Chuyển ngữ:Yên Vân
Biên tập: Nguyn
*
Lúc này trời vẫn chưa sáng choang, đường đất cũng không tốt, loang loang lổ lổ, Trương Minh đi con đường này quen rồi, nên cũng không cảm thấy khó đi, Lý Cẩn lại suýt nữa vấp phải hố.
Trương Minh nghe thấy động tĩnh, thả chậm bước chân.
Hắn là một hán tử nội liễm, là một cái hũ nút giống như Thần ca nhi, trên đường chỉ cúi đầu bước nhanh, Lý Cẩn thử cùng hắn hàn huyên hai lần.
Mỗi lần nghe được thanh âm Cẩn ca nhi hắn đều giống như chịu kinh hách, mặt đỏ như tôm luộc.
Lý Cẩn lắc đầu một cái, không làm khó hắn nữa, thấy hắn có vẻ như thở ra một hơi thật dài thả lỏng, Lý Cẩn buồn cười không thôi.
Trấn Túc Nguyên nằm ở vị trí phía bắc thôn Trúc Khê, khoảng mười mấy dặm đường đi, đi gần một canh giờ rốt cục đã lên tới trấn trước khi mặt trời mọc.
Trên trấn vô cùng náo nhiệt, sạp đã bày ra toàn bộ, có bán đồ ăn, có bán giỏ trúc, có đồ ăn vặt, không thiếu gì cả. Trương Minh rốt cục chủ động mở miệng nói câu đầu tiên, âm thanh cứng ngắc không nói, còn không dám ngẩng đầu nhìn người ta, "Ta ở trong quán trọ phía trước, ngươi đi dạo xong đến đó tìm ta là được."
Lý Cẩn cười gật đầu, "Được, lần này nhờ có ngươi dẫn đường, buổi trưa mời ngươi ăn một bữa cơm, đến giờ rồi ta đi tìm ngươi."
Trương Minh sửng sốt một chút, vội vã xua tay, "Không không không, không làm phiền." Nói còn chưa dứt lời, mặt liền đỏ, cúi đầu lũi vào trong quán trọ.
Lý Cẩn hơi sững sờ, vốn còn muốn hỏi hắn một chút tổng thể quang cảnh trên trấn, dù sao thời gian còn nhiều, vậy thì chậm rãi đi dạo đi.
Trấn Túc Nguyên là một trấn cổ, người bày sạp trên đường tương đối nhiều, phần lớn là vài người bán hàng rong cùng đại nương gánh đồ này nọ bán kiếm tiền. Ở phía tây nhiều cửa hàng hơn chút, quán cơm, quán trọ, cửa hàng tranh sách, vải vóc không thiếu gì cả, ngoài ra còn có một cái sòng bạc.
Trên đường người đến người đi, vô cùng náo nhiệt.
Trong ngực Lý Cẩn là thư hòa ly tỷ tỷ đã viết xong, dự định thấy Triệu Đại Niên liền giao cho hắn. Có mẹ chồng như vậy, Lý Cẩn cũng không mong tỷ tỷ sẽ lại phải chịu oan ức. Kết quả y đi hết cả con đường cũng chưa thấy Triệu Đại Niên.
Lý Cẩn đi thẳng vào phố các cửa hiệu đi dạo một chút, dạo một vòng đại khái cũng biết rõ giá cả hàng hóa. Giá hàng ở Đại Hạ có chút tương tự Minh Triều, sức mua một lượng bạc tương đương với 600 đồng tiền thời hiện đại.
Quán cơm nhỏ trên trấn rất nhiều, tương đối khí thế cũng chỉ có hai cái, một là Quy Vân các, một là Thanh Phong quán, cách cũng tương đối gần. Thanh Phong quán luôn có người lục tục đi vào, Quy Vân các lại vắng như chùa bà đanh*, quạnh quẽ đến khó tin.
*门可罗雀 (mén ké luóquè) – thành ngữ ý nói trước cửa có thể giăng lưới để bắt chim sẻ, tiếng Việt có câu thanh ngữ tương tự "vắng như chùa bà đanh"
Đáy lòng Lý Cẩn có ý nghĩ, y không cần tiền vốn, chỉ có thể há miệng chờ sung rụng, muốn mau kiếm được tiền, phải từ sinh ý cửa hàng thanh lãnh* mà ra tay. Toàn bộ trấn trên, sinh ý Quy Vân các là thê thảm nhất. Khi còn bé y rất sợ đói bụng, đối với đồ ăn vô cùng chấp nhất, thêm vào đó đầu óc linh hoạt, lên sơ trung liền bắt đầu bán đồ này nọ, sau khi kiếm được tiền, liền nếm thử tất cả các món ăn ngon, cho nên đối với đồ ăn cũng có tìm hiểu.
*thanh lãnh: vắng vẻ, lạnh lẽo
Khi Lý Cẩn đi vào, tiểu nhị đang ngủ gà ngủ gật, đầu hơi nhỏ chút, dáng dấp hắn bất quá cũng cỡ mười mấy tuổi, khuôn mặt nhỏ vô cùng thanh tú, Lý Cẩn thật sự sợ nó không cẩn thận đụng vào bồn hoa bên cạnh.
Nhận ra có người đi vào, A Phúc mơ mơ màng màng mở mắt ra, thật sự là người! Nó đột nhiên đứng lên, mắt to tròn vo, cả khuôn mặt kinh hỉ, "Ngài đi mấy người, muốn ăn gì?"
Lý Cẩn lắc đầu một cái, "Ta đến đây nói chuyện làm ăn, chưởng quỹ các ngươi đâu?"
A Phúc ngắm Lý Cẩn liếc mắt một cái. Thấy hắn tuy rằng tướng mạo tuấn mỹ, khí độ bất phàm, nhưng y phục trên người chỉ là quần áo vải thô đơn giản nhất, có chỗ còn có miếng vá, nó nhất thời nổi giận, há miệng, "Không ăn cơm thì tới đây làm gì? Chưởng quỹ chúng ta khó khăn cả nhà cũng không về, làm gì có thời gian gặp người ngoài như ngươi."
"Nếu như ta có thể đưa sinh ý Quy Vân các các ngươi cải tử hồi sinh thì sao?"
Cố Tử Ngọc vừa vào cửa, vừa lúc nghe được câu này, hắn thu hồi quạt trong tay, thảnh thơi đi vào, "Khẩu khí thật lớn!"
Tướng mạo hắn anh tuấn, cũng có một đôi mắt phượng, ánh mắt sắc sảo quả thật cực kỳ phong lưu. Nhìn thấy nốt ruồi son sau tai Lý Cẩn, ánh mắt hắn híp lại một chút, thêm một phần cảm giác thú vị.
Một tiểu ca khẩu khí thật không nhỏ.
"Nhị thiếu gia!" Ánh mắt A Phúc sáng lên, vội vã đứng thẳng người, bịch bịch chạy tới trước mặt thiếu gia bọn họ, ngẩng đầu nhỏ lên, "Ngài không có chuyện gì sao? Sao lại tới đây giờ này vậy?"
"Ta không tới còn không biết trong quán chỉ có một mình ngươi, cái quán lại lạnh thành như vậy?"
"Còn không phải sao, ngày hôm qua có một khách hàng tới, còn lại chỉ là người đi đường đi ngang qua. Ngài cũng không phải không biết từ khi Thanh Phong quán cướp hết đầu bếp của chúng ta, sinh ý lại trở nên quạnh quẽ đáng sợ."
"Không phải bảo cha ngươi mau chóng mời đầu bếp sao?"
Tiểu A Phúc than thở, "Cha ta cũng sầu nha, râu mép rụng cả đống, buồn rầu không tìm được, tay nghề tốt trên trấn cũng chỉ có ba người, hiện tại đều đến Thanh Phong quán rồi."
"Bớt lắm mồm, không tìm được thì đi nơi khác mời, có đi thị trấn không? Nếu như không có thì đi huyện cạnh bên, chỉ cần chịu đi chịu chi tiền, ta không tin không tìm được."
Tiểu A Phúc lầm bầm một câu, "Sao không đi? Cha ta đã chừng mấy ngày chưa trở về, không về nữa, ta cũng hoài nghi ông ấy cầm bạc chạy rồi."
Cố Tử Ngọc tức giận vỗ đầu nó một cái, nếu như không phải từ nhỏ lớn lên cùng nhau, còn có mấy phần tình nghĩa, nhị thiếu thật muốn cạy đầu hắn ra nhìn bên trong xem có phải nhét đầy cỏ không.
Lý Cẩn thảnh thơi chờ, hoàn toàn không vội vã.
Cố Tử Ngọc luôn quan sát y, thấy y bình tĩnh, đối với lời "cải tử hồi sinh" trong miệng y lại thêm một phần hiếu kỳ, dù sao cũng đang nhàn rỗi, không bằng nghe thử xem.
"Đến, ngồi đi, chúng ta đàm luận, ngươi cảm thấy làm thế nào để Quy Vân các cải tử hồi sinh?"
Lý Cẩn chậm rãi nói, "Đối với tiệm cơm mà nói, hấp dẫn người đơn giản là bố cục trang trí, có thể giữ lại người là thức ăn, dù đầu bếp tốt, quanh năm chỉ ăn một món, vẫn sẽ chán ngấy, đầu bếp phổ thông, nhưng món ăn mới mẻ độc đáo lại có thể kiếm lời to. Cách mấy ngày một lần đưa ra một món ăn mới, hơn nữa chọn một đầu bếp không quá kém, còn sợ không thể một ngày thu đầy vàng?"
Cố Tử Ngọc híp mắt một cái, lười biếng nói: "Cái ngươi gọi là món ăn mới, là gì?"
Đại nghiệp Cố gia lớn, Cố Tử Ngọc từ thuở nhỏ đã cơm ngon áo đẹp, chẳng lẽ còn có món ăn hắn không biết?
"Vậy ta liền làm một ví dụ, ta tin tưởng cánh gà hấp xì dầu*, tôm bóc vỏ chiên trứng*, cá muối nấu dưa cà*, những món ăn này, khẳng định các ngươi chưa ăn qua. Nếu như nhị thiếu muốn hợp tác, chúng ta bàn lại tỉ mỉ cũng không muộn."
Ánh mắt Cố Tử Ngọc sáng lên, chỉ nghe tên món ăn thôi đã thấy rất thú vị, "Ta làm sao biết những món ăn này có thần kỳ như ngươi nói hay không?"
"Bây giờ ta có thể dạy cho các ngươi một món, buổi trưa mang ra, nếu như phản hồi tốt chúng ta lại nói chuyện hợp tác cũng không muộn."
A Phúc lầm bầm một câu, "Hiện tại trong quán một người khách cũng không có, làm sao có phản hồi?"
Lý Cẩn chỉ chỉ đầu, "Ý nghĩ đều là con người nghĩ ra, thời điểm ta đến thấy trên đường không ít trẻ con, sao nhị thiếu không tận dụng một chút? Ngài nếu có thể lái nổi quán cơm này chắc chắc cũng không để ý tiền vài bộ quần áo, đến lúc đó cho họ đứng ở cửa, thống nhất lời nói, còn sợ không mời được khách đến sao?"
Cố Tử Ngọc dùng quạt vỗ tay một cái, "Biện pháp này có thể được, không biết xưng hô ngươi như thế nào?"
"Gọi ta Lý Cẩn là được."
Cố Tử Ngọc bảo A Phúc đưa đầu bếp chính lên, tạm thời để hắn nghe lời Lý Cẩn sai phái. Đại trù* là một hán tử bụ bẫm, cười rộ lên rất hòa ái, Lý Cẩn bảo hắn chuẩn bị mấy miếng thịt heo không lớn không nhỏ.
Nếu như nói Lý Cẩn thích đồ ăn gì nhất, ngoài thịt kho Đông Pha* thì không còn món gì khác. Cho nên lần này món y dạy đầu bếp chính là thịt kho Đông Pha.
A Phúc cũng ở bên cạnh nghe, thỉnh thoảng chạy đến trước mặt Cố Tử Ngọc báo cáo, nó đếm trên đầu ngón tay từng loại từng loại, khuôn mặt nhỏ trắng trẻo non nớt, "Đường trắng, gừng lát, hành, rượu đỏ*, thịt heo, đại khái là mấy thứ này, một bộ dáng nguyên liệu nấu ăn cũng không có, có thể làm thành món gì ngon? Thiếu gia, y sẽ không tới đùa giỡn chúng ta chứ?"
"Ngươi gấp cái gì, đợi lát nữa chẳng phải sẽ biết." Cố Tử Ngọc lấy quạt chỉ lên đầu A Phúc một cái, lười biếng dựa vào ghế thái phi, "Ngươi tới đấm bóp chân cho thiếu gia."
Tiểu A Phúc xoa xoa đầu, gãi gãi gò má đi tới.
Lý Cẩn bảo đầu bếp đem thịt ba chỉ rửa sạch, để vào nồi nước sôi chần năm phút, cho ra máu, lại rửa sạch, cắt thành khối vuông. Lại lấy một nồi đất nhỏ, trước tiên rải hành, gừng lát, sau đó xếp thịt lợn chỉnh tề ở phía trên, thêm đường trắng, nước tương, rượu đỏ, đậy nắp nồi, dùng lửa lớn nấu quanh nồi, sau đó dùng lửa nhỏ hầm, đến khi thịt chín đến tám phần, mở nắp, lật khối thịt lại, lại đậy kín nắp, tiếp tục dùng lửa nhỏ hầm đến khi mềm.
Bởi vì nhân thủ có hạn nên chỉ làm mười phần. Y lấy một phần bưng ra cho Cố Tử Ngọc, Cố Tử Ngọc chờ đến sắp ngủ, ngửi thấy hương vị mới thanh tỉnh một chút, món ăn thành phẩm bày ở trước mắt là những khối vuông chỉnh tề, đỏ đến mức trong suốt, màu sắc như đá mã não.
Nhìn vào rất đẹp mắt.
Hắn gắp một khối lên nếm thử, đôi mắt đột nhiên sáng ngời, mềm mà không nát, béo mà không ngán, thật có thể nói là tuyệt vời. Hắn ăn qua không ít thịt, nhưng mùi vị đặc biệt như vậy vẫn là lần đầu tiên ăn được.
Hắn không nhịn được lại ăn thêm một khối. Thấy hắn đảo mắt một cái ăn cũng sắp hết rồi, A Phúc trừng trừng mắt, ăn ngon như vậy? Thiếu gia bọn họ không phải là người tham ăn!
Cố Tử Ngọc thường ngày thích nhất là chọc nó, giờ khắc này ăn đồ mỹ vị như vậy, đã sớm quên mất nó. Một đĩa tổng cộng cũng tám khối, hắn ăn liên tiếp bảy khối, thấy chỉ còn một khối cuối cùng, A Phúc gấp gáp ho khan một tiếng, thiếu gia nhà nó mới nhớ đến nó.
Thấy nó thật sự thèm lợi hại, Cố Tử Ngọc liền thưởng cho nó.
A Phúc gầm gừ một cái liền ăn hết! Đôi mắt đột nhiên sáng lên, ăn ngon! Nhìn cái đĩa trống trơn, tiểu tử oán niệm bộc phát.
Cố Tử Ngọc một mặt thỏa mãn, khóe môi còn dính một vệt dầu, hoàn toàn mất hết hình tượng nhị thiếu phong lưu.
Đáy mắt hắn tràn đầy thán phục, "Chính là mùi vị này, không lo không ai thích! Ngươi muốn hợp tác ra sao?"
Lý Cẩn cong cong môi, "Ta có hai phương án, nhị thiếu có thể nghe một chút, một là, món ăn này các ngươi có thể lựa chọn mua đứt, một món hai mươi lượng bạc, ta sẽ không dạy cho người khác."
A Phúc trợn tròn mắt, "Hai mươi lượng, tại sao ngươi không đi cướp đi?"
Dù có ăn ngon nhưng cũng là một món ăn mà thôi, sinh ý Quy Vân các đã thảm thành như vậy, thiếu gia nhà hắn mới sẽ không coi tiền như rác!
Bị Cố Tử Ngọc dùng quạt gõ đầu một cái, nó mới ngượng ngùng câm miệng. Nhưng dù ngậm miệng, nó vẫn cứ thở phì phò, quai hàm cũng phồng lên, còn chưa bỏ tiền, đã bắt đầu thay thiếu gia nhà nó xót xa.
Phương án bán đứt này, nghe vô cùng mới mẻ độc đáo.
Cố Tử Ngọc cười cười, "Là ta quản giáo không đúng, để ngươi cười chê rồi, bất quá hai mươi lượng xác thật có chút cao, không biết phương án thứ hai là gì?"
"Hai là ta dạy món ăn này thành phẩm, tiền lời phân ta hai phần."
"A Phúc liền không nén được tức giận, "Đang yên đang lành dựa vào cái gì muốn phân ngươi hai phần?"
Lý Cẩn cũng không tức giận, chỉ cười híp mắt, "Chỉ bằng ta dạy món ăn nơi này không có, cho dù có, mùi vị cũng không ngon như ta dạy. Nếu như nhị thiếu không muốn hợp tác, ta đi Thanh Phong quán cũng giống như vậy."
Nghĩ đến mùi vị thịt đông pha, Cố Tử Ngọc cắn răng, "Thành, vậy thì phân ngươi hai phần."
Chờ Lý Cẩn đi, tiểu A Phúc vẫn còn nhắc tới, "Động động miệng lưỡi, liền lấy đi hai phần mười, thiếu gia ngươi bị hắn bẫy chết rồi!"
Cố Tử Ngọc gõ gõ đầu của hắn, khiểu trách: "Càng ngày càng không biết lớn nhỏ, buổi tối hồi phủ, giao cho ta hai tờ đại tự, không viết xong không cho ngủ! Không hợp tác, chẳng lẽ để y đi Thanh Phong quán? Cứ tiếp tục như thế Quy Vân các cũng phải đóng cửa, nếu thật có thể kiếm tiền, cho hắn hai phần mười vẫn còn tám phần mười đây, ngươi không hiểu sao?"
Tiểu A Phúc muốn khóc, nha nha nó buồn ngủ!
Trưa hôm nay, trước cửa Quy Vân các đứng song song mười tiểu nam hài, tiểu nam hài tuổi cũng không lớn, khỏe mạnh kháu khỉnh, âm thanh vô cùng vang dội, cùng nhau hô, "Đến xem thử nha, Quy Vân các chi tiền mời đầu bếp thần bí từ Kim Lâm thành tới, hôm nay muốn trình ra món ăn mới, phàm đi vào quán này, không cần tiêu phí là có thể nếm thử một khối thịt Đông Pha, tới trước được trước nha."
Quy Vân các vốn dĩ tiếng tăm chẳng hề thấp so với Thanh Phong quán, nhưng vì hai nhà kết thù, đầu bếp bị lừa gạt nên mới rơi xuống hoàn cảnh này. Theo tiếng trẻ con hét to, người đến càng lúc càng nhiều, ôm tâm tư nếm thử, tất cả mọi người dừng bước, tóm lại là miễn phí, vạn nhất khó ăn cũng không có tổn thất gì.
Lý Cẩn làm tổng cộng mười bàn, Cố Tử Ngọc ăn một bàn còn lại chín bàn, mỗi bàn có tám khối, tổng cộng bảy mươi hai miếng. Cố Tử Ngọc mời mọi người duy trì trật tự, ấn theo lời Lý Cẩn bàn giao chỉ để bảy mươi hai người tiến vào.
Những người xếp hàng trước thấy những người khác không thể tiến vào được, cũng không nhịn được đắc ý. Trông mong nửa ngày, cuối cùng cũng coi như ăn ngon miệng, thơm mềm ngon miệng, sắc hương vị* đầy đủ, mỗi một người đều hận không thể nuốt luôn đầu lưỡi! Ăn được rồi cũng không nhịn được vỗ tay trầm trồ khen ngợi, dồn dập biểu thị đời này chưa từng ăn thịt ngon như vậy!
*sắc hương vị: màu, mùi, vị
Ra khỏi quán, mọi người còn nhắc tới không ngừng.
Một truyền mười mười truyền một trăm, thịt Đông Pha cứ như vậy sốt lên, còn có người cố ý dùng tiền mua vị trí xếp hàng kia!
Có vài kẻ tham ăn, sau khi ăn xong một khối, ở lì trong quán đuổi cũng không đi.
"Một chốc lại tới? Không được! Tiểu gia ở đây chờ đợi."
"Các ngươi làm nhanh lên đi, nếu làm không được, tiểu gia ngày hôm nay cũng không đi."
Trên trấn không ít thiếu gia có tiền, cũng đều tới, trong đó có một vị quen biết Cố Tử Ngọc, bất mãn oán trách, "Tử Ngọc huynh, ngươi cũng quá không suy nghĩ, đồ ăn ngon như thế lại giấu đến bây giờ, nhanh chóng bảo đầu bếp làm! Bao nhiêu bạc tiểu gia cũng nguyện ý mua!"
Trong quán đầy ắp người, vô cùng náo nhiệt. Cố Tử Ngọc bảo A Phúc về nhà kêu vài gã sai vặt đến giúp đỡ, bận muốn lật trời.
Lý Cẩn cùng Trương Minh cũng qua ăn cơm, sang xem thử tình huống.
Lúc này lại có mười bàn ra nồi, vì sớm được ăn, các thiếu gia trong quán ra giá một người so với một người lại cao hơn, Cố Tử Ngọc liền ấn theo lời Lý Cẩn dạy người trả tiền cao sớm chiếm được, đơn này mười chậu liền kiếm được ba mươi lượng bạc.
Lý lão thái gia nghe nói tôn tử vì một bàn thịt mà ra giá năm lượng bạc, thổi râu trừng mắt, "Cái thằng nhóc con một ngày không dùng tiền thì cả người liền ngứa, thịt gì đắt như vậy? Lý gia có thêm của cải cũng không chống nổi hắn bại như thế, cái gì? Lại mua cho ta một bàn? Bỏ ra mười lượng bạc?"
Lý lão thái gia hừ hừ, khóe miệng lại không nhịn được nhếch lên, "Cuối cùng cũng coi như còn chút hiếu tâm, bưng tới cho ta nếm thử." Nếm thử một miếng lão gọi ngay mỹ vị, "Nhanh, phân phó, bảo thằng nhóc con mua thêm mấy bàn về, không mua được liền đi khỏi về nữa!"
Nhìn thấy Lý Cẩn đi vào, Cố Tử Ngọc liền vội vàng đưa y đến nhã gian lầu hai, "Lý huynh mau vào, ngươi đoán xem kiếm lời bao nhiêu?" Tiểu A Phúc như cái đuôi nhỏ, đi theo phía sau Cố Tử Ngọc, so với thiếu gia bọn họ càng vui vẻ.
Không chờ Lý Cẩn đoán, tiểu A Phúc liền kích động nói ra, "Ngươi khẳng định đoán không được, mới mười bàn đã kiếm lời ba mươi lượng."
Tuy rằng của cải Cố gia khá dày, tửu lâu trước đây cũng từng kiếm lời không ít, thế nhưng cũng không chỉ dựa vào đồ ăn, không qua một lúc lại có thể kiếm mấy chục lượng bạc, tiểu A Phúc sướng đến phát rồ rồi, Cố Tử Ngọc cong môi, xưng hô với Lý Cẩn cũng biến thành Lý huynh.
Lý Cẩn cười cười, "Nhị thiếu cũng đừng thật cao hứng, đây là ngày đầu tiên đưa ra, rất nhiều người chưa từng ăn nguyện ý ra giá cao, chờ thời gian lâu dài, tự nhiên sẽ không đáng giá nữa."
***
_________
*豉汁蒸凤爪 – chân gà hấp xì dầu
//
*滑蛋虾仁 – tôm bóc vỏ chiên trứng
*咸鱼茄瓜煲 – cá muối nấu dưa cà
*東坡肉 – thịt kho Đông Pha (thịt kho tàu)
*绍酒 - rượu đỏ, rượu Shaoxing, rượu Thiệu Hưng
*太妃椅 - ghế thái phi
Hết chương 8 – 26/6/2018
Đã beta - 01/04/2020