Cố Tử Ngọc đương nhiên không tin Tưởng Tiếu. Dưới cái nhìn của hắn, một người có thể viết ra được chữ viết thế kia, phẩm hạnh đương nhiên không kém chút nào, huống hồ nàng còn là tỷ tỷ của Lý Cẩn, nếu như nhân phẩm có vấn đề thật, thì cũng sẽ không giáo dưỡng ra một Lý Cẩn xuất sắc như thế.
Nếu như không có ca ca ở bên người, hắn nhất định sẽ chạy xuống đi theo Lý Cẩn chào hỏi, lại cảm thụ một chút năng lực của nữ thần ở khoảng cách gần.
Tay bưng chén trà của Cố Tử Hoa hơi hơi nắm chặt một chút, chờ đến thân ảnh Lý Uyển biết mất sau khúc quanh mới thu hồi tầm mắt, thần sắc vẫn lạnh lẽo trước sau như một, "Sau lưng bàn chuyện người khác là không được, nhiều năm đọc sách đã rơi đâu rồi?"
Lão già. Cố Tử Ngọc lườm một cái, "Được được được, đệ không nói là được rồi, huynh nói chuyện sinh ý nhanh lên, sao đột nhiên lại gọi đệ đến đây?" Ca hắn chính là một tên đầu gỗ trì độn, gặp mỹ nhân mà mặt vẫn không biến sắc như thế, thật không biết sau này sẽ thú thê có dạng như thế nào.
Cố Tử Ngọc oán thầm không thôi.
Lý Cẩn cùng tỷ tỷ đi đến một nhà khác mua thịt, rồi mới vội vàng lấy đánh xe bò trở về, vẫn không đụng phải Vân Liệt, Lý Cẩn không nhịn được có chút vui vẻ. Bất quá vui vẻ chỉ một chốc nụ cười liền cứng trên mặt y. Người thân hình cao lớn kia, khí thế ép người kia, đôi mắt kiên định sóng lớn không sợ kia, không phải Vân Liệt thì là ai?
Đứng cạnh Vân Liệt còn có một nam nhân xa lạ.
Nam nhân mặt sáng như ngọc, lông mi cong dài, tóc mai bay nghiêng, đôi mắt sáng như sao trên trời. Người này là Nhiếp Chi Hằng, biểu ca Vân Liệt, được Vân lão gia nhờ vả nên mới đến nơi này, vừa đến Túc Nguyên trấn, đang định đi Trúc Khê thôn, không nghĩ tới lại đụng phải Vân Liệt.
Từ lúc rời đi mấy năm trước, hắn đã không nghĩ tới còn có thể trở về, vòng vòng chuyển chuyển lại đến nơi này. Xa xa khi nhìn thấy Lý Uyển, Nhiếp Chi Hằng còn tưởng rằng mình xuất hiện ảo giác.
Vân Liệt liếc mắt nhìn Cẩn ca nhi một cái, rồi đối Nhiếp Chi Hằng nói, "Về lão gia tử ngươi không cần để ý tới, ông ấy nếu như lại hỏi thì ngươi bảo ông ấy đến trực tiếp tìm ta là được. Ngươi khi nào thì đi?"
Nhiếp Chi Hằng nhẹ nhàng nở nụ cười, chậm rãi xoay người, "Vừa mới đến, chung quy phải chiêu đãi ta một hai ngày chứ."
Vân Liệt nhăn chặt chân mày, "Điều kiện Trúc Khê thôn gian khổ."
"Có gian khổ thế nào sao có thể so được với chiến trường?"
Thời điểm Vân Liệt còn ở chiến trường, Nhiếp Chi Hằng cũng từng đi tìm hắn, có khi còn ở lại nửa tháng, thấy lần này hắn lại không hoan nghênh mình, Nhiếp Chi Hằng híp mắt lại, chẳng lẽ hắn đến Trúc Khê thôn thật sự có ẩn tình gì?
Lý Cẩn điều khiển xe bò vừa vặn đi ngang qua bọn họ, y kéo dây cương, cùng Vân Liệt cười lên tiếng chào hỏi, quả thực là mặt không biến sắc, nhưng đáy lòng y lại bồn chồn không thôi. Lúc này vừa nhìn thấy Vân Liệt, y theo phải xạ có điều kiện tưởng tượng cảnh bụng mình lớn lên, thuần túy là do não bổ quá độ.
Cả người Lý Cẩn đều cảm thấy có chút không tốt, "Ngươi cũng lên trên trấn?"
Vân Liệt gật đầu, "Các ngươi phải về thôn?"
"Ừm, đang định trở về."
Lý Cẩn liếc nhìn Nhiếp Chi Hằng một chút, từ khoảng cách gần mà đánh giá, khuôn mặt này hiện ra nét tuấn tú mê người, đặc biệt đường viền gò má rất dễ nhìn, thậm chí có chút tương tự với Vân Liệt.
Nhận ra được y đang đánh giá mình, Nhiếp Chi Hằng hướng mắt nhìn lại, đôi mắt đen láy không thôi. Hắn nhếch miệng tạo nên một vệt ý cười nhàn nhạt, ánh mắt lại đảo một vòng trên người Lý Cẩn cùng Lý Uyển, dường như đang tò mò.
Trong lòng Lý Uyển nhảy lên một cái, khó giải thích cảm thấy hắn có chút quen mắt.
Nàng cau mày lại, không nhớ ra được gì, liền nhàn nhạt dời tầm mắt.
Thấy Lý Uyển căn bản không nhớ ra hắn, trong lòng Nhiếp Chi Hằng như bị người ta đột nhiên bóp một cái, phiền muộn cơ hồ đến không thở nổi. Một vài hình ảnh không ngừng chợt lóe qua đầu, ngẫu nhiên nhìn thấy hình ảnh Kim Lâm thành, vui vui vẻ vẻ nô đùa, cuối cùng cố định lại hình ảnh nàng chủ động dựa sát vào lồng ngực một nam nhân.
Luyến ái thời thiếu niên, yếu đuối đến không đỡ nổi một đòn.
Cho dù không muốn thừa nhận, nhưng kỳ thực khi lão gia tử nhờ hắn đến đây xem Vân Liệt, hắn sở dĩ thống khoái đáp lại như vậy, là vì trong lòng liền nổi lên ý muốn đến nhìn xem cuộc sống của nàng trải qua thế nào, chỉ là không nghĩ tới khi còn chưa chuẩn bị đã đột ngột gặp gỡ như vậy...
Nhiếp Chi Hằng giống như tự ngược mình, liếc mắt nhìn búi tóc phụ nhân* của nàng, nửa ngày sau mới hơi cong cong môi, đối Lý Cẩn nói, "Nguyên lai đều là người quen, nếu đã cùng đường với vị tiểu huynh đệ này chi bằng cho chúng ta đi nhờ một đoạn đường?"
Tay kéo dây cương của Lý Cẩn đơ một chút.
Vân Liệt liếc Nhiếp Chi Hằng một cái, lông mày lần thứ hai nhíu chặt.
Thấy bọn họ cũng không phải là thân thiết lắm, Lý Cẩn khó giải thích thở ra một hơi, "Để các ngươi đi chung một đoạn đường cũng không phải là không thể, chỉ là ta cùng tỷ tỷ còn muốn đi mua ít đồ, nếu cùng theo chúng ta, phỏng chừng các ngươi còn phải chờ một chút. Ta mới vừa nhìn thấy Lý đại gia cũng đánh xe bò lên trấn, cũng sắp trở về, ông ấy đánh xe vững vàng, người cũng tốt bụng, các ngươi đi cùng ông ấy cũng không tệ."
Đã nói đến mức này, người thức thời đương nhiên sẽ tự biết liền rời đi.
Lý Uyển liếc mắt nhìn con ngươi sâu thẳm của Vân Liệt một cái, khóe môi chợt nâng lên một độ cong nho nhỏ, vạn vạn không nghĩ tới Cẩn ca nhi cũng sẽ đối với hắn nói ra những lời này, vốn là nên cách xa một chút. Sợ Cẩn ca nhi lại đắc tội với nam nhân quý khí đầy người này, Lý Uyển liền thay y nói, "Thực sự xin lỗi, chúng ta muốn mua không ít đồ, trong thời gian ngắn không thể quay về được, hai vị nên đi trước một bước đi." Âm thanh vô cùng dễ nghe, ngữ khí lại rất ôn hòa.
Vân Liệt không hé răng.
Ánh mắt Nhiếp Chi Hằng dừng lại trên môi cong của nàng một chút, hạ mắt, đáy lòng khó giải thích hơi buồn phiền hoảng loạn, thần sắc ung dung không vội vã cũng hiện lên vết nứt. Vốn tưởng rằng coi như gặp lại được cũng sẽ thờ ơ không động lòng, kết quả vẫn là đánh giá chính mình quá cao.
Nhiếp Chi Hằng vô thức sờ lên ngọc bội, cong môi dưới, "Không sao, chúng ta cũng không có việc gì, cùng về đi."
Thần sắc Lý Uyển cứng lại, cười cười, "Được, nếu hai người không ngại làm lỡ việc, vậy liền tới đi."
Vừa dứt lời, Nhiếp Chi Hằng liền nhảy lên xe bò. Diện tích xe bò không lớn, hắn nhảy lên, cả người duỗi thẳng, tay chân lớn liền ngồi xuống.
Vì tránh hiềm nghi, Lý Uyển đã dời tới vị trí sát góc.
Vốn tưởng rằng Vân Liệt sẽ nhảy lên, nhưng hắn lại sâu sắc liếc mắt nhìn Cẩn ca nhi cùng Nhiếp Chi Hằng một cái, rồi lắc đầu, "Ta tự đi là được."
Nhiếp Chi Hằng hơi sững sờ, thần sắc có chút không tự nhiên, hắn không nói nữa, cứ như vậy ngồi trên xe bò, cũng không có ý định bước xuống.
Một chiếc xe bò lướt qua bên cạnh họ, bụi bặm vung lên thổi tới người Vân Liệt. Đáy lòng Lý Cẩn đột nhiên có chút cảm giác khó chịu, thanh thanh cổ họng nói, "Ngươi lên đây đi, đồ của chúng ta cũng không quan tọng lắm, lần sau đến mua nữa, cũng đi ra có chút lâu rồi, để Thần ca nhi cùng Nghiên tỷ ở nhà Mai Chi tỷ lâu quá cũng không tiện."
Thấy Cẩn ca nhi nói như vậy, Lý Uyển không thể làm gì khác hơn là cùng khuyên, "Cẩn ca nhi nói đúng, mang một người cũng là mang, mang hai người cũng là mang, Vân thợ săn mau lên xe đi, ngày thường ngươi cũng giúp chúng ta không ít, đồ trong nhà xác thực lúc nào mua cũng được."
Vân Liệt liếc nhìn Cẩn ca nhi, lúc này mới nhảy lên.
Xe bò vốn không lớn, Lý Uyển ngồi ở đuôi xe, Nhiếp Chi Hằng chiếm vị trí giữa, vậy nên hắn nhảy tới ngồi bên cạnh Cẩn ca nhi cũng là chuyện đương nhiên.
Tâm tình Lý Cẩn dù sao cũng hơi thấp thỏm, e sợ đang trước mặt tỷ tỷ Vân Liệt lại làm ra chuyện gì khác người. Nhưng dọc theo đường đi, hai người đều cực kỳ yên tĩnh, không chỉ Vân Liệt không mở miệng nói chuyện, mà Nhiếp Chi Hằng cũng yên tĩnh lại.
Lý Cẩn cảm thấy có chút lúng túng, không khỏi lên tiếng hỏi Nhiếp Chi Hằng một câu, "Không biết công tử xưng hô như thế nào?"
"Ta cùng Vân Liệt cùng họ, tên Chi Hằng, tiểu huynh đệ xưng hô như thế nào cũng được."
Lại khách sáo hai câu, Nhiếp Chi Hằng liền lười biếng dựa vào xe bò. Hắn nhắm mắt lại, chau mày, không biết là do không quen mùi trên người con bò hay là không chịu được loại lắc lư này.
Có một chặng đường có chút gồ ghề, dù A Hoàng đi rất chậm, nhưng nhiều ít vẫn có chút xóc nảy. Lý Uyển nghiêm túc nhìn chằm chằm đồ vật trên xe, thần sắc có chút chăm chú.
Không biết từ lúc nào, Nhiếp Chi Hằng đã mở mắt ra, nhìn chằm chằm đôi tay vì quanh năm làm việc mà trở nên thô ráp của nàng mấy lần, mới đột nhiên nhắm mắt lại.
Xe bò lắc lư lại lắc lư, rốt cục cũng lắc lư đến Trúc Khê thôn. Vân Liệt liếc nhìn Cẩn ca nhi một cái, chuẩn bị nhảy xuống xe. Thấy Nhiếp Chi Hằng vẫn luôn nhắm hai mắt, hắn đưa tay vỗ người kia một cái, thấy người kia không phải ứng, liền trực tiếp nhấc cổ áo hắn lên dự định kéo hắn đi.
Tuy rằng Nhiếp Chi Hằng bị xe bò lắc lư đến buồn ngủ, nhưng kỳ thực không có ngủ. Hắn chợt nhớ đến Lý Uyển, nhớ tới chuyện nhiều lần ngẫu nhiên gặp nàng, nhưng không biết vì sao đối phương vẫn chưa một lần nhìn thẳng vào hắn. Tâm tình đang khó chịu, đột nhiên bị xách lên, đáy mắt hắn nhiễm phải một tia sát khí, hắn đập bỏ tay Vân Liệt ra, cùng hắn nhảy xuống.
Rõ ràng là hắn muốn tránh hiềm nghi, Lý Cẩn cũng không ngăn cản, "Vậy chúng ta về trước, các ngươi đi đường chú ý an toàn."
Vốn tưởng rằng đã đến nơi, nhưng nhìn thấy con đường nhỏ uốn lượn trước mắt, cùng với chiếc xe bò đang dần dần đi xa, đáy mắt Nhiếp Chi Hằng chợ lóe một vệt kinh ngạc, "Còn chưa tới? Vậy sao đã sớm xuống xe rồi?"
Chờ xe bò biến mất trên đường nhỏ, Vân Liệt mới lạnh lùng nói, "Tự mình đi về đi, Trúc Khê thôn cả cái giường cũng không có, ngươi thật muốn cùng ta trở về?"
Nhiếp Chi Hằng chậc chậc một tiếng, "Đến cũng đã đến, ta bây giờ lại quay đầu đi sao được? Sao lại sợ ta ở lại như vậy, chẳng lẽ nơi này có bí mật gì sao?"
Vân Liệt nhìn hắn thật lâu, đáy mắt dẫn theo một tia cảnh cáo, "Quản tốt chính bản thân ngươi là được."
Nhiếp Chi Hằng phì cười một tiếng, chậm rãi xoay người, vỗ vỗ bờ vai hắn, "Đối với biểu ca phải nên tôn trọng, có biết không?"
Vân Liệt liếc mắt, ánh mắt lạnh lùng.
Nhiếp Chi Hằng lại chậc chậc một tiếng, mới thu hồi tay, lầm bầm một câu, còn chưa thấy ai sợ bị người đụng chạm như thế, vai quý giá như vai tiểu cô nương vậy.
*
Thấy Vân Liệt xuống xe trước, ấn tượng của Lý Uyển về hắn cũng tốt hơn một chút, ít nhất cũng biết kiêng kỵ danh tiếng của Cẩn ca nhi.
Về đến nhà, Lý Cẩn mới phát hiện trên xe có rơi một viên ngọc bội.
Trên mặt ngọc bội còn có khắc một chữ Hằng, chắc là của Vân Chi Hằng. Lý Cẩn đối với quan hệ bọn họ tràn ngập tò mò, đều là họ Vân, chẳng lẽ là huynh đệ Vân Liệt? Nhưng nhìn thời điểm bọn họ ở chung, dáng vẻ lại có chút không giống.
Sợ hắn phát hiện bị rơi mất ngọc bội sẽ nóng nảy, Cẩn ca nhi liền lên tiếng nói với tỷ tỷ, "Tỷ tỷ, ngọc bội này là của vị công tử kia vừa bỏ lại, đệ đưa tới cho hắn."
"Bây giờ qua đó đưa?"
Lý Uyển còn nhớ dáng dấp đệ đệ vừa rồi không muốn cùng Vân Liệt tiếp xúc.
"Ừm, bây giờ qua đó đưa, dù sao cũng là đồ vật rơi trên xe bò chúng ta, không phát hiện thì không sao, nhưng nếu phát hiện rồi lại làm bộ như không thấy thì dù sao cũng hơi không tốt."
Nói cũng phải, Lý Uyển lên tiếng nói, "Vậy đệ mau chóng trở về."
Hết chương 48 – 30/10/2018
_________
*búi tóc phụ nhân: búi tóc của phụ nữ đã có chồng. Mình không tìm được hình minh họa nên để tạm hình này nha ^.^
//
.
*ngọc bội chữ "Hằng" - 恒