Tiểu Quận Chúa Trọng Sinh Gả Cho Nịnh Thần


Trên con đường chính của kinh thành, gấm đỏ trải dài suốt mười dặm, không khí vui vẻ tưng bừng, bách tính rối rít đua nhau ra ngoài xem náo nhiệt.

Duy nhất chỉ có cửa lớn phủ Nam Ẩn vương đóng chặt, bầu không khí xung quanh nhiễm mấy phần sát khí ảm đạm.

Khinh Ngân, người đã đi theo Yến Thế tử từ nhỏ, gõ nhẹ cửa thư phòng, "Thế tử, hôn lễ của Vân đại tướng quân và Bình Quân quận chúa sắp bắt đầu rồi, ngài thật sự muốn đi sao?"

Người ngoài có thể không biết nhưng Khinh Ngân thì vô cùng rõ ràng tình cảm của Thế tử gia đối với Bình Quân quận chúa.

Ngài ấy thật sự có thể trơ mắt nhìn Quận chúa gả cho người khác sao?

Hắn chỉ lo lắng Thế tử gia nghĩ quẩn trong lòng rồi làm ra mấy chuyện ngu xuẩn.

Lúc này Yến Từ đang đứng ở trước án thư, một thân áo bào rộng rãi thêu kim tuyến màu đen khiến dáng người vốn đã cao gầy thẳng tắp lại nhiễm thêm mấy phần tiên khí phiêu dật, tựa như hắn có thể cưỡi gió bay đi bất cứ lúc nào.

Ngón tay thon dài trắng nõn với những khớp xương rõ ràng đang nhẹ nhàng cầm một cây bút lông.

Dưới ngòi bút, trên giấy Tuyên Thành là một nữ tử xinh đẹp, lúc này nàng đang ngồi trên xích đu, váy dài đỏ thắm tung bay.

Chỉ là một bức họa nhưng nữ tử trong tranh lại sống động vô cùng, dường như có thể nghe được tiếng cười như chuông bạc của nàng.

Buông bút lông xuống, ngón tay Yến Từ khẽ vuốt ve dung nhan xinh đẹp của nữ tử trong tranh, khuôn mặt tuấn tú như thơ như tranh hiện lên một chút lạnh lẽo, môi mỏng sắc bén khẽ nhấp, cất giọng trống rỗng vô vị: "Sao lại không đi?"

Hoàng thúc rõ ràng đã hạ chỉ ban hôn nhưng giữa đường lại đổi ý, hắn vô cùng muốn biết nguyên nhân rốt cuộc là chuyện gì?

Vì sao hết lần này tới lần khác đều không tra ra được nguyên nhân?

Tất cả cung nhân hôm đó nghe được cuộc nói chuyện của hoàng thượng và Vân Đình đều đã bị xử lý không còn một mống.

Ánh mắt Yến Từ sâu thẳm ảm đạm.

Nhưng mà, hắn cứ chấp nhận như vậy sao? Không! Chỉ cần hắn leo lên ngôi vị hoàng đế, hắn muốn người nào cũng đều có thể được.

Chưa bao giờ trong lòng Yến Từ lại khao khát cái vị trí kia, khao khát quyền thế như thời khắc này.

Nhẹ vuốt màu mực dính trên mép tay áo thêu chỉ vàng, Yến Từ chậm rãi bước ra khỏi phòng.

Hôm nay thật đúng là một ngày đẹp trời, ánh nắng chiếu rọi khắp nơi, tia sáng nhu hòa nhưng lại khiến người ta có chút chói mắt.

Hàng mi dài của Yến Từ rủ thấp, ánh sáng chiếu xuống nơi sâu thẳm trong đáy mắt là một mảnh u tối.

Chỉ là không nghĩ tới, Yến Từ vừa mới ra ngoài cửa phủ thì đã bị thái giám của hoàng thượng phái đến ngăn lại.

Thái giám cung kính nói: "Yến Thế tử, bệ hạ mời ngài vào cung."

Yến Từ dừng bước, nam nhân từ trước đến giờ vẫn luôn dịu dàng nhã nhặn lại cười lạnh một tiếng, lần đầu thấy hắn nói ra lời sắc bén: "Hoàng thúc sợ bản Thế tử cướp hôn sao? Dù bản Thế tử có thế nào đi nữa, cũng nhất định sẽ không làm ra loại chuyện không biết xấu hổ kia."

Thấy Yến Thế tử không che giấu tình ý hắn dành cho Bình Quân Quận chúa chút nào, Lương công công không biết phải đáp lại ra sao nên chỉ có thể cúi đầu đáp: "Nô tài biết từ trước đến nay Thế tử là quân tử, chẳng qua là bây giờ bệ hạ mời ngài vào cung, chẳng lẽ ngài muốn kháng chỉ không tuân?"

Đuôi mắt Yến Từ hiện lên âm u cùng lạnh lẽo: "Được, được!"

Ngay sau đó hắn hạ lệnh: "Khinh Ngân, nhất định phải mang phần hậu lễ của bản Thế tử giao tận tay cho Vân Đình."

Dứt lời, dáng người đẹp mắt của Yến Từ phóng lên ngựa, khuôn mặt lạnh lùng không còn nửa phần dịu dàng của quý công tử, lúc này chỉ toàn là sát khí cùng lạnh lẽo.

Đừng nói Lương công công chưa từng thấy cái bộ dạng này của Thế tử, ngay cả Khinh Ngân đã theo Yến Từ nhiều năm như vậy cũng chưa từng thấy Thế tử gia biểu cảm ra mặt như thế này.

Hai tay Khinh Ngân bưng hộp gấm, một mình đi đến phủ Đại Tướng quân.

Không biết khi Đại Tướng quân thấy phần đại lễ của Thế tử nhà mình thì có tức chết hay không nữa.

...

Lúc này, đội ngũ rước dâu đã đến cửa phủ Hoài An vương.


Vân Đình mặc một thân áo cưới đỏ thẫm, vai rộng eo hẹp chân dài, vầng trán đầy đặn lộ ra, dung mạo tinh tế tuấn tú, nơi đuôi mắt có một nốt ruồi son nho nhỏ khiến dung mạo vốn lạnh lùng kiêu ngạo lại có thêm mấy phần rực rỡ.

Rốt cuộc cũng đến lúc hắn rước Tinh nhi về làm thê tử rồi.

Đây chính là chuyện hắn muốn làm nhất trong cả hai đời, mà hiện tại cuối cùng cũng đã được như ý nguyện.

Ánh sáng nơi đáy mắt vô cùng rực rỡ, sáng quắc lấp lánh.

Khi nữ tử đội khăn trùm đầu đỏ thẫm được đỡ ra nhẹ nhàng đi về phía hắn, Vân Đình cảm thấy hai chân mình như mềm nhũn tại chỗ.

Hắn thật sự rất sợ đây chỉ là mơ.

Loại mộng này, không biết hắn đã mơ thấy bao nhiêu lần.

"Tinh nhi..."

Giọng nói trầm thấp tựa như vượt qua trăm núi ngàn sông tất cả đều tràn vào trong đầu Tần Nam Tinh.

Tần Nam Tinh nhìn xuyên qua khăn trùm đầu có thể mơ hồ thấy được bóng người cao lớn.

Nàng biết đó là Vân Đình.

Khi mùi hương quen thuộc kia bao trùm lấy nàng, khi hắn chìa đôi bàn tay thon dài đẹp đẽ đến trước mặt nàng, rõ ràng không thấy rõ mặt mũi nhưng nàng vô cùng chắc chắn chính là hắn.

Tần Nam Tinh nắm lấy tay hắn không chút do dự rồi để hắn tự mình đưa nàng lên kiệu hoa.

Giữa tiếng chiêng trống vang trời, Tần Nam Tinh vẫn nghe vô cùng rõ ràng lời Vân Đình nói nhỏ bên tai nàng: "Tinh nhi, rốt cuộc ta cũng cưới được nàng."

Tần Nam Tinh siết chặt tay Vân Đình hơn một chút.

Vừa định đáp lời thì nàng lại bị hắn đẩy vào trong kiệu, giọng nói mang theo ý cười trầm thấp truyền đến tai Tần Nam Tinh: "Hết thảy đều chờ đến lúc động phòng đi, giữa phu thê chúng ta có gì lại từ từ nói."

Tần Nam Tinh cảm thấy lúc hắn nói đến hai chữ phu thê thì nụ cười càng đậm hơn.

Đây là hắn đang vô cùng vui mừng.

Nhưng mà, cứ coi như hắn vì cưới nàng mà vui mừng thì cũng không thể nào thay đổi được sự thật hắn đã gài bẫy nàng! HỪ!

Là một cô nương có thù tất báo, Tần Nam Tinh sẽ không dễ dàng tha thứ cho hắn như vậy.

Lại nghĩ đến "Thần khí" kia của mình, đôi môi mềm mại dưới lớp khăn trùm đầu nhếch lên một độ cong tươi đẹp như hoa.

Tần Thương nhìn nữ nhi chẳng có ý muốn khóc chút nào khi xuất giá, tâm tình ông hết sức phức tạp nhìn kiệu hoa đi xa.

Trong lòng rất rõ ràng, nữ nhi vẫn còn đang trách ông.

Nói cho cùng, tất cả đều là ông tự làm tự chịu.

Nếu không phải bị nữ nhân mê hoặc, ông và nữ nhi cũng sẽ không như gần như xa giống bây giờ.

"Vương gia, vào trong thôi.

Hai ngày nữa Quận chúa lại trở về rồi." Lão quản gia mở miệng nói.

Mắt thấy đội ngũ đón dâu cũng đã đi khá xa, mà Vương gia của bọn họ vẫn còn nhìn theo nên ông mới không nhịn được nhắc nhở.

Ánh mắt Tần Thương sâu thẳm, tựa như tự than thở: "Lần sau trở về, có thể cũng không còn giống như trước nữa rồi!"

Khi đó nữ nhi đã là người của nhà khác.

Còn cái nhà này, lại trở thành nhà mẹ đẻ mất rồi.

Nhưng cũng may là nữ nhi không phải gả vào trong cung.


Sau này nếu ông nhớ nữ nhi thì cũng có thể tới phủ Đại Tướng quân, còn nếu nữ nhi nhập cung thì không phải ông muốn đi là lập tức đi được.

Nghĩ như vậy, tâm tình khổ sở của Tần Thương cũng khá lên mấy phần, "Đi thôi, bày tiệc rượu."

"Bên trong còn có tân khách đang chờ đấy."

Quản gia thấy tinh thần Vương gia nhà mình hăng hái trở lại, lúc này mới thở ra một hơi.

Mà ở bên kia.

Tần Nam Tinh bái đường cùng Vân Đình xong thì lập tức được bọn nha hoàn đỡ vào phòng tân hôn.

Mặc dù nàng đã từng tới phủ Đại Tướng quân nhưng chưa từng nhìn thấy chỗ ở của Vân Đình.

Mà bây giờ khi bỏ khăn trùm đầu xuống Tần Nam Tinh thoáng giật mình, cách trưng bày của nơi này lại giống như đúc Lãm Tinh uyển nơi nàng ở.

Đôi mắt xinh đẹp lướt qua từng thứ từng thứ một, sau đó nàng thấp giọng gọi bọn nha hoàn cũng đang kinh ngạc như nàng, "Trước tiên giúp bản Quận chúa tháo mấy món trang sức trên tóc xuống đi."

"Vâng." Thanh Loan Thanh Tước vội vàng thu lại vẻ kinh ngạc, vừa giúp Tần Nam Tinh tháo trang sức, vừa nói: "Quận chúa, Đại Tướng quân thật có lòng.

Đây là ngài ấy lo lắng Quận chúa đến nơi lạ sẽ không quen."

Nhưng mà Thanh Loan lại nghi ngờ nói: "Nhưng mà...!làm sao Đại Tướng quân lại biết được cách trưng bày trong khuê phòng của người chứ?"

Tần Nam Tinh nhìn dung nhan xinh đẹp của mình trong gương đồng, lúc trước trên mặt còn phủ một lớp trang điểm, sau khi rửa sạch lại càng thêm mỹ lệ.

Đôi môi không tô điểm màu đỏ tươi, ướt át mềm mại, hoạt sắc sinh hương.

Da thịt lại trắng nõn tựa tuyết.

Lúc này nàng chỉ mặc một bộ váy ngủ mỏng manh màu màu đỏ, xương quai xanh hoàn mỹ như ẩn như hiện, câu dẫn lòng người.

Nhìn vào gương đồng cười một tiếng, đuôi mắt Tần Nam Tinh lóe lên tia sáng giảo hoạt, các nàng không biết vì sao còn nàng thì biết vô cùng rõ.

Ban đêm, Vân Đình vẫn thường xuyên lén vào khuê phòng nàng, sao lại không biết cách bày trí được?

Ai lại ngờ được Vân Đình lại có thể bày trí căn phòng này hệt như khuê phòng của nàng.

Có lẽ cũng không phải trong đoạn thời gian sau khi sống lại này mới biết được mà là từ kiếp trước.

Kiếp trước mỗi lần hắn lén đi nhìn nàng đều không dám chạm vào nàng nên chỉ có thể lặng lẽ ghi tạc lại tất cả mọi thứ trong phòng nàng vào đầu.

Cả ngày lẫn đêm, hắn thường xuyên tránh ở nơi nào đó nhìn nàng.

Hắn biết được tất cả thói quen của nàng, biết được hết thảy sở thích của nàng.

Nhưng Tần Nam Tinh đối với những việc này đều không biết gì cả.

Sau khi sửa sang lại xong, Tần Nam Tinh liếc nhìn ra bên ngoài thì phát hiện sắc trời cũng đã tối.

Nàng vuốt vuốt cái bụng trống không của mình, "Truyền thiện trước đi, cũng không biết khi nào phu quân mới có thể trở về được nữa."

Hôm nay là ngày vui, hắn thân là Đại tướng quân quyền thế ngút trời, đương nhiên mấy vị quan công quý tộc muốn lấy lòng hắn cũng rất nhiều.

Sao có thể trở lại sớm được?

Tần Nam Tinh suy nghĩ hồi lâu, "Trước hết nói với phòng bếp chuẩn bị một chén canh giải rượu đi."

"Vẫn là Quận chúa suy nghĩ chu đáo." Ngọc ma ma cung kính đáp lại.


Mới vừa rồi nàng nói chút chuyện cùng với quản gia của phủ Tướng quân mới biết được, trong phủ này thế mà lại không có bất kỳ nữ quyến nào, thậm chí ngay cả nha hoàn cũng không có.

Ngoại trừ thân vệ của Vân Tướng quân ra thì chỉ có mấy gã sai vặt.

Chẳng qua không nghĩ tới, bữa tối vừa được dọn lên thì bên ngoài đã truyền tới tiếng bước chân, theo đó giọng nói lo lắng của Phất Tô cũng truyền tới: "Tướng quân, ngài uống say rồi, đi chậm một chút."

"Bản tướng không có say." Giọng nói của Vân Đình vẫn còn rất rõ ràng.

Tần Nam Tinh để đũa xuống rồi đứng dậy, trước tiên phân phó Thanh Loan: "Lấy thần khí của bản Quận chúa ra để ở đầu giường đi."

Ngay sau đó nàng cũng chuẩn bị ra bên ngoài nhìn một chút.

Ai ngờ cửa phòng vừa mở nàng đã bị một cánh tay nóng bỏng ôm lấy eo thon, cánh mũi lập tức tràn ngập hương rượu nồng đậm.

Lồng ngực bền chắc cách một lớp vải mỏng kề sát da thịt của Tần Nam Tinh.

Trong nháy mắt từng tấc da thịt lành lạnh tựa như đang đụng phải bàn ủi nóng rực vậy.

Không đợi Tần Nam Tinh mở miệng, giọng nói khàn khàn mạnh mẽ của Vân Đình đã vang lên: "Tất cả đi ra ngoài."

"Vâng."

Bọn nha hoàn nối đuôi nhau đi ra ngoài, bao gồm cả Phất Tô vốn đang định đưa Vân Đình vào phòng cũng lui về phía sau rời đi.

Thiếu chút nữa quên mất, phòng của Tướng quân bọn họ từ bây giờ đã không phải là nơi mà bọn họ có thể tùy tiện tiến vào, dẫu sao cũng có phu nhân trong đó.

Nghe được tiếng cửa phòng khép lại, Tần Nam Tinh ngước mắt nhìn nam nhân đang ôm mình, mày liễu hơi nhắn lại, "Uống rượu nhiều như vậy, ngộp chết ta rồi."

"Nương tử, phu nhân, tức phụ* ơi..." Vân Đình cũng mặc kệ Tần Nam Tinh chê mình, hắn giống như một con chó lớn ôm lấy Tần Nam Tinh hết cọ cọ rồi lại ngửi ngửi.

Sóng mũi cao vút cạ vào cái cổ mềm mại của Tần Nam Tinh, khiến cho nàng vừa nhột vừa ngứa.

*Tức phụ: là tiếng địa phương của những vùng thuộc phía Bắc Trung Quốc, dùng để gọi vợ mình.

(Theo Baidu.

com)

Tay hắn cũng không nhàn rỗi, từ eo thon của nàng lần mò lên phía trên.

Không ngừng xoa nắn thân thể mềm mại của nàng.

Tần Nam Tinh bị hắn xoa loạn khắp người khiến cho thân thể nàng dường như sắp tan chảy trong ngực hắn.

Nàng tức giận muốn kéo bàn tay đang làm loạn của hắn ra.

Thấy Vân Đình sống chết không buông, môi mỏng cũng bắt đầu hôn lên gương mặt nàng, lúc này Tần Nam Tinh bĩnh tĩnh lại, khóe mắt liếc nhìn ly rượu trên bàn ăn, "Chàng đừng có lộn xộn, còn chưa uống rượu giao bôi đâu."

Đúng là lúc nãy ở bên ngoài Vân Đình uống hơi nhiều.

Nhưng từ trước đến giờ hắn ngàn chén không say, hôm nay chỉ là mượn rượu giả điên.

Hắn chỉ muốn tránh thoát sự thẩm vấn của nương tử nhà mình.

Vân Đình không muốn trong đêm động phòng tốt lành lại bị nương tử lật lại nợ cũ.

Mà bây giờ nàng lại nhắc đến rượu giao bôi.

Rốt cuộc Vân Đình cũng dừng tay, nắm tay dắt nàng vững vàng bước từng bước một đi đến trước bàn, không ngừng lẩm bẩm nhắc nhở: "Đúng, rượu giao bôi, muốn cùng nương tử uống rượu giao bôi."

Mắt thấy hắn bước từng nhịp vững vàng không giống đang say, Tần Nam Tinh lại nhìn kỹ sắc mặt hắn, đôi mắt đào hoa nhuộm lên mấy phần sắc bén, "Vân Đình, chàng sẽ không giả bộ say chứ?"

Gương mặt tuấn tú trắng nõn của Vân Đình nổi lên sắc đỏ, đưa mắt nhìn nương tử nhà mình.

Mắt phượng từ trước đến giờ vẫn luôn trong suốt sâu thẳm nay lại nhiễm mấy phần mê mang, "Ta không có say."

Thông thường những người say thường nói mình không say không phải sao? Tần Nam Tinh hoài nghi nhìn hắn.

"Nương tử, rượu giao bôi." Mắt phượng của Vân Đình cong cong, hắn cầm một ly rượu lên, rồi nở một nụ cười lấy lòng đơn thuần với Tần Nam Tinh.

Nơi đáy mắt trừ hơi rượu nồng đậm ra thì còn có một loại tình cảm sâu sắc nóng bỏng.

Hắn không hề che giấu chút nào.


Tần Nam Tinh bị Vân Đình nhìn như vậy rốt cuộc cũng khẽ nhấp đôi môi đỏ ướt át rồi nhận lấy ly rượu bằng sứ trắng trong tay hắn.

Ngón tay mảnh khảnh trắng nõn vô tình chạm vào ngón tay Vân Đình, ngay sau đó bị hắn nắm thật chặt.

Ở trong bàn tay nóng bỏng của hắn giãy dụa mấy cái vẫn không thoát được, Tần Nam Tinh tức giận nhéo gò má hắn một cái, "Còn không buông ra thì sao uống rượu giao bôi được?"

Vân Đình ngoan ngoãn buông tay.

Vốn tưởng rằng hắn sẽ không tác quái nữa, ai ngờ Tần Nam Tinh vừa thở phào một hơi thì hắn lại...

Vừa uống rượu xong, Vân Đình trực tiếp đè nàng lên đùi, siết chặt eo nàng rồi truyền rượu từ miệng hắn vào trong đôi môi đỏ mọng của nàng.

"Khụ khụ khụ..."

Tần Nam Tinh bị hắn xằng bậy như vậy, thiếu chút nữa thì phun hết rượu ra ngoài.

Nhưng sau khi môi mỏng của Vân Đình phủ lên môi nàng rồi thì hắn không có ý muốn dừng lại, lưỡi hắn quấn lấy đầu lưỡi tinh tế của nàng.

Hắn chính là muốn hút lấy tất cả rượu trong miệng nàng uống cạn lần nữa.

Hầu kết khẽ chuyển động.

Quyến rũ mê người.

Trong mắt Tần Nam Tinh hiện lên hơi nước ẩm ướt, "Ưm" một tiếng.

"Vân..."

Lời còn chưa thốt ra hết nàng đã bị Vân Đình gấp gáp không kiềm chế được bế lên, ném xuống cái giường mềm mại sớm đã được chuẩn bị xong.

Thân thể nữ tử mềm mại trắng nõn rơi vào trong chăn gấm đỏ thẫm tựa như nàng đang vùi mình vào một đám bông vải êm ái.

Váy ngủ đỏ tươi trên người nàng gần như trong suốt dưới ánh sáng nhàn nhạt của viên dạ minh châu cạnh giường.

Thậm chí Vân Đình có thể thấy đôi đôi uyên ương nghịch nước thêu trên yếm của nàng.

Cũng giống như hắn và nàng bây giờ vậy.

Tần Nam Tinh thấy hắn gấp gáp như vậy, tròng mắt đảo một vòng sau đó đưa cánh tay khác lần mò vào nơi Thanh Loan để "Thần khí".

Nhìn hắn cười một cái đầy quyến rũ rồi Tần Nam Tinh mới cất giọng mềm mại câu dẫn lòng người: "Phu quân, chàng đừng có gấp."

"Vi phu đợi không được nữa, tên đã lắp vào cung rồi không bắn không được!"

Bàn tay Vân Đình chạm đến dây lưng nàng, không cần dùng sức thì cái dây lưng kia đã rơi xuống.

Đôi mắt xinh đẹp của Tần Nam Tinh khẽ nhấc lên, tay ngọc non mềm vuốt ve sống lưng hắn, một cái lại một cái, vô cùng quyến rũ cũng là mê hoặc chí mạng: "Chẳng lẽ phu quân không muốn ta chủ động sao?"

"Muốn..." Đối diện với ánh mắt câu hồn đoạt phách của nàng, Vân Đình theo bản năng trả lời.

Chỉ nháy mắt trong lúc hắn thất thần, Tần Nam Tinh lập tức sử dụng thân thủ nhanh nhẹn đè hắn xuống giường.

Trong phút chốc hai người đã đổi vị trí cho nhau.

Tần Nam Tinh cười giống như một con hồ ly nhỏ, ngón tay khẽ vuốt lên mắt Vân Đình, che đôi mắt hắn lại, "Phu quân, nhắm mắt lại đi, cảm thụ cho tốt nha."

Cái mông mềm mại ngồi trên bụng cứng rắn của Vân Đình.

Mềm mại cũng cứng rắn chạm vào nhau khiến cho người ta muốn ngừng cũng ngừng không được.

Giọng nói nàng tràn ngập mê hoặc.

Vân Đình cũng thật sự nhắm mắt, trái lại hắn muốn biết nương tử nhà mình rốt cuộc muốn làm cái gì?

Một khắc sau.

Vân Đình cảm giác được cổ tay mình chợt lạnh.

Hắn lập tức mở mắt ra, đập vào mắt là hình ảnh nương tử nhà mình đang cười híp mắt chơi đùa trong tay một sợi xích nhỏ vô cùng tinh xảo, mà đầu còn lại của sợi xích kia lại đang khóa cổ tay hắn.

Tần Nam Tinh thấy hắn phát hiện cũng không hoảng loạn, nụ cười càng thêm chói mắt.

Xiềng xích lạnh như băng trong tay nàng dán lên ngực hắn, Tần Nam Tinh cất giọng mềm mại hoa lệ nói: "Phu quân, chàng có thoải mái không?"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận