Nguyên lai khi tuyết rơi nặng hạt cũng có thanh âm. Tỷ như âm thanh cành cây bị sức nặng đè gãy, hoặc tiếng bước chân người đi trên mặt đất — khiến người ta nghe muốn nổi da gà.
Nhìn chằm chằm lửa cháy trong đồng lô (bếp lò), bốc lên sắc lửa như màu vỏ quýt, Trường Không Long Tường bỗng nhiên nhớ tới khuôn mặt tươi cười của người nào đó.
“Chi nha –” cửa bị mở ra, Hứa Nhĩ Tuấn một bên run rẩy cởi áo khoác đi vào, một bên oán giận: “Ngay cả độc xà cũng đều ngủ đông, chúng ta tại sao không ngừng kinh doanh mấy tháng? Chờ đến mùa xuân lại khai trương! Để ta thiếu chút nữa chết cóng, đây là Uy Ngôi quốc a, làm không tốt sẽ lại có người chết vì lạnh– sát thủ bị lạnh tới chết — này thực sự có thể hủy đi danh dự của Kỳ Lân trang…”
“Nhĩ Tuấn, ” Trường Không Phượng Chứ thở dài an ủi: “Ngươi không cảm thấy mình rất ồn ào sao? Ngươi không thể tỏ ra giống một sát thủ sao? Ngươi xem Như Nhai…”
“Ha ha ha, Liên Y, đừng xấu hổ a…”
Ngoài phòng truyền đến tiếng cười sang sảng của Tiết Chanh Chanh cùng tiếng Liên Y xấu hổ quát nhỏ, Vì vậy Hắc Như Nhai chẳng biết từ bao giờ đã đứng sừng sững trong phòng lập tức chạy ra ngoài, khiến khuôn mặt Trường Không Phượng Chứ đang chuẩn bị thuyết giáo một trận xanh một trận trắng.
“Liên Y.” Hắc Như Nhai nhẹ nhàng nhảy xuống bên cạnh bạch y nhân nhi, yên lặng ôm lấy nhân nhi mặt đỏ, hai mắt cảnh cáo nhìn Tiết Chanh Chanh.
Tiết Chanh Chanh thấy vẻ mặt cảnh giác của đệ nhất sát thủ Kỳ Lân trang, biết không chơi được nữa, đành phải quệt miệng, ngoan ngoãn đi vào thư phòng.
Hứa Nhĩ Tuấn cười ha ha: “Nhị đương gia, Như Nhai thế nào a?”
Trường Không Phượng Chứ mặc kệ hắn, quay đầu yên lặng nhìn hỏa diễm đại ca.
Hai tháng nay, y cũng không khiến cả nhà lo lắng — y không ăn một mình, cũng không cáu kỉnh hay bất an; Trường Không Long Tường quả nhiên cùng người khác bất đồng, không có lấy mốt dấu vết của sự sụp đổ, y vẫn xử lý công vụ như trước, luyện công điều tức, ăn no ngủ đủ, vẫn trầm ổn như trước không hề thay đổi.
Chỉ là thỉnh thoảng sẽ lại giống như bây giờ, rõ ràng là đang suy nghĩ, khóe miệng lại luôn luôn hiện hữu ý cười.
Cho nên dù ngũ đại sát thủ đã tập hợp đủ, cũng không ai dám quấy rối y.
“Nhị đương gia, hôm nay có chuyện gì sao, đều gọi chúng ta trở về.” Hứa Nhĩ Tuấn ngồi xuống hỏi.
Trường Không Phượng Chứ trừng mắt nhìn hắn, mới nghiêm mặt nói: “Mọi người đã nghe nói đến ‘Nhai Tí Lâu’ gần đây mới nổi danh trên giang hồ chưa?” Thấy mọi người đều gật đầu, hắn mới nói tiếp: “Trên giang hồ có rất nhiều môn phái, có xuất hiện thêm một tập đoàn sát thủ như chúng ta cũng không phải chuyện gì mới mẻ, nhưng Nhai Tí Lâu này là người mới mà cả gan dám động thủ trên đầu Thái Tuế (gần nghĩa múa rìu qua mắt thợ) — liên tục sát hại thủ hạ của chúng ta đã không nói, lúc Tấn Du đang hành động còn gây trở ngại, hại Tấn Du bị một đao.”
Thường Tấn Du từ đầu đang vẫn yên lặng ngồi bên cạnh bàn nghe vậy liền giơ lên cánh tay được băng bó cẩn thận, trên bông băng mơ hồ lộ ra vết máu.
“Ô!” Tiết Chanh Chanh bước nhanh vài bước đi tới trước mặt hắn ngồi xổm xuống, cau mày cởi ra bông băng — lộ ra một vết đao chém thật sâu còn có thể nhìn thấy xương.
“Thao mụ nội nó!” Tiết Chanh Chanh tức giận đến nhảy dựng lên, bị Thường Tấn Du nhẹ nhàng đè lại, “Chanh Chanh tỷ, đừng kích động, đối phương là có chuẩn bị mới đến.”
Nhìn vết thương trên tay hắn, Tiết Chanh Chanh từ trước đến nay luôn phóng khoáng lại một lần nữa ngoan ngoãn ngồi xổm xuống, không bao lâu sau ngay cả nước mắt cũng đều rơi; bình thường Thường Tấn Du chung quy luôn làm bảo bảo ngoan, hiện giờ trong mắt lại xẹt qua một tia giảo hoạt chớp nhoáng, vươn tay kéo Tiết Chanh Chanh, để nàng ngồi bên cạnh mình, nhẹ giọng nói: “Không đau mà, đừng khóc.” nhưng Tiết Chanh Chanh chỉ một bên rơi lệ, một bên thay hắn băng bó lần nữa, không phát hiện cánh tay không bị thương của Thường Tấn Du đã gọn gàng đặt trên eo mình.
“Khụ khụ.” Đối với việc làm mờ ám của bọn họ, Trường Không Phượng Chứ coi như không phát hiện, nói tiếp: “Tấn Du thụ thương là do bị đối phương bất ngờ tấn công, hơn nữa người đông thế mạnh, nếu là một đấu một cũng không thành vấn đề, nhưng không được, vậy nên kết luận đối phương là muốn uy hiếp; dám trêu chọc Kỳ Lân trang nhiều lần như vậy, chứng tỏ không phải vô ý, càng không có khả năng là hạng người bình tươờng.”
Hắc Như Nhai hỏi: “Bọn họ muốn như thế nào? Giành địa bàn?”
Trường Không Phượng Chứ cười khổ một tiếng, nói: “Nếu là như vậy đã đơn giản.”
“Là thái tử Lữ Hưởng.” Trường Không Long Tường vẫn đang nhìn đồng lô bỗng nhiên tiếp lời; nét cười an bình trên mặt đã bị thay thế bằng vẻ chán ghét, “Nhai Tí Lâu ngoại trừ gây bất lợi cho Kỳ Lân Trang, còn sát hại hơn mười hai quan viên tam phẩm trong triều – tất cả đều là môn sinh của Trang thân vương, kẻ thù của Lữ Hương, trong một tháng có thể gây ra nhiều đại án như vậy, gần như đã muốn mưu phản, nhưng triều đình không hề truy xét, thậm chí sau đó binh bộ thượng thư cùng tả thừa tướng bị đe dọa, triều đình cũng chẳng quan tâm, có thể nói chắc chắn có người áp chế mọi chuyện — như vậy có ba điều đã rõ ràng: một là, người đem mọi chuyện áp chế chính là chủ mưu, hai là, chủ mưu không phải ai khác chính là Lữ Hưởng, ba — người đang ngồi trên long ỷ đang bị giam lỏng, hoặc là sắp chết.”
Cửa bị đẩy ra, Kha Nhiên trên người đầy tuyết bước vào, hắn phủi nhẹ đầu vai, đạm đạm nói: “Không phải sắp chết — mới vừa có thám tử báo lại — Thái Tông hoàng đế Chính Đức của chúng ta, giờ sửu hôm nay đã băng hà.”
Trường Không Long Tường cùng Trường Không Phượng Chứ đồng thời đứng lên, tuy rằng sớm bị hoàng thất chiêu cáo thiên hạ đem hai người biếm thành thứ dân, hai người lại vì nương của mình phân rõ giới hạn với người nọ; nhưng máu mủ tình thâm, tin tức này chung quy cũng khiến người ta không vui vẻ gì; hai người nhìn nhau, quay về hướng kinh thành song song quỳ xuống, thành thành khẩn khẩn dập đầu ba cái.
Khi đứng lên, mọi người một trận trầm mặc, Trường Không Long Tường đột nhiên nói: “Khi còn bé, có một lần Chính Đức đế hỏi mấy hoàng tử chúng ta, đề bài là nếu Thiên Đảo, Nặc Tháp cùng nhau xâm phạm, lúc đó phải làm sao. Ta khi đó mới mười tuổi, vừa là đại hoàng tử vốn rất ngưỡng mộ hoàng đế, cho nên rất hăng hái, Vì vậy lưu loát viết hơn mười trang, nói đến việc trước tiên phải điều tra rõ vì sao hai quốc gia lại đồng thời xâm phạm, dựa vào nguyên nhân mà quyết định nên hòa hay nên đánh, làm thế nào có thể hòa, đánh thì làm thế nào có thể thắng, gần như hoàn chỉnh. Nhị hoàng tử lại lấy đối sách làm câu trả lời chính, cùng tam hoàng tử hỗ trợ lẫn nhau, chuyên tâm trả lời các loại kế sách có thể đánh thắng trên chiến trường; bài thi của Phượng Chứ lại chỉ có một tờ, suýt nữa còn không tìm thấy, lật qua lật lại chỉ có một câu ‘Hòa khí phát tài’ ; ngũ hoàng tử cùng ta không bàn mà hợp, cho rằng nên dĩ hòa vi quý, đương nhiên cũng không thể không quan tâm đến nguyên tắc căn bản của quốc gia chúng ta; bát hoàng tử Lữ Hưởng, là hoàng tử duy nhất trong chúng ta lúc nộp bài thi không hề đề cập đến việc xem xét thời thế, không đề cập tới chiến lược chiến sách, từ đầu đến cuối liệt kê các loại cưỡng bức lợi dụ tướng lĩnh của đối phương — chỉ toàn ý muốn lợi dụng. Sau đó Chính Đức đế nói: trưởng tử chu toàn, có thể đứng đầu một phương; thứ tử thâm mưu, có thể làm quốc sư; tam tử thượng võ, nhất định sẽ là trấn quốc tướng quân; tứ tử viên hoạt (khéo đưa đẩy), có thể giao ngoại hữu nội (đối nội đối ngoại); ngũ tử ôn hòa, sẽ là tể tướng điềm đạm; bát tử tâm ngoan (độc ác), sẽ là quân sư dưới cờ tướng; các nhi tử khác đều không có chủ kiến.”
Nhớ tới chuyện cũ, Trường Không Phượng Chứ nhịn không được phiền muộn cười; Trường Không Long Tường vẫn như cũ diện vô biểu tình, “Từ ngày đó trở đi, bất luận là chuyện gì Lữ Hưởng đều muốn tranh giành với ta, ta vì mẫu thân mất sớm của hắn, nhường nhịn đủ điều, mà hắn cũng không có biện pháp lật đổ ta, Vì vậy hắn đổi sang công kích các hoàng tử khác. Gây xích mích ly gián, khiến tam hoàng tử tức giận giết lục hoàng tử, mà tam hoàng tử cũng vì tội giết đệ mà bị xử tử; đại thần giúp đỡ ngày đó cưỡng đoạt bào tỷ (song sinh) của thất hoàng tử, bát hoàng tử lại giật giây khiến Tiểu Thất giết đại thần đó, làm hại Tiểu Thất phải sung quân biên cương. Chính Đức đế càng già càng hồ đồ, cũng càng thích Lữ Hưởng a dua nịnh hót, ta thay bọn đệ đệ giải thích, người lại vì một tiếng ‘Phụ hoàng’ của Lữ Hưởng mà vui vẻ; lúc đó Lữ Hưởng vu oan nương ta cùng một tướng quân cấu kết, ta cơ hồ muốn một chưởng đánh hắn! Nhưng mẫu thân muốn ta phải nghĩ đến đại cục, Vì vậy ta đành phải giận dữ mà cùng mẫu thân, đệ đệ trốn đi. Không ngờ sau khi ta đi, hắn ngày một tệ hơn, các hoàng tử khác người thì chết, người lại điên, người phải sung quân. Hiện giờ, ngay cả Chính Đức đế luôn sủng ái hắn cũng không được buông tha.”
Ngoại trừ Trường Không Phượng Chứ cùng Kha Nhiên, năm người khác là lần đầu tiên nghe nói, rốt cuộc minh bạch nguyên nhân vì sao trang chủ trốn đi.
Kha Nhiên đạm nhiên nói: “Những chuyện này ngươi đều không phải đã sớm nhìn thấu sao? Nếu hắn đã khẩn cấp giết Chính Đức đế, vậy ngươi lại càng là cái đinh trong mắt hắn; hắn mượn giang hồ làm vật yểm hộ, thành lập Nhai Tí Lâu cũng chỉ vì muốn diệt trừ ngươi.”
Trường Không Long Tường gật đầu, nói: “Thành thật mà nói ta đã không làm tròn trách nhiệm của mình, sinh ra là con của đế vương, nhưng chưa từng cống hiến cho đất nước; Lữ Hưởng nếu ngoan ngoãn làm hoàng đế của hắn thì đã tốt, nhưng hắn lại khăng khăng cố chấp, ta chỉ có thể bất chấp tình huynh đệ.”
Kha nhiên gật đầu, Trường Không Phượng Chứ bỗng nhiên nghĩ đến cái gì, hắn khẩn cấp nói: “Đại ca, có lẽ là do ta phải bảo hộ Tiểu Tình, có chút thần hồn nát thần tính, nhưng — Sầm Liên Phương đã gặp qua Bán Hạ, có thể hay không…”
Đã qua hai tháng, lần thứ hai nghe được cái tên kia, Trường Không Long Tường thoáng run rẩy, trước mắt tựa hồ là khuôn mặt ngượng ngùng của nam hài.
“Không có việc gì, Tiểu… Vân Bán Hạ lúc đó mặc nữ trang, Sầm Liên Phương không biết hắn là nam hài.”
Trầm mặc một hồi, Trường Không Long Tường lại khoác lên vẻ mặt diện vô biểu tình, hắn lãnh tĩnh phân phó: “Thông tri xuống phía dưới, sau này mỗi lần hành động phải có ít nhất hai người, nhìn thấy người của Nhai Tí Lâu không cần cố kỵ, nắm chắc phần thắng liền ngay tại chỗ tiêu diệt, không có ưu thế liền không cần chính diện đối phó với địch; các đường khẩu trong và ngoài trang tăng mạnh đề phòng, chú ý những kẻ xâm phạm; những ủy thác mới đây, nếu không phải muốn giết kẻ nào tội ác tày trời, sẽ không nhận.”
Trường Không Long Tường tựa hồ tâm tình bất hảo, vừa nói xong liền hướng cửa rời đi.
Đẩy nhẹ cửa ra, phong tuyết lập tức đập vào mặt y, y đột nhiên nhớ tới một ngày lạnh giá trước đây, có một tiểu nhân nhi gắt gao tiến sát vào trong lòng y tìm hơi ấm.
Đứng ở cửa một lúc lâu, Trường Không Long Tường không hề quay đầu lại, khàn giọng nói: “Phượng Chứ, đêm nay cùng ta tới Vân phủ.”
Vân gia ở Thường Châu vô cùng giàu có, nói nhỏ tất nhiên không nhỏ, nhưng lại là kiểu quen mắt người nhìn, cũng chỉ là phủ đệ thông thường mà thôi.
Không dám tới gần hơn nữa, sợ có cơ hội nhìn thấy hắn sẽ không để ý tới ý nguyện của hắn, lại một lần nữa bắt hắn trở lại; thế nhưng lại muốn tái kiến một lần, nương nói như vậy là nhất kiến chung tình, nhưng người khác làm sao có thể minh bạch — ” Nhất kiến” này đối y mà nói có ý nghĩa thế nào.
Ngày hôm nay, đã có cớ cho nguyện vọng muốn tái kiến một lần.
Trường Không Phượng Chứ đời này sợ nhất, tôn kính nhất, lo lắng nhất đều là đại ca hắn, Trường Không Long Tường. Phàm là chuyện Trường Không Long Tường phân phó, đều được hắn an bài thỏa đáng, đặc biệt là khi Trường Không Long Tường phân phó chuyện chung thân đại sự, Trường Không Phượng Chứ chắc chắn sẽ đem chuyện này an bài đến không có một chút sơ sót.
Vì vậy Trường Không Long Tường không cần tìm kiếm lâu trong đêm đầy tuyết, đã được đệ đệ từ sáng sớm đã điều tra từng ngóc ngách trong Vân phủ kéo vào một góc.
Thiên viện này cách hậu hoa viên rất xa, càng không nói đến nhà chính; trong viện chỉ có một gian nhà, ngoài phòng có hai cây cổ thụ, trong bồn hoa dưới tàng cây tựa hồ có rau quả gì đấy, nhưng mùa đông tất cả đều héo rũ, càng nhìn càng thấy tiêu điều, gian nhà phía sau chỉ là củi xếp lên, không có giấy dầu, từ lâu ướt đẫm.
Đây không phải ám chỉ cách Vân Hải đối xử với Bán Hạ hay sao, làm sao có thể ở tại một nơi rách nát như vậy? Trường Không Phượng Chứ âm thầm thay Nhan đường chủ lau mồ hôi lạnh.
Trường Không Long Tường cảm thấy mặt lạnh buốt, tuy rằng y nội lực cao thâm, tuyết rơi trên người y đều bốc hơi hoàn toàn, nhưng cơn tức của y dường như lạnh giá hơn đại tuyết Uy Ngôi nhiều lắm.
Y nhảy xuống tường vây, không tiếng động tiêu sái đến trước phòng; cửa sổ tuy rằng được dán qua vài thứ, nhưng vẫn có nhiều kẽ hơn; nhìn vào bên trong, gian nhà rất nhỏ, nhiều lắm cũng chỉ có tròn một trượng, có một tấm ván gỗ làm giường, trên giường chỉ có một cái chăn bông màu xanh đã bị giặt thành bạc trắng, còn có một nữ tử gầy gò đang nằm, nhưng vô pháp che giấu thiên sinh lệ chất (nét đẹp trời sinh), vẻ mặt nàng ôn nhu mà cấp thiết nhìn xuống mặt đất –
Trường Không Long Tường cơ hồ không thể khống chế tiếng thở gấp của chính mình — trên mặt đất bày ra một chiếc chăn bông cũ nát, nhân nhi nhỏ bé nửa nằm nửa ngồi ở trên — chính là Bán Hạ.
“Tiểu Hạ, đêm nay ngủ cùng nương đi.”
“Nương, Tiểu Hạ đã lớn như vậy rồi!”
“Lớn cũng là hài tử của nương nha, đêm nay lạnh như thế, con còn ngủ trên đất là muốn khiến tâm của nương đau đớn sao?”
“Nương, Tiểu Hạ tuyệt đối không lạnh!”
“Thế nhưng nương lạnh a, mau lên đây đi!”
Bán Hạ do dự một chút, ôm lấy chăn bông bò lên trên ván gỗ, “Nhưng ngủ cùng nương, nửa đêm nương không được đem chăn đều đắp hết lên người Tiểu Hạ!”
“Biết rồi.” Phụ nhân ôn nhu nhẹ nhàng nhéo nhéo cái mũi đỏ bừng vì lạnh của Bán Hạ.
Hai người nằm trong bóng đêm một hồi, Bán Hạ bỗng nhiên mở miệng: “Nương, Tiểu Hạ đói bụng.”
Một câu này đánh mạnh vào lòng Trường Không Long Tường, khiến tâm hắn cơ hồ muốn vỡ ra, mà nương của Bán Hạ, Hồng Hạnh, vẫn là yêu thương vạn phần: “Tiểu Hạ, là nương hại con.”
“Nương!” Tiểu Hạ vội vàng nắm tay Hồng Hạnh, nói: “Là bọn hắn không tốt, sao có thể là lỗi của nương?”
Hồng Hạnh sờ sờ tóc Tiểu Hạ, nhẹ giọng nói: “Vừa đến mùa đông, nha hoàn đưa cơm sợ lạnh, thỉnh thoảng quên là chuyện thường tình. Ta bạc mệnh, suốt đời làm nô làm tỳ, bị chủ tử chiếm đoạt cũng chỉ có đem trái đắng nuốt xuống, sinh hạ con là hạnh phúc lớn nhất của ta — cũng không nghĩ đến khiến Tiểu Hạ con sinh ra đã khiếm khuyết…”
Bán Hạ nhất thời nước mắt chảy ròng, nhẹ giọng nói: “Nương, nếu là liên lụy cũng là ta liên lụy người a! Tất cả đều do thân thể quái dị này của ta…”
Nghe Bán Hạ nói, Hồng Hạnh vội vã thay hắn, cũng thay chính mình lau nước mắt, miễn cưỡng cười: “Đứa nhỏ ngốc, nói nhảm nhí cái gì — chúng ta không nói cái này nữa. Con nói kỳ thực con không phải được Nhan lão gia cứu, thật ra là tới Kỳ Lân trang, còn nói nơi đó thật tốt thật tốt, tại sao lại không nghĩ biện pháp ở lại? Không phải nương muốn con chỉ lo ăn uống, con cũng có thể làm việc hỗ trợ nha, chỉ cần cầu trang chủ lưu lại con, sau đó có thể sống tốt rồi.”
Trường Không Long Tường trong lòng cười khổ một tiếng, chính là có cầu cũng không lưu lại được tiểu đông tây a.
Bán Hạ cười ngắn một tiếng, nói: “Nương, hạ nhân nơi đó mỗi người đều có võ công cao cường, Tiểu Hạ một chân khiếm khuyết có thể làm gì đây?”
Trường Không Long Tường lại thầm nghĩ: chỉ cần ngươi nguyện ý lưu lại, ta sao có thể quan tâm chân của ngươi — chân của ngươi sẽ chỉ làm ta càng thêm yêu thương mà thôi.
Hồng Hạnh gật đầu nói: “Xem ra trang chủ này cũng rất thiết thực…”
“Mới không phải!” Tiểu Hạ một hơi ngắt lời nói: “Con người Trường Không trang chủ rất tốt! Không chỉ tuấn tú lịch sự, hơn nữa văn võ song toàn, lại thông minh, tâm tính thiện lương — bọn họ tuy rằng là sát thủ, nhưng chỉ giết những người tội ác tày trời; quan tốt hay thương nhân lành, cho dù có đưa ra nhiều tiền đi chăng nữa, trang chủ cũng không bao giờ xuống tay! Y đối Tiểu Hạ rất tốt, y…” Cũng đã khóc không thành tiếng.
Trường Không Long Tường kinh ngạc nhìn bóng lưng gầy nhỏ kia; tuy đang đứng trong màn đêm, nhưng y vốn võ công cao cường, thị lực hơn người, thậm chí có thể thấy tiểu nhân nhi không ngừng run rẩy.
Ngươi không hề ghét ta, vì sao lại muốn cùng ta nghìn dặm xa cách?
Hồng Hạnh cả kinh, thấp giọng hô: “Tiểu Hạ, lẽ nào con — “
“Đừng nói!” Tiểu Hạ che miệng mẫu thân, lệ rơi đầy mặt nói: “Mẫu thân chỉ cần biết rằng trang chủ là một người tốt là được rồi — là người tốt nhất trên đời mà Tiểu Hạ gặp qua, xứng đáng có được một nữ nhất xinh đẹp nhất, thiện lương nhất ở bên, liền được rồi.”
Đừng nói nữa, ta sợ ta nghe được câu nói kia sẽ càng không thể quên được y.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...