Edit: Tiêu Tiêu Vũ
Beta: Yên Vân
Tần bá rất nhanh đã nấu xong nước nóng, ông cũng dọn dẹp phòng ngủ chính xong, bởi vì bình thường cũng thỉnh thoảng quét tước, cho nên không tốn bao nhiêu thời gian, "Tiểu thiếu gia ngủ cùng hai ngài? Hay là giao cho ta?"
Đứa nhỏ đã mệt rã rời, đột nhiên nghe thấy âm thanh liền giật mình, một đôi tay nhỏ nắm chặt lấy áo Cẩn ca nhi. Cẩn ca nhi xoa nhẹ lưng bé, không xoa còn đỡ, sau khi xoa xong thân thể nhỏ lại cứng đờ, Lý Cẩn cười cười với bé: "Bảo bảo không cần sợ, đây là Tần bá, không phải là người xấu. Tần bá cực khổ cho ngươi rồi, đứa nhỏ ngủ cùng ta là được, nó sợ người lạ."
Tần bá đáp một tiếng, ngọn đèn trong nhà chính thắp rất sáng, lúc này ông mới nhìn rõ tướng mạo Cẩn ca nhi.
Ồ? Dáng dấp kia nhiều nhất là mười sáu tuổi đi? Chẳng lẽ... mới mười ba tuổi đã mang thai tiểu thiếu gia?
Ánh mắt có chút mơ màng của Tần bá chợt lóe lên kinh ngạc.
Tuy rằng mười bốn tuổi lấy chồng chỗ nào cũng có, nhưng thấy Cẩn ca nhi trẻ tuổi như vậy, ánh mắt của Tần bá nhìn Vân Liệt nhất thời sinh ra biến hóa vi diệu. Gia nhà bọn họ thực sự là... làm bừa quá rồi!
Vân Liệt nhàn nhạt nói: "Không còn sớm nữa, Tần bá nghỉ ngơi sớm đi."
Tần bá đáp một tiếng, trước khi đi không nhịn được lại liếc mắt nhìn Cẩn ca nhi một cái.
Cẩn ca nhi đang cúi đầu nói chuyện cùng với đứa nhỏ, ngũ quan y tuấn mỹ, lúc cười rộ lên lúm đồng tiền nhỏ phía trên khóe miệng như ẩn như hiện, nhìn thế nào cũng thấy còn nhỏ, nào giống người đã từng sinh hài tử? Ông thở dài, đối với Cẩn ca nhi tràn đầy trìu mến cùng... đồng tình.
Vân Liệt đưa Cẩn ca nhi đi đến phòng ngủ. Thấy hắn không hề có ý muốn rời đi, đáy lòng Lý Cẩn thấy ngưa ngứa giống như bị mèo nhỏ cào: "Ngươi muốn ngủ cùng bọn ta hả?" Không được không được, vẫn chưa thành thân, lỡ như bị tỷ tỷ biết được nhất định sẽ ân cần dạy bảo y.
Ánh mắt Vân Liệt dừng lại, nhàn nhạt nói: "Ta ngủ gian ngoài."
Nói xong liền giải thích một câu: "Tiểu viện này chỉ có ba gian phòng, Tần bá ở một gian, một gian khác chứa đồ vật, chỉ có căn phòng này có thể ngủ."
Căn phòng ngủ này là phòng kép, bên ngoài có giường nhỏ.
Lúc Lý Cẩn tiến vào xác thực đã thấy được, cái giường kia còn không lớn bằng giường của kí túc xá của trường cấp ba, một chỗ như vậy có thể ngủ sao? Y hắng giọng một cái, muốn hỏi một tiếng, lại sợ hỏi ra lại giống như mời hắn ở lại ngủ cùng, nên Lý Cẩn nhịn xuống.
Hài tử ngoan được y ôm vào trong ngực, đôi mắt cứ nhìn chằm chằm vào góc giường xuất thần.
Lý Cẩn đem đứa nhỏ thả xuống giường, con ngươi bé nhúc nhích một chút, liền vội vàng nắm ống tay áo Cẩn ca nhi.
Lý Cẩn vò chỏm tóc nhếch lên trên đầu bé: "Bảo bối đừng sợ, thúc thúc phải rửa mặt cho bảo bối, chúng ta rửa xong liền lên giường ngủ, con ngồi ở đây chờ thúc thúc một lát có được hay không?"
Tay đứa nhỏ dùng sức nắm tay áo y, khớp xương trên tay nhỏ hơi trở nên trắng bệt.
Vẫn cứ không nói tiếng nào.
Hiểu được Cẩn ca nhi là muốn thử cùng đứa nhỏ tiến hành câu thông, Vân Liệt không quấy rầy bọn họ. Qua nửa ngày đứa nhỏ vẫn cứ không có phản ứng, hắn mới quay người mang nước đến.
Vân Liệt thấm ướt khăn, vắt nhẹ một cái, lúc hắn tới gần, đứa nhỏ lại run lên.
Lý Cẩn nhận lấy khăn mặt, cười nói: "Để ta, nó hơi sợ ngươi."
Vân Liệt sắc bén liếc mắt nhìn đứa nhỏ một cái. Nhận ra được hắn đang nhìn mình, đứa nhỏ co rúm lại, Cẩn ca nhi vội vã vỗ vỗ sau lưng bé, không nhịn được liếc Vân Liệt một cái, lầm bầm một câu: "Ngươi trước chớ nhìn nó, nó đang sợ đấy."
Vân Liệt mím môi dưới, ánh mắt sâu thẳm.
Cẩn ca nhi bị hắn nhìn đến có chút chột dạ, hắng giọng, cười nói: "Ngươi rót cho ta chén nước đi, đợi lát nữa ngươi cho nó uống một chén, tiếp xúc nhiều một chút là được rồi."
Tiểu hài có sợ hay không, Vân Liệt cũng không thèm để ý, nhưng mặc dù như thế, hắn vẫn đi ra ngoài rót hai chén nước. Khi hắn mới vừa tới gần, đứa nhỏ liền cuộn người vào lồng ngực Cẩn ca nhi, lần đầu tiên có phản ứng lớn như vậy.
Cẩn ca nhi vội dỗ dành: "Đừng sợ đừng sợ, thúc thúc chỉ là nhìn hơi doạ người thôi, là người tốt."
Đứa nhỏ chấn kinh tựa như chú chuột đồng nhỏ, đem đầu chặt chẽ chôn ở trong lồng ngực Lý Cẩn. Lý Cẩn không thể làm gì khác hơn là để Vân Liệt đi ra ngoài trước.
Ngốc cùng bọn Thần ca nhi đã quen rồi, nên Lý Cẩn đối với trẻ nhỏ rất có kiên nhẫn. Y lau lau mặt đứa nhỏ, lúc rửa chân lại vén ống quần của nhóc lên, nhìn thấy trên bắp chân gầy yếu có từng mảng từng mảng xanh tím đan xen với vết thương, trong lòng y nóng như lửa cháy.
Tay y hơi run, cởi quần áo đứa nhỏ ra. Con ngươi đứa nhỏ đột nhiên co rụt lại, ánh mắt chợt lóe một vệt sợ hãi, vùng vẫy một hồi.
Lý Cẩn đau lòng đem nhóc ôm vào lòng, lửa giận trong lòng không ngừng bừng bừng cháy. Chẳng trách mỗi lần sờ nhóc, thân thể nhỏ bé đều rất cứng ngắc, nguyên lai là trên người có vết thương. Người nhà nó chẳng lẽ không biết? Hay là chính người nhà đã ngược đãi? Lý Cẩn hít một hơi thật sâu mới miễn cưỡng tỉnh táo lại.
"Bảo bối đừng sợ, thúc thúc sẽ không làm tổn thương con, để thúc thúc nhìn vết thương trên người con có được hay không? Nếu như còn có vết thương khác, phải xử lý một chút mới được, nếu không vết thương sẽ rất đau."
Nghe đến chữ đau, đứa nhỏ không khống chế được mà run một cái, Lý Cẩn vẫn luôn nhẹ giọng an ủi, thân thể nhóc rốt cục bình tĩnh lại.
Vân Liệt nghe thấy động tĩnh liền đi vào xem: "Xảy ra chuyện gì?"
Trên thân thể gầy yếu của nhóc, từng mảng xanh tím đầy người, có vài chỗ đến giờ vẫn còn sưng, vừa nhìn liền biết là bị ngược đãi thường xuyên, đáy mắt hắn chợt lóe lên một vệt trầm tư.
Sắc mặc Lý Cẩn hết sức khó coi, đối xử với đứa trẻ nhỏ ác như vậy? Là chuyện của con người làm sao? Y nhẹ nhàng sờ sờ vết thương của đứa nhỏ, nó hơi co rúm lại.
Ánh mắt Vân Liệt khẽ động, lấy thuốc trong lồng ngực ra, chai thuốc này có công hiệu lưu thông máu bầm.
Lý Cẩn, "Để ta làm." Lúc mở miệng tiếng nói có chút lạc điệu, hiển nhiên là rất tức giận.
Cẩn ca nhi tiếp nhận thuốc, cúi đầu nói với nhóc: "Có thể sẽ hơi đau."
Đứa nhỏ không phản ứng gì.
Trời hơi lạnh, Lý Cẩn nhanh chóng giúp đứa nhỏ bôi xong thuốc, dùng chăn bọc lại, cho nó ấm người rồi mới giúp nó mặc quần áo vào.
Lý Cẩn đè xuống lửa giận ở đáy lòng, cười hôn đứa nhỏ một cái, "Bảo bối giỏi quá, biểu dương một chút."
Đứa nhỏ ngẩn người, nửa ngày mới duỗi ra móng vuốt nhỏ sờ sờ mặt của mình.
Lý Cẩn nhịn không được cười cười, liền đến gần hôn một cái. Y cười rộ lên rất có sức cuốn hút, mặt mày cong cong, hạnh phúc giống như nắm giữ toàn bộ thế giới, đứa nhỏ liên tục nhìn chằm chằm vào nụ cười của y, nhìn đến xuất thần.
Lý Cẩn cười cùng bé nói: "Ngày mai không được sợ Vân thúc thúc nữa biết không? Hắn cùng thúc thúc là người một nhà, mấy ngày nay chúng ta đều phải sống chung một chỗ."
Đứa nhỏ không lên tiếng.
Tinh thần đứa nhỏ vẫn luôn căng thẳng, mãi đến tận lúc lên giường được Cẩn ca nhi vuốt vuốt tóc, thân thể nhỏ mới thanh tĩnh lại.
Mãi đến lúc nhóc ngủ rồi, Vân Liệt mới đi tới.
Nghe tiếng bước chân, Lý Cẩn nghiêng người nhường ra một chỗ, nhỏ tiếng nói: "Ngủ bên ngoài không được? Biết ngay mà, một cái giường nhỏ như vậy, nhìn là thấy uất ức."
Đáy mắt Vân Liệt chợt lóe lên ý cười nhàn nhạt, thân thủ bế Cẩn ca nhi lên.
Thân thể đột nhiên lơ lửng trên không, Lý Cẩn trợn to mắt.
"Ngươi làm gì?"
Vân Liệt ôm y ra bên ngoài, thả xuống giường nhỏ.
Lý Cẩn hơi run run, lập tức cười nói: "Muốn cho ta ngủ nơi này thì nói sớm nha, ta tự đi tới là được, chẳng lẽ còn sợ ta tranh giường lớn với ngươi? Ta là người dễ giận như vậy sao?"
Lời còn chưa dứt, Vân Liệt nghiêng người che môi y, thanh âm Cẩn ca nhi im bặt.
Vân Liệt hai tay chống xuống hai bên, nửa áp ở trên người y, đáy mắt lên lóe ý cười: "Cùng ngủ."
Khí tức nam tính phả vào mặt, làm trái tim nhỏ của Lý Cẩn mất khống chế mà run lên.
Y đột nhiên trợn to mắt. Một cái giường nhỏ như vậy, một người ngủ còn miễn cưỡng, làm sao cùng nhau ngủ được?
Lý Cẩn thử nghiêng người sát vào bên trong, nhường ra một chỗ nhỏ cho hắn.
Vân Liệt nằm nửa người lên giường, đem Cẩn ca nhi ôm vào trong lồng ngực, hôn môi của y một cái.
"Ngủ đi, dằn vặt đến bây giờ, cũng mệt mỏi rồi."
Hắn rất cao, đôi chân đặt ở bên ngoài giường, dáng vẻ trông rất ủy khuất. Lý Cẩn bị hắn siết chặt vào trong lồng ngực, hai người lần đầu cách nhau gần như thế, trái tim y ầm ầm nhảy lên.
"Ngươi như vậy không khó chịu sao?" Đôi mắt đen huyền của y toả sáng, nói xong không khỏi trừng mắt nhìn.
Vân Liệt không nhịn được hôn mắt y một cái, "Không khó chịu."
Cảm xúc ấm áp làm thân thể Cẩn ca nhi run lên một cái, y xoa xoa tóc Vân Liệt, sau khi tới tay càng đặc biệt mềm mại, Cẩn ca nhi không nhịn được cười lên, tâm tình buồn bực rốt cục tiêu tán.
Y nâng cằm lên, hôn môi Vân Liệt một cái, liền lè lưỡi liếm một chút, chưa hết thòm thèm, "Ngươi ăn cái gì? Sao lại ngọt như vậy?"
Hô hấp Vân Liệt cứng lại, bắt được lưỡi y liền hôn lên, thân thể hai người bất tri bất giác cũng đè nặng lên nhau. Lý Cẩn bị hắn áp thở không nổi, thực sự không chịu được mới đẩy một cái, "Ngươi tránh ra đi, nặng chết rồi."
Sợ hôn nữa sẽ mất khống chế, Vân Liệt nghiêng người nằm xuống, cuối cùng liền hôn trán y một cái: "Ngủ đi."
Lý Cẩn vốn cho là mình ngủ không được, nhưng nghe mùi thơm nhàn nhạt trên người Vân Liệt, rất nhanh liền rơi vào mộng đẹp.
*
Ngày hôm sau lúc tỉnh lại, Vân Liệt đã sớm biến mất.
Nhìn giường tuy rằng hơi nhỏ, nhưng y nằm ngược lại cũng thoải mái, Lý Cẩn lăn lộn trên giường nhỏ một chút mới ngồi dậy. Tần bá vừa lúc đi vào, nhìn thấy hành động có tính trẻ con của y không khỏi lộ ra một nụ cười.
Tần bá đã biết hai người năm sau mới thành thân, nhìn thấy Cẩn ca nhi ngủ trên giường nhỏ, ông cũng không cảm thấy kinh ngạc, trước khi kết hôn nên tách giường ngủ mới đúng. Gia bọn họ cuối cùng cũng coi như không hồ đồ.
Tần bá tới để gọi Lý Cẩn đến ăn cơm, mấy năm qua, lần đầu tiên ông thấy Vân Liệt quan tâm một người như vậy, "Thức ăn là Gia tự mình làm, sợ ngài ăn không quen điểm tâm kinh thành."
Lý Cẩn lần đầu dậy muộn như vậy, có chút ngượng ngùng, y bò xuống giường đi vào trong phòng, đứa nhỏ đã sớm tỉnh rồi, co lại thành một đoàn ngồi xổm ở đầu giường, đôi bàn chân nhỏ đều bị đông đỏ. Lúc nhìn thấy Lý Cẩn, ánh mắt nhóc lóe lên một cái.
Lý Cẩn có chút đau lòng, đem nhóc bế lên.
"Thức dậy lâu chưa? Có sợ không? Lần sau thức giấc nếu như không thấy thúc thúc ở bên người thì phải kêu thúc thúc có biết không?"
Lý Cẩn đem nhóc bế lên, vẫn đang thử cùng đứa nhỏ câu thông, mãi đến tận lúc y mang giày vào cho nó, nó vẫn cứ không có phản ứng lớn nào.
Lý Cẩn thả nó xuống đất, cười nói: "Thúc thúc dắt con đi được không? Cùng đi."
Nói xong liền nắm bàn tay nhỏ của tiểu hài, đứa nhỏ sững sờ nhìn tay y.
Lý Cẩn cười vô cùng xán lạn, "Đi thôi, Vân thúc thúc làm cho chúng ta một bữa tiệc lớn, lần này có lộc ăn."
Đứa nhỏ vẫn đứng không nhúc nhích, Lý Cẩn kiên trì đợi chờ, thấy nhóc không phản ứng, y trừng mắt nhìn, nhìn đứa nhỏ, đóng vai mặt quỷ, cười hì hì nói: "Bảo bối không đói bụng sao? Thúc thúc đói bụng quá làm sao bây giờ?"
Lý Cẩn nói vô cùng đáng thương, còn xoa xoa bụng.
Đứa nhỏ cắn môi dưới, rốt cục bước bước thứ nhất.
Lý Cẩn mừng rỡ không thôi, trực tiếp nắm tay nhóc tiến vào phòng bếp. Vân Liệt đang dùng cái muôi quấy quấy cháo, thấy Cẩn ca nhi đi vào, Vân Liệt quay đầu đưa mắt nhìn y.
Lý Cẩn hôn mặt hắn một cái, vui vẻ nói: "Mau nhìn đi, tự nó cùng ta đi tới."
Vân Liệt cười cười, hôn một cái lên mặt Lý Cẩn: "Tốt lắm."
Mặt Lý Cẩn nóng lên, lầm bầm một câu, "Cũng không cần ngươi khen ta."
Y không nhịn được cong cong môi, ôm đứa bé lên, hướng hắn trước mặt nâng nâng, "Mau biểu dương nó, phải hôn hôn."
Vân Liệt mím môi dưới, thấy tiểu hài tử lén lút dùng dư quang ngắm hắn, liền cúi đầu hôn lên trán nó một cái, đứa nhỏ đột nhiên đem đầu đâm vào ngực Lý Cẩn, để lại cho Vân Liệt một cái đầu nhỏ.
Lý Cẩn không tim không phổi mà cười: "Ha ha, ngươi lại bị ghét bỏ!"
Rửa mặt xong, rốt cục tiến vào nhà chính.
Đứa nhỏ này đã liên tiếp hai ba ngày không ăn cơm, sớm đã đói bụng lắm, ngửi thấy mùi thức ăn thơm phức, không nhịn được ực một cái. Cẩn ca nhi lấy cho nhóc vài món ăn, đem nhóc ôm lên trên băng ghế, mở lời với nhóc, "Bảo bảo phải tự mình ăn mới được, thúc thúc cũng đói bụng, chúng ta cùng ăn có được hay không?"
Đứa nhỏ chậm chạp mới gắp lên một ít đồ ăn nhét vào trong miệng, động tác nhóc chậm chạp, trên tay cũng bóng nhẫy, Lý Cẩn đem đũa đưa cho nó, đứa nhỏ nhìn chằm chằm đũa hết nửa ngày mới cầm lên.
*
Bởi vì vừa tới kinh thành, nên hoàng thượng đặc biệt cho phép bọn họ nghỉ ngơi một ngày rồi mới tiến cung.
Ăn xong điểm tâm, Lý Cẩn cùng Vân Liệt đi phố chợ dạo một chút.
Kinh thành quả nhiên là cực kỳ phồn hoa, kiến trúc cao to, đường xá náo nhiệt, con người cũng rộn ràng, mỗi một nơi đều làm cho người ta cảm thán không thôi. Đôi mắt Lý Cẩn sáng lên như sao.
Đi hai con đường, Lý Cẩn nhìn thấy ba lẩu quán, phát hiện cửa của lẩu quán đầy ắp người, y nhịn không được cười cười, "Không nghĩ tới nhiều người yêu thích món lẩu như vậy."
Bởi vì trong ngực ôm hài tử, nên hai người không có đi dạo nhiều, mua cho đứa nhỏ hai bộ y phục may sẵn, một ít đồ ăn vặt, bọn họ liền trở về tiểu viện.
Lý Cẩn hưng phấn thay quần áo mới cho hài tử, sau khi mặc vào bộ đồ mới, khuôn mặt nhỏ nhắn rốt cục cũng xem như là trắng nõn lên một chút.
Lý Cẩn có cảm giác khá thành công, hôn đứa nhỏ một cái, lông mi thật dài của nhóc chớp chớp, thần sắc có chút mờ mịt.
Lý Cẩn không nhịn được cười ha ha lên, Vân Liệt cong môi dưới.
Ngay lúc này, cửa tiểu viện bị người gõ vang.
Tần bá vội vã đứng lên.
Vân Liệt đứng lên, trầm giọng nói: "Ta đi."
Đứng ngoài cửa chính là Vân Triệt. Nhìn thấy bọn họ, Vân Triệt cười cười, "Quả nhiên ở nơi này."
Vân Liệt mang thần sắc xa cách, đến ý mời hắn vào cũng không có. "Chuyện gì?"
Vân Triệt sờ sờ chóp mũi, đang muốn giải thích cái gì, một âm thanh trung khí mười phần lại truyền tới: "Chuyện gì? Không có chuyện gì chúng ta không thể đến đúng không? Về tới nhà cũng không vào trong nhà, ngươi nhất định phải làm như thế mới vui vẻ?"
Thần sắc Vân Liệt trước sau đạm mạc.
Lão nhân đang được gã sai vặt dìu đi vào, đôi lông mày anh khí mười phần, tóc tai tuy rằng đã sớm bạc trắng, nhưng tinh thần còn rất tốt. Nhìn thấy Vân Liệt, râu mép ông cũng nhếch lên, "Tiểu phu lang của ngươi đâu? Cũng đã mang tới kinh thành rồi, còn không nghĩ tới chuyện mang về nhà cho ta nhìn một chút?"
Hết chương 84 – 12/02/2019
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...