quan tâm ca ca của ngươi, tốt hơn là nên đi tìm hắn đi, nếu không...!lỡ như bị yêu ma quỷ quái gì đó dẫn đi mất, Tống gia các ngươi coi sẽ như đoạn tử tuyệt tôn luôn đó."
Dứt lời, nàng buông lỏng cánh tay đang nắm cằm Tống Nhã Chức ra.
Đến khi về lại chỗ Vân Đình, khí thế bá đạo cũng đã tan biến đâu hết, Tần Nam Tinh nũng nịu nhìn hắn, "Phu quân, tay đau."
"Đã nói nàng không nên đụng vào mấy thứ đồ dơ bẩn, nàng cứ một hai đòi đụng vào, cứ để cho Phất Tô đi xử lý không phải được rồi sao?" Ngoài miệng thì Vân Đình trách mắng phu nhân nhà mình nhưng động tác tên tay cũng không dừng lại.
Hắn cầm khăn, tỉ mỉ lau tay cho nàng.
Tống Nhã Chức mềm nhũn té xuống đất, trong đầu hồi tưởng lại câu nói lạnh lẽo cuối cùng của Tần Nam Tinh, ánh mắt hoảng hốt, ca ca, chẳng lẽ ca ca...!đã bị Tần Nam Tinh hại rồi sao?
Mặc kệ cuối cùng Tống Nhã Chức nghĩ như thế nào thì Tần Nam Tinh vẫn hớn hở nắm tay phu quân nhà mình vào Bách Hoa viên.
Còn mấy chuyện sau đó, đương nhiên là để lại cho Phất Tô xử lý.
"Đang vui vẻ vậy mà lại gặp một kẻ khó chịu như vậy." Tần Nam Tinh trề môi, vẻ mặt mong đợi cũng phai nhạt.
"Vì sao nương tử lại ngăn cản vi phu?" Vốn dĩ lúc nàng ta bắt đầu làm nhục nương tử, hắn đã có thể ngay lập tức chặn họng nữ nhân ki lại, nhưng hết lần này tới lần khác nương tử vẫn luôn ngăn cản hắn.
Tần Nam Tinh hoàn toàn không thèm để ý ánh mắt những người xung quanh mình, vẫn đan mười ngón tay với nhau cùng Vân Đình, nhón chân chậm rãi trả lời bên tai hắn: "Muốn cho chàng thương tiếc ta."
Ngay sau đó, Tần Nam Tinh lập tức buông tay ra, chạy thật nhanh về phía xa xa, "Oa, phía trước là hoa mẫu đơn, loại hoa ta thích nhất nè."
"..."
Để lại Vân Đình đứng tại chỗ, còn chưa kịp phản ứng.
Một lát sau hắn mới phát hiện mình bị nương tử đùa giỡn.
Gương mặt tuấn tú cứng nhắc dần dần hiện lên một nụ cười cưng chìu, "Nương tử, thật đúng là...!không có cách nào nắm bắt nàng."
Hai ba bước tiến lên phía trước bắt lấy nàng, "Chậm một chút, coi chừng ngã."
Nhưng mà không nghĩ tới, khi bọn họ đi qua vườn mẫu đơn lại thấy một đám người đang tụ lại thành một cái vòng lớn bên ngoài rừng hoa đào của Bách Hoa viên.
Nếu đã ra ngoài, đương nhiên là muốn tham gia náo nhiệt.
Tần Nam Tinh trực tiếp kéo phu quân nhà mình đi qua đó.
Nhưng vẫn không thấy được cảnh tượng bên trong, chỉ có thể nghe mấy vị tiểu thư ở phía ngoài xì xào bàn tán: "Thật không hổ là Yến thế tử, bức tranh trông vô cùng sống động."
"Hôm nay vận khí của chúng ta thật tốt, lại gặp được cảnh Yến thế tử vẽ tranh trước mặt mọi người."
"Nghe nói Yến thế tử vẫn chưa đón dâu..."
Bên tai đều là những lời nghị luận liên quan tới Yến Từ, phần lớn là nữ tử.
Đôi mắt hoa đào của Tần Nam Tinh chớp chớp, cười híp mắt nói: "Yến thế tử thật sự rất được hoan nghênh nha."
Vừa ngước mắt Tần Nam Tinh phát hiện thần sắc của phu quân nhà mình không đúng, đôi mắt đẹp khẽ lưu chuyển, trong nháy mắt nàng đã biết mới vừa rồi mình khen ngợi Yến Từ khiến phu quân tức giận rồi.
Lắc lư cánh tay hắn, "Mặc dù Yến thế tử được hoan nghênh, nhưng trong lòng ta vẫn chỉ thích phu quân thôi."
Vốn dĩ bình dấm trong lòng Vân Đình đã đổ thành biển rồi nhưng khi nghe lời này của Tần Nam Tinh, mặt mày trở nên vui mừng hớn hở tức khắc.
Dung mạo Vân Đình vốn đã đẹp đẽ tinh tế, nay cười một tiếng như vậy đương nhiên là đẹp đến chấn động lòng người.
Đây không phải là...
Rất nhanh đã có người bắt đầu nghị luận về Vân Đình.
Đối với chuyện người ngoài tán dương phu quân nhà mình, Tần Nam Tinh rất vui mừng.
Điều này không phải chứng minh ánh mắt nàng tốt nên mới chọn được một phu quân tốt sao?
Nhưng đối với phản ứng này của Tần Nam Tinh, sắc mặt Vân Đình lại trở nên ảm đạm.
Nếu thật sự thích hắn, nương tử không nên có loại biểu cảm này.
Nếu thật sự thích hắn, nàng nên giống như hắn vậy, chỉ hận không thể đục mắt những kẻ dám liếc nhìn nàng.
Bàn tay dưới ống tay áo chẳng biết từ lúc nào đã nắm chặt thành quyền.
Tần Nam Tinh vẫn không biết gì cả.
Bởi vì nàng phát hiện Yến Từ đã thấy bọn họ.
Vừa định kéo phu quân nhà mình rời đi, lại nghe được giọng nói Yến Từ từ phía xa truyền đến: "Vân đại tướng quân, Bình Quân quận chúa, sao thấy bản Thế tử lại chạy đi chứ?"
Nhất thời ánh mắt của tất cả mọi người đều dồn về phía bọn họ.
Nếu lúc này lại đi, há chẳng phải nói rõ bọn họ thật sự đang tránh Yến Từ sao?
Yến Từ đúng thật là...!lòng dạ đen tối.
Tần Nam Tinh vừa muốn mở miệng hỏi Vân Đình, đã thấy hắn nắm tay nàng xoay người về phía Yến Từ, sau đó nàng nghe được giọng nói từ tính lại lạnh lùng trong trẻo của phu quân nhà mình: "Bản tướng không nhìn thấy, Yến thế tử chớ trách."
"Nếu thật sự nhận ra Thế tử, bản tướng và nội tử sao có thể rời đi."
Nghe lời này của Vân Đình, Yến Từ nở nụ cười dịu dàng, "Thì ra là vậy, ngược lại là bản Thế tử trách lầm Tướng quân."
Ngay sau đó hắn nhìn về phía Tần Nam Tinh, "Lần trước đại hôn của hai vị, vốn dĩ bản Thế tử đã tự mình đến để đòi một ly rượu mừng, ai ngờ lại có chuyện quan trọng không phân thân ra được nên chỉ có thể phái người chuyển phần lễ vật mà bản Thế tử hết lòng chuẩn bị đến quý phủ, không biết hai vị có thích không?'
Vân Đình cười một tiếng, cũng không che giấu sự thờ ơ trong giọng nói: "Yến thế tử đã phí tâm rồi."
"Nên vậy." Vốn dĩ Yến Từ cũng không muốn hỏi Vân Đình, ngay sau đó hắn nhìn về phía Tần Nam Tinh đang được Vân Đình đứng phía trước chắn hết nửa người, "Vậy còn Quận chúa, có thích lễ vật..."
Bên này, Vân Đình đã bắt đầu nghe không lọt tai nhưng thần sắc cũng được coi là lễ độ trầm xuống, "Không quấy rầy Yến thế tử nữa, bản tướng và nội từ đi trước một bước."
Yến Từ cười một tiếng trầm thấp, "Nếu thích, hôm khác bản Thế tử lại tặng đến quý phủ thêm mấy bức."
Mà người nghe được đoạn đối thoại này lại cảm thán nói, không nghĩ tới Yến thế tử và phu thê Vân tướng quân lại có quan hệ tốt như vậy.
Từ trước đến giờ Yến thế tử sẽ không vì ai mà phá lệ vẽ tranh đâu, không nghĩ tới lại lấy tranh làm quà mừng.
Cho nên, chuyện Tống gia tiểu thư nói Bình Quân quận chúa và Yến thế tử có quan hệ không hợp lễ giáo mà họ nghe được ở bên ngoài lúc này, nhất định là vu khống Quận chúa.
Dẫu sao Quận chúa có thể gả cho Vân đại tướng quân, còn có thể có quan hệ vô cùng tốt với Yến thế tử như vậy, đương nhiên người sinh lòng ghen tị cũng không phải ít.
Vì vậy tin đồn vốn nên truyền đi đã tan thành mây khói.
Thẳng đến khi rời đi, Tần Nam Tinh cũng chưa từng nói câu nào với Yến Từ.
Dĩ nhiên cũng bởi vì Tần Nam Tinh muốn cho phu quân nhà mình mặt mũi trước mặt người khác.
Cũng không đúng, chờ sau khi đến chỗ không người.
Tần Nam Tinh kéo cổ tay Vân Đình đang muốn đi ra ngoài, "Dừng lại."
Bị Tần Nam Tinh kéo lại, Vân Đình cúi gầm mặt, thần sắc ủ dột lại lãnh đạm, "Nương tử còn luyến tiếc nơi này sao?"
Bởi vì Yến Từ đang ở đây đúng không?
Tần Nam Tinh sao lại không nghe ra mùi chua trong câu nói này của Vân Đình, "Bây giờ chàng có thể nói cho ta biết, rốt cuộc trong bức tranh Yến Từ tặng vẽ cái gì mà khiến chàng cứ để ý như vậy không?"
Vừa nghe đến bức tranh lập tức trở thành con người khác không giống hắn.
Nắm chặt quả đấm, ngay cả gân xanh trên trán cũng hiện lên, có thể thấy hắn đang ngấm ngầm chịu đựng cỡ nào.
Giọng nói cũng vì thế mà nhiễm mấy phần lạnh lẽo, "Nàng muốn biết hắn tặng cái gì đến như vậy sao?"
Mi tâm Tần Nam Tinh hơi nhăn lại, "Không phải ta muốn biết hắn tặng cái gì, điều ta muốn biết là tại sao chàng lại để ý như vậy?"
Cùng lắm cũng chỉ là một bức tranh thôi mà.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...