Editor: Calcium
Hoắc Kiệt nhìn Mr. Lin đi xa một cách suy tư, cánh tay vòng qua sau thắt lưng Diệp Hà Thanh trong tư thế rất chiếm hữu, mãi tới khi ôm được cậu ngồi vào trong xe mới mở miệng nói: "Anh thấy giáo viên vừa rồi của em càng nhìn càng thấy không đúng."
Diệp Hà Thanh nghi hoặc: "Không đúng cái gì cơ?"
Nụ cười Hoắc Kiệt lúc này đột nhiên bật ra, một tay đặt trên vô lăng, một tay nhấc lên nắm cằm Diệp Hà Thanh chuyển tới trước mặt, không nói gì hôn lên.
Còn hôn phát ra tiếng, Diệp Hà Thanh bị âm thanh này vang bên tai làm cho đỏ cả mặt, tay hơi hơi đẩy Hoắc Kiệt ra: "Ca, lái xe trước đi."
Mặc dù người ngoài không thể nhìn rõ được tình huống bên trong xe nhưng Diệp Hà Thanh vẫn không thể mặt dày làm chuyện tiếp xúc thân mật hợp pháp với người yêu mình.
Hoắc Kiệt chậm rãi nói: "Biết em ngượng rồi, cũng chỉ là hôn một cái rồi thả ra thôi mà."
Hai người di chuyển tới nhà hàng gần đó, sau khi ăn xong Hoắc Kiệt đưa Diệp Hà Thanh tới siêu thị mua thêm sữa và hoa quả.
Thả cho Diệp Hà Thanh ở nước ngoài một mình, tuy rằng cậu đảm bảo có thể tự chăm sóc mình thật tốt nhưng Hoắc Kiệt ý thức được sau khi yêu đương hắn bị cậu khai quật ra một tiềm năng khác, tuy không phải điều hay ho gì nhưng hắn đối với cậu xác thực tồn tại tâm lý cha nuôi con nhỏ, càng nhìn lại càng lo không biết bên này cậu có đói bụng hay bị bệnh không, trong điện thoại thì toàn kể chuyện tốt, không hề nhắc tới điều xấu.
Một đôi tình nhân đồng tính ngoại hình xuất chúng quang minh chính đại nắm tay nhau đi dạo trong siêu thị đưa tới không ít ánh mắt. Đặc biệt một trong hai người có một thiếu niên thanh tú có đôi chân bước đi với tư thế khác thường, càng khiến bọn họ bị chú ý hơn, càng đi Diệp Hà Thanh càng ý thức được có gì đó không đúng, trước đây cậu cơ bản đã quen với những ánh mắt như vậy nhưng bây giờ có Hoắc Kiệt bên cạnh thì lại không như trước nữa.
Cậu thúc giục Hoắc Kiệt: "Em mua đủ rồi về thôi."
Hoắc Kiệt ra hiệu cho cậu kiểm tra lại đồ trong xe đẩy, rất nhiều, có thể đủ cho Diệp Hà Thanh ăn suốt một thời gian, chờ lần sau hắn tới hai người đi mua tiếp cũng tốt.
Trả tiền xong, túi xách trong tay Diệp Hà Thanh dễ dàng bị Hoắc Kiệt tiếp nhận, siêu thị cách nơi cậu ở chừng 7, 8 phút đi xe, Diệp Hà Thanh quay đầu lại nhìn đống đồ ăn chiếm hết ghế sau nói: "Nhiều ghê."
Hoắc Kiệt cười cười, lơ đãng hỏi: "Vừa nãy lúc ở siêu thị em suy nghĩ gì đấy?"
Bị trúng tim đen, Diệp Hà Thanh nhất thời cúi đầu không nói, trước mặt Hoắc Kiệt cậu không dám nói dối, bình thường trong đầu nghĩ gì là bị đối phương nhìn ra dễ như ăn cháo.
Diệp Hà Thanh ấp úng: "Không nghĩ gì cả."
Ngón tay Hoắc Kiệt gõ gõ lên tay lái, xoang mũi phát ra một tiếng hừm, hiển nhiên hắn không tin.
Sau khi không khí trên xe rơi vào yên lặng, sắc mặt Hoắc Kiệt nhàn nhạt, Diệp Hà Thanh nhìn ra tâm tình hắn dường như không tốt lắm, vốn định hỏi hắn đang lái xe đi đâu nhưng toàn bộ lời nói lại bị nuốt ngược lại không dám phát ra nửa tiếng.
Từ trước đây cho tới sau khi hẹn hò, Diệp Hà Thanh luôn thành thật đối với Hoắc Kiệt, cuộc đời cậu mặc dù trải qua nhiều cực khổ nhưng tư tưởng vẫn như tờ giấy trắng, sau khi yêu vào hình như IQ cậu lại có xu hướng đi xuống, có vài chuyện chỉ cần Hoắc Kiệt bày ra mặt lạnh thì cậu như bị đối phương dắt mũi mà đi, ngây ngây ngất ngất thú nhận hết tất cả.
Hoắc Kiệt sẽ không mắng cậu nhưng sắc mặt hắn lạnh nhạt như thế, trong lòng Diệp Hà Thanh cũng không dễ chịu gì. Lái xe về đến hầm để xe dưới nhà, Diệp Hà Thanh nắm lấy bàn tay đang cởi dây an toàn của hắn, chăm chăm nhìn, lời nói bên miệng cuối cùng cũng thốt ra: "Em không muốn làm anh bị xấu hổ."
Dường như sau khi yêu vào, Diệp Hà Thanh sẽ không để tâm tới quá nhiều chuyện, nhưng hiện giờ vì hạnh phúc của một người mà bắt đầu để ý hơn.
Ví dụ như cậu có một chân không tiện lắm, người khác nhìn vào thì bản thân cậu cũng chẳng rớt miếng thịt nào, nhưng nếu Hoắc Kiệt ở bên cạnh cậu, phải chịu ánh mắt cũng giống như thế thì cậu lại không chịu được.
Trong lòng Diệp Hà Thanh có hơi khó chịu: "Hoắc ca, em không muốn bọn họ nhìn anh với ánh mắt như vậy."
Hoắc Kiệt nhìn cậu chằm chằm không chớp mắt, nội tâm thở dài một hơi, sắc mặt đột nhiên chuyển biến tốt hơn.
"Em còn thay anh lo lắng vì ánh mắt của người khác làm cái gì?"
Có dạng người nào mà hắn chưa từng gặp, hắn sờ sờ mặt Diệp Hà Thanh: "Đừng suy nghĩ nhiều nữa."
Xách túi đồ về nhà trọ, toàn bộ ba ngăn trong tủ lạnh đều bị chất đầy đồ ăn không thừa chút không gian nào, Hoắc Kiệt cũng không được ở đây lâu, tới chiều đã phải bay về nước.
Đêm hôm đó tâm trạng Diệp Hà Thanh cứ có chút không yên, Hoắc Kiệt ôm lấy nhận ra cậu lại thất thần, bất mãn xoay mặt cậu: "Nhìn anh đi nào."
Hoắc Kiệt nói: "Em khẳng định vẫn còn có chuyện giấu anh, chiều hôm nay người thầy kia nói gì với em nói rõ lại anh nghe xem nào."
Thời gian tính ra vẫn chưa quá muộn, mấy hôm trước vào tầm này hai người đã sớm lên giường ôm một chút, hôn một chút rồi nhưng hôm nay cả hai đang cố gắng nhẫn nhịn không vượt qua phòng tuyến cuối cùng, Hoắc Kiệt dù không được ăn thịt nhưng vẫn luôn cố húp chút nước thịt nhưng Diệp Hà Thanh lại không trong trạng thái đó.
Hoắc Kiệt liền lấy tay ôm Diệp Hà Thanh đặt lên giường: "Đêm nay sao thế hả?"
Diệp Hà Thanh muốn nói lại thôi, cậu giơ tay véo véo đùi của chiếc chân mình bị què: "Hoắc ca, nếu như là trước đây thì em cũng không để ý hay ôm hy vọng gì nhưng bây giờ em có anh, có những lúc em không thể không để tâm tới chiếc chân không hoàn hảo này của mình, như hôm nay ở siêu thị em vẫn có thể nhẫn nhịn nhưng nếu đổi sang một dịp chính thức sáng trọng nào đó ở tương lai, em cảm thấy không có mặt mũi đứng cạnh anh..."
Thời điểm nói những lời này cậu quay mặt đi không dám nhìn Hoắc Kiệt đang có sắc mặt ngày càng khó coi, dường như âm thanh vừa dứt, tầm mắt cậu đã xoay chuyển một vòng lớn, hơi thở và trọng lượng trên cơ thể khiến cậu không thể không nhìn thẳng vào hắn.
Hoắc Kiệt kề sát lên mặt Diệp Hà Thanh, đôi môi nhẹ nhàng vuốt ve: "Chỉ cần trong lòng anh có em thì sẽ không sợ bất cứ ai nói gì, hôm nay người khác nhìn chúng ta khiến em khó chịu, điều này không ảnh hưởng tới anh, nhưng khi em nói những lời này lại khiến anh vô cùng khó chịu."
"Ca yêu em, kể cả là những khuyết điểm của em, trong mắt anh chỉ cần là em thì đều hoàn hảo, hiểu chưa?"
Chưa kịp cho Diệp Hà Thanh cơ hội phản ứng lại, một hơi thở nóng bỏng đã chặn miệng Diệp Hà Thanh lại, cảm xúc thăng trầm mạnh mẽ hôn xuống, khóe mắt Diệp Hà Thanh bỗng nhiên ướt đẫm.
Bị Hoắc Kiệt ảnh hưởng, giờ khắc này cậu hưng phấn lạ thường, cả nội tâm cùng cơ thể đều mơ hồ sắp không khống chế được mà phá tan giới hạn.
Cậu giơ tay muốn lau nước mắt thì bị hắn bắt lại nắm trong lòng bàn tay, chậm rãi dùng miệng lau sạch nước mắt của cậu.
"Mới hôn chút mà đã khóc, anh bắt nạt em đấy à?"
Diệp Hà Thanh định nói gì đó nhưng chưa kịp thốt ra khỏi miệng thì đã vội lắc đầu một cái, cách qua làn nước mắt mỏng manh nhìn ngắm khuôn mặt Hoắc Kiệt, đường ngăn cách kia phút chốc tan vỡ, hai tay ôm lấy cổ hắn, dùng sức kéo hắn xuống một cái.
"Hoắc ca, chúng ta....đi?"
Hoắc Kiệt còn chưa kịp nghe rõ âm thanh yếu ớt mà cậu vừa phát ra đã thấy động tác cậu gấp rút gọn gàng hơn hắn, quần áo đã nằm trong tay rầm tay cậu, lần đầu tiên Diệp Hà Thanh có dũng khí cổ vũ chính mình, run run rẩy rẩy ngồi thẳng người trước mặt Hoắc Kiệt nhưng rồi eo mềm nhũn ngã gục xuống.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...