Chương 12
Trạm Hi không ngờ mới một lát mà Lâm Nguyễn đã xảy ra chuyện, anh gấp gáp ôm Lâm Nguyễn từ trên nền tuyết đi nhanh về phòng, tay chân Lâm Nguyễn lạnh lẽo, một lát sau cậu bắt đầu phát sốt. Trạm Hi lập tức mời bác sĩ đến, bác sĩ tiêm cho cậu một mũi thuốc hạ sốt, nhưng khi vừa có ý thức, cậu lại bắt đầu nôn mửa, đến khi dạ dày trống rỗng cuối cùng còn nôn ra cả máu.
Bác sĩ không còn cách nào, chỉ có thể cho Lâm Nguyễn một ít thuốc ngủ, chờ cậu từ từ thiếp đi, cuối cùng cũng dừng lại.
Gương mặt Trạm Hi lạnh lẽo, trầm như nước, dẫn theo Thế Ninh ra ngoài. Đông bá phải chăm sóc cho Lâm Nguyễn nên không thể đi theo, ông nhìn theo hướng Trạm Hi rời đi, lo lắng sốt ruột.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lý trắc phúc tấn nghe được tin cũng nhanh chóng đi đến viện của Phú Sát trắc phúc tấn, lúc đến nơi thì toàn bộ người đã quỳ đầy sân, trời âm u, bông tuyết bay bay dừng lại trên người bọn họ.
Trạm Hi ngồi trên ghế dưới mái hiên, trên người khoác một chiếc áo choàng màu đen, giữa trời tuyết càng làm cho anh tăng thêm vẻ uy nghiêm.
Trắc phúc tấn Phú Sát chật vật ngã xuống đất, nhìn Trạm Hi mắng: “Tốt lắm, ngươi vì một thứ đồ chơi mà đến tìm thứ mẫu của ngươi phải không, Vương gia thật là có quy củ, ta nhất định phải mời tất cả tông thân đến để bọn họ nhìn thấy bộ dáng đại nghịch bất đạo này của Vương gia!”
Trạm Hi cầm chung trà, mí mắt cũng không buồn nhấc lên.
Lý trắc phúc tấn đi trước mặt Trạm Hi, hỏi: “Xảy ra việc gì vậy, náo động lớn như vậy?”
“Lý tỷ tỷ đến rồi, tỉ nhất định phải đòi lại công bằng cho ta.” Phú Sát trắc phúc tấn cướp lời: “Lâm thị bên người Vương gia không biết tại sao lại ngã bệnh, liền đổ tại ta, còn muốn xử lý ta.”
Lý trắc phúc tấn không để ý đến nàng ta, đến gần Trạm Hi, thấp giọng nói: “Có chuyện gì chúng ta đóng cửa lại nói, gióng trống khua chiêng như vậy nếu bị truyền ra không phải bị người khác chê cười sao.”
Trạm Hi liếc mắt nhìn Lý trắc phúc tấn, thanh âm nhàn nhạt: "Một đống chuyện ô uế thế này, người cho rằng còn ai không biết? Khiến người ta chê cười? Ta còn tưởng rằng vương phủ đã sớm khiến người bên ngoài cười đến rụng răng rồi.”
Lý trắc phúc tấn nghẹn họng, sắc mặt không khỏi nghiêm lại, lộ ra vài phần uy nghiêm: "Bất luận như nào, trong vương phủ này ta vẫn có thể nói mấy câu!”
Trạm Hi nhắm mắt, bộ dáng không muốn nghe nhiều.
Thế Ninh tiến lên ngăn cản Lý trắc phúc tấn, khách khí nói: “Lý trắc phúc tấn, mời người trở về.”
Lý trắc phúc tấn nhìn anh ta một cái, ma ma phía sau nàng ta bước lên chắn phía trước, bộ dáng giương cung bạt kiếm muốn động thủ. Tuy rằng Trạm Hi và Thế Ninh đều là nam nhân, nhưng bên cạnh Lý trắc phúc tấn có rất nhiều người, tự giác sẽ không thua kém.
Thế Ninh nhìn những người này, lập tức rút súng ra hướng lên trời bắn mấy phát, tiếng súng vang vọng cả viện, toàn bộ người trong viện đều vô cùng hoảng loạn. Các nàng đều là người quanh năm ở trong phủ, đã bao giờ gặp qua thứ này, ngay cả Lý trắc phúc tấn cũng bị dọa sợ run rẩy.
Trạm Hi quét mắt nhìn toàn bộ người đang quỳ trong viện: "Ta chỉ muốn biết, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.”
Trắc phúc tấn Phú Sát ngã ngồi trên đất, sắc mặt tái nhợt, nàng ta nhìn Trạm Hi, mạnh miệng nói: “Hiện giờ hoàng đế không còn, vương gia như ngươi là cái thá gì? Dám tùy ý giết người sao?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trạm Hi nhàn nhạt liếc nàng ta: “Hoàng đế đã mất, ngươi còn trông mong ai quản được ai?”
Mặc dù Trạm Hi đã xuất ngoại nhiều năm, nhưng trong xương cốt của anh vẫn còn tồn tại một loại tư tưởng phong kiến tàn nhẫn.
“Ta hỏi lại lần nữa, nói hay không?”
Đám ma ma nha hoàn lặng lẽ nhìn Phú Sát trắc phúc tấn, trong lòng đã có chút buông lỏng.
Trạm Hi cũng lười nhíu mi, nhẹ nhàng khoát tay.
Họng súng của Thế Ninh chĩa thẳng vào một ma ma, bà ta là người đã dẫn Lâm Nguyễn vào viện.
Ma ma đối diện với họng súng đen ngòm, lập tức bị dọa đến nhũn người, nói: “Tôi nói tôi nói!”
Lý trắc phúc tấn cảm thấy rằng ma ma sẽ nói ra những chuyện mất thể diện, vội nói: “Chúng ta vào trong rồi hãy nói.”
“Nói ở đây.” Giọng nói của Trạm Hi rất nhẹ, lại khiến cho người ta nảy sinh một loại cảm giác không nên xía vào.
Ma ma run run rẩy rẩy kể lại toàn bộ sự tình. Càng nghe, khuôn mặt của Trạm Hi càng lạnh, Lý trắc phúc tấn dứt khoát nhắm hai mắt lại, chỉ ước rằng bản thân chưa từng nghe thấy những chuyện ghê tởm này.
Phú Sát trắc phúc tấn lại bình tĩnh ngoài dự đoán, trên khuôn mặt chỉ còn lại biểu cảm trống rỗng.
Chờ ma ma nói xong, cả viện im lặng không tiếng động, chỉ còn lại tiếng gió rít rào mang theo bông tuyết.
Trước khi Trạm Hi cất lời, Lý trắc phúc tấn nói: “Vương gia muốn xử lý Phú Sát thị như thế nào?”
Trạm Hi nhìn thoáng qua Lý trắc phúc tấn, Lý trắc phúc tấn bất đắc dĩ cúi đầu: "Trong phủ vẫn còn hai vị cách cách chưa xuất giá. Vương gia nên nghĩ đến danh dự của hai vị cách cách, Phú Sát thị ····· Vương gia cứ coi như nàng ta điên rồi đi.”
Trạm Hi không nói gì, đầu ngón tay gõ từng nhịp lên ghế, giống như gõ từng nhịp từng nhịp vào lòng người.
“Nam Thành có một bệnh viện tâm thần,” Trạm Hi nói: “Nếu đã điên rồi vậy thì đưa nàng ta đến đó đi.”
Lý trắc phúc tấn nói: “Nhốt trong vương phủ đi, dù thế nào nàng ta cũng ······”
Trạm Hi liếc mắt nhìn Lý trắc phúc tấn, Lý trắc phúc tấn đành đem những lời còn lại nuốt trở vào.
“Thế Ninh,” Trạm Hi nói: “Đem Trắc phúc tấn Phú Sát đưa đến bệnh viện tâm thần đi, không cần mang theo người, cũng không thu dọn gì.”
Trạm Hi nhìn về phía Phú Sát trắc phúc tấn: "Xóa tên nàng ta khỏi gia phả của Vương phủ, Ngũ cách cách từ giờ sẽ do Lý trắc phúc tấn nuôi dưỡng. Ngoài ra, thông báo cho Phú Sát gia một tiếng, bà cô này của nhà anh ta, không cần nữa cũng được.”
Sau khi nghe được câu cuối cùng, vẻ mặt của Phú Sát trắc phúc tấn trở nên vô cùng dữ tợn: “Ta sẽ không rời khỏi vương phủ, ta sẽ không rời khỏi vương phủ đâu! Trạm Hi! Ngươi đối với ta như vậy! Vương gia sẽ không tha cho ngươi!!”
Vương gia trong lời nói của nàng ta đương nhiên là phụ thân của Trạm Hi.
“Ngươi muốn tìm nam nhân, ta không ngăn cản.” Trạm Hi nhìn Phú Sát trắc phúc tấn: “Ban đầu ngươi sống chết muốn ở lại, muốn hưởng vinh hoa phú quý của vương phủ, muốn lập cái đền thờ trinh tiết này. Người náo loạn đến mức nào, ta cũng không muốn quản nhiều, lúc nào cũng lưu lại cho người một con đường sống. Nhưng ngươi lại không biết điều dám động đến người của ta, vậy cũng đừng trách ta.”
Dứt lời, Trạm Hi quét mắt nhìn toàn bộ người trong viện, lời này của anh không chỉ nói với Phú Sát trắc phúc tấn, mà cũng đang cảnh cáo Lý trắc phúc tấn.
Phú Sát trắc phúc tấn căn bản nghe không lọt lời của Trạm Hi, nàng ta giống như phát điên xông vào phòng, ôm nến sáp ong tinh xảo, miệng không ngừng gào to: “Ta không rời vương phủ! Ta sẽ không rời khỏi đây! Ta là trắc phúc tấn của vương phủ ! Các ngươi dám chạm vào ta!”
Trạm Hi đứng dậy, đi lướt qua sắc mặt lúc xanh lúc trắng của Lý trắc phúc tấn, để lại đống hỗn độn trong viện.
Lâm Nguyễn hôn mê mấy ngày, bỏ lỡ giao thừa đón năm mới, lúc tỉnh lại đã về đến Lan Công quán.
Mấy ngày đầu sau khi Lâm Nguyễn khôi phục ý thức liền chóng mặt buồn nôn, đến cơm cũng không nuốt nổi, cả ngày đều phải truyền nước đến mức hai tay đều tím xanh. Bác sĩ nói có thể là do Lâm Nguyễn dị ứng với loại nến sáp ong nào đó, cũng có khả năng là do tâm lý có vấn đề dẫn đến kích ứng, cần phải theo dõi thêm. Cũng may, không quá mấy ngày Lâm Nguyễn liền chậm rãi hồi phục, không tiếp tục nôn mửa, cũng có thể ăn một chút thức ăn.
Lâm Nguyễn còn trẻ, chỉ cần ăn được là thân thể hồi phục rất nhanh, không bao lâu đã có thể tung tăng nhảy nhót trở lại, thoạt nhìn cũng không giống như bị ảnh hưởng tâm lý gì. Chỉ đáng tiếc, cả năm mới cậu đều hôn mê trên giường, không khí của Lan Công quán cũng bởi vì Trạm Hi mà không được náo nhiệt như trong tưởng tượng.
Sau khi Lâm Nguyễn khỏe lại, Đông bá dự định đến Hộ Quốc Tự dạo chơi. Nhân lúc mấy ngày nay ánh mặt trời xán lạn, cũng để cho Lâm Nguyễn đi giải vận đen đủi. Ông đang cùng mẹ Tào thương lượng thì chuông điện thoại trong phòng khách vang lên. Lâm Nguyễn tiếp điện thoại, là Cố Đại Soái của Cố gia gọi đến.
Trạm Hi từ trên lầu đi xuống, nhận điện thoại nói vài câu. Đông bá và Lâm Nguyễn đều nhìn Trạm Hi, Trạm Hi cúp điện thoại, nói: “Dì bảo chúng ta đến nhà chơi vài ngày, đón tết nguyên tiêu cùng mọi người.”
Đông bá là người đầu tiên đáp ứng: “Được, thiếu gia từ nước ngoài trở về,cũng nên đến Cố gia một chuyến.”
Trạm Hi gật đầu, Đông bá lập tức đi chuẩn bị.
Trạm Hi vẫn còn ngồi trên sô pha, Lâm Nguyễn đứng ở một bên, phòng khách chỉ còn lại hai người bọn họ, bỗng nhiên trở nên vô cùng yên tĩnh.
Sự việc xảy ra trong vương phủ Trạm Hi không nhắc lại, Lâm Nguyễn cũng không cảm thấy mình làm sai, cậu chỉ sợ trong lòng Trạm Hi cảm thấy mình phiền toái. Nói cho cùng những việc Phú Sát trắc phúc tấn làm với cậu cũng không thể gióng trống khua chiêng truyền ra ngoài. Nếu là trước đây, vì danh dự và thể diện của bản thân, Lâm Nguyễn có chết cũng phải cùng chết.
Trạm Hi vẫy tay gọi Lâm Nguyễn, Lâm Nguyễn cúi người quỳ bên cạnh Trạm Hi. Anh hơi hơi cúi đầu nhìn cậu, duỗi tay xoa xoa gáy Lâm Nguyễn.
Lâm Nguyễn tay đặt trên gối Trạm Hi, nói: “Tiên sinh, thực sự xin lỗi.”
Trạm Hi nhìn cậu, nhẹ giọng hỏi: “Biết sai rồi?”
Lâm Nguyễn gật đầu: "Tôi lại đem đến phiền phức cho tiên sinh rồi.”
“Không phải sai ở chỗ này.” Trạm Hi nhẹ nhàng chạm vào mu bàn tay của Lâm Nguyễn, nơi đó có một vết thương rất dài, đã kết vảy.
Lâm Nguyễn không rõ nguyên nhân.
Trạm Hi nhìn Lâm Nguyễn: "Cậu sai ở việc không bảo vệ tốt cho bản thân. Ngoại trừ tôi ra, bất luận là kẻ nào cũng không thể làm tổn hại đến cậu, kể cả chính cậu cũng không thể được.”
“Tinh thần cùng với tính cách không thể vật hóa, nhưng thể xác thì có thể.” Trạm Hi nhẹ nhàng vuốt ve tóc trên trán Lâm Nguyễn: “Trước khi cậu có tính cách độc lập và hoàn chỉnh, thể xác của cậu thuộc về tôi.”
Lâm Nguyễn mím môi: "Tôi không có tính cách độc lập và hoàn chỉnh sao?”
“Cậu có sao?” Trạm Hi giống như nghe được một việc gì đó rất buồn cười: “Cậu có thứ yêu thích và căm ghét của riêng mình không? Cậu đã có việc mà mình muốn làm chưa? Cậu biết bản thân mình muốn trở thành một người như thế nào không? Thậm chí đến việc đưa ra lựa chọn cậu còn không làm được.”
Trạm Hi che đôi mắt của Lâm Nguyễn lại, ba chữ cuối cùng mang theo ý cười khiến tay chân của Lâm Nguyễn mềm nhũn.
“Đứa nhỏ ngốc.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...