Tiểu Phu Lang Ngoan Ngoãn

Edit: HiHi (wattpad: @nepenthe168)

(Truyện chỉ được đăng tại app chữ w màu cam w.a.t.t.p.a.d @nepenthe168)

Thẩm Huyền Thanh vội vàng ra cửa, đến cả Lục Cốc còn nhìn ra sự chột dạ của hắn chứ đừng nói là Thẩm Nhạn.

Nàng là con út trong nhà, hai ca ca đối xử với nàng quả thật rất tốt, nhưng đôi khi Thẩm Nghiêu Thanh lớn đầu đã qua hai mươi tuổi rồi mà vẫn trêu chọc nàng, Thẩm Huyền Thanh cũng không phải ngoại lệ. Mỗi lần bị túm bím tóc nàng không đánh lại được hai ca ca, chỉ có thể tìm người hỗ trợ.

Trước kia có Kỷ Thu Nguyệt quản chế được Thẩm Nghiêu Thanh, giờ thì hay rồi, có luôn người kiềm chế Thẩm Huyền Thanh. Nàng vô cùng vui mừng, quay đầu nói với Lục Cốc: "Cốc tử ca ca, sau này huynh phải giúp muội nhiều hơn đấy, nhị ca đáng ghét lắm."

Sau khi Thẩm Huyền Thanh chột dạ ra khỏi cửa, Lục Cốc kỳ thật có hơi mông lung, nghe được lời nàng nói thì theo bản năng gật đầu.

Thấy y đáp ứng, Thẩm Nhạn cười khà khà hai tiếng, càng thêm vui vẻ, thầm nghĩ sau này Nhị Thanh ca đừng hòng mà bắt nạt nàng nữa nhé.

Lục Cốc không suy nghĩ quá nhiều về phản ứng của Thẩm Huyền Thanh, cũng không biết sau này nên giúp Thẩm Nhạn kiểu gì. Y đã từng thấy Kỷ Thu Nguyệt đánh Thẩm Nghiêu Thanh rồi, chẳng lẽ muốn y phải giúp như vậy sao?

Lại một trụ băng bị đập xuống, mạnh mẽ rơi xuống đất, vỡ vụn thành nhiều mảnh. Cún con muốn tiến lại gần, sợ nó bị trụ băng rơi trúng nên Lục Cốc vội đuổi nó đi, sau đó quên luôn lúc nãy mình đang nghĩ gì.

Sau khi Thẩm Huyền Thanh mua thịt về, Vệ Lan Hương, Lục Cốc còn có Thẩm Nhạn đều vào bếp.

Trong nhà nhiều người, phải làm cho mỗi người một bát canh thịt viên mới có thể ăn đến sảng khoái, chắc chắn phải nấu bằng nồi lớn.

Vệ Lan Hương nặn những viên thịt có kích thước đều nhau, động tác trên tay rất nhanh. Lục Cốc chưa từng làm cái này, học theo vài lần, vì phải xào củ cải và chiên bánh bao nên sau khi nặn được mấy viên thì y ra ngoài xào rau.

Thẩm Nhạn đun nước thêm củi, thuận tiện học theo Vệ Lan Hương.

Sau khi nấu xong món thịt viên thơm phức thì rau và bánh bao của Lục Cốc đều đã được bưng lên bàn.


Trong bát mỗi người đều có mười miếng thịt viên, nhân thịt băm nhỏ, cắn miếng rất mềm, nước dùng thơm, ngọt thanh, dù không thêm hành hay hẹ băm thì cũng đã đủ ngon rồi.

Vệ Lan Hương uống một ngụm canh nóng, cảm thấy cả người thoải mái hẳn lên, thấy mọi người trong nhà đều ăn ngon, bà nở nụ cười, nói: "Trong nồi vẫn còn đấy, ăn hết lại múc thêm. Hôm nay làm nhiều, chắc không ăn hết được trong một bữa đâu, mai cắt thêm ít củ cải bỏ vào, ăn cũng ngon lắm."

Thẩm Huyền Thanh mua nhiều thịt, hai huynh đệ bọn họ ăn được nhiều thịt nên Vệ Lan Hương nấu một nồi lớn, bà rất sẵn lòng nấu cho bọn họ ăn.

Canh và bánh bao đều nóng hổi, ăn vào buổi tối mùa đông thật ấm áp và dễ chịu.

***

(Truyện chỉ được đăng tại app chữ w màu cam w.a.t.t.p.a.d @nepenthe168)

Trời nắng, mặt đất được hong khô, dưới chân tường nơi tránh gió, Vệ Lan Hương và Kỷ Thu Nguyệt mang ghế ra ngồi phơi nắng, làm đế giày và may xiêm y, luôn có việc phải làm, không thể ngơi tay.

Không lâu sau Chu Hương Quân dẫn theo Thẩm Ngọc tới. Vào mùa đông, phụ nhân nông thôn may vá là chính nên thích loại trời nắng này nhất, nắng chiếu ấm áp, tay không bị lạnh.

Thông thường nếu khí trời tốt thế này, đầu thôn sẽ có không ít phụ nhân và phu lang tụ họp nói chuyện cười đùa. Những năm qua Vệ Lan Hương cũng thích ra đó, vào đông không còn chỗ nào khác để đi nên ra đó kể cũng vui.

Năm nay vì Kỷ Thu Nguyệt có thai, đầu thôn quá nhiều người, lại thêm bọn trẻ chạy loạn nhỡ đụng phải thì hỏng, nên ở nhà an tâm phơi nắng tốt hơn nhiều.

Hôn sự của Thẩm Ngọc Bình đến giờ vẫn chưa bàn bạc xong, Chu Hương Quân không khỏi than thở vài câu, đang nói chuyện, phu lang Toàn tử cũng ôm con tới.

Lúc trước Lục Cốc không thường ở nhà, không quen biết phu lang Toàn tử, nhưng Vệ Lan Hương thì khác, thấy đứa nhỏ mập mạp đã vui vẻ ôm lấy, chơi đùa hồi lâu, ngay cả Kỷ Thu Nguyệt cũng yêu thích vô cùng.

Thẩm Nhạn tới trêu đứa nhỏ một chút, thấy Lục Cốc cầm cuốc thì nhanh chóng đứng dậy, nói: "Cốc tử ca ca, muội cũng đi."


Nàng quay đầu nói với Chu Hương Quân và phu lang Toàn tử: "Tam a ma, Chân ca ca, ta ra ngoài trước đây."

"Đi đi, nhớ cẩn thận một chút." Vệ Lan Hương dặn dò nàng một câu, để nàng đi theo Thẩm Huyền Thanh thì yên tâm rồi nên không quản nhiều, tiếp tục nói chuyện với Chu Hương Quân.

Thẩm Huyền Thanh bỏ cái cuốc trong tay Lục Cốc vào sọt tre trên lưng mình. Hôm nay trời đẹp, Thẩm Nghiêu Thanh cõng sọt cùng mọi người lên núi đào măng đông, còn mang theo dây thừng và rìu, thuận tiện chặt ít củi. Anh tính vài ngày nữa tích được thêm nhiều củi thì dùng xe đẩy kéo lên trấn bán, ít nhiều vẫn thu được tiền, mùa đông củi bán khá tốt.

Rừng tre cách khá xa nên bọn họ dẫn cả bốn con chó trong nhà theo.

Đào măng đông là việc tốn sức, không dễ dàng, tìm măng dưới lòng đất cần phải có kinh nghiệm. Thẩm Nhạn tuổi còn nhỏ, ít khi vào rừng tre xa xôi. Lúc trước Lục Cốc từng đào măng rồi. Đầu tiên là phải tìm phần đất hơi nhô lên và có vết nứt, dù không có đầy đủ kinh nghiệm như Thẩm Nghiêu thanh nhưng y vẫn tìm được rễ tre, lần theo đó vậy mà đào được ba cái măng đông.

Măng đông ẩn dưới đất, phải nhìn kỹ, thỉnh thoảng còn phải dùng tay đào, nếu cuốc xuống làm gãy rễ tre hoặc làm hỏng măng thì không tốt.

Thẩm Nhạn đi theo Thẩm Nghiêu Thanh đào ở cách đó không xa. Lục Cốc ném ba cái măng đông vào sọt tre, lại dùng cuốc lấp phần đất vừa đào ra lại, thấy Thẩm Huyền Thanh bên cạnh cũng đã đào được nên xách sọt tre sang giúp hắn.

Thấy y tới, Thẩm Huyền Thanh không cho y động tay, còn cười nói: "Mang về xào cùng thịt khô, măng khô hầm gà cũng ngon."

Từ lúc vào đông đến giờ, trong nhà chưa từng thiếu thịt, ngày nào cũng có. Lục Cốc không còn bị đói bụng nữa, dù không béo lên được nhiều nhưng sắc mặt hồng nhuận, tốt hơn trước không biết bao nhiêu.

Nói xong, Thẩm Huyền Thanh khom lưng ném măng đào được vào sọt tre, lại quay đầu hỏi y: "Sao em không cài trâm?"

Lục Cốc thành thật đáp: "Ta sợ lúc làm việc làm rơi mất."

Cài trâm khác quấn tóc. Song nhi nhà nông thường dùng khăn vải quấn tóc, không bao giờ sợ bị lỏng. Lục Cốc không quen dùng trâm cài, nhỡ làm mất chẳng phải rất tiếc sao, dù chỉ rơi trên mặt đất thôi đã khiến y đau lòng rồi, vậy nên trâm vẫn luôn cất trong phòng.

Thẩm Huyền Thanh hơi ngừng một chút, này rất hợp lý, gật đầu đáp: "Cũng đúng."


Cún con và chó lớn ngửi khắp các hang trong rừng tre, hợp lực bắt được hai con chuột tre lớn. Chuột tre đã chết bị chó lớn ngậm trong miệng, cún con gâu gâu sủa, cắn chặt chân chuột tre muốn tranh giành. Đại Hôi miệng ngậm con mồi, trong cổ họng phát ra những tiếng gầm nhẹ, rốt cuộc vẫn là chó đầu đàn, uy thế ở đó, chỉ lát sau cún con đã yên tĩnh hẳn.

Chó lớn bắt được con mồi thì chạy về phía Thẩm Huyền Thanh, tất nhiên là phải tranh công rồi.

Thẩm Huyền Thanh vỗ vỗ đầu ba con chó lớn xem như khen ngợi. Hai con chuột tre này đợi về thì nướng cho chúng nó ăn.

Còn cún con thì đã có Lục Cốc vừa xoa đầu vừa vuốt lông cho nó, vô cùng vui vẻ, còn gầm gừ cọ đầu vào tay Lục Cốc, căn bản không để ý tới ai khác. Nó được một tay Lục Cốc nuôi lớn, đương nhiên là càng thân cận với y hơn.

"Cốc tử ca ca, huynh đào được bao nhiêu rồi, muội đào được sau cái rồi nè." Thẩm Nhạn vung cuốc đến mệt mỏi, ngẩng đầu nhìn Lục Cốc đang trêu cún, vì đào được nhiều nên không nhịn được muốn so sánh với y. Nàng còn đào được nhiều măng đông hơn Đại Thanh ca cơ.

"Ta chỉ có ba cái thôi." Lục Cốc đứng dậy không chơi đùa với cún con nữa, đào măng đông mới là chuyện chính.

Bên này của Thẩm Huyền Thanh khá hẹp, không tiện để hai người cùng vung cuốc. Y lại tìm thêm một chỗ, lúc đào măng còn thấy có chút khác thường. Nếu là trước kia, y làm việc không dám phân tâm tí nào chứ đừng nói là chơi đùa với chó, nhưng Thẩm Huyền Thanh lại chưa bao giờ nói gì y.

Đào măng đông rất mệt mỏi, bọn họ cõng hai sọt tre, đào được năm mươi cái, trông thì nặng vậy thôi nhưng mang về cắt rễ, lột mấy lớp ngoài đi thì phần ăn được bên trong không nhiều.

Trước khi về, Thẩm Nghiêu Thanh chặt một bó củi lớn. Lục Cốc và Thẩm Huyền Thanh cõng sọt tre, từ rừng trúc về phải đi ngang qua một gốc cây khúng khéng, Thẩm Nhạn nhặt không ít xâu trên mặt đất, đặt hết vào trong sọt tre của Thẩm Huyền Thanh.

Xa xa, bọn chó sủa về phía trước, Thẩm Huyền Thanh nhìn kỹ, là người trong thôn bên cạnh lên núi săn thú nên hắn hô ngừng bọn chó lớn.

Xuân, hạ, thu, người nông dân đều lao động trong ruộng. Mùa đông nói là nhàn rỗi nhưng không phải không làm gì. Vào đông, học sinh đa phân là vào tư thục học, những người khác thì kiếm thêm tiền phụ giúp gia đình, lên núi kiếm ít đồ. Mười năm trước, ở đây bọn họ còn tổ chức thi săn bắn, thứ nhất có thể săn được thịt dã thú, thứ hai người đi săn còn có thể được tôn sùng, nếu đạt giải nhất trong cuộc thi sẽ được nhận thêm phần thưởng.

Tham gia săn bắn phải có thân thể kháng kiện, có người sẽ đi báo danh tòng quân. Hiện giờ đất nước thái bình nhưng nhập ngũ chịu khổ đâu có phải sung sướng gì. Đi một cái là mấy năm, phụ nữ và trẻ em trong nhà nếu không có ai làm chỗ dựa có khi còn bị thôn dân ức hiếp, vậy nên hai người Thẩm Huyền Thanh và Thẩm Nghiêu Thanh đều nộp tiền thay nghĩa vụ, đỡ phải bị gọi đi lính.

Mấy năm gần đây mặc dù không thi săn bắn nhưng vẫn có người biết dùng tên hoặc súng cao su, lên núi săn được đồ ít ra cũng có thể thêm được một món ăn cho mùa đông.

Thẩm Nghiêu Thanh cũng biết bắn tên, lúc rảnh rỗi sẽ dẫn chó lên núi săn bắn, mặc dù săn chủ yếu là dã vật phổ biến như gà, thỏ rừng, nhưng vậy đã rất tốt rồi.

Gặp được rồi nên Thẩm Huyền Thanh chào hỏi hai người hàng xóm kia từ xa. Hai người kia mang theo cung tên và chó, biết hắn bắn giỏi, còn nói đùa sau này tỷ thí một trận.


Không giống những người khác, một năm thì Thẩm Huyền Thanh phải ở trên núi hơn nửa năm, tất nhiên là một tay săn bắn cừ khôi. Rất ít người chỉ săn bắn vào mùa đông có thể so với hắn, nhưng hắn vẫn cười đáp một tiếng.

Sau khi về nhà thì đã qua buổi trưa, mặt trời chói chang, Vệ Lan Hương vẫn đang phơi nắng dưới chân tường như trước, phu lang Toàn tử đã ôm con về trước, ngược lại có Chu Vân Chi đến chơi nhà.

"Đại bá nương." Lục Cốc ở phía sau Thẩm Huyền Thanh chào một tiếng, Chu Vân Chi nhìn về phía y.

"Sao đã về rồi?" Vệ Lan Hương buông đế giày xuống.

"Nhị tẩu tử, ta và Ngọc ca nhi về trước đây." Chu Hương Quân đứng lên, Vệ Lan Hương giữ ông lại nhưng ông cười từ chối, nói ông cũng phải về nấu cơm rồi nên không ở lại nữa.

Chu Vân Chi mắt cao hơn đỉnh đầu, xem thường cái nghèo, thích ham món lời nhỏ nhưng không mặt dày đến vậy, thấy Chu Hương Quân đi rồi nên bà ta cũng không tiện ở lại, đứng dậy đi theo. Hôm nay Vệ Lan Hương cho bà ta ăn hai cái bánh hồng, trong lòng bà ta coi như thỏa mãn.

Sau khi ăn cơm xong, Lục Cốc đi rửa bát, Vệ Lan Hương do dự, vừa nhìn đã biết có lời muốn nói, Thẩm Huyền Thanh vốn muốn đi vào bếp lại ngồi xuống, nói: "Nương, người có gì muốn nói thì nói đi."

Vệ Lan Hương liếc mắt nhìn phía phòng bếp rồi mới nhỏ giọng nói.

Con trai lớn của Chu Vân Chi là Thẩm Ngọc Đào làm việc trên trấn, lúc trước về nói Lục Văn kia đã gả vào phú hộ Lý gia trên trấn. Nhưng hỏi thăm mới biết được, Lục Văn không phải là được mai mối đàng hoàng, mà là làm thiếp cho người ta.

Người nhà nông cưới được tức phụ đã là tốt rồi, làm gì có chuyện nạp thiếp. Không phải không có người nghèo bán nữ nhi, song nhi đi làm thiếp cho người ta trên trấn, nhưng Lục Văn là phu lang Vệ Lan Hương từng nhìn trúng, vừa nghe hắn thật sự đã gả vào phú hộ, còn làm thiếp, trong lòng liền không tránh khỏi nghĩ nhiều nên muốn nói với Thẩm Huyền Thanh.

Khoảng thời gian này Thẩm Huyền Thanh chưa từng đi tìm La Tiêu. Lúc trước hai người bọn họ đã thương lượng xong, nếu Lý Minh Sơn muốn gây bất lợi cho hắn, La Tiêu mới tìm người thông báo cho hắn, những chuyện khác Thẩm Huyền Thanh không thèm để ý.

"Nương, người không cần lo, họ Lý này con biết, chỉ là một kẻ vô tích sự mà thôi." Thẩm Huyền Thanh thấy bà nhìn mình, lại nói: "Lục Văn thế nào không liên quan đến nhà mình. Nương đừng nghĩ nhiều, mọi chuyện đều đã có con và đại ca rồi."

Nghe vậy, Vệ Lan Hương gật đầu, đành thế thôi.

Còn chuyện Lục Văn làm thiếp, Thẩm Huyền Thanh có hơi bất ngờ. Vì lúc trước Lục Văn kiên quyết muốn từ hôn, hắn còn tưởng rằng Lý Minh Sơn có thể cho Lục Văn một danh phận, ai ngờ chỉ là thiếp.

Nhưng cũng đúng thôi, với địa vị của Lý gia thì không khó tìm được người môn đăng hộ đối trên trấn. Nghe La Tiêu nói, lão nương của Lý Minh Sơn là một người rất ghê gớm, không muốn cưới phu lang nông thôn cho nhi tử cũng dễ hiểu thôi.

(Truyện chỉ được đăng tại app chữ w màu cam w.a.t.t.p.a.d @nepenthe168)


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui