"Ngươi không sao chứ?" Lý Uyển hỏi Nhiếp Chi Hằng một câu.
Có thể được nàng nói một câu quan tâm, dù bị cắn mười lần Nhiếp Chi Hằng cũng cảm thấy giá trị, huống hồ chỉ bị cắn nhẹ một cái. Hắn cười đặc biệt dễ nhìn, "Đương nhiên không có chuyện gì, nó còn nhỏ như vậy, cả răng còn chưa mọc, có thể đau bao nhiêu chứ. Vật nhỏ biết hộ chủ, là loài có linh tính, Thần ca nhi không uổng công nuôi, sau này có ai chọc Thần ca nhi mất hứng, cứ thả nó ra là được."
Nói xong liền muốn xoa đầu Thần ca nhi một cái.
Thần ca nhi lùi ra sau né tránh.
"Ai cắn người?" Lý Cẩn cười cười đi vào.
Lý Uyển liếc mắt nhìn Thần ca nhi, thấy nhóc ngoan vô cùng, nên cũng không đành lòng lại trách cứ cái gì, "Tiểu lồ ly cắn, hoàn hảo không có gì đáng ngại, Thần ca nhi đã dạy dỗ nó một chút, ngược lại là đệ đó, làm sao lại đi lâu như vậy?"
Lý Cẩn cũng không muốn để tỷ tỷ biết y đã làm cái gì, nên cũng không giải thích, "Cũng không thể thả bà ta ở thôn chúng ta được, lỡ như vừa tỉnh lại liền chạy đến đây thì sao. Đệ đem bà ta ném tới phụ cận Triệu gia thôn."
Nói một cách chính xác chính là bãi tha ma phụ cận Triệu gia thôn.
Tuy rằng đem bà ta ném đi là không quá tốt, nhưng nghĩ đến Triệu lão thái đã làm gì, Lý Uyển cũng không nhiều lời. Người như thế, ngươi lại nhân từ đối với bà ta, thì bà ta cũng chỉ biết lấy oán báo ân, để lại cho bà ta một chút mặt mũi, trái lại chính là cổ vũ cho bà ta càng kiêu ngạo.
Thừa dịp lúc tỷ tỷ ra ngoài sân hái đồ ăn, Lý Cẩn liền đi theo chân nàng, "Tỷ, Vân Liệt ngày hôm nay đã giúp đệ không ít việc, chúng ta giữ hắn lại ăn một bữa cơm đi."
Tay hái đồ ăn của Lý Uyển dừng một chút, nhấp môi nói, "Không phải tỷ tỷ không muốn giữ lại, nhưng Cẩn ca nhi ngẫm lại xem, nhà chúng ta có hai người lớn, một là tiểu ca chưa bàn chuyện thành thân, một là nữ nhân vừa ly hôn, giữ một người hán tử ở lại ăn cơm dù sao cũng không thích hợp lắm."
Lý Cẩn gãi gãi đầu, tuy nói như vậy, thế nhưng y hiện tại đang muốn tìm một cơ hội để tỷ tỷ cùng Vân Liệt tiếp xúc nhiều một chút. Ít nhất phải làm cho tỷ tỷ không còn bài xích Vân Liệt như vậy nữa.
Lý Cẩn trước mặt Lý Uyển xoay tới xoay lui hai vòng, khổ não cực kỳ. Trong lòng y lúc này như có một đám cỏ mọc lên, gấp đến muốn đưa tay gãi gãi, khi liếc thấy Nhiếp Chi Hằng, ánh mắt y đột nhiên sáng ngời, "Vậy cho hắn cùng ở lại đi."
Nghĩ đến ánh mắt Nhiếp Chi Hằng nhìn mình, Lý Uyển lặng lẽ nói, "Lại thêm một người chỉ sợ rằng càng không tốt, nếu như đệ thật muốn giữ hắn lại ăn cơm, vậy thì cũng mời thêm Trương Thanh cùng Trương Trình đi, bọn họ cũng giúp không ít việc, thuận tiện gọi thêm cả nhà Đại Hổ, cả Mai Chi tỷ cũng cùng nhau đến đây đi."
Lý Cẩn 囧, cùng nhau ăn một bữa cơm thật là khó!
Nghĩ đến đám người Trương Thanh xác thực giúp không ít việc, y liền lên tinh thần, "Tỷ tỷ trước làm cơm đi, đệ liền đi mời người."
Nhiếp Chi Hằng dựa vào lý do tay bị thương, nên thành công cướp được vị trí nhóm lửa. Lúc này hắn đang nhóm lửa, thấy Lý Uyển chậm chạp chưa vào phòng bếp, trái tim vừa ngọt ngào vừa mỏi mòn, luôn cảm thấy nàng cố ý không muốn ở cùng mình quá lâu.
Thấy hắn cứ ngốc tại phòng bếp không ra, Lý Cẩn hô một tiếng, "Mau ra đây, ai cần ngươi nhóm lửa chứ."
Y tuy rằng trước sau vẫn bàng quan dửng dưng*, nhưng đối với chuyện của tỷ tỷ lại đặc biệt để bụng. Rõ ràng trong nhà chỉ có hai người Nhiếp Chi Hằng cùng Lý Uyển, nếu bị người nhìn thấy dù sao cũng không tốt, nên Lý Cẩn liền gọi Nhiếp Chi Hằng ra. Y căn bản không biết rằng Nhiếp Chi Hằng có tâm tư với tỷ tỷ, nếu không chắc chắc sẽ không hữu hảo như thế với hắn.
Khi xuất phát, Nghiên tỷ cũng đi theo, tiểu nha đầu rất thích tham gia náo nhiệt. Cẩn ca nhi bế bé lên, nhưng bé sợ cữu cữu mệt, vỗ vỗ vai Lý Cẩn, "Cữu cữu, con tự đi." Vô cùng kiên trì.
Lý Cẩn không thể làm gì khác hơn là để bé xuống.
Nàng như cái đuôi nhỏ đi theo phía sau ba người, một chốc giẫm lên cái bóng của cữu cữu, một chốc giẫm lên cái bóng của thúc thúc, dọc theo đường đi tràn đầy tiếng cười của bé.
Đi mấy bước Vân Liệt liền đối Cẩn ca nhi nói, "Ta cùng hắn đi lấy rượu, ngươi đi mời người, như vậy tốc độ mới nhanh chút." Kỳ thực hắn có chuyện muốn nói cùng Nhiếp Chi Hằng.
Lý Cẩn gật đầu, "Được."
Y lấy từ trong lòng ra hai nén bạc nhỏ đưa cho Vân Liệt.
Vân Liệt hạ mắt nhìn y, "Ngươi cần phải khách khí với ta như thế?"
Thấy sắc mặt hắn khó coi, Lý Cẩn không nhịn được sờ sờ chóp mũi, duỗi tay đẩy hắn một cái, "Được được được, không khách khí với ngươi, ngươi đi đi nhanh lên, rượu của Đàm lão uống cực kỳ ngon, nhớ thay ta cảm tạ lão nhân gia."
Đáy mắt Vân Liệt lúc này mới có một nụ cười, xoa xoa đầu Cẩn ca nhi, "Được."
Nhiếp Chi Hằng "chậc" một tiếng, còn có thể sến sẩm hơn không?
Nghiên tỷ đưa mắt nhìn đầu cữu cữu, rõ ràng là chỉ có tiểu hài tử mới bị sờ đầu mà, sao thúc thúc lại xem cữu cữu như tiểu hài tử, Nghiên tỷ che miệng nhỏ cười khúc khích.
Chờ bóng lưng Cẩn ca nhi biến mất trên con đường nhỏ, Vân Liệt mới quay đầu liếc nhìn Nhiếp Chi Hằng, ánh mắt của hắn thâm thúy, hàm chứa một tia dò xét, "Ngươi khi nào thì đi?"
Hô hấp Nhiếp Chi Hằng bỗng dừng một hơi, lập tức cười nhạo nói, "Nếu như ta nói không muốn đi thì sao?"
Ánh mắt Vân Liệt trở nên sâu thẳm, hắn híp mắt, lại liếc nhìn Nhiếp Chi Hằng một cái, "Ta không quản ngươi làm cái gì, nhưng nếu một nhà Cẩn ca nhi vì sự tồn tại của ngươi mà cảm thấy bị quấy nhiễu..." Lời tuy chưa nói xong, nhưng lại hàm chứa ý tứ uy hiếp mười phần.
Nhiếp Chi Hằng không nhịn được cau mày, cảm thấy tên này thật dông dài.
Hắn đi về phía trước được hai bước, thấy Vân Liệt không nhúc nhích, mới nghiêng đầu qua chỗ khác, nhận mệnh mà thở dài, thần sắc nghiêm túc hiếm thấy, "Ta làm gì đều có suy nghĩ rõ ràng, không cần ngươi bận tâm, ta tuyệt đối sẽ không làm tổn thương bọn họ."
*
Nghĩ rằng trong nhà còn trứng gà cùng thịt, Lý Cẩn liền mua thêm hai con gà trống về, sau đó mới đến nhà Mai Chi tỷ. Thời điểm này, mọi nhà đều làm cơm, khói bếp lượn lờ bốc lên, toàn bộ thôn trang trông vô cùng ấm áp.
Vừa nhìn thấy Lý Cẩn, Lý Lâm liền bình bịch bình bịch chạy tới trước mặt y, hô lên tiếng thúc thúc một cách vang dội.
Lý Cẩn ôm lấy nhóc, ôm một cái tiểu tử liền cười vang khanh khách, Nghiên tỷ làm ngáo ộp với nhóc, "Lớn như vậy còn muốn ôm, xấu hổ xấu hổ xấu hổ."
Lý Lâm cười hì hì đáp lại bằng một cái mặt quỷ.
Lý Cẩn nõi rõ ý định đến, "Đợi lát nữa cũng để bọn nhỏ qua đi."
Mai Chi tỷ nói, "Được, Đại Ngưu Nhị Hổ lập tức trở về, đợi lát nữa bảo bọn họ trực tiếp đi qua, ta đi qua trước giúp đỡ."
Nơi này phàm là mời khách thì đều sẽ thỉnh người thân cận đến tiếp rượu, nên Mai Chi lập tức đồng ý. Thế nhưng trong lòng nàng đã có chủ ý, không cho hài tử qua đó, mỗi lần đến đều gọi theo cả đống tiểu quỷ như đòi nợ, trong sân còn phải kéo một bàn riêng cho chúng, còn chưa đủ phiền phức sao.
Nhớ đến trong nhà còn có đồ ăn, Mai Chi dự định mang một vài thứ thích hợp mang tới, còn dặn dò Cẩn ca nhi một câu, để y đừng mua thêm thức ăn.
Nghiên tỷ hội hợp với bọn nhỏ Lý Lâm rồi, liền không muốn đi cùng cữu cữu nữa.
Lý Cẩn sờ sờ đầu nhỏ, "Các ngươi ngoan, đừng có chạy lung tung."
Nghiên tỷ gật gật đầu nhỏ như gà mổ thóc. Đến lúc thu thập xong đồ ăn, Mai Chi tỷ liền nắm tay Nghiên tỷ ly khai, để lại bọn nhỏ ở nhà.
Nghiên tỷ mở to đôi mắt, tràn đầy nghi hoặc, "Dì, bọn họ cũng đi nữa!"
Mai Chi dỗ Nghiên tỷ một câu, "Bọn nhỏ ở nhà còn có chút việc, Nghiên tỷ không phải nói trong nhà có một đại lang cẩu uy phong lẫm liệt sao? Trước đưa dì đi xem xem được không?"
Tiểu hài tử rất dễ dàng bị dời đi lực chú ý, mà Nghiên tỷ lại mới chỉ bốn tuổi, bé gật gật mạnh đầu, kéo tay dì Mai Chi đi, cười cười, "Con sẽ nói thúc thúc không cho Thiên Lang cắn dì."
Lý Lâm lanh lợi, biết rõ cô cô không muốn mang bọn chúng theo, nên tiểu tử ngược lại không nháo. Vừa nghĩ tới nhà Cẩn thúc thúc đều là đồ ăn ngon, nước miếng của nó liền chảy dài, nó liền đi vào phòng bếp lục tới lục lui, tựa như con sói nhỏ bị đói, lấy ra một trái dưa chuột, cắn cắn nhai nhai nuốt xuống, rốt cục giải được cơn thèm.
Khi Lý Cẩn đưa Trương Thanh cùng hai tiểu hán tử nhà hắn đến, Mai Chi tỷ cùng Lý Uyển đã làm xong hai món ăn. Nhìn thấy bọn nhỏ Thụy tiểu tử không tới, Lý Cẩn sao lại không hiểu, đưa Trương trình cùng Chân ca nhi mời đến rồi, y liền ra ngoài, lại đụng phải Vân Liệt cùng Nhiếp Chi Hằng.
Cân nhắc đến việc có nhiều người, Vân Liệt mang ba vò rượu, hắn cầm hai vò, Nhiếp Chi Hằng cầm một vò.
Lý Cẩn vừa nhìn thấy hắn, lòng liền tràn đầy vui mừng, "Các ngươi đi vào trước, ta lại đi ra ngoài một chuyến."
Vân Liệt cầm hai vò trong tay toàn bộ để lên tay Nhiếp Chi Hằng.
Nhiếp Chi Hằng buồn bực không thôi, đây chính là hoa mai cất, bao nhiêu người cầu còn không được, cho dù tên này có nhận thức Đàm lão đầu thì cũng không nên ẩu như vậy chứ, không sợ rớt xuống một vò sao? Bất quá hôm nay tâm tình hắn tốt, vừa nghĩ đến một chốc nữa có thểm nếm trải được cơm Lý Uyển làm, hắn liền hận không thể lập tứ chạy như bay trở lại, ba vò rượu trên tay cũng có thể ngoảnh mặt làm ngơ được.
Vân Liệt nắm tay Lý Cẩn kéo đi, trong lòng Lý Cẩn ngưa ngứa, chỉ muốn hôn nhẹ hắn, thấy chung quanh không có ai liền nghiêng đầu hôn Vân Liệt một cái. Hô hấp Vân Liệt dừng một nhịp, liền hôn trả lại.
Đôi mắt Lý Cẩn sáng lấp lánh, cảm thấy ngọt đến tận tâm khảm, khó trách bạn cùng phòng y trước đây đều nóng lòng nói chuyện luyến ái. Tư vị luyến ái cũng thật là, Lý Cẩn chẹp chẹp miệng hai cái, không kịp chờ đợi muốn đem Vân Liệt về nhà. Xem ra nhất định phải nhanh chóng thuyết phục tỷ tỷ mới được.
Thấy Cẩn thúc thúc cố ý chạy tới gọi bọn nó, Lý Lâm sướng đến phát rồ rồi, dang tay ôm lấy đùi Lý Cẩn, "Thúc, chờ con kiếm được tiền rồi nhất định sẽ hảo hảo hiếu thuận thúc."
Tiểu tử nói xong liền hối hối hả hả chạy đi.
Nương Mai Chi dở khóc dở cười, "Đám quỷ đòi nợ này."
*
Lại là một cuộc liên hoan náo náo nhiệt nhiệt.
Vân Liệt không phải bổ củi thì chính là nấu nước, nghiễm nhiên không xem mình như là người ngoài. Mai Chi nhìn thấy còn khen hắn vài câu, nói hắn chịu khó, là người hiếm thấy. Lý Uyển mím mím môi, trong lòng nhịn không được lại thở dài. Đến lúc Lý Uyển làm cơm xong, Vân Liệt còn giúp đỡ mang tới cho nhân công xây nhà một ít.
Nhiếp Chi Hằng rõ ràng Vân Liệt là vì lấy lòng ai, lần này không kéo chân hắn nữa, hắn phụ trách ở nhà dời đi sự chú ý của mọi người. Hắn cực am hiểu giao tiếp, không mất một lúc liền hoàn toàn hòa hợp với bọn người Trương Thanh, xưng hô của mọi người đối với hắn đều biến thành Hằng tiểu tử.
Chính thức bắt đầu ăn, mấy nam nhân đều uống chút rượu.
Trương Thanh đang cùng Nhiếp Chi Hằng chu du thiên nam địa bắc, Đại Ngưu bọn họ cười híp mắt nghe, thỉnh thoảng góp vài câu.
Lý Cẩn mới vừa cùng Vân Liệt xác định tâm ý, luôn muốn cách hắn gần gần chút, ngày hôm nay y hưng phấn có chút quá mức, có lúc thừa dịp không ai chú ý, còn lén lút nắn nắn tay Vân Liệt, nắm rồi cũng có chút không muốn buông tay, nắm tay hắn được rồi thì lại mò mẫm, trêu nhân vô cùng.
Mai Chi bưng đồ ăn đi vào, nhìn thấy động tác nhỏ của y rõ rõ ràng ràng.
Đáy lòng nàng bỗng giật mình, theo bản năng nhìn sang Vân Liệt, khi nhìn thấy nụ cười sủng nịch trên mặt Vân Liệt, lòng nàng còn có gì không hiểu chứ!
Quãng thời gian trước nàng còn muốn tìm một người tốt tốt cho Cẩn ca nhi, nhưng vì luôn không tìm được người thích hợp, nên mới trễ nãi tới lúc này. Mai Chi vạn vạn không nghĩ tới, dưới mi mắt của bọn họ, hai người lại trao đổi tâm ý rồi.
Vốn dĩ vẫn cảm thấy Vân Liệt không tệ, hiện tại Cẩn ca nhi còn thật sự cùng Vân Liệt yêu thích lẫn nhau, nàng bỗng không nhịn được lo lắng về Vân Liệt, sợ hắn đối Cẩn ca nhi không tốt. Tâm Mai Chi như bị nhảy trong chảo dầu, càng nghĩ càng lo lắng, giống như ngày mai Cẩn ca nhi sẽ xuất giá ngay vậy.
Nhận ra được tầm mắt của nàng, ánh mắt Vân Liệt ngưng lại, nhìn sang phía nàng.
Tâm tư Mai Chi xoay chuyển mấy lần, mới cười với hắn. Kỳ thực suy nghĩ kỹ lại, Vân Liệt vừa thật thà vừa ổn trọng, còn có thể săn thú, thực sự so với các hán tử khác mạnh hơn nhiều, Cẩn ca nhi có thể coi trọng hắn âu cũng là một loại phúc khí.
Mai Chi đem hai món ăn vừa xào xong đặt lên bàn, đem mâm không đi, lại trở về phòng bếp. Lòng nàng nghĩ đến chuyện Cẩn ca nhi, đặt đĩa ở sai chỗ cũng không nhận ra.
Lý Uyển đem thịt gà thái khối cho vào chậu rửa, trêu ghẹo một câu, "Sao lại hồn vía lên mây vậy?"
Tâm tư Mai Chi xoay chuyển, cười nói, "Ta đột nhiên nghĩ tới Cẩn ca nhi cũng không còn nhỏ, cũng không biết sau này sẽ gả cho loại người thế nào." Nàng có thể mơ hồ cảm giác được Uyển tỷ dường như không quá chấp nhận Vân Liệt, nên trong khoảng thời gian gần nhất cũng không dám đem chuyện này nói cho nàng biết.
Lý Uyển thở dài, "Luôn có người thích hợp."
Mai Chi cười cười, "Đúng rồi, muội cảm thấy Vân thợ săn thế nào? Hắn cũng trưởng thành, sao lại không có ai làm mai cho hắn? Lại nói hắn biết săn thú, người cũng chân thật, nếu như không phải tuổi tác quá lớn, thì cùng Cẩn ca nhi cũng thích hợp lắm."
Trong lòng Lý Uyển bỗng dưng giật mình, nàng ngẩng đầu nhìn Mai Chi một cái, thấy nàng chỉ là nói mà thôi, liền thở ra một hơi, đồng thời lại có một loại phiền muộn khó nói.
Có một số việc nàng vẫn luôn giữ trong lòng, giờ khắc này nghe Mai Chi tỷ nói xong, không nhịn được hạ thấp giọng nói cùng nàng thêm vài câu, "Nếu như chỉ nhìn con người hắn, quả thật rất thích hợp, người có khả năng, phẩm hạnh cũng không kém, nếu như hắn thực sự chỉ là thợ săn thông thường, ta cũng không ngại đem Cẩn ca nhi gả cho hắn."
Lý Uyển thở dài, tiếp tục nói, "Thế nhưng hắn căn bản không hải là thợ săn thông thường. Hắn ở độ tuổi này, đến bây giờ còn chưa thú thê thì khó có thể có khả năng được. Cho dù không thành thân, trong nhà hẳn là cũng có động phòng, gia đình giàu có kẻ nào lại không phải mới mười ba mười bốn tuổi đã có thị thiếp? Ta cũng không muốn để Cẩn ca nhi chịu đựng oan ức này, dù cho chỉ là gả cho người nông dân thông thường, cũng còn hơn những người phải dùng chung một nam nhân."
Lý Uyển sở dĩ đối Vân Liệt có thành kiến, kỳ thực nguyên nhân chủ yếu là ghét bỏ xuất thân của hắn. Nàng cảm thấy thân thế hắn quá phức tạp, cố tình lại đột nhiên đến Trúc Khê thôn, muốn người ta không suy nghĩ nhiều cũng khó.
Nàng vẫn luôn sợ Cẩn ca nhi sa vào lưới tình, để rồi cuối cùng Vân Liệt lại phủi mông bỏ đi.
Cao môn đại hộ* nhiều quy củ đến hù người, dù cho Vân Liệt đối Cẩn ca nhi là thật tâm, cũng chưa chắc có thể giữ vững lòng. Nàng không phải hoài nghi phẩm hạnh Vân Liệt, nhưng dù hắn có thật sự muốn thú Cẩn ca nhi, thì những mối quan hệ trong nhà ấy cũng chưa chắc có thể trải qua, đến lúc ấy, hai người còn có thể hạnh phúc chứ?
Mai Chi ngẩn người, căn bản không nghĩ tới những vấn đề này.
Lý Uyển thở dài, cười cười, "Nhìn ta xem, nói chuyện này để làm gì, hai người họ nhiều lắm cũng chỉ là thưởng thức lẫn nhau thôi, không hẳn có thể đi đến một bước này, ta vẫn chờ Cẩn ca nhi thú về cho ta một tiểu kiều thê đây."
Mai Chi lần này triệt để không dám đem tình cảnh mình nhìn thấy nói cho nàng biết. Nàng định tìm một thời điểm nào đó hảo hảo nói cùng Cẩn ca nhi, trước tiên thăm dò tình hình một chút rồi lại nói.
Lý Cẩn cũng không biết Mai Chi tỷ đã lưu hết tất thảy vào mắt, y luôn trò chuyện cùng bọn người Trương Trình. Trương Trình tính cách hướng nội, người cũng hay ngại ngùng, lại là lần đầu tiên được ăn thức ăn mỹ vị như vậy, nên thật không tiện hạ đũa, Lý Cẩn khuyên mấy lần hắn mới thả lỏng.
Nhiếp Chi Hằng thì hoàn toàn không cần y bắt chuyện. Hắn lần đầu tiên được nếm trải tay nghề Lý Uyển, chỉ cảm thấy món nào cũng đặc biệt ngon, tốc độ hạ đũa so với người khác cũng nhanh hơn, thấy những người khác cũng ăn rất vui vẻ, hắn thậm chí còn muốn đuổi người ta đi.
Bất tri bất giác đã mở ra hai vò rượu, Trương Thanh bọ họ cũng đã uống say.
Lý Cẩn cũng uống không ít, y uống say rồi, đặc biệt ngoan. Càng về sau đầu óc càng không tỉnh táo lắm, cứ nhìn Vân Liệt cười ngốc, cảm thấy Vân Liệt thế nào cũng soái, có thể lấy được hắn thực sự là phúc phần tu luyện từ đời trước.
Con ngươi Vân Liệt chìm sâu.
Cẩn ca nhi nhìn hắn cười, lại đưa tay nắn nắn tay Vân Liệt, nắm xong lại không muốn buông tay, đôi mắt long lanh nước tràn đầy ý cười.
Hô hấp Vân Liệt cứng lại, bị y nhìn đến cả người đều nóng lên.
Xem ra Cẩn ca nhi say không nhẹ, hắn liền đưa tay dìu Cẩn ca nhi vào trong nhà. Cả người Lý Cẩn ngồi phịch trong lòng hắn, hô hấp Vân Liệt cứng lại, hôn Cẩn ca nhi một cái. Lý Cẩn ngẩng đầu nhỏ lên, dâng môi đưa tới, bĩu môi thầm thì nói, "Lại một cái nữa."
Tâm Vân Liệt nóng lên, cúi đầu liền hôn một cái. Cẩn ca nhi cười vui vẻ, đưa tay ôm Vân Liệt, cả người như mèo không xương ôm lấy hắn cọ cọ. Thấy bên người không có những người khác, ánh mắt y đột nhiên sáng ngời, "Chúng ta sắp động phòng sao?"
Nói xong tự mình lắc lắc đầu, "Không đúng, còn chưa cầu hôn mà."
Y trợn to mắt, đột nhiên ủy khuất lên án, nói, "Ngươi sao còn chưa cưới?! Xin cưới mới có thể động phòng được."
Con ngươi Vân Liệt chìm sâu hơn, bởi vì lời nói của Cẩn ca nhi mà tình cảm hắn đã khổ sở áp chế liền giống như một con thú điên cuồng vội vàng vọt ra.
Lý Cẩn tự mình trả lời lại, y lầm bầm vài câu, đưa tay ôm Vân Liệt, "Đúng đúng đúng, sợ tỷ tỷ không đồng ý, là ta không chịu nói, ta thật là hư."
Y cẩn thận từng li từng tí nhìn Vân Liệt, chớp chớp lông mi thật dài, "Ta hư như vậy, ngươi còn yêu thích ta chứ?"
Làm sao có khả năng không thích?
Trái tim Vân Liệt lăn lộn không ngừng, chỉ cảm thấy Cẩn ca nhi say rồi đặc biệt đáng yêu. Hắn không nhịn được đến gần hôn lên môi Cẩn ca nhi một cái. Biết rõ hai người còn chưa thành thân, biết rõ bên ngoài còn có nhiều người, lúc nào cũng có thể có người tiến vào, thế nhưng hắn vẫn không khống chế được chính mình.
Tình cảm trong lòng dâng lên cơ hồ thoát khỏi sự khống chế.
Môi Cẩn ca nhi vừa mềm vừa ngọt, đã hôn rồi sẽ nghiện.
Hết chương 68 – 08/01/2019
_________
*bàng quan dửng dưng – theo bản raw 大大咧咧 – không quan tâm, để ý, hững hờ
*cao môn đại hộ - 高门大户 – đại khái nghĩa là danh gia vọng tộc
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...