Tiểu Phu Lang Ngoan Ngoãn


Khói từ trong bếp bay lên, trời âm u không ấm áp lắm, thỉnh thoảng còn có cơn gió thổi qua, Thẩm Huyền Thanh vừa ăn cơm không lâu, Chu Hương Quân và Thẩm Ngọc ngồi thêm một lát rồi rời đi.
Thẩm Huyền Thanh về muộn, không kịp giờ cơm trưa, giờ này vẫn chưa tới lúc Thẩm gia ăn tối nên chỉ có một mình hắn ăn.
Lục Cốc tráng cho hắn một đĩa trứng gà.

Buổi sáng Thẩm Nghiêu Thanh mua thịt ở chỗ Mạnh Đại Nhạc thôn bên, y cắt một ít thịt xào với rau thu, rau thu xào dầu càng thêm xanh tươi, ăn rất thơm.
Mùi thịt làm cún con cứ loanh quanh dưới gầm bàn, còn dụi vào bắp chân Thẩm Huyền Thanh.

Nhân lúc Vệ Lan Hương không để ý, Thẩm Huyền Thanh ném cho nó một miếng thịt, cún con ăn xong còn đòi thêm nhưng hắn không để ý tới nữa.
"Quai tử, lại đây." Lục Cốc rửa nồi xong nhưng không múc nước trong đó ra, lát Thẩm Huyền Thanh ăn xong còn phải rửa chén, đáy bếp còn ấm, nước ở trong nồi vẫn nóng.

Thấy cún con không nghe lời tiếp tục làm phiền hắn, y đành phải túm cái chân trước của nó kéo đi, cách xa Thẩm Huyền Thanh.
"Em có ăn không?" Thẩm Huyền Thanh thấy y tới bèn hỏi.
Lục Cốc lắc đầu, nói: "Ta không ăn, huynh ăn đi, bọn ta đều đã ăn rồi."
Cún con thấy không ai để ý lại chạy tới bên chân Thẩm Huyền Thanh, nghiêng đầu kêu một tiếng, không ai quan tâm thì nó lại ngồi xổm xuống, trông mong nhìn Thẩm Huyền Thanh.
Người trong nhà đều ở đây, Lục Cốc ngại ngồi bàn nhìn Thẩm Huyền Thanh ăn cơm, hơi dừng chân rồi bước ra ngoài, nhặt chút củi nhỏ ôm vào phòng bếp, lúc nãy Thẩm Huyền Thanh đốt thêm chút củi, đến chạng vạng còn phải nấu cơm.
Cuối thu trời lạnh, tối sớm hơn trước, trời vừa nhá nhem tối, người Thẩm gia sau khi rửa mặt súc miệng đều đã trở về phòng.
Trong phòng thắp nến, Lục Cốc và Thẩm Huyền Thanh cùng nhau ngâm chân.

Y ngồi ở mép giường, Thẩm Huyền Thanh cầm ghế tới ngồi đối diện, trong chậu gỗ có thả lá ngải, màu nước trở nên đậm hơn, mu bàn chân y trắng nõn giấu dưới nước, thi thoảng không cẩn thận đụng phải chân Thẩm Huyền Thanh, y cúi đầu không dám lộn xộn nữa.

Kéo cái sọt tre bên cạnh tới, Thẩm Huyền Thanh móc túi tiền ra từ dưới một đống dây thừng, mở ra là thấy bên trong có không ít thỏi bạc và nguyên bảo.
Thấy có nhiều tiền như vậy, trên mặt hắn phảng phất ý cười, ngước mắt nói với Lục Cốc còn đang trợn tròn mắt: "Tổng cộng là hai trăm mười sáu lượng, hai tấm lông ngân hồ kia có màu lông đẹp, đến cả sư phụ còn bảo là da tốt.

Loại da này đến người có tiền ở phủ thành còn không biết mua ở đâu, cho nên ta bán được giá cao, một tấm da đã ba mươi lượng, còn lại da là da hồ ly đỏ có mười mười tấm mượt và dày, mỗi tấm mười lượng, còn lại bảy tấm chất lượng kém hơn chút thì mỗi tấm bán tám lượng."
Lông hồ ly hiếm có, mặc vào mùa đông vừa nhẹ vừa ấm vừa đẹp mắt, người giàu có thích nhất loại lông này nên mới có thể bán được giá cao như vậy, đừng nói trong thôn, dù ở trong trấn Phong Cốc thì hai trăm lượng đã là một khoản tiền không nhỏ rồi.
Thẩm Huyền Thanh lấy trong túi tiền hai thỏi bạc đưa cho Lục Cốc, lại cười nói: "Một thỏi bạc năm mươi lượng quá lớn, ta đã bảo quản sự đổi thành thỏi mười lượng nhỏ hơn, được hai mươi thỏi, còn mười sáu lượng còn lại là bạc vụn."
Trấn Phong Cốc cũng chỉ là một trấn, đến thỏi hai mươi lượng còn không dùng chứ đừng nói là năm mươi lượng, hơn nữa mang theo thỏi bạc lớn như vậy bên người không tiện.
Thỏi mười lượng bạc đã là không nhỏ, Lục Cốc chỉ cảm thấy hai thỏi bạc nặng trịch trong tay, lúc trước y đã từng thấy thỏi năm lượng và một lượng, thỏi một lượng là nhỏ nhắn nhất, y đã từng nghĩ, đợi đến khi y có đủ một ngàn văn tiền cũng có thể đến trấn đổi được một lượng bạc.
"Em cầm đi, muốn mua gì ăn gì thì mua." Thẩm Huyền Thanh thấy y cầm bạc nửa ngày không nói gì, nhìn đấy ngây ngẩn cả người rồi, có hơi buồn cười.
Ai ngờ Lục Cốc nghe vậy xong lại trả cho hắn, Thẩm Huyền Thanh khó hiểu.
"Huynh, huynh giữ lại đi, hai mươi thỏi là tròn rồi." Quá nhiều tiền khiến Lục Cốc nói chuyện còn hơi lắp bắp, ngước mắt nhìn qua, nghiêm túc nói: "Tròn hai trăm lượng đấy."
Thấy Thẩm Huyền Thanh không nhận, Lục Cốc có hơi sốt ruột, kéo lấy tay Thẩm Huyền Thanh, mở ra nhét hai thỏi bạc vào trong tay hắn.
"Được rồi, vậy em cầm lấy chỗ bạc vụn này đi." Ý cười trên mặt Thẩm Huyền Thanh càng sâu, nghĩ tới trong rương còn có ba mươi tám lượng, có thể lấy tám lượng ra tiêu dùng ngày thường, còn lại tích góp được hai trăm ba mươi lượng là tốt rồi.
"Vâng." Lục Cốc khẽ gật đầu đáp ứng, trong lòng lại đang nghĩ, y cũng có tiền, đủ để mua kim chỉ vải thêu rồi, đâu cần tiêu tiền của Thẩm Huyền Thanh.
***
(Truyện chỉ được đăng tại app chữ w màu cam w.a.t.t.p.a.d @nepenthe168)
Ngày hôm sau trời vẫn âm u, gà vịt ở trên núi mấy ngày, Lục Cốc có hơi lo lắng.

Hiện giờ hai người đã ngày càng quen thuộc, đôi khi Thẩm Huyền Thanh có có thể đoán được y đang nghĩ gì.
Ăn sáng xong, Thẩm Huyền Thanh nói với Vệ Lan Hương: "Nương, bọn con thu dọn một chút, lát nữa sẽ lên núi."

"Sớm thế à." Vệ Lan Hương nghe vậy vội đứng lên, đi chuẩn bị hồng khô cho hai người, còn nói: "Cho hai đứa ít hồng khô mang theo cũng không nặng, rảnh rỗi thì ngồi ăn, con đi săn thì mang theo vài quả, đói bụng thì ăn một ít."
"Nương, người cầm cái này đi, sau này trong nhà mua thịt làm đồ khô thì dùng, may xiêm y mới cho nương và Thẩm Nhạn nữa, người mua cho con bé mấy cái hoa lụa gì đó nhé." Thẩm Huyền Thanh nói xong thì đưa cho bà mười lượng bạc vụn.
Trong thôn thỉnh thoảng sẽ có người bán hàng rong ghé qua, bạc vụn vẫn dễ dùng hơn chút, huống chi thôn phụ nông thôn cũng không thể tiêu hết một lần mười lượng bạc thỏi, lấy ra có khi còn gây vạ.
Lần này hắn đến phủ thành thấy mấy cô nương cùng tuổi với Thẩm Nhạn đeo hoa lụa nhỏ trên đầu, Thẩm Nhạn chỉ có dây thừng, bình thường lên núi hái được hoa núi mới đeo lên nhưng được một, hai ngày đã héo.

Con bé lại thích những bông hoa này nên hắn muốn mua cho muội muội vài bông, nhưng hắn không hiểu mấy thứ này mà Lục Cốc không thích đeo hoa nên hắn không mua nữa.
"Được, nương biết rồi." Vệ Lan Hương cười đến không khép miệng lại được, cẩn thận cất bạc vào trong ngực.

Đêm qua lúc đi ngủ bà còn muốn hỏi lão nhị xem lần này bán được bao nhiêu tiền.
Mười lượng bạc đối với người nhà thôn mà nói là phải tích góp một hai năm mới có, sau khi cầm nhiều tiền vậy bà liền yên tâm, Thẩm Huyền Thanh lớn rồi, biết tính toán, hơn nữa hắn còn là người đã có phu lang.
Lên núi xuống núi quen rồi, chẳng mấy chốc Lục Cốc đã thu dọn xong, Thẩm Huyền Thanh vào hậu viện thả hai con chó nhỏ ra rồi đẩy xe ra cửa.
Vệ Lan Hương tiễn hai người họ ra ngoài, dặn dò: "Hôm qua mới chạy một chuyến lên phủ thành, nay lại phải chạy đường núi, lên núi nhớ nghỉ ngơi nhiều vào đấy."
"Nương, con biết rồi." Thẩm Huyền Thanh đáp lại một câu, Lục Cốc cũng chào bà, hai người dẫn theo bốn con chó lên núi.
***
(Truyện chỉ được đăng tại app chữ w màu cam w.a.t.t.p.a.d @nepenthe168)
Có đủ tiền trong tay khiến người ta càng thêm vững lòng.

Năm nay qua vào đông không cần lo chuyện tiền bạc, sau khi lên núi Thẩm Huyền Thanh không vội săn thú đến vậy nữa, từ từ nghỉ ngơi cũng tốt.

Trong núi rõ ràng đã lạnh hơn trước, sau khi mở cửa Lục Cốc đi nấu cơm trước, đi một đường này không tránh khỏi mệt và đói, ăn chút cơm nóng cho ấm người.
Đồ đạc mang lên núi không nhiều lắm, xe đẩy không khác xe rỗng là bao, Thẩm Huyền Thanh cất bọc y phục và giày dép vào trong phòng, vào hậu viện thấy gà vịt đều sống rất tốt nên hắn vào bếp nhóm lửa giúp Lục Cốc.
Sau khi hai người họ ăn uống nghỉ ngơi xong, Thẩm Huyền Thanh đi dọn hậu viện còn Lục Cốc rửa chén và dọn dẹp phòng bếp.
Lúc nãy Thẩm Huyền Thanh nói lần sau về nhà mua mấy khúc xương lớn còn thịt hầm ăn, sau khi hầm nhừ, rắc ít muối lên thịt trên xương, gặm một cái là ngon phải biết.
Dù còn chưa được ăn, Lục Cốc chỉ nghe hắn nói vậy thôi là trong lòng đã vui lắm rồi.
Không hiểu vì sao, y rất thích nghe Thẩm Huyền Thanh nói sau này ăn gì dùng gì, mà lần nào hắn cũng đều có thể mang đồ về.

Y không tham thứ gì nhiều, dù chỉ là một quả trứng vịt muối hay một bát dứa muối, đều khiến y cảm thấy cuộc sống này có hi vọng, ít nhất là có thể ăn no, không giống như trước đây.
Trời càng lúc càng âm u, Lục Cốc dọn bếp xong nhìn qua sắc trời rồi xách và liềm ra ngoài cắt cỏ, Đại Hôi và cún con đều theo y ra cửa.
Hai người họ thường đi qua khu vực trước viện, cỏ mọc thưa thớt trên mặt đất, để lộ một mảng lớn màu nâu đất.

Y ở trên núi thường xuyên cắt cỏ, cũng sẽ chăm chút cho phần đất ngoài viện, cỏ quanh viện không phải bị cắt bỏ thì là dùng cuốc xới bỏ, chứ nếu để cỏ quá cao, rậm rạp sẽ rất dễ thu hút lũ côn trùng và rắn.
Lục Cốc nhớ tới lần trước gặp phải da rắn lột xác, vừa cũ vừa dài, rắn lột da xong còn có thể lớn hơn chút, may mà y không đụng phải, nhỡ là rắn độc thì biết tính sao.

Chờ đến mùa đông, rắn trên núi đều chui vào những nơi không ai thấy để ngủ, đến lúc đó y không cần phải sợ nữa.
Nhưng y lại nghĩ, mùa đông y và Thẩm Huyền Thanh xuống núi, căn bản không gặp được rắn.
Lá câu hoa tiêu ngoài viện đã rụng hơn phân nửa, nhìn qua có hơi trơ trụi, gai cứng trên cây không có gì thay đổi, khiến người ta theo bản năng muốn tránh đi.
Lục Cốc chọn loại cỏ gà vịt thích ăn cắt bỏ vào sọt, nhét đầy sọt mới cõng về.
Thẩm Huyền Thanh hốt hết phân gà vịt ở hậu viện đi, mặt đất sạch sẽ gọn gàng, còn đốt lá thuốc.

Lục Cốc vừa về đã ngửi thấy mùi thuốc nóng rực, chờ mũi quen với sự nóng này, tro thuốc nguội bớt đi, mùi thuốc nhẹ bớt lại sẽ dễ ngửi hơn.
Thẩm Huyền Thanh vừa định rời hậu viện thì thấy Lục Cốc cõng một sọt cỏ tới, hắn nhận lấy nói: "Để ta băm cỏ cho, em đun ít nước nóng đổ vào thang bà tử đi, lát nữa ngồi thêu đỡ bị lạnh tay."
Hôm nay lên núi không có việc gì khác để làm, hắn biết Lục Cốc sẽ không ngồi không, chắc chắn sẽ phải làm cái gì đó.


Trời vừa gió vừa lạnh, mua thang bà tử thì tất nhiên phải dùng rồi.
Nghe vậy, Lục Cốc nhớ tới thang bà tử nhỏ khắc hoa kia, hai mắt cong lên, gật đầu đáp một tiếng dạ rồi vui vẻ đi đun nước.
Không lâu sau, nồi nước bốc lên làn hơi trắng, Lục Cốc thêm củi vào đáy bếp, đứng dậy vào trong phòng lấy thang bà tử.
Vừa vào phòng thấy chăn trên giường, đã đắp được một khoảng thời gian, đến lúc tháo giặt rồi, khăn trải giường cũng nên đổi rồi.

Trên bàn có một bọc đồ, ở trong là giày mới của Thẩm Huyền Thanh và xiêm y của hai người họ.
Lục Cốc tháo bọc ra, cất giày và xiêm y vào trong rương, lại mở một cái rương khác lấy chăn sạch và khăn trải giường.
Khi y ôm chăm ra thì thấy có một cuốn sách cất ở dưới chăn.
Lục Cốc hơi bất ngờ, y không hề nhớ trong rương lại có sách.
Thẩm Huyền Thanh băm cỏ gà xong vào bếp không thấy y đầu nên vào phòng tìm, ai ngờ lại thấy một màn này.
Lục Cốc nghĩ chút là biết sách của Thẩm Huyền Thanh, y không động vào sách của hắn, nhỡ động vào hỏng mất không phải làm tội sao.

Còn về ba chữ lớn "Càn Khôn Đồ" viết trên bìa sách thì y đâu biết là gì, vẻ mặt không chút thay đổi mà đi dải chăn.
Mà dù y có biết đi nữa thì ba chữ này nhìn qua cũng khá đứng đắn, người bình thường sẽ không nghĩ đến chuyện khác.
Thẩm Huyền Thanh khẩn trương đến mức đứng ở cửa không dám tiến vào, thấy Lục Cốc không động đến sách trong rương mới miễn cưỡng được yên lòng.
Lục Cốc thả chăn xuống vừa quay người đã nhìn thấy hắn, hơi lo lắng nói: "Hay là huynh lấy sách ra đi, nhỡ cất chăn vào làm nhàu sách thì không hay đâu."
Người nông thôn đi học đã không dễ dàng, mua sách lại càng khó, dù là sách gì thì đối với Lục Cốc đều là quý giá.
Y chưa từng đọc sách, không biết chữ, chỉ biết cầm cành cây viết xiêu vẹo tên mình trên mặt đất, là mẹ học được từ một người phụ nữ biết chữ trong thôn, sau lại dạy cho y viết, một lớn một nhỏ cầm cành cây viết vẽ trên mặt đất.

Mẹ y viết không tốt, tất nhiên y cũng không viết được đẹp, nhưng ít ra vẫn biết tên mình viết thế nào..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui