Tiểu Quận Chúa Của Ta Ơi
Bên ngoài công đường, tiếng chửi rủa vẫn náo nhiệt như vậy, Thiên Nghi bỏ ngoài tai nhưng Mạn Kì đã sớm cảm thấy tức giận:
“ họ ồn ào quá, để thần ra bảo họ im lặng ”
“ kệ đi, ta còn không lên tiếng, ngươi không cần để tâm” nói xong nàng nhàn nhã đung đưa bàn chân mà thưởng táo tự nhiên như ở nhà mình.
Sau một hồi chờ đợi thì vị quan chấp pháp lề mề kia cũng lên công đường, ông ta vừa bước ra đã bị cảnh trước mặt làm hóa đá. Chiếc ghế uy quyền ông ta thường ngồi, nay lại bị một nữ tử nằm dài trên đó, công đường uy nghiêm nay lại thành mớ hỗn độn. Lấy lại được phong thái, ông ta quát lớn
“ làm loạn công đường vậy đủ chưa?”
Nghe tiếng quát, ai nấy cũng cung kính hành lễ, duy chỉ có hai con người kia vẫn nói chuyện nhà như chốn không người.
Tiểu Quận chúa không phải hành lễ trước bất cứ ai, còn Mạn Kì ngoài Tiểu điện hạ của hắn, ai cũng là cặn bã.
[ ngoài Y Thư nữa # người thứ 3]
Vị quan chấp pháp đập tay lên bàn, nhưng hình như lực hơi mạnh, ông ta ôm chặt bàn tay của mình, mà gương mặt thì lại không mấy tự nhiên, lúc này nha môn hình như cũng đã trở về dáng vẻ nghiêm túc thường ngày. Ngay lúc quan chấp pháp đang chuẩn bị lên tiếng, thì mọi sự chú ý đều đổ dồn vào tiếng hét thất thanh của một
người xấu số nào đó đang đứng hóng chuyện thì bị chó cắn. Thực chất chỉ vài giây trước trên con đường phố ấy, một con chó hoảng loạn chạy trước theo sau là một nam nhân trên tay nắm chặt sợi dây thừng mà đầu kia là một con bò béo bở mà trên lưng nó đang chảy một con gà. Quay lại nửa canh giờ trước, khi Tiểu Quận chúa đang diễu hành thì ở một chuồng bò nọ. Nơi nhưng con bò đang thong dong gặm cỏ, thì từ đâu một vị bằng hữu lạ mặt đã đến thăm hỏi.
“ chào các huynh đệ bò”
" xin tự giới thiệu ta là người bạn phương xa"
“ lâu rồi ta mới đến thăm các huynh đệ”
“ à không đây là lần đầu tiên chúng ta gặp nhau”
“ hoa khôi của các huynh đệ có mặt ở đây không nhỉ?”
Trên trang trại rộng như ngàn thước đất, vị bằng hữu này cứ nói luyên thuyên một mình. hắn nhìn chung quanh, rồi Lại nhìn chằm chằm vào đàn bò, ánh mắt ánh lên một âm mưu gì đó.
“ ây da, vị hoa khôi của các huynh đệ đây sao? Quả đúng là khiến người ta thèm thuồng”
Một con bò xấu số lọt vào đôi mắt đầy âm mưu đó,
“ các huynh đệ, cho ta mượn vị bằng hữu này nhé, bao giờ trả thì ta chưa biết được”
Cứ thế hắn luồn dây, rồi bằng một cách rất tự nhiên dẫn chú bò ấy đi, hắn còn không quên hốt thêm một chú gà khi đi ngang qua ngôi nhà nhỏ xinh của nó.
Còn chú chó tội nghiệp vì cũng lọt vào đôi mắt xanh của hắn mà phải chạy khắp phố.
[ tất cả là quá trình xảy ra sự hỗn loạn ngoài công đường vừa rồi. Ta không nói vị bằng hữu vô tri ấy là Thập Nhất đâu nha # người thứ 3]
Quan chấp pháp thở dài 1 tiếng, có lẽ trong quãng thời gian ông làm việc dưới trướng triều đình, đây là lần đầu tiên ông bị lấy mất sự uy quyên của mình.
“ tất cả im lặng, nơi đây là chon công đường, nơi phụng mệnh thiên tử xét xử, các ngươi không muốn chịu đòn thì ngay lập tức im lặng”
Nghe xong ai nấy đều sợ hãi mà im bặt, mọi bất bình đều kìm nén dưới sự im lặng đến ngột ngạt. Còn vị Quận chúa cao ngạo ấy vẫn đung đưa đôi chân nhỏ, thong thả gặm táo.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...