Tiểu Quận Chúa Của Ta Ơi

Nàng vùa nói vừa thong thả ngồi xuống, không để ý rằng một ánh mắt mất mát và tủi hờn đang nhìn về phía mình. Với sự cảnh giác của Tiểu Quận chúa mà nói, ai đó nhìn nàng quá 3 giây đều làm nàng để ý, nhưng người này dường như vô hình, ánh mắt vì thế cũng vô hình như thế. Hắn tủi thân ngồi xuống ngay sau chiếc ghế “ may mắn” ấy.

[ tại sao lại là chiếc ghế “ may mắn” sao. Ta cũng chẳng biết nữa # người thứ 3]

Trên vũ đài, một nhạc kĩ mang theo mộc cầm nhẹ nhàng, thanh thoát bước lên. Định sẽ tấu một bản mua vui cho quan khách. Nhưng nào ngờ khách nhân lại lấy tiền ra yêu cầu nàng nhảy một điệu. Vẻ mặt nàng hiện ra hai chứ “ bối rối” nhìn về phía chưởng quầy cầu cứu. Chưởng quầy phất nhẹ tay, í bảo nàng cứ thuận theo khách nhân mà làm. Nhẹ nhàng đặt mộc cầm xuống, nàng dè dặt đứng lên, ngoảnh đầu ra hiệu cho nhạc công phía sau tấu nhạc. Nàng đã váo từ thế chuẩn bị. Tên hắc y nhân lúc nãy, nhẹ cười như đang âm thầm tán thưởng cho kế hoạch của mình, miệng to khuôn miệng mà…lại bị hất tay trên.

[ phải chăng người cùng tần số, não chạy chung 1 hệ điều hành? # người thứ 3]

~ cạch~

“ tiền đây, y cứ ngồi xuống, tấu cho bổn cô nương một bản… ở đây không ai đưa ra cái giá ấy cho một bản tấu đâu”

Hình như cô nương trên đài hiểu sai ý Tiểu Quận chúa khuôn mặt khó coi,mà rụt tay lại.

“ cô cứ tấu đi, vị cô nương này là đang giải vây cho cô, lời nói khó nghe chút ấy mà.” Vừa nhẹ nhàng giải thích với mỹ nhân giây sau liền lạnh giọng lên tiếng “ Chưởng quầy, còn không mau cho nổi tấu, hay là chê tiền quá ít”

“ này nhóc, chỗ này không phải là Từ đường, nên không ai chứa chấp nhóc đâu” chưởng quầy ra oai. Nhưng sau đó liền thay đổi sắc mặt khi nghe cái tên “ Giang Cửu Như” – “ chủ nhân Hoa Lâu nay rảnh rỗi đến đây thăm coi, quả thật là vinh hạnh, mau mau tấu cho Giang Công Tử”

Nghe vậy nàng hạ thân ngồi ngay ngắn trên nệm, lôi ra một cây mộc cầm khắc ngân hạnh lá, mộc cầm mang sắc gỗ nhạt nhẹ tỏa mùi hương đặc trưng, ngân hạnh lá khắc bên trên lại có màu vàng nhạt, tinh sảo hài hòa nhìn lại bắt mắt tự tâm. Song thủ nhẹ đặt lên chỉ cầm mỏng manh, niết nhẹ đôi chút mới uyển chuyển tấu lên một khúc Hoa Gian Tửu, bản ca luôn dùng để tấu cho khách nhân nghe nay nhẹ nhàng có chút không phù hợp với khung cảnh náo nhiệt trước mặt. Tiếng đàn tựa sắc đỏ mừng hỉ hoan, người gảy cầm cũng khẽ cười hòa cùng tâm trạng với mộc cầm. tự tâm chăm chú vào việc gảy cầm, các tiểu chỉ uốn lượn trên chỉ cầm tựa như những giọt nước nhỏ nhoi rơi xuống làm rung động chỉ cầm. Phận nhạc kĩ mạn phép ngạo mạn ngước lên nhìn cô nương trước mặt, phượng nhãn cong cong mang đầy tiếu ý cùng vẻ ôn nhu trên khóe môi, sắc mặt lại nhẹ nhàng vô cùng tựa bát phong bất động. Ngã khẽ rũ mi, động khẩu khai hí ngôn:

Đối rượu, đàn ca, nào thắng được men say

Hư tình, giả ý, cớ sao khinh địch

Mượn rượu giải sầu, cần gì men say?

Hà tất viện cớ, có ý nghĩa gì?


“ hay, hay, hay”

“ Bản tấu hay như thế, lũ đầu heo các ngươi lại muốn xem múa”

Vừa nói nàng vừa cắn hạt dưa lia lịa

“ quạn chúa à, nãy có một vị quan lạ mặt, hình như là tân trạng nguyên gì gì ấy, đến Hoa Lâu của ta mua tin tức về một tổ chức buôn người gì đó”

“ rồi sao nữa??”

“ Vị quan ấy đưa ra giá rẻ lắm ấy”

“ Chẳng phải ngươi nói là tân trạng nguyên sao, lấy đâu ra bổng lộc, chứ đâu có giống ông quan sáng nay, được Kim công công đích thân phát bổng lộc”

“ Nhưng mà giá đó cũng không được lắm”

“ Giang Cửu Như à Giang Cửu Như ngươi bắt đầu tham tiền từ lúc nào vậy”

“ Chắc là từ cái lúc bổn gia đi theo người ây”

“ Ăn nói hồ đồ, bổn Quận chúa làm gì hám tiền để ngươi học theo”

“ Người không hám tiền, nhưng không tiền là không chịu được, người còn bắt Thập Nhất làm việc cho người tận mấy trăm cửa hàng chạy dọc An Nam đó thây, mà có thấy cho hắn nghỉ ngày nào đâu, sáng nay còn lấy việc sổ sách ra hại ta dọn chuồng ngựa, đúng là mất mặt bổn gia quá”

“ thế ngươi ôm đồ về Giang gia hay Hoa Lâu của ngươi đi. Nếu không tự mình làm được ta giúp ngươi đưa đi vứt, Thiếu gia như ngươi chắc không thiếu bạc sắm mấy bộ đồ mới nhỉ”

“ Ây dô, coi như ta chưa nói gì, gió thoảng qua tai người đi”

“ không”

“ người nghe tấu đi, bổn gia trả chầu này”

“ hì thêm một điều kiện nữa”

“ Chắc không phải…”

“ phải đó”

“ không”

“ hừm”

“ chờ ta chút”

[ rừa rụt cổ phiên bản Cửu Như # người thứ 3]

Nói rồi Cửu Như bất lực đứng dậy đi về phía cửa trao đổi gì đó với một người lạ mặt. Một lúc sau thì cầm một phong thư có con dấu của Hoa Lâu trên đó đưa cho Tiểu Quận chúa.


“ Ngươi chưa xem??”

“ Bổn gia cũng đâu quan tâm, việc của ta chỉ là tìm, và bàn thông tin. Tốt nhất là không nên xen vào chuyện triều đình”

“ Bổn Quận chúa là người triều đình đó thây” – vừa lườm vừa bóc phong thư

“ Hoàng thất”

“ giống nhau”

“ không”

“ ừ cứ coi là vậy”

“ Thanh Lâu vô danh nằm ở ngõ 3 dãy phố Tây Bắc Hoa Triêu, một bên hiệu thuốc đông y, là căn cứ của tổ chức buôn người, mua bán phụ nữ trái phép…”

Nàng vừa đọc vừa gọi Cửu Như xác nhận.

“ Này này, thanh lâu này có tên không đấy”

“ có a”

“ trùng…”

Chưa kịp nói xong câu Cửu Như đã đáp

“ Vô Danh”

“ ngõ… ngõ thứ mấy?”

“ hình như là ngõ thứ 3 á”

“ có…có hiệu thuốc đông y nào kế bên không??”


“ hình như không có”

“ hazz”

Vừa thở phào nhẹ nhõm một hơi

“ nãy có người bốc thuốc thì phải” – một giọng nam nhân trầm ổn lên tiếng.

“ Thật vô nghĩa, GIANG CỬU NHƯ, ngươi dẫn ta đến chỗ khỉ ho cò gáy gì thế này, không phải là vào thẳng hang ổ của tội nhân luôn rồi hay sao”

“ ta làm sao mà biết được, hay là bây giờ chúng ta chuồn lẹ đi còn kịp, quan binh có lẽ sắp đến rồi, bị vướng vào nữa Y Thư cho người biết tay đấy”

“ sao không quậy một trận đã rồi đi, cứu giúp mỹ nữ nơi đây, cũng coi là giúp đỡ quan binh sẽ không ai truy cứu” – giọng trầm ấy lại vang lên

“ ý hay” Tiểu Quận chúa ham vui gật gù với ý kiến đó

“ hở” Cửu Như ngơ ngác, hình như bây giờ y mới nhớ, bằng hữu của mình không thể tránh xa chỗ náo nhiệt.

“ Mà ngươi là ai vậy??” Cửu Như và Quận chúa đồng thanh hỏi

“ Tại hạ Hắc Vô Thường”

“ Hắc gì cơ???”

“ Hắc Vô Thường”

“ Ừ gọi là Hắc đi”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận