Ngày hôm sau, Trường Không Phượng Chứ lại dẫn theo một đoàn người đi dạo phố. Bất quá nếu đã biết đại ca muốn làm gì, tất nhiên hắn sẽ không tới phố Đức Uyên nữa.
“Đây là phố Dụ Hưng, là nơi bần dân trong kinh thành, tửu lâu ở đây là nơi tin tức được truyền bá nhanh nhạy nhất Giang Nam, nhưng mà tương đối hỗn loạn, mọi người phải trông nom hà bao của mình cẩn thận đấy.”
Trường Không Long Tường lười nghe đệ đệ nói lung tung, ôm Bán Hạ đi ra.
“Long Tường, ” Bán Hạ ôm cổ Trường Không Long Tường, thấp giọng hỏi: “Các ngươi nói vì sao bát hoàng tử Lữ Hưởng lại xấu xa như vậy?”
Trường Không Long Tường thản nhiên trả lời: “Hắn chỉ là sợ hãi mà thôi. Mẫu phi hắn mất từ khi hắn mới ra đời, hắn được mẫu phi của ngũ hoàng tử, cũng chính là hoàng hậu đã qua đời nuôi lớn; hắn ở trong cung không có chỗ nương tựa, không giống ngũ đệ có hoàng hậu làm chỗ dựa vững chắc, ở trong mắt tiên đế lại không bằng ta, trong mắt văn võ bá quan cả triều lại làm việc không được suôn sẻ như Phượng Chứ. Hắn sợ hãi, hắn tự ti, cho nên mới muốn có được đến hết thảy.”
Bán Hạ ngoan ngoãn tựa vào bờ vai rộng lớn của nam nhân, trầm mặc một hồi mới nói: “Bán Hạ cũng là hai bàn tay trắng, cho nên Bán Hạ thấy hắn kỳ thật rất đáng thương.”
Trường Không Long Tường không trả lời, bản tính con người vốn không thể sắp đặt, đồng dạng không được quan tâm, Bán Hạ có thể không nhiễm một hạt bụi, nhưng Lữ Hưởng lại càng lún càng sâu.
Không muốn bảo bối tiếp xúc với những điều phức tạp như vậy, Trường Không Long Tường chỉ vào một tiểu thương bên đường nói: “Tiểu quai biết hắn bán cái gì không?”
Bán Hạ nhìn sang, chỉ thấy người nọ giơ một cây gậy thật dài, trên đó ghim đầy rơm rạ, phía trên rơm rạ lại cắm rất nhiều que trúc, trên thẻ trúc là những trái cây màu đỏ xâu thành chuỗi.
Bán Hạ lắc lắc đầu, Trường Không Long Tường nói: “Hồng Hạnh phu nhân chẳng phải đã từng nói ngươi chưa thấy kẹo hồ lô sao, đây chính là kẹo hồ lô.”
Bán Hạ mắt sáng rực lên, vội vàng nhéo Trường Không Long Tường nói: “Long Tường, Bán Hạ ăn một viên được chứ?”
“Đứa ngốc, cái kia không phải bán từng viên, ngươi gọi ta một tiếng tướng công, ta mua cho ngươi một xâu.”
Bán Hạ mặt đỏ bừng, nhìn ngó bên cạnh thấy không có ai, mới ghé miệng vào tai nam nhân khẽ gọi: “Tướng công —— “
Rõ ràng là tự mình yêu cầu, nhưng Trường Không Long Tường vẫn nhịn không được mà cảm thấy tê dại toàn thân, cười nói: “Ta thật sự sẽ chết ở trên tay ngươi.”
Nói xong, liền đi tới trước mặt tiểu thương, Trường Không Long Tường buông Bán Hạ ra, lấy ra vài đồng tiền: “Cho ta hai xâu.”
Tiểu thương lập tức đáp: “Ôi! Cho ngài xâu lớn nhất ngọt nhất này!”
Bán Hạ vô cùng phấn khởi mà nhận lấy, mới cho vào miệng, đã cảm thấy rất rất ngọt, nhưng lúc khẽ cắn vào lại thật chua, chua đến nhăn mặt nhắm mắt.
Trường Không Long Tường thấy vẻ mặt đáng yêu của hắn, không thể dời mắt.
Nhưng mà nguy hiểm lại chọn chính lúc này mà phát sinh — năm lưỡi phi đao từ các góc độ khác nhau bắn về phía Trường Không Long Tường cùng Bán Hạ!
“Đại ca!” Tim Trường Không Phượng Chứ như muốn nhảy khỏi lồng ngực, lại bởi vì khoảng cách quá xa, chỉ có thể trơ mắt nhìn phi đao bắn về phía hai người đang đắm chìm trong hạnh phúc.
Nhưng Trường Không Long Tường dù sao cũng là Trường Không Long Tường, tuy phát hiện chậm, nhưng y vẫn là nhanh chóng phản ứng, tay áo phải vung lên đánh vỡ bốn lưỡi phi đao, tay trái cứng rắn bắt lấy lưỡi còn lại đang bắn về phía Bán Hạ.
Ngũ đại sát thủ thi triển khinh công, một giây sau dừng trước mặt hai người, ào ào rút binh khí, bao bọc xung quanh hai người.
“Như Nhai, bắt sống cho ta.” Trường Không Long Tường vứt phi đao, trong mắt lóe sáng.
Hắc Như Nhai nhanh chóng phi thân nhảy lên, mấy lượt đã không còn bóng dáng.
“Long Tường!” Kẹo hồ lô rơi xuống bên chân, Bán Hạ lệ như suối trào, nắm tay Trường Không Long Tường, lòng nóng như lửa đốt.
Nguyên bản quanh thân đã bắt đầu ngưng tụ lệ khí, lại nghe được tiếng bảo bối gọi, Trường Không Long Tường lập tức phục hồi lại tinh thần, y thả lỏng biểu cảm, điểm trụ mấy huyệt đạo, nói với Bán Hạ: “Chỉ là chút thương nhỏ, xem, máu đã ngừng chảy rồi này.”
Dù vậy, Bán Hạ vẫn nghẹn ngào: “Long Tường, chúng ta mau trở về, tìm đại phu.”
Trường Không Long Tường ôn nhu an ủi: “Kha Nhiên không phải là đại phu sao, cho hắn nhìn qua là được rồi.”
Vừa lúc Kha Nhiên chạy tới, hắn nhíu mày nhặt phi đao lên ngửi ngửi, lại xem mạch cho Trường Không Long Tường, sắc mặt mới dần thả lỏng, lấy một cái lọ từ trong lồng ngực, đổ ra một viên dược hoàn màu đỏ đưa cho Trường Không Long Tường ăn, lại lấy kim sang dược ra cho y xoa lên.
Biết tính mạng hắn không đáng lo ngại, Kha Nhiên lại cười đùa: “Tiểu Hạ, đừng khóc, tướng công của ngươi không có việc gì, độc dược kia đối với người khác có thể là trí mạng, nhưng gặp phải Trường Không Long Tường đến Diêm Vương cũng sợ bên cạnh ngươi đây cũng chẳng khác thuốc mê là bao đâu.”
Bán Hạ vẫn không ngăn được nước mắt, lấy khăn tay ra vừa băng bó cho y vừa khóc nức nở: “Đều tại Bán Hạ tham ăn, bằng không Long Tường cũng sẽ không bất cẩn mà không chú ý tới người xấu.”
Hắn khóc đến Trường Không Long Tường đau lòng, vì thế dùng tay phải không bị thương ôm lấy hắn nói: “Là tiểu quai đã cứu ta.”
Y chỉ vào vị trí của hai người: “Nếu chúng ta vẫn đứng ở giữa đường, sát thủ ở hai bên nóc nhà đều cùng phóng ám tiễn, nói vậy, tướng công của ngươi sẽ phải đối phó với phi đao bắn tới từ bốn phương tám hướng; nhưng vì ta đi mua kẹo hồ lô cho ngươi, chúng ta đã tới đứng dưới mái hiên, cho nên chỉ có phía đối diện có thể tập kích ta — ngươi nói có phải là ngươi đã cứu ta không?”
Bán Hạ gật gật hỏi: “Thật vậy à?”
“Đương nhiên là thật, ta không phải đã nói ngươi là tiểu phúc tinh của ta sao? Ta đã lừa ngươi bao giờ chưa?” Trường Không Long Tường cắn nhẹ lên mặt Bán Hạ một cái, chọc Bán Hạ nở nụ cười.
Hắc Như Nhai cùng Trường Không Phượng Chứ lúc này cũng đã nhảy xuống khỏi nóc nhà, ấn một người bị điểm huyệt xuống quỳ trước mặt Trường Không Long Tường.
Một tay kéo khăn che mặt của người nọ, lộ ra khuôn mặt nam nhân có làn da trắng nõn, Trường Không Phượng Chứ cười lạnh nói: “Dốc hết sức lực đuổi ngươi quả không phí chút nào!”
Người này chính là Sầm Liên Phương, khăn che mặt rớt xuống, mặt hắn liền xám như tro tàn, mà đám người vây quanh đứng xem ồn ã từng trận nghị luận.
“Tân đế nhàn rỗi như vậy sao?” Trường Không Long Tường vỗ nhè nhẹ lên bảo bối đang hoảng sợ, vừa nói với Sầm Liên Phương: “Năm trước đuổi theo ta lúc săn bắn, nay năm lại đi theo ta đi dạo phố?”
Y lạnh như băng nói: “Chẳng lẽ tên đó đã quên, ngôi vị hoàng đế này chẳng qua là ta tặng cho hắn, ba cơ hội đã hết, ta tùy thời có thể thu hồi?”
Y bỗng nhiên cao giọng: “Ta vốn không thích tranh giành quyền lợi với hắn, mới chủ động rời khỏi; nhưng bây giờ hắn gấp gáp bức ép, là muốn đưa ta vào chỗ chết sao? Hắn một lòng rất lưu luyến quyền quý, vơ vét mồ hôi nước mắt của nhân dân, không để ý tới nạn tuyết lở ở bắc cương, là muốn đưa lê dân Uy Ngôi ta vào tử địa sao?!”
Chung quanh im ắng, chỉ nghe thấy Trường Không Long Tường chất vấn.
“Nương tử ta không màng sự đời, hôm qua còn mở kho lương thay hắn tiếp tế nạn dân, vậy mà hôm nay ngay cả nương tử ta hắn cũng không buông tha! Đã biết thừa nương tử ta là phúc tinh trên trời chuyển thế, gả cho ta tới cứu tế dân chúng Uy Ngôi, nếu nương tử ta bị thương, Vĩnh Yên đế nhà các ngươi có thể thừa gánh nổi không!”
Lời vừa nói ra, hiện trường sôi trào lên, nghị luận sôi nổi; mà Trường Không Phượng Chứ, Hứa Nhĩ Tuấn cùng Tiết Chanh Chanh thì thiếu chút nữa phụt cười.
Thấy mục đích đã đạt được, Trường Không Long Tường nói với Hắc Như Nhai và Trường Không Phượng Chứ: “Thả hắn đi, Bán Hạ không thích thấy người chết.”
Nói xong, Trường Không Long Tường không hề do dự, xoay người rời khỏi phố, để lại Trường Không Phượng Chứ truyền bá tin tức.
“Ha ha ha... Phúc tinh chuyển thế? Đại ca huynh nói mấy lời này cũng không thấy buồn nôn sao?” Trường Không Phượng Chứ ngồi phịch trên bàn cười rất mất hình tượng.
Trường Không Long Tường vừa uy bảo bối ăn cơm, vừa đáp lại: “Ta không nói sai, trong mắt ta, tiểu quai chính là phúc tinh chuyển thế.”
Bán Hạ có chút thẹn thùng, híp mắt nở nụ cười, nhưng chưa được bao lâu, hắn đột nhiên che miệng lại, bắt đầu nôn khan.
“Tiểu quai!” Trường Không Long Tường ném thìa, ôm chặt lấy Bán Hạ, vội hỏi: “Làm sao vậy? Chỗ nào không thoải mái?”
Kha Nhiên nhanh chóng đi tới nắm lấy cổ tay Bán Hạ, bắt mạch cho hắn.
Tất cả mọi người ngồi cạnh bàn chăm chú nhìn Kha Nhiên, chỉ thấy hắn vốn là nghi hoặc, tiếp theo là kinh ngạc, cuối cùng lại bật cười ha hả.
Buông tay Bán Hạ, Kha Nhiên dùng sức vỗ bả vai Trường Không Long Tường, cười đen tối: “Không tệ lắm, có vẻ thành công ngay đêm tân hôn rồi.”
Trường Không Long Tường vốn không hiểu ra sao, một lát mới kịp phản ứng, vẻ mặt mừng rỡ như điên: “Ngươi là nói —— “
Kha Nhiên cười gật gật đầu nói: “Chúc mừng ngươi, Tiểu Hạ có tin vui, cũng khoảng chừng hai tháng rồi.”
“Thiên a!”
“Ta, ta ta ta sắp làm bà nội sao?”
“Trang chủ không hổ là trang chủ, đã làm gì đều là một chiêu trúng đích!”
“Mụ nội nó, ta đây không phải trở thành dì rồi sao!”
“Đại, đại hoàng tử phi có tin vui? Người đâu mau tới, thêm đồ ăn, thêm đồ ăn, ta muốn uống một chén!”
Trong đại sảnh loạn thành một đoàn, chỉ có Trường Không Long Tường có vẻ như bị choáng váng, ngơ ngác nhìn mặt Bán Hạ một chút, lại ngơ ngác nhìn bụng Bán Hạ một tẹo.
“Kha ” hắn tự tay xoa cái bụng vẫn còn bằng phẳng của Bán Hạ, nói: “Kha Nhiên nói ngươi có?”
Bán Hạ đỏ mặt, gật gật đầu, nhỏ giọng nói: “Hình như vậy.”
Trường Không Long Tường hệt như kẻ vừa chạy vài trăm dặm, đột nhiên hết hơi, cái mũi cũng cảm thấy chua xót. Hắn ôn nhu ôm Bán Hạ, thanh âm cơ hồ phát run: “Tiểu quai, bảo bối. Làm sao ngươi có thể tốt như vậy.”
Bán Hạ cũng ôm lại nam nhân, nước mắt rơi xuống, hắn cười nói: “Bởi vì ta thích Long Tường.”
Trường Không Long Tường chấn động, trong lòng càng cảm thấy nhu hòa, cũng bất chấp còn ở đại sảnh, cứ như vậy đang nâng mặt Bán Hạ lên hôn, sau lại động lòng mà phủ lên cái miệng nhỏ nhắn.
Thật may tất cả mọi người đều đang hưng phấn dị thường, không ai rảnh quấy rầy bọn họ.
“Trang chủ, đại tướng quân đã đến.” Hạ nhân đứng ngoài cửa khẽ gọi Trường Không Long Tường.
Trường Không Long Tường uy nốt thìa thuốc cuối cùng cho bảo bối, đáp lại: “Thỉnh hắn tới thư phòng chờ ta, ta lập tức qua.”
Bán Hạ nhu thuận nói với Trường Không Long Tường: “Ta ở trong phòng chờ ngươi.”
Trường Không Long Tường mỉm cười ôm lấy hắn: “Kha Nhiên nói ngươi đã bốn tháng rồi, đã khá ổn định, không cần lúc nào cũng buồn bã trong phòng.” Nói xong lấy một cái khăn cẩn thận choàng lên người hắn, mới đi ra cửa.
Bán Hạ mân mê cái miệng nhỏ nhắn, nói thầm: “Cũng không biết là ai không cho ta ra khỏi phòng.”
Nam nhân nhíu mày, không thể tưởng được tiểu nhân nhi còn có thể cãi lại.
Ngoài phòng xuân ý nồng đậm, những chồi non ám vàng nhú trên thân cây, dưới tàng cây tràn ngập sắc màu rực rỡ, phi thường diễm lệ.
Hai người đi trong sân, nghĩ đến tiểu sinh mạng đang thai nghén, tâm tình càng tốt hơn.
Cửa thư phòng mở ra, liếc mắt một cái liền thấy một nam nhân khôi ngô tay gác lên kiếm.
Nghe thấy tiếng bước chân, nam nhân quay đầu, là một nam tử cởi mở mặc trường sam, thấy Trường Không Long Tường, hắn nở nụ cười, chắp tay nói: “Đại hoàng tử.”
Trường Không Long Tường gật đầu hỏi thăm, bước tới ngồi sau thư trác, nói với nam nhân: “Ngồi đi, Ngô tướng quân.”
Ngồi vào chỗ của mình, Ngô Dương mở miệng nói: “Không ngoài dự đoán của đại hoàng tử, Lĩnh Nam Lĩnh Bắc bảy mươi hai châu, Giang Bắc ba mươi lăm châu hôm nay liên danh đưa tới ám hàm, lên tiếng ủng hộ đại hoàng tử, tổng cộng lại thành đại quân gồm hai mươi vạn lính chia làm năm chi, tùy thời mặc cho đại hoàng tử sai phái; thêm vào đó, năm mươi vạn quân bắc cương của Vi Tuyệt cũng coi như là của đại hoàng tử.”
“Ân.” Trường Không Long Tường đáp, thuận tay cầm lấy mơ ướp đặt trên bàn, cẩn thận uy Bán Hạ. Suy nghĩ trong chốc lát, y hỏi: “Giang Nam như thế nào?”
Ngô Dương tiếp tục nói: “Giang Nam hơi phức tạp đó, nơi đó có không ít tâm phúc do Lữ Hưởng sắp xếp; bất quá Giang Nam là nơi bằng phẳng rộng rãi, không có chỗ che chắn, một khi đại quân vượt sông, liền như vào chỗ không người, cũng không đủ gây e ngại; vấn đề duy nhất là...”
“Quân coi giữ kinh kỳ cùng Ngự lâm quân.” Trường Không Long Tường thản nhiên tiếp lời.
Ngô Dương cúi đầu nói: “Đúng vậy, bắt giặc trước bắt vua, nếu không thể thuận lợi bắt được Lữ Hưởng, hậu hoạn vô cùng; nhưng nếu thật sự cần dụng binh, khó tránh khỏi trăm họ lầm than.”
Thấy Bán Hạ chăm chú nghe lời Ngô Dương đến quên khép cái miệng nhỏ nhắn lại, Trường Không Long Tường nở nụ cười, ôm chặt bảo bối đáng yêu một phen, y vân đạm phong khinh nói: “Ngô Tướng quân biết tướng lãnh coi giữ kinh kỳ là ai chứ?”
Ngô Dương kỳ quái nói: “Là Tiết Ngạn, cả thiên hạ có ai là không biết? Tiết gia ba đời làm tướng, cả nhà đều là người trung liệt, cha và anh chết trận sa trường —— ta làm sao có thể không biết?”
Trường Không Long Tường mỉm cười lại uy Bán Hạ một miếng mơ ướp, nói: “Lữ Hưởng từ trước đến nay vốn là một kẻ thiển cận, nếu là ta, cho dù phải dùng một đội quân hỗn tạp tới để thủ hộ kinh thành, cũng sẽ không dùng Tiết Ngạn.”
Ngô Dương lại càng kỳ quái, vội hỏi: “Vì sao vậy? Quân Tiết gia vũ khí hoàn mỹ, binh lính kỷ luật nghiêm minh, thân thủ nhanh nhẹn, quân đội như vậy có thể lấy một địch mười!”
Trường Không Long Tường trả lời: “Bởi vì nếu một người có thể huấn luyện ra một đội quân như vậy, nhất định một lòng đền nợ nước không sợ sinh tử, mà Tiết Ngạn này, cha và anh đều đã chết trận sa trường —— ở trong lòng hắn chắc chắn cảm thấy vô cùng quang vinh! Nhưng chính mình cố tình lại bị triệu hồi, kinh thành là chỗ an toàn nhất, có thể nói là hoàn toàn không có nguy hiểm. Tiếp theo, quan ở kinh thành Thiên Thủy này phân bố rải rác ở các địa phương, hắn chỉ là một thống lĩnh quân coi giữ, căn bản chẳng là cái gì —— ở biên cương hô phong hoán vũ, về kinh lại bị người xem thường khắp nơi —— chỉ sợ sớm đã một bụng oán khí ấy chứ?”
Ngô Dương ngớ người chốc lát, hoàn toàn tỉnh ngộ, vỗ tay cười to: “Sao ta lại không nghĩ tới việc này nhỉ! Ngày mai ta liền tìm cơ hội gặp hắn.”
Trường Không Long Tường để Bán Hạ nhả hạt vào tay mình, lại nói tiếp: “Về phía Ngự lâm quân lại càng thêm dễ làm. Tử sĩ được huấn luyện quanh năm suốt tháng, “nhân tính” đã sớm bị mài mòn; tảng sáng ngày hôm sau, ta sẽ phái sát thủ của Kỳ Lân trang tới ám sát những tướng lính không muốn quy hàng trong Ngự lâm quân, những binh lính đã quen thói phục tùng mệnh lệnh sẽ như rắn mất đầu, tan thành bụi cát; cứ coi như bọn hắn có thể có chút phản ứng, cũng lại tiếp tục vô cùng đơn giản, chỉ cần khiến Tiết Ngạn phái người từ ngoại thành lén trà trộn vào vây quanh cấm quân, hết thảy sẽ kết thúc.”
Ngô Dương ngây người hồi lâu, mới lẩm bẩm nói: “Ta cứ tưởng rằng còn phải chờ cơ hội thật lâu, không thể tưởng được đại hoàng tử sớm tính toán mọi chuyện.”
Trường Không Long Tường ném hai hạt mơ xuống, cầm lấy khăn lau sạch sẽ khóe miệng Bán Hạ, không chút để ý nói: “Lữ Hưởng muốn đấu với ta, vẫn còn sớm mấy trăm năm —— mười năm trước đã như thế, mười năm sau cũng như vậy. Ta lùi lại hai tháng, là vì hai chuyện.”
Ngô Dương vội vàng hỏi: “Chuyện gì?”
“Nạn tuyết lở năm nay rất nghiêm trọng, bắc cương tổn thất rất lớn, tuy rằng ta đã nắm chắc có thể không đánh mà thắng, nhưng nếu như khai chiến trong mùa đông, năm mươi vạn đại quân của Vi Tuyệt không thể đến kinh thành, cho nên ta chờ mùa xuân đến để phòng ngừa vạn nhất; mà một chuyện khác...”
Nói tới đây, y bỗng nhiên cúi đầu hôn lên tóc Bán Hạ, một tay xoa lên cái bụng hơi tròn của bảo bối, ôn nhu nói: “Kha Nhiên nói mang thai ba tháng đầu không chịu nổi chấn động, cho nên ta muốn chờ sau khi tiểu quai được bốn tháng mới động thủ.”
Ngô Dương nhìn người nam nhân trước mắt này, mới vừa rồi còn mặt không chút thay đổi bàn về rất nhiều người, thậm chí nói đến cả sinh tử tồn vong của quốc gia, lúc này lại ôn nhu vô cùng mỉm cười với người trong lòng.
“Kia...” Ngô Dương không dám xác định hỏi.
Trường Không Long Tường ngẩng đầu lên, không chút gợn sóng nói: “Tiểu quai đã được bốn tháng —— Ngô Dương, sau khi thuyết phục Tiết Ngạn, tùy tiện chọn một ngày, chúng ta sẽ giải quyết mọi chuyện.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...