Tiểu Quận Chúa Trọng Sinh Gả Cho Nịnh Thần


"Vậy sao người không nhân cơ hội này khiến Vương gia hưu bà ta luôn đi?" Đôi con ngươi linh động của Thanh Tước chớp chớp, tràn đầy nghi hoặc hỏi.

Nàng không hiểu ý của Quận chúa lắm.

Hàng mi dài của Tần Nam Tinh khẽ nhướng lên, dung nhan xinh đẹp lộ ra vẻ bí hiểm, "Nếu cứ như vậy mà tùy tiện hưu bà ta thì đối với bà ta mà nói lại là một sự giải thoát.

Loại nữ nhân này, sao có thể không bị nhốt vào lồng lợn thả trôi sông được."

"Huống chi, nếu bà ta sống chết không nhận hoặc là tìm người chết thay thì đã có thể vượt qua kiếp nạn này, vậy bản quận chúa cần gì phải lãng phí tâm tư." Mặc dù trong lòng Tần Nam Tinh tràn đầy ý nghĩ báo thù, nhưng nàng cũng còn đủ lý trí.

"Vậy lần này bà ta hãm hại người, cứ tính như vậy sao?" Thanh Tước không phục lắm, giận dữ bất bình nói: "Nô tỳ vẫn cảm thấy quá hời cho bà ta."

Bước chân liên tục lại nhẹ nhàng đi vào viện của mình, Tần Nam Tinh sâu kín cười: "Đương nhiên sẽ không tính."

Như Tần Nam Tinh đoán, Liễu Phiêu Diêu đem tất cả mọi chuyện đẩy lên người hạ nhân.

Ngày đó, Hoài An vương ở viện của Bình phu nhân nổi trận lôi đình, nhanh chóng xử tử tất cả hạ nhân trong viện.

Sau khi đổi một nhóm người mới đến thì ông nhận được Hoàng lệnh vội vã rời phủ.

Lòng toàn bộ người trong Vương phủ đầy lo sợ.

Từ sau khi đám hạ nhân kia bị giết, liên tục mấy đêm, Liễu Phiêu Diêu đều thấy bóng trắng lơ lửng bên ngoài, giọng nữ nhân bén nhọn âm u nói, "Trả mạng lại cho ta", xen lẫn với tiếng khóc trẻ con quỷ dị, không ngừng kêu gào: "Nương, đừng giết con, đừng giết con", khiến bà ta bị dọa đến tinh thần suy sụp.

Sau khi sinh non, tinh thần lại liên tục căng thẳng, thiếu chút nữa đã biến Liễu Phiêu Diêu thành người bệnh thần kinh.

Cả người bà ta cứ như già đi mười mấy tuổi.

...

Bên trong Lãm Tinh uyển.

Hôm nay, cảnh xuân tươi đẹp, ánh nắng ấm áp từ ngoài cửa sổ chiếu vào.

Tần Nam Tinh dáng vẻ lười biếng ngồi ở trước gương trang điểm.

Thanh Tước một bên chải tóc cho nàng, một bên sảng khoái nói: "Vẫn là Quận chúa thông minh, có thể nghĩ ra cách như vậy để trừng trị nữ nhân xấu xa kia."

"Đáng tiếc, Vương gia đã ra ngoài ban sai* rồi, nếu không có thể nhân cơ hội này cho ngài ấy thấy bộ mặt thật sự của nữ nhân xấu xa này."


*Ban sai: là việc xử lý các vấn đề cho triều đình hoặc quân đội, chẳng hạn như việc quan viên chiếm đoạt tài sản hay nghĩa vụ quân sự, vv...(Theo baidu.com)

Nghe được lời của Thanh Tước, ánh mắt quyến rũ như tơ của Tần Nam Tinh nhìn bản thân mình trong gương đồng cảm thán, nàng của hôm nay vẫn xinh đẹp kinh người như cũ.

Ngay sau đó nàng dùng tay ngọc nhỏ nhắn vuốt ve cái cằm nhọn trơn bóng, điểm một chút son lên cánh môi đỏ thẫm, khi môi đỏ khép mở hơi thở như lan: "Chỉ cần mắt không mù, sớm muộn gì cũng sẽ thấy rõ, không cần nhất thời nóng vội."

"Vâng..." Thanh Tước vấn mái tóc dài đen như mực của quận chúa nhà mình thành một búi tóc xinh đẹp, còn đang ưu sầu chuyện nên chọn trâm cài tóc nào, nàng chợt nghĩ, thoạt nhìn những lời Quận chúa nói không có vấn đề gì, nhưng sau khi nghĩ kỹ một chút, thì sao có cảm giác giống như Quận chúa đang châm chọc Vương gia mắt mù vậy nhỉ?

Hẳn sẽ không phải vậy chứ?

Thanh Tước lập tức phủ nhận suy nghĩ của mình, lắc đầu một cái, "Quận chúa, hôm nay người dùng Phượng hoàng trâm của Cẩm Hoa lâu mới cho ra mắt cài tóc, có được không?"

Liếc mắt nhìn trâm cài tóc được điêu khắc tinh xảo kia, Tần Nam Tinh hơi suy nghĩ một chút, "Không hợp với hoa điền hình hoa chi tử lắm."

"Người có thể dùng hoa điền hình phượng hoàng mà." Thanh Tước nói như chuyện dĩ nhiên.

Tần Nam Tinh quả quyết cự tuyệt, "Không được, Vân Đình thích hoa Chi tử."

"Ơ???"

Thanh Tước không rõ nguyên do, vì sao việc Vân đại tướng quân thích hoa Chi tử lại liên quan đến chuyện quận chúa hôm nay mặc cái gì nhỉ?

Nhưng rất nhanh, nàng đã hiểu.

Một lát sau, quản gia tới bẩm, "Quận chúa, Vân đại tướng quân đang ở bên ngoài chờ ngài, nói là đã cùng ngài ước hẹn."

"Ừ, nói với hắn, bản Quận chúa sẽ đến ngay." Tần Nam Tinh chậm rãi đứng dậy, cẩm y màu lam nhạt như nước rũ xuống, khiến eo nàng vốn đã thon lại càng nhỏ hơn, tôn lên hai khối đẫy đà trước ngực.

Eo thon ngực to, dung mạo quyến rũ, một cái hoa điền Chi tử ở đuôi mắt nhưng lại tự mang theo vẻ ngây thơ trong sáng.

Xinh đẹp không thể tả.

Đi trên đường, váy dài tung bay, bộ bộ sinh liên.

Thanh Tước đi theo, "Người hẹn Vân đại tướng quân gặp mặt hôm nay vào lúc nào vậy? Sao nô tỳ lại không biết?"

Hàng mi dài của Tần Nam Tinh khẽ hất lên, mặt mũi mang theo vẻ khoe khoang tùy ý, dáng vẻ tươi cười xinh đẹp như hoa, vốn đã có một dung nhan linh động tươi đẹp, lúc này cười một tiếng, lại cực kỳ chói mắt, "Lặng lẽ nói, đương nhiên không thể để cho các ngươi nghe được rồi."

Thanh Tước nghẹn ngào không nói ra lời, mà Tần Nam Tinh lại vui sướng đi ra cửa phủ.


Đem mọi chuyện phiền não vứt ra sau đầu, nàng vẫn nên lo giải quyết chuyện phu quân tương lai trước còn những chuyện khác lại nói sau.

Vân Đình đã sớm chờ ở ngoài cửa, đứng bên cạnh xe ngựa, càng làm tôn lên thân hình cao ngất của hắn, long chương phượng tư*.

*Long chương phượng tư: tài văn chương như rồng, dung mạo như phượng, cách nói ẩn dụ cho người có phong thái xuất chúng (Theo baidu.

com)

Tần Nam Tinh sửa lại váy dài, đôi mắt hoa đào hơi híp lại nhìn qua, lại bị dung mạo Vân Đình làm cho chói mắt.

Nàng phải đứng trên thềm ngọc trước cửa Vương phủ mới có thể cao ngang tầm mắt hắn, sau đó chăm chú nhìn hắn chiếm hết phong lưu, dung mạo bá đạo mà có khí phách, dù chỉ mặc một bộ cẩm bào thanh nhã cao quý màu xanh thẫm nhẹ nhàng, Tần Nam Tinh cũng có thể tưởng tượng ra bộ dạng hắn khoác khôi giáp trên người, chinh chiến sa trường, cả người tràn đầy sức sống, đánh đâu thắng đó.

Môi đỏ không tự chủ hơi vểnh lên: "Chờ đã lâu rồi à?"

Vân Đình vừa nhìn thấy Tần Nam Tinh lập tức bất động, nhất là khi thấy nàng từng bước một đi về phía hắn, mang theo mùi Chi tử hương thanh nhã, với hắn mà nói nó giống như một loại tình hương hút đi hồn phách.

Mắt phượng không chịu khống chế rơi vào đôi môi tựa như cánh hoa đỏ thẫm mềm mại của nàng, yết hầu khẽ nhúc nhích, tựa hồ có chút khô nóng.

"Vừa mới tới thôi, mời Quận chúa lên xe ngựa." Bên ngoài phủ quá nhiều người, Vân Đình rũ thấp mắt, không nhìn nàng nữa, ngữ điệu trầm trầm nói.

Nhưng Tần Nam Tinh lại không quan tâm đến những người này, ý cười tràn đầy, khẽ đưa tay ngọc về phía Vân Đình, "Vân Đại tướng quân không đỡ bản Quận chúa sao? Bản quận chúa thân thể yếu đuối, sợ là không trèo lên nổi."

Bọn nha hoàn thị vệ đứng bên cạnh mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, đồng loạt lui về phía sau mấy bước, chừa lại không gian cho hai vị chủ tử.

Nếu bọn họ còn không nhận ra đây là cái tình huống gì, thì chính là uổng công lăn lộn bấy lâu nay.

Vân Đình nhìn dung nhan lộng lẫy rực rỡ của Tần Nam Tinh hồi lâu mới nhẹ nhàng cầm lấy tay nàng, kéo nàng đến trước người mình một chút, môi mỏng khẽ mở, giọng nói trầm thấp khàn khàn, "Chớ có câu dẫn ta." Câu này lại mang theo mấy phần ý cầu xin tha thứ.

Chọc cho Tần Nam Tinh cười ra tiếng.

Ngón tay nhỏ nhắn tinh tế trắng nõn như cọng hành gãi gãi ngón tay Vân Đình, vào lúc hắn còn chưa kịp phản ứng, thân hình chợt lóe lên, thuận theo lực đạo của hắn mà linh hoạt nhảy lên xe ngựa.

Để lại Vân Đình vẫn đứng ở chỗ cũ.

Tần Nam Tinh đứng trên xe ngựa, từ trên cao nhìn xuống, dùng giọng nữ ngọt ngào kiều mỵ dễ nghe, nói: "Sao còn không trèo lên? Phải lên đường rồi."

"Như vậy không hợp lễ, bản Tướng cưỡi ngựa là được." Vân Đình vội vàng phóng người lên ngựa, nhân tiện cách Tần Nam Tinh xa một chút.


Hắn rất sợ nàng lại làm động tác gì đó khiến hắn không chịu được.

Ai cũng không biết, hắn phải khắc chế mình như thế nào mới có thể không ở trước mặt nhiều người như vậy ôm nàng lên.

Nếu thật sự ôm nàng lên, thì danh dự của nàng coi như bị hủy.

Thật ra bây giờ Tần Nam Tinh cũng không quan tâm đến danh dự hay khuê dự chút nào.

Kiếp trước nàng quan tâm đến khuê dự của đại gia khuê tú như vậy, nhưng cuối cùng đã rơi vào kết quả gì?

Vì vậy, danh dự thì tính là cái gì, không thẹn với lương tâm là được.

Vân Đình cũng không biết suy nghĩ trong lòng Tần Nam Tinh, sau khi nghe được tiếng cửa xe ngựa đóng lại, hắn mới thoáng thở phào.

Hắn không phải không muốn đến gần nàng, nhưng nàng đột nhiên thân cận như vậy, trong lòng Vân Đình cảm thấy cổ quái nhiều hơn là mừng rỡ.

Vốn là sống lại một đời này, hắn định sẽ chủ động xuất kích, ai ngờ, còn chưa có động thủ, nàng đã tự mình đưa tới cửa.

Không phải nói đưa tới cửa có gì không tốt, mà ngược lại là quá tốt, khiến cho lòng người bất an.

Nàng quá quan trọng với hắn, nên hắn luôn có cảm giác hốt hoảng của kẻ nằm mộng.

Hắn vốn tưởng rằng chuyện đêm đó chỉ là một giấc mơ đẹp, mãi cho đến ngày hưu mộc hôm nay, sau khi thấy nàng mặc bộ y phục lộng lẫy bước ra cửa, hắn mới bừng tỉnh nghĩ, đây không phải là mộng, tất cả đều là sự thật.

Tần Nam Tinh ngồi trong xe ngựa, cũng không cho nha hoàn ngồi cùng, chỉ để các nàng ngồi trên xe của vương phủ đi theo ở phía sau.

Vì vậy, bên trong xe ngựa vừa lớn vừa hoa lệ này chỉ có mình nàng.

Bàn tay trắng nõn vén rèm xe lên, nhìn thân ảnh cao lớn của nam nhân bên ngoài, Tần Nam Tinh lười biếng mà nghiêm chỉnh hỏi: "Một mình ở trong xe ngựa quá nhàm chán, Đại tướng quân thật sự không vào ngồi cùng bản Quận chúa sao?"

"Không được, không được." Vân Đình nghiêm nghị cự tuyệt, trên gương mặt tuấn tú mang theo mấy phần do dự, hơi khom người, "Bản tướng có thể hỏi Quận chúa một chuyện không?"

Tần Nam Tinh nghe được lời của hắn, thì vô cùng rộng rãi đáp: "Hỏi đi, hỏi tùy thích, bản Quận chúa biết gì nói nấy, nói hết tất tần tật luôn."

Lúc nói chuyện, đuôi mắt nàng cong lên giống như một cái lưỡi câu nhỏ, từng chút từng chút câu lấy trái tim Vân Đình, muốn ngừng cũng không được.

Vân Đình nhìn đuôi mắt nhiễm một màu đỏ nhàn nhạt mê người của nàng, lửa trong lòng cháy lan ra đồng cỏ, giọng nói do mang theo khắc chế mà trở nên trầm khàn: "Vì sao nàng đột nhiên lại muốn trêu ghẹo ta?"

"Cái gì mà trêu ghẹo?" Tần Nam Tinh đưa bàn tay trắng nõn ra ngoài cửa sổ, khẽ búng vào trán Vân Đình một cái, cười híp mắt trả lời: "Chàng không nhìn ra sao? Ta là đang...CÂU, DẪN, CHÀNG!"

Ngón tay ấm áp trơn bóng như ngọc chọc vào trán Vân Đình, khiến hắn trực tiếp từ trên lưng ngựa ngã xuống.

Sau đó...

"Bịch" Âm thanh vật nặng rơi xuống đất vang lên.


Theo đó là tiếng kinh hô của thị vệ.

"Tướng quân, ngài không sao chứ?"

Tần Nam Tinh nhìn xuyên qua màn xe, thấy Vân Đình từ trên lưng ngựa ngã xuống, thật may hắn phản ứng cực nhanh, nếu không tuyệt đối sẽ bị mất mặt.

Thấy hắn không có chuyện gì, Tần Nam Tinh mới thấp giọng cười ra tiếng.

Ngoài xe, mặt Vân Đình đen như sắp nhỏ ra mực, không để ý đến tiếng kinh hô của bọn thị vệ, ngược lại nhìn về phía Phất Tô, "Mới vừa rồi dáng vẻ bản tướng rơi xuống đất có phải rất chật vật không?"

Hắn nghe thấy tiếng cười của nàng rồi, huhu, nhất định rất xấu!

Làm thế nào đây, Tinh nhi cười nhạo hắn, hắn làm sao tạo hình tượng nam tử hán trước mặt Tinh nhi đây!

Phất Tô bị tướng quân nhà mình hỏi như vậy, khóe môi giật giật, trợn mắt nói dối: "Thuộc hạ cảm thấy ngài ngã đặc biệt đẹp mắt, phản ứng nhạy bén, động tác tuyệt đẹp.

Nếu thuộc hạ là nữ tử, hiện tại phải yêu một Tướng quân không kinh sợ trước sóng lớn!"

Vân Đình vỗ vỗ trên thân người không dính chút bụi của mình, đột nhiên cười nhạt, "Nếu ngươi là nữ tử, bản Tướng cũng không muốn tình yêu của ngươi."

Hắn chỉ muốn tình yêu của Tinh nhi!

Suốt đoạn đường sau đó đều có thể nghe thấy tiếng cười ẩn nhẫn của Tần Nam Tinh.

Cuối cùng đoàn người cũng đến bờ hồ.

Vân Đình đã sớm chuẩn bị xong du thuyền, chỉ chờ nắm tay Tần Nam Tinh cùng nhau dạo chơi, ai ngờ, bọn họ vừa chuẩn bị lên thuyền, thì đã bị một giọng nữ kinh ngạc gọi lại: "Bình Quân quận chúa, là ngươi sao?"

Nghe được giọng nói này, Tần Nam Tinh hoàn toàn không nghĩ sẽ đáp lại, kéo ống tay áo Vân Đình, "Chúng ta đi thôi."

"Này, ngươi chạy cái gì? Không nghe thấy bản Tiểu thư gọi ngươi à? Tần Nam Tinh, ngươi đứng lại cho bản Tiểu thư!" Giọng nói của nữ tử càng ngày càng gần, cuối cùng trực tiếp đứng ngăn trước người Tần Nam Tinh.

Tần Nam Tinh vốn không muốn có người phá hỏng lần đi du ngoạn đầu tiên của nàng và Vân Đình.

Nhưng không nghĩ tới, cuối cùng vẫn đụng phải Tống Nhã Chức – Thân muội muội của Tống Trọng Hòa.

Cô em chồng kiếp trước luôn nhìn nàng không vừa mắt.

Tống Nhã Chức không nhận ra thân phận của Vân Đình, bởi vì lần này Vân Đình chỉ mặc trên người một bộ y phục mộc mạc, hơn nữa dung mạo lại quá tuấn tú, nên nàng ta trực tiếp coi hắn thành tiểu bạch kiểm, hai tay vòng trước ngực, giễu cợt, nhìn về phía Tần Nam Tinh, "Đây là nguyên nhân ngươi từ hôn với ca ca của ta sao?"

"Vì tên tiểu bạch kiểm này, Tần Nam Tinh, ngươi sợ là muốn nam nhân muốn tới phát điên rồi? Tên tiểu bạch kiểm này ngoài dáng dấp đẹp mắt ra thì có chỗ nào có thể so với ca ca ta chứ?"

Tần Nam Tinh ngăn lại lời nói của Vân Đình, trực tiếp chắn ở trước người hắn, khóe mắt chân mày đều là băng lãnh, "Tống Nhã Chức, Tống gia các ngươi là một đám xấu xí, dĩ nhiên không biết được tầm quan trọng của dung mạo, bản Quận chúa chỉ thích dáng dấp đẹp mắt, người ca ca kia của ngươi xấu như ma lem, bản Quận chúa nhìn mà cay cả mắt!

Giọng nói ngạo nghễ, ánh mắt đầy ý giễu cợt.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui