“ còn không vào là ta đóng cửa phủ á~” Tiểu Quận chúa chán nản cất lời.
“ vào vào chứ” Cửu Như và Văn Xương đồng thanh lên tiếng.
“ mạn kì còn phòng nào cho bọn họ nốt đi”
Lại một lần nữa vị quản gia kiệm lời vung tay chỉ phòng, và chỉ khác lần trước một điều là hai căn phòng này gọn gàng lạ thường, khiến cho chủ nhân của nó còn phải cảm thán. Không còn nhận ra đây là nhà của mình ở bao năm.
Theo thứ tự được sắp xếp sẵn thiếu niên điềm tĩnh bước ra căn chòi đầu tiên, Mạn Kì loay hoay chạy đi chuẩn bị bắt đũa, mời Tiêu Viên cùng dùng thiện với chủ nhân của mình, tiếp theo và cận vệ Văn Xương, Mạn Kì lại chạy xuống bếp lấy bát đũa, và người bước ra cuối cùng là Cửu Như Đần Độn, lại một lần nữa Mạn Kì làm điều tương tự. Và cậu ấy rất kiên nhẫn dù khoảng cách nhà bếp với cái chòi ở sảnh chính có chút xa. Người thự hiện vẫn trưng ra biểu cảm ban đầu còn người ngoài cuộc như Y Thư lại dần mất kiên nhẫn rồi.
Vừa ngồi vào bàn Cửu Như đã lên tiếng:
“ Nghi Thường phủ hiếu khách quá, phòng cũng chuẩn bị sẵn sạch sẽ ghê”
Nghe xong bộ ba chủ nhà cũng ngơ luôn. Tiểu Quận chúa quay sang tỳ nữ Y Thư, cô liền lắc đầu phủ nhận. Quay sang Mạn Kì cũng nhận được kết quả tương tự.
“ Tiểu sư phụ, cô sống một mình trong phủ rộng rãi này sao? Cô không thấy cô đơn hả” Văn Xương vừa tự nhiên dùng thiện vừa nhanh miệng hỏi
“ ta…”
Vừa định trả lời thì, từ đâu trên khoảng không vô tưởng cất lên giọng nói thanh thoát mang theo vẻ biết trước tất cả nhưng vẫn cố tình hỏi.
“ Ôi tiểu quận chúa bệ hạ, người dẫn nhân tình về nhà sao? Không những một mà tận ba người”
“ Thập Nhất ngươi rảnh rỗi quá nên đến dọn nhà cho ta hả?” thấy hắn nàng đã không còn nghi ngờ về sự sạch sẽ của những căn phòng đó nữa, mà khẳng định ngay là hắn làm.
“ này Tiểu Quận chúa của ta ơi! Cô tiêu tiền ta làm ra bao nuôi một, hai, ba người này hả? Tốn công ta làm trâu làm ngựa trong cửa hàng nhà cô”
“ phòng nào tự chọn, tự dọn luôn nhé”
“ tuân lệnh, mà Tiểu Quận chúa không mời ta dùng bữa sao?”
Tiểu Quận chúa dùng ánh mắt nhờ vả quay sang phía Mạn Kì thì thấy vị quản gia này đã đi lấy bát đũa rồi.
Ăn uống xong xuôi thì vẫn hơi sớm, Y Thư cùng với mấy người tỳ nữ trong phủ dọn dẹp hiện trường gọn lẹ, Cửu Như lên tiếng muốn rủ mọi người cùng chơi bài. Ai cũng đồng ý kể cả tên Thập Nhất, ngoại trừ tên mặt lạnh Tiêu Viên.
Ngươi đánh một, ta đánh hai, một ván, hai ván… rồi rất nhiều ván. Tiền cược là mấy dĩa đậu phộng Mạn Kì trồng, còn hình phạt là trét nhọ nồi lên mặt. Vừa đánh bài vừa uống rượu đúng thật là cảm giác thoải mái nhất. Đến đêm, rượu cạn, trăng tàn, thần bài Thiên Nghi nắm trong tay nhiều đậu phộng nhất, khuôn mặt không một vệt đen của nhọ nồi, còn ai tán gia bại sản ư? Dĩ nhiên là tên Cửu Như Đần độn ấy rồi, gương mặt thư sinh trắng trẻo của hắn không còn chỗ cho một vệt đen nào nữa, bởi nếu có bôi thêm cũng không ai biết là bôi chỗ nào [ đường bài bạc đã đen, mặt còn đen hơn đường bài bạc # người thứ 3].
“ ây da, không chơi nữa, không chơi nữa” Cửu Như khua tay lên mấy lá bài trên bàn rồi nằm ăn vạ.
“ không chơi nữa hay là không còn tiền để chơi nữa” Văn Xương lên tiếng cà khịa.
“ lão tử về ngủ đây, chơi mệt rồi” Thập Nhất rời bàn đầu tiên.
“ ta cũng về phòng đây, Mạn Kì về thôi”
“ vâng thưa Quận chúa”
“ Văn Xương, Về” Tiêu Viên kẻ ngồi ngoài cuộc, nhàn nhã uống trà, thưởng trăng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...