Đảo mắt đã lại đến cuối mùa thu.
Mùa thu ở Thiên Thủy cũng không ấm áp hơn so với Lĩnh Nam là mấy, lá thu rơi rụng, vừa tiêu điều, lại có một phong vị khác.
Hoa cúc trong phủ nhiếp chính vương tỏa hương ngào ngạt.
Trong hoa viên có một tiểu lâu, là nơi Trường Không Long Tường chuyên dùng để tiếp đón hảo hữu.
Ngày hôm nay, ngồi phía đối diện chính là Thiên Đảo quốc Chí Viễn vương Thạch Sư.
Hai nam nhân đều đã có chút say, vạt áo rộng mở tựa vào nhuyễn tháp, bên người là bảo bối đang dựa vào mình.
Để Bán Hạ gối lên khuỷu tay, nhìn hắn ôm cái bụng to to mà ăn trái cây, trong mắt Trường Không Long Tường lộ vẻ ôn nhu.
Thạch Sư nhìn nam nhân vô tâm vô tình trong truyền thuyết, khẽ cười rộ lên.
“Làm sao vậy?” Trường Không Long Tường nhíu mày hỏi.
Thạch Sư nhún nhún vai, nói: “Không có gì, chỉ là thấy ngươi cùng những lời đồn ta nghe được —— không giống nhau lắm.”
Trường Không Long Tường thản nhiên nói: “Ta cũng không nghĩ Thiên Đảo Chí Viễn vương đại danh đỉnh đỉnh, chỉ vì muốn làm hồng nhan cười mà có thể buông tha cơ hội tuyệt hảo để xâm chiếm Uy Ngôi.”
Thạch Sư nghe vậy, một phen ôm lấy Văn Trúc bên người hung hăng hôn một chút, ôn nhu nói: “Vì Trúc nhi, bảo ta lên trời hái trăng xuống cũng được!”
Văn Trúc lúng túng, đánh nam nhân một cái, thẹn thùng nói: “Nhiếp chính vương gia đang ở đây.”
Thạch Sư lại không tức giận, tựa hồ cảm thấy được vẻ mặt xấu hổ của Văn Trúc cũng dị thường mê người.
Hắn mê muội nhìn Văn Trúc, nói với Trường Không Long Tường: “Ngươi chưa từng phạm sai lầm, chưa từng mất đi, tuyệt đối sẽ không thể giống ta, chỉ cần là hắn muốn, ta dù có dốc hết toàn bộ sức lực cũng phải tìm cho hắn.”
Trường Không Long Tường nhìn người trong lòng, nói: “Lần đầu tiên ta nhìn thấy hắn đã quyết định phải vì hắn trả giá hết thảy.”
“Nga?” Thạch Sư nở nụ cười, hắn nâng chén rượu lên hướng đối diện hỏi thăm, một ngụm uống cạn, hỏi: “Ta nghe nói nửa năm nay ngươi bề bộn nhiều việc nha, thay đổi hết một loạt thủ hạ cũ của Lữ Hưởng, ban hành luật pháp mới, chỉnh đốn mọi nơi, gây dựng lại quân đội —— tại sao không tự mình làm hoàng thượng, cứ như thế này chẳng phải làm không cho người ta hưởng sao?”
“Làm hoàng thượng, liền thân bất do kỷ, sống vì người thiên hạ; mà ta chỉ muốn ở bên cạnh tiểu quai, những thứ khác có hay không cũng không sao cả, hiện tại cũng chỉ là trải một con đường đẹp cho tân đế bước thôi.”
Trường Không Long Tường cũng có chút say, khe khẽ cắn vành tai bảo bối, hỏi: “Ngươi lần này đến Uy Ngôi có chuyện gì?”
“Có người ở Thiên Đảo nói ta cấu kết với ngươi, chẳng những giúp ngươi lên làm nhiếp chính vương, còn muốn ngươi giúp ta tạo phản, cho nên ta đành tới đây, miễn cho bọn họ thất vọng.” Ngữ khí hài hước, nhưng Trường Không Long Tường nghe ra lãnh khốc cùng tàn nhẫn của nam nhân.
“Xem ra có người xui xẻo rồi.” Trường Không Long Tường nói xong, bàn tay to đang ôm bảo bối lặng lẽ mò lên rất cái mông tròn tròn.
Thạch Sư hừ lạnh một tiếng, nói: “Ta mấy năm nay đại khái rất ôn hòa, giờ là lúc cho bọn họ nhớ lại ta là hạng người gì.”
Nhìn biểu tình lãnh khốc của Thạch Sư, Trường Không Long Tường hờ hững nhắc nhở: “Nhược điểm của ngươi rất rõ ràng, cẩn thận bảo hộ hắn.”
Thạch Sư cúi đầu nhìn nhân nhi kiều diễm xinh đẹp bên cạnh, xoa xoa bàn tay nhân nhi, hắn ngẩng đầu lên nói với Trường Không Long Tường: “Những lời này ta muốn trả lại cho ngươi ——” hắn lại nhìn cái bụng hở ra của Bán Hạ, nói tiếp: “Hơn nữa ngươi còn có hai.”
Trường Không Long Tường hiếm khi cười với ai ngoài Bán Hạ: “Xem ra hai người chúng ta đều không có tư cách làm bừa.”
Thạch Sư hướng hắn nâng chén hỏi thăm, nói: “Vì hai tiểu nhân nhi này, cạn ly.”
Trường Không Long Tường sảng khoái uống một hơi cạn sạch. Hắn đặt chén rượu xuống, ôm Bán Hạ đứng lên, nói: “Người ngoài đồn đại Chí Viễn vương lãnh khốc vô tình, nhưng ta thật sự không thể chán ghét ngươi. Hoan nghênh ngươi cùng Vương phi đến Uy Ngôi, muốn ở bao lâu cũng được, cần giúp đỡ nhất định phải nói cho ta biết. Các ngươi cứ tự nhiên, tiểu quai đang mang thai, ta đưa hắn đi nghỉ ngơi trước.”
Tiểu Trúc ghé vào trên cửa, nhìn Trường Không Long Tường ôm Bán Hạ đi khỏi hoa viên, hắn nhẹ nhàng hỏi: “Sư, nhiếp chính vương phi là nam tử đúng không?”
“Ân.” Thạch Sư kiến thức rộng rãi, cũng không kỳ quái nam tử mang thai; mà bảo bối của hắn thông minh như vậy, cho nên hắn cũng không cảm thấy lạ khi Tiểu Trúc nhìn ra được Bán Hạ là nam tử; hắn hiện tại chỉ lo nằm phía sau Tiểu Trúc, liếm hôn cái cổ trắng nõn.
“Ân a...” Tiểu Trúc một trận tê dại, trừng mắt nhìn Thạch Sư một cái, thấy nam nhân thu liễm, mới lại gục xuống, âm thầm nói: “Hắn có thể sinh hạ hài tử của nhiếp chính vương gia, thật tốt.”
Thạch Sư trong lòng đau khẽ, nhẹ nhàng kéo Tiểu Trúc vào lòng, ôn nhu nói: “Ta thật may mắn ngươi không thể sinh con.”
“Vì sao?” Tiểu Trúc quay đầu hỏi.
Thạch Sư vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn tuyệt sắc, nghiêm túc nói: “Bởi vì ta muốn độc chiếm ngươi, ta không muốn ngươi vì chiếu cố hài tử mà xem nhẹ ta, không muốn ngươi ôm bất kì kẻ nào khác vào ngực ngoại trừ ta, không muốn hài tử ngươi đau đớn sinh ra sẽ ở bên người khác...”
Tiểu Trúc vô cùng cảm động, Thạch Sư vươn tay vào bên trong y phục Tiểu Trúc vuốt ve, nói tiếp: “Không muốn hài tử sờ ngươi...” Hắn xốc lên y phục của Tiểu Trúc, lộ ra thân mình yêu mị, “Không muốn hài tử ngậm lấy nơi này của ngươi...” Nói xong há miệng mút lấy điểm đỏ trên ngực Tiểu Trúc.
“A... Sư...” Tiểu Trúc nhũn cả người, không còn sức lực suy nghĩ chuyện hài tử
Bên kia, trong viện lạc của Trường Không Long Tường.
Trường Không Long Tường ôm Bán Hạ nằm trong hồ nước tắm bằng đá, cẩn thận tắm rửa cho Bán Hạ.
Bán Hạ ngơ ngác nhìn nam nhân đang nghiêm túc, cái miệng nhỏ đột nhiên phát ra một tiếng thở dài.
Trường Không Long Tường lập tức quan tâm hỏi: “Làm sao vậy, bảo bối?”
Bán Hạ ôm cổ nam nhân, nằm lên người y, uể oải nói: “Nếu ta đẹp bằng một nửa Chí Viễn vương phi thì tốt rồi.”
Trường Không Long Tường dở khóc dở cười, ôm lấy bảo bối nhẹ nhàng vuốt ve, nói: “Văn Trúc quả nhiên danh bất hư truyền, quả là mỹ nhân thế gian hiếm có; nhưng là, nếu tiểu quai giống hắn, ta sẽ không thích ngươi nữa nha.”
Bán Hạ ngẩng đầu lên, nghiêng đầu đáng yêu hỏi: “Vì sao?”
Nam nhân ôn nhu cười trả lời: “Lần đầu tiên ta nhìn thấy ngươi, ngươi mặc hỉ phục rách nát, ngồi bệt giữa giường run rẩy không ngừng, hai mắt thật to chứa đầy nước mắt, vừa sợ hãi lại khát vọng được bảo hộ mà nhìn ta —— như vậy ta cả đời cũng không thể quên được. Thanh thuần của ngươi, đáng yêu của ngươi, ngây thơ của ngươi nếu phối lên khuôn mặt diễm lệ như của Văn Trúc, ta làm sao có thể nhìn một cái là nhận ra ngay chứ?”
Bán Hạ nhìn vào mắt nam nhân, một lúc lâu, bỗng nhiên nâng môi mình ấn lên đôi môi mỏng.
“Ngô!” Trường Không Long Tường phát ra một tiếng rên rỉ, cuồng loạn đem đầu lưỡi vói vào trong miệng bảo bối, dùng lưỡi liếm mút tân dịch ngọt ngào trong miệng hắn, dụ dỗ cái lưỡi trơn mềm. Mấy tháng cấm dục, khiến một cái hôn cũng có thể đánh bại toàn bộ tự chủ của Trường Không Long Tường.
“Ân, bảo bối, tiểu quai, để cho ta sờ sờ.” Trường Không Long Tường vừa hôn Bán Hạ, vừa đưa tay đè ép vuốt ve cái mông của hắn, xoa nắn cái mông thành một mảng đỏ bừng, lại đem bàn tay to chụp lên hai nhũ câu lớn dần theo từng ngày mang thai của bảo bối, cầm một bên nhũ mềm mềm, dùng ngón cái qua lại vuốt ve nộn nhụy phấn hồng.
Ngón tay linh hoạt của y dò xét đóa hoa nộn mềm, nương theo chất dịch ẩm ướt vỗ về hai mảnh hoa thịt, khiến hắn ngọt ngào rên rỉ, tự mình nâng mông áp vào tay y.
“Bảo bối, ngươi vừa ướt vừa mềm, ta thật sự muốn tiến vào ngươi ngay lập tức...” Nhưng y không thể, nửa tháng nữa bảo bối sẽ chuyển dạ.
Trường Không Long Tường đặt Bán Hạ trên bàn đá cạnh hồ, nước vừa vặn chạy ngang cái bụng lớn của bảo bối. Đứng trước người Bán Hạ, nhìn bộ dạng bảo bối ý loạn tình mê, nam nhân bắt đầu đau đớn, hắn đứng dậy, lộ ra thô lớn đỏ tím gân xanh bạo mạo.
Đùa bỡn bầu vú đẫy đà của bảo bối, y lấy ngón tay nhẹ nhàng trêu chọc nụ hoa của hắn, quả thực phấn nộn bị chọc dần dần cương lên.
Bán Hạ cảm thấy như có hàng ngàn con kiếm gặm nhấm thân thể mình, bộ ngực bị y vuốt ve có chút sưng lên, đầu ngón tay của y vân vê qua lại trên nụ hoa của hắn, khiến thân thể hắn có chút khẽ run.
Bỗng nhiên, Trường Không Long Tường đem thô dài nhét vào rãnh giữa hai nhũ câu của bảo bối, lấy tay đem hai đoàn tuyết nhũ đè ép vào giữa, dùng sức tiến lùi giữa hai nhũ!
“Ân... Ân a... Long Tường, ô ô...” Kích thích thị giác kịch liệt, Bán Hạ cầm lấy tay nam nhân khóc lên.
Biết rõ không thể để cho bảo bối quá vất vả, nhưng nhìn thấy bộ dáng hắn tự cho mình kém hơn người khác mà thống khổ, hơn nữa bảo bối còn chủ động hôn, khiến nam nhân đã cấm dục mấy tháng cơ hồ phát điên.
“Tiểu quai, ân, rất nhanh, bảo bảo...”
Trường Không Long Tường nhìn Bán Hạ xấu hổ mà khóc lớn, càng dùng sức ra vào, chỉ nhìn thấy tử hồng tráng kiện ở giữa trắng nõn nhũ câu xuất nhập rất nhanh.
“Ân —— bảo bảo, bảo bảo!” Lớn tiếng gọi ái nhân, tinh hoa của Trường Không Long Tường bắn khắp trên mặt Bán Hạ.
Bộ ngực dị thường mẫn cảm bị nam nhân đùa bỡn như vậy, tiểu chồi của Bán Hạ dù không bị đụng cũng bắn ra theo.
“Ô ô ô...”
Trường Không Long Tường cuối cùng cũng đạt được ước muốn, đang cảm giác tinh thần sảng khoái, đã thấy bảo bối khóc đến khiến người ta đau lòng.
“Tiểu quai, làm sao vậy?” Trường Không Long Tường tắm sạch Bán Hạ rất nhanh, ôm hắn bước ra khỏi bể, tiện tay lấy một tấm khăn tắm bao bọc bảo bối, đi vào phòng ngủ.
Bán Hạ khóc đến giống hệt tiểu mêu, anh anh nói: “Hảo ngượng ngùng, Bán Hạ hảo phóng đãng.”
Trường Không Long Tường cười ha hả, kéo tay bảo bối ra, hết hôn lại liếm khuôn mặt nhỏ nhắn, vẻ mặt nhu tình nói: “Bộ dáng nào của tiểu quai ta cũng đều rất thích, khờ dại cũng tốt, phóng đãng cũng thế, đều là trân bảo của ta, chỉ là của mình ta!”
Bán Hạ nhìn nam nhân cười lớn, bị y lây nhiễm tâm tình khoái trá, nhưng vẫn còn có chút thẹn thùng, giấu khuôn mặt nhỏ nhắn vào ngực nam nhân, tim đập vô cùng nhanh.
Ta cũng... Thích ngươi.
Bán Hạ nhìn khăn lụa màu hồng trong tay, có chút xuất thần.
Màu hắn thích là vàng sáng cùng xanh da trời, Trường Không Long Tường chưa từng tặng hắn vật gì màu hồng nhạt, dù sao Trường Không Long Tường cũng không hề xem hắn là nữ nhân.
Nữ nhân?
Chiếc khăn trên tay thoảng mùi hương son phấn, như nói cho Bán Hạ, đây là một vật của nữ tử.
Hạ nhân trong vương phủ đều là nam đồng, chiếc khăn này rơi ở đâu ra?
Một ý niệm trong đầu hiện lên, Bán Hạ mở to hai mắt, trong lòng một trận đau đớn.
Không phải, sẽ không, điều đó không có khả năng! Bán Hạ lập tức lật đổ ý nghĩ trong lòng, dùng hai tay vỗ vỗ gương mặt của mình, cần thanh tỉnh một chút —— tại sao mình lại có thể hoài nghi Trường Không Long Tường chứ.
Có lẽ là nữ thân quyến của người nào trong phủ làm rơi a.
Tưởng tượng như vậy, Bán Hạ yên tĩnh trở lại, hắn ngồi bên cửa sổ, ôm lấy cái bụng to của mình, thì thào tự nói.
“Chán ghét, Long Tường sao vẫn chưa trở lại, gần đây lúc nào cũng vội vàng... Trong phủ cũng đột nhiên im ắng, tất cả mọi người đi đâu vậy...”
Mặt trời mùa đông xuyên thấu qua cửa sổ chiếu lên người Bán Hạ, khiến hắn có chút buồn ngủ.
Đúng lúc này, một tiểu đồng chạy vào viện.
“Vương phi, ngoài cửa có người cầu kiến.”
Bán Hạ bị đánh thức, hỏi: “Muốn gặp ta?”
“Dạ!” Tiểu đồng đưa lên một phong thư, “Đây là nàng bảo ta chuyển cho ngài.”
Bán Hạ nhận lấy, mở ra xem, mặt trên chỉ có một câu —— “Ta là chủ nhân của chiếc khăn hồng.”
Bán Hạ lập tức đứng lên, nói với tiểu đồng: “Dẫn ta đi gặp nàng!”
Tiểu đồng hỏi: “Có tìm Kha tổng quản không?”
Vừa mới muốn nói cần, lại nghĩ mấy ngày nay mọi người đều mang bộ dáng bận rộn, nếu như là chính mình đoán sai, đây chẳng phải là gấy phiền toái cho người khác sao?
“Không cần, ngươi đi cùng ta là được.”
Mùa đông tới gần, Uy Ngôi lại trở nên rét lạnh, Bán Hạ bị Trường Không Long Tường bắt mặc thật nhiều giống một quả bóng, nhấc thân mình cùng tiểu đồng đi ra cửa.
Đi tới cửa trước, Bán Hạ thấy một nữ tử yểu điệu đứng bên ngoài, chờ đợi nữ tử xoay người, Bán Hạ mở to mắt, buột miệng nói ra: “Tứ tiểu thư!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...