Chương 11
Lâm Nguyễn bị âm thanh gõ cửa đánh thức, cậu mở mắt, bức màn xuyên thấu một chút ánh sáng ngoài cửa sổ. Lâm Nguyễn mơ hồ phản ứng một lúc, trong lúc đó, Trạm Hi đã vén màn xuống giường.
Cửa phòng mở ra, vài nha hoàn bưng nước nóng tiến vào, giống như muốn hầu hạ Trạm Hi rửa mặt.
Trong phòng có người ngoài khiến Lâm Nguyễn lập tức tỉnh táo lại. Cậu hiện tại không mặc quần áo, tuy cách một bức màn nhưng vẫn theo bản năng rụt người vào trong chăn.
TBản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Bốn năm nha hoàn y phục hồng đứng một bên chờ hầu hạ Trạm Hi. Một người tuổi còn nhỏ trong số đó tò mò ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy bức màn phủ xuống che đậy kỹ càng, mơ hồ thấy được bóng dáng một người đang nằm trên giường.
Có hai xiêm áo được quăng ở góc giường, nàng không biết kia là có ý nghĩa gì.
Trạm Hi không gọi những nha hoàn này đến gần, tự mình rửa tay, hỏi người trên giường: “Không dậy sao?”
Lâm Nguyễn do dự nói: “Tôi muốn tắm.”
Không biết có phải ảo giác hay không, cậu luôn cảm thấy trên người dính nhớp, mùi vị khiến người ta mặt đỏ tai hồng trong chăn luôn quanh quẩn bên cậu.
Trạm Hi cầm khăn trong tay, thờ ơ phân phó mấy nha hoàn: “Đi mang nước nóng tới.”
Đám nha hoàn lui xuống. Trạm Hi lấy một bộ đồ ngủ treo trong tủ cho Lâm Nguyễn, cậu vội vàng nhận lấy mặc vào, sau đó luống cuống treo màn lên bước xuống giường.
Lâm Nguyễn trước tiên thay quần áo cho Trạm Hi, lần này đổi thành một bộ trường sam màu đỏ tía, không biết là chất liệu gì, có chút ánh vàng, nhìn kỹ vai trái còn có hoa văn hình hoa mai. Tử quý huyền trọng(1), bộ y phục này trên người Trạm Hi khiến mọi cử động của anh đều mang theo khí chất cao quý.
(1) Màu tím cao quý, màu đen trang trọng.
Lâm Nguyễn cài xong nút áo hoa sen, nửa quỳ xuống sửa lại vạt áo.
Dường như vừa mặc xong quần áo, người của Lý trắc phúc tấn liền tới mời Trạm Hi đi nghị sự.
Trạm Hi đứng trước gương chỉnh lại trang phục, nói: “Trong tủ có một bộ xiêm y mới làm cho cậu, thử xem có vừa người không.”
Lâm Nguyễn đáp một tiếng, ma ma đang khom người đứng bên ngoài lặng lẽ ngẩng đầu đánh giá, lúc ánh mắt Trạm Hi quét tới lại vội vàng cúi đầu.
Trạm Hi không nói gì, bên ngoài tuyết rơi, Lâm Nguyễn đưa áo khoác cho anh. Thế Ninh che dù đứng đợi bên ngoài.
Trạm Hi và Thế Ninh rời viện, sau đó đám nha hoàn đưa nước tới, Lâm Nguyễn ở trong phòng tắm rửa một lúc. Bộ y phục tối qua không thể dùng nữa, tốt nhất nên thay cả đệm. Lâm Nguyễn dọn dẹp phòng sạch sẽ, lấy bộ y phục Trạm Hi nói từ trong tủ ra.
TBản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Y phục màu đỏ bạc, cổ áo dùng gấm xanh rêu viền quanh, thân áo dệt họa tiết mây cát tường, ống tay áo rộng rãi đính một lớp lông.
Lâm Nguyễn mặc lên người, màu sắc tươi tắn lộ rõ khí sắc, cổ áo vừa vặn đến hầu kết, eo không quá ôm, lộ ra dáng người cao gầy, vạt áo rũ xuống, mềm nhẹ lại không làm cho cậu trông quá mập mạp.
Lâm Nguyễn đứng trước gương, nghiêng người nhìn sau lưng, cậu tự thấy bản thân không mập, nhưng cũng không gầy như vậy, có lẽ không giống vòng eo nhỏ nhắn của nữ hài đi. Lâm Nguyễn nhớ tới Trắc phúc tấn Phú Sát nói dáng người cậu đẹp, cậu lại cho rằng đó không phải từ ngữ tốt đẹp gì.
Cậu thu dọn xong bước ra vừa lúc gặp Đông bá, Đông bá nhìn cậu, khẽ nhíu mày: “Sao lại mặc y phục màu này?”
Ở bên ngoài thì không sao, nhưng trong vương phủ không thể tùy tiện mặc màu đỏ. Trước giờ chỉ có đích phúc tấn mới có thể mặc, những chủ tử khác trong phủ cũng không được phép.
Lâm Nguyễn chỉ đành nói: “Tiên sinh bảo cháu mặc.”
Đông bá quả nhiên không nói gì nữa.
Lâm Nguyễn không có việc gì làm, đứng ở hành lang nhìn tuyết rơi, trêu đùa họa mi, tuyết rơi không nhiều, tạo thành một tầng mỏng trên mặt đất, phối với tường đỏ ngói xanh của vương phủ lại mang một ý cảnh khác.
Thời điểm chín giờ hơn gần mười giờ mới ăn sáng, vương phủ ăn sáng muộn, nên cũng được chú trọng nhiều. Trạm Hi vẫn chưa trở về, Lâm Nguyễn cùng Đông bá ăn trước.
Dùng xong cơm, người của Phú Sát trắc phúc tấn bên kia đến mời Lâm Nguyễn qua đó.
Lâm Nguyễn nhìn Đông bá, Đông bá ngẫm nghĩ: “Trắc phúc tấn mời, cậu qua đó đi, sớm trở về là được.”
“Vâng.”
Lâm Nguyễn theo ma ma ra khỏi viện, tuyết vẫn đang rơi, một tiểu nha hoàn đứng bên cạnh che dù cho cậu. Tiểu nha hoàn thấp hơn Lâm Nguyễn rất nhiều, giơ cao cánh tay che dù khiến chiếc dù lảo đảo lắc lư, trông thật tốn sức.
Lâm Nguyễn đón lấy chiếc dù, tự mình che.
Ma ma nhìn thấy liền cười quái dị: “Lâm thiếu gia thật là một người giàu tình cảm.”
Lâm Nguyễn không giàu tình cảm, đó chỉ là phép lịch sự cơ bản nhất mà thôi. Nhưng loại lịch sự này trong vương phủ lại biến thành một loại ý vị khác, có lẽ người trong vương phủ đều không lịch sự.
Ma ma dẫn Lâm Nguyễn đến trước thùy hoa môn(2), Lâm Nguyễn dừng chân, nói: “Bên trong là nơi dành cho nội quyến, tôi vào không thích hợp cho lắm.”
(2)
*Thùy hoa môn là một loại cửa tương đối quan trọng trong Tứ hợp viện, giúp ngăn cách ngoại viện và nội viện. Thùy hoa môn được đặt trên trục đường chính, ở chính giữa phía bắc của ngoại viện, nằm trên thềm gồm ba hoặc năm bậc, ngăn cách trước và sau viện. Trước viện là nơi chủ nhà tiếp khách, sau viện là nơi ở của người trong gia đình, người ngoài không được phép bước vào, người hầu nam cũng vậy.
Ma ma cười, âm thanh khiến người ta ê ẩm xương cốt, nói: “Lâm thiếu gia vẫn coi mình là nam nhân sao?”
Lâm Nguyễn liếc nhìn ma ma, vị ma ma này thật không lịch sự.
Lâm Nguyễn theo ma ma vào thùy hoa môn, vòng qua vài hành lang, đến viện của Phú Sát trắc phúc tấn. Ma ma đứng trước cửa thưa, đợi người bên trong lên tiếng, ma ma liền đẩy Lâm Nguyễn lên trước, đẩy vào trong phòng.
Vừa mới vào phòng Lâm Nguyễn đã ho khan. Trong phòng đốt một loại nến trắng cực kỳ tinh xảo, rất nhiều nến được thắp lên khiến căn phòng sáng rực rỡ, mùi sáp nến cũng cực kỳ rõ.
Trắc phúc tấn Phú Sát nghiêng người trên giường gạch cạnh cửa sổ phía nam, nàng ta đang chải tóc, trên đầu cài biển phương(3) ngọc bích nạm vàng. Kỳ trang trên người thêu hoa, phía dưới lại không mặc quần, để lộ ra đôi chân.
(3)
*Biển phương (hay còn gọi là biển trâm) là một loại trâm cài đặc biệt dùng để búi tóc của phụ nữ, hình dạng thông dụng nhất là thanh dẹt dài 30-35cm. Biển trâm dùng để trang trí và cố định búi tóc cho Kỳ đầu của phụ nữ thời Thanh.
Đầu gối đôi chân kia có vết bầm rất rõ ràng. Đó là do Phú Sát trắc phúc tấn đã quỳ trước bài vị lão vương gia cả đêm.
Lâm Nguyễn liếc nhìn, tầm mắt rời đi chỗ khác. Cậu cúi người, muốn hành lễ với nàng ta.
“Miễn.” Trắc phúc tấn Phú Sát nói. Nàng ta quan sát Lâm Nguyễn một lượt, nói: “Y phục đẹp như vậy đừng quỳ, sẽ bẩn.”
Lâm Nguyễn lập tức nhớ tới lời của Đông bá, trong lòng trở nên hồi hộp.
Phú Sát trắc phúc tấn không chút che giấu nhìn Lâm Nguyễn, ánh mắt từng tấc từng tấc nhìn sang, nhìn y phục đỏ tươi tắn trên người cậu, lại nhìn hôn ngân trên cổ cậu.
Lâm Nguyễn cảm thấy bản thân nhìn thấy được sự ghen tị trong mắt Phú Sát trắc phúc tấn.
Nàng ta ghen tị điều gì, dù sao không thể là bộ y phục đỏ bình thường này đi.
“Bộ y phục này ở đâu ra?”
Lâm Nguyễn thành thật trả lời: “Vương gia thưởng.”
Trắc phúc tấn Phú Sát bật cười, dùng tiếng cười kiều mị của nữ hài mười bảy mười tám tuổi, khiến sau lưng Lâm Nguyễn nổi một tầng da gà.
“Vương gia thương ngươi.” Hộ giáp(4) trên tay Trắc phúc tấn Phú Sát lướt qua làn da trên đùi: “Khi lão vương gia còn sống cũng rất thương ta, ngươi thấy những cây nến này không? Vương gia chỉ ban cho mình ta.”
(4)
*Móng giả của phi tần thời Thanh
Lâm Nguyễn liếc nhìn, cậu phát hiện hoa văn trên những cây nến kia biến thành hoa mẫu đơn, hơn nữa còn là dùng bạc khảm ra.
Lâm Nguyễn không lên tiếng, Trắc phúc tấn Phú Sát nói: “Tiến lên trước.”
Lâm Nguyễn không muốn động, lại bị ma ma sau lưng đẩy một cái. Khí lực của ma ma rất lớn, Lâm Nguyễn lảo đảo một cái, suýt chút nữa ngã xuống.
Phú Sát trắc phúc tấn ngồi dậy, Lâm Nguyễn đối diện mặt nàng ta. Khuôn mặt nàng ta rất trắng, có thể nhận ra đã đánh rất nhiều phấn, có loại cảm giác giống như trân châu mất đi ánh sáng rực rỡ. Nàng ta không còn trẻ nữa, nhưng trang điểm vẫn thật diễm lệ, đôi môi tươi đẹp luôn cười.
“Chẳng trách vương gia thương ngươi, gương mặt non mịn này ta cũng thích.” Ánh mắt Trắc phúc tấn Phú Sát si mê nhìn cổ Lâm Nguyễn, thậm chí muốn đưa tay sờ hầu kết của cậu.
Lâm Nguyễn sợ hãi lùi về sau một bước, Phú Sát Trắc phúc tấn thu tay lại, cười như cũ: “Ngươi biết con trai nuôi của ta chứ?”
Chuyện này Lâm Nguyễn nghe qua, Trắc phúc tấn Phú Sát muốn nhận con thừa tự, nhưng vẫn chưa được.
“Nó hai mươi tuổi, lớn hơn ngươi, cao hơn ngươi.” Trắc phúc tấn Phú Sát che miệng cười mờ ám: “Khí lực cũng hơn ngươi.”
Lâm Nguyễn nhìn Phú Sát Trắc phúc tấn, Phú Sát trắc phúc tấn cũng nhìn cậu, ánh mắt dò xét trên người cậu: “Nó là nam nhân, nam nhân chân chính, còn ngươi?”
Lâm Nguyễn mím chặt môi.
“Nói ra thì ngươi cũng thật đáng thương, một nam nhân lại bị coi như nữ nhân.” Phú Sát trắc phúc tấn vừa nói vừa cười: “Âm thanh lúc trên giường của ngươi có dễ nghe như nữ nhân không?”
Lời Phú Sát trắc phúc tấn nói ra cực kỳ thô tục, sắc mặt Lâm Nguyễn ngày càng khó coi.
“Nhưng ta đoán, ngươi khẳng đỉnh không biết nữ nhân chân chính là gì.” Phú Sát trắc phúc tấn bước xuống, kéo tay Lâm Nguyễn. Lâm Nguyễn muốn tránh, nhưng nàng ta sống chết kéo tay cậu, hộ giáp cào thành một vết máu trên tay cậu.
Phú Sát trắc phúc tấn kéo tay Lâm Nguyễn tiến vào dưới kỳ trang, nhắm mắt phát ra một loại âm thanh, nha hoàn ma ma đứng xung quanh lại giống như người điếc.
Trắc phúc tấn Phú Sát phát ra âm thanh như vậy, nhưng trong mắt Lâm Nguyễn không khác gì phim kinh dị.
Lâm Nguyễn sắc mặt tái nhợt, cậu dùng sức đẩy Phú Sát trắc phúc tấn ra, điên cuồng chạy ra ngoài. Vừa mới chạy ra khỏi viện của Phú Sát trắc phúc tấn liền vịn vào cây nôn thốc nôn tháo.
Cậu nôn dữ dội, giống như muốn nôn ra cả nội tạng. Bàn tay bị Phú Sát trắc phúc tấn nắm kia vẫn đang không ngừng run rẩy.
Lâm Nguyễn ngồi xuống dùng tuyết chà xát lên bàn tay kia, bàn tay rỉ ra tia máu, lạnh cóng không còn tri giác, nhưng loại cảm giác ghê tởm kia vẫn không hề mất đi.
Dạ dày Lâm Nguyễn cuộn lên dữ dội, cậu cảm giác không chỉ cái viện sau lưng kia, mà cả vương phủ giống như một vật khổng lồ, đang chậm rãi tới gần cậu, muốn biến cậu thành con quỷ của đại viện này. Lâm Nguyễn chưa từng gấp gáp muốn thoát khỏi nơi này như vậy.
Cậu đứng dậy, chưa đi được hai bước liền cảm thấy trời đất quay cuồng ngã xuống.
Lâm Nguyễn: Thật đáng sợ!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...