Chuyển ngữ:Yên Vân
Biên tập: Nguyn
*
Vương Tuấn?
Ca ca Vương Tiểu Miêu?
Lý Cẩn đã sớm quên mất Vương Tiểu Miêu là ai, nếu là ca ca ai đó, vậy rõ ràng là nam nhân đi?!
Lý Cẩn ngẩn người mấy giây, rốt cục nhớ ra ở đây mình là tiểu ca, có thể lấy chồng!
Lý Cẩn cảm thấy trong lòng có một vạn con thảo nê mã gào thét chạy qua, xem y như là tiểu ca thì cũng không có nghĩa là y muốn gả cho người ta nha! Vừa nghĩ tới sau này cùng một nam nhân xa lạ cùng nhau sinh hoạt, Lý Cẩn liền cảm thấy tim thắt lại không thôi, da gà cũng điên cuồng nổi lên, quả thật không thể nhẫn nhịn được!
Lý Cẩn đã hoàn toàn không có tâm tình ứng phó với vị đại nương này, y trực tiếp từ trên xe bò nhảy xuống, e sợ chỉ chậm một bước thì tỷ tỷ y liền chấp nhận hôn sự này.
Thấy y quay đầu bỏ chạy, không chỉ có đại nương ngây ngẩn cả người, mà cả Mai Chi cũng ngây ngẩn cả người.
Nghĩ đến cái gì đó, đại nương cười ha ha, "Xem ra Cẩn ca nhi không kịp chờ đợi liền muốn gả cho người ta rồi, chúng ta..."
Còn chưa nói hết, liền bắt gặp ánh mắt lạnh lẽo ác liệt của Vân Liệt, như đang chứa đựng một cơn bão táp dữ dội. Bà bị dọa cả người run run, một chữ cuối cùng phải nín trở lại.
Mai Chi không chú ý đến sự khác lạ của bà, thấy thế không nhịn được bật cười lắc đầu, "Đứa nhỏ này, đồ vật cũng không cần."
Vân Liệt đập roi trong tay một cái, nhanh chóng đuổi theo.
Lý Cẩn một hơi chạy về nhà, cự ly ba trăm mét, y lấy hết sức mạnh chạy thật nhanh, tốn hết ba phút, vì tốc độ quá nhanh, mà hô hấp y có chút không thuận.
Lý Uyển đang đọc sách cho hai đứa trẻ nghe, âm thanh nàng réo rắt, ánh mắt ôn nhu, đọc rất nghiêm túc, hai đứa nhóc đều thích nghe cố sự, nghe thật mê li.
Dưới ngọn đèn, gương mặt điềm đạm kia của Lý Uyển càng hiện ra vẻ dịu dàng động lòng người.
Nghe thấy động tĩnh, Lý Uyển liền để quyển sách trong tay xuống, cùng hai đứa nhóc đi ra sân, quả nhiên nhìn thấy Lý Cẩn, trên mặt nàng lộ ra ý cười, "Rốt cục đã trở về."
Lý Uyển ở nhà đã đợi y nửa ngày, cơm tối đã sớm nguội, thấy y bình an trở về, Lý Uyển thở một hơi, "Hôm nay sao lại muộn như vậy mới trở về? Còn chưa về nữa tỷ dự định cùng Nhị Hổ đi lên trấn tìm các ngươi."
Thấy trong nhà không có người khác, trong lòng Lý Cẩn thở một hơi, "Thật vất vả mới chọn xong đồ, liền đi mua một chiếc xe bò, cho nên có chút chậm."
Nghiên tỷ như chim nhỏ xổ lồng chạy thật nhanh đến trước mặt cữu cữu, đôi mắt sáng lên có thể sánh ngang với một ngàn bóng đèn, "Xe bò? Cữu cữu mua xe bò sao?" Tiểu nha đầu thấy tựa như đang nằm mơ vậy.
Lý Cẩn không còn sức để ôm bé, liền xoa xoa đầu bé, "Đúng vậy, mua một chiếc, sau này Nghiên tỷ của chúng ta có xe bò ngồi rồi."
Đôi mắt Nghiên tỷ sáng lấp lánh, vô cùng vui vẻ. Thần ca nhi chỉ hô một tiếng cữu cữu, liền đứng một bên không lên tiếng nữa, tiểu hồ ly được nhóc ôm trong ngực, chỉ có thể nhìn thấy một khối nho nhỏ, co lại thành một đoàn.
Lý Uyển hơi sững sờ.
Mua xe bò?
Khi đến gần Lý Uyển mới phát hiện trên trán Cẩn ca nhi đầy mồ hôi, hai má cũng hồng không bình thường, trái tim Lý Uyển nhảy lên, nhất thời quên mât chuyện mua xe bò, "Mặt sao lại hồng như vậy? Phát sốt sao?"
"Đệ không sao, là chạy quá nhanh, tỷ, hôm nay có người tới nhà chúng ta sao? Một bà mai?"
Nói xong, liền mở to đôi mắt, ánh mắt nhìn chằm chằm Lý Uyển.
Đáy mắt tràn đầy phiền muộn.
Bị y hỏi như vậy, Lý Uyển còn có gì mà không hiểu, đáy mắt nàng tràn đầy yêu thương, ý cười nơi khóe miệng ép thế nào cũng không xuống, "Chạy nhanh như vậy chính là để hỏi chuyện này sao? Đệ đã nghe được gì?"
Lý Cẩn: "..."
Lý Cẩn càng thắt tâm, "Tỷ, tỷ đừng vòng vo nữa, trong nhà thật sự có bà mai đến? Làm mai kết thân sao, sao lại nói đến đệ chứ?"
Lý Uyển còn chưa kịp trả lời, Nghiên tỷ liền vang dội trả lời một câu, "Cữu cữu lớn lên đẹp mà."
Lý Cẩn dở khóc dở cười vỗ vỗ đầu nhỏ bé, "Con biết thế nào là đẹp hay không đẹp không?"
Nghiên tỷ cười hì hì thân thể nhỏ bé thẳng tắp, thần sắc vô cùng sung sướng, "Làm sao không hiểu, cữu cữu lớn lên đẹp lắm."
Lý Uyển không nhịn cười được.
Đang muốn nói gì đó, cửa lại truyền đến tiếng bò kéo dài "Ò ò..."
Còn đang nghi hoặc, Lý Cẩn đã đẩy cửa ra.
Y ngượng ngùng gãi đầu, nói với Vân Liệt, "Hôm nay thực sự nhờ có ngươi, vào nhà đi."
Vân Liệt đánh xe bò tiến vào sân, cười trả lời một câu, "Không có việc gì."
Vân Liệt bất động thanh sắc thu hết vẻ mặt bọn họ vào đáy mắt, thấy trên mặt hai người không có hỉ khí rõ ràng, tâm hắn nảy lên suốt đường đi liền chậm lại.
"Sao lại mua xe bò?"
Lý Cẩn đem lời đã nói với Mai Chi tỷ nói lại với Lý Uyển một lần nữa.
Lý Uyển dĩ nhiên không phản đối, còn khen ngợi gật gật đầu, "Sinh ý mứt trái cây nếu như làm lâu dài, thì xác thực cần phải mua một chiếc, cứ mượn Lý đại gia thì cũng không tốt, may mắn gặp Vân thợ săn, có thể giúp đệ đánh xe, nếu phải dựa vào một mình đệ, có thể mang về hay không lại là một chuyện."
Lý Uyển đối với Vân Liệt thái độ trước sau luôn đúng mực, từ thần sắc hoàn toàn không nhìn ra nàng có chút nào sợ hắn, "Xe trước hết để trong sân đi, lần này lại làm phiền ngươi rồi, Vân thợ săn uống ngụm nước rồi lại đi."
Vân Liệt nhìn nàng một cái, "Không cần khách khí."
Nói xong, hắn liền đem đồ vật trên xe chuyển xuống, hỏi Lý Cẩn một câu, "Để chỗ nào?"
Lý Cẩn cũng không khách khí với hắn, "Để ở nhà chính đi."
Rất nhiều thứ đã mua từ hai lần trước, nên lần này đồ vật cũng không nhiều.
Vân Liệt trực tiếp mang đồ vào nhà chính, hắn cao, nên hai ba bước đã đi đến bàn, đem đồ vật đặt trên bàn gỗ. Hắn tuy rằng luôn trầm mặc, nhưng làm việc lại hết sức lưu loát.
Nhìn dáng dấp bận rộn của hắn so với hán tử phổ thông cũng không khác gì nhau.
Thấy hắn chuyển đồ một chuyến lại một chuyến, không có vẻ gì là thiếu kiên nhẫn, đáy mắt Lý Uyển nhiều thêm một vệt trầm tư, càng hiếu kỳ vì sao hắn tiếp cận Cẩn ca nhi.
Ba người lớn đều chuyển động.
Thần ca nhi cùng Nghiên tỷ cũng giúp đỡ xách mang đồ, rất nhanh đã chuyển đồ xong.
Bọn họ vừa mới chuyển xong thì Mai Chi đến.
Dọc theo đường nàng chào hỏi không ít người, cho nên lúc này mới đến trễ một chút.
Nàng đối với hôn nhân Cẩn ca nhi luôn hiếu kỳ, vừa vào sân liền nói, "Nhanh, nói cho ta biết chuyện gì đã xảy ra? Ai tới cầu thân? Không phải như lời Lan đại nương nói chứ?"
Nhìn thấy Lý Uyển gật đầu, nàng tiếp tục nói, "Vương Tuấn ở thôn kế bên ta có nghe nói qua, con người ngay thẳng đứng đắn, làm việc giỏi, nếu như không cân nhắc đến tình huống trong nhà hắn, thì ở bên Cẩn ca nhi cũng được, bất quá người này già rồi, không thích hợp."
"Già?" Lý Cẩn nhất thời giật mình.
Mai Chi thẳng thắn nói, "Không hẳn là quá già, ta nhớ hắn năm nay đã hai mươi bốn, còn chưa cưới tức phụ, so với Cẩn ca nhi hơn chín tuổi đây, hán tử như hắn trong thôn ai mà không trẻ con rồi."
Lý Cẩn: "..."
Hai mươi bốn tuổi đặt ở hiện đại, vẫn còn là tiểu thịt tươi!
Nghiên cứu sinh tốt nghiệp vừa đúng hai mươi bốn tuổi Lý Cẩn có chút buồn rầu khó giải thích.
Lý Uyển cũng nói theo, "Ta cũng đã từng nghe qua hắn, đã lớn như vậy, vẫn luôn kéo đến bây giờ chưa kết hôn. Hắn xác thực làm việc giỏi, nghe đâu cũng là người đáng thương, tuổi còn nhỏ đã không có cha, a mỗ lại có dáng vẻ kia, phỏng chừng đời này chỉ có thể ngây ngô trên giường."
A mỗ hắn là tiểu ca, gặp phải một bệnh cực kỳ hiếm thấy, cơ thịt co lại không nói, chân cũng không bước đi được, mấy năm nay vẫn luôn ăn trên giường tiểu trên giường, tất cả đều là Vương Tuấn hầu hạ y, lại nói, Vương Tuấn cũng là một đứa con có hiếu.
Mai Chi buồn bực nói, "Đang yên đang lành sao có người lại nói Cẩn ca nhi cho hắn?"
Đáy mắt Vân Liệt cũng chợt lóe lên một vệt trầm tư.
Hắn chưa quá quen thuộc với Vương gia thôn, cũng không quen biết Vương Tuấn, chỉ cảm thấy cuộc hôn nhân này đến có chút đột ngột, Cẩn ca nhi vừa tỉnh lại không quá mấy ngày, mà đã có người đến làm mai?
Lý Uyển thở dài, nhẹ nói, "Ta cũng không rõ lắm, dựa theo lời Lan đại nương nói, lần trước khi Cẩn ca nhi bắt cá, Vương Tuấn đi ngang qua dòng suối thì vừa lúc thấy hắn, liếc mắt một cái liền chọn trúng Cẩn ca nhi, cũng không biết sao lại khéo như vậy."
Mai Chi không nhịn được cười, "Cẩn ca nhi của chúng ta muốn tướng mạo có tướng mạo, muốn tài trí có tài trí, có thể nói ánh mắt hắn tốt, bất quá tuổi đã lớn như vậy rồi, dù sao cũng không thích hợp, gia đình hắn lại như vậy, Cẩn ca nhi cũng không thể gả cho nhà như vậy."
Lý Uyển gật đầu, "Ta biết, tỷ biết Vương Tiểu Miêu không? Là đệ đệ hắn, nghe nói hắn cũng không phải là người quá tốt tính, Cẩn ca nhi đã gặp qua, với tính tình ngay thẳng này của hắn*, làm sao chịu được oan ức."
*"hắn" = Cẩn ca nhi. Ý nói Vương Tiểu Miêu dữ dằn, nhưng Cẩn ca nhi cũng không phải người chịu thiệt
Khi biết được tỷ tỷ không đồng ý, Lý Cẩn thở ra một hơi, nhưng cũng có chút dở khóc dở cười, "Ủy khuất với oan ức gì? Đệ cũng không có ý định xuất giá."
Mai Chi bật cười lắc đầu, "Phàm là có thể gả ra ngoài được, thì sớm muộn gì cũng phải xuất giá."
Nói xong câu này nàng liền không nhịn được nhắc với Lý Uyển, "Trước luôn cảm thấy Cẩn ca nhi còn nhỏ, đột nhiên được người hỏi cưới, mới phát hiện bất tri bất giác Cẩn ca nhi đã đến tuổi thành thân rồi. Bình thường chúng ta có thể tìm kiếm cho hắn một chút, nhìn xem có người tốt hay không, nếu có thì liên mau chóng định ra, hiện tại hán tử có thể đảm đương cũng không dễ tìm, đừng để lâu kẻo trễ nải."
Vân Liệt đứng một bên kiên trì nghe.
Ánh mắt hắn thâm thúy, ánh mắt càng lúc càng sâu, hoàn toàn không có cách nào tưởng tượng được cảnh tượng Cẩn ca nhi cùng người khác thành thân.
Lý Uyển cũng tán đồng gật đầu, "Mai Chi tỷ có ứng viên phù hợp sao, có thể nói cho muội một chút."
Mai Chi, "Nhất thời còn chưa nhớ ra được, để ta suy nghĩ thật kỹ đi."
Thấy các nàng trò chuyện vui vẻ như vậy, Lý Cẩn "..."
Khó giải thích cảm thấy có chút mệt tâm.
Lý Cẩn không nhịn được lầm bầm, "Thật sự có thích hợp, thì cũng không tới phiên đệ nha, Mai Chi tỷ sớm nên tìm một người kìa, các tỷ đúng là nhàn rỗi tẻ nhạt, vậy thì suy nghĩ cho mình một chút đi."
Trên mặt Mai Chi nóng nên, "Ngươi tên lưu manh này, không thể chịu thiệt được chút nào."
Mặt Lý Cẩn vô tội.
Sợ nếu như lại ở đây, các nàng sẽ nghị luận không dứt, Lý Cẩn liền lên tiếng nói, "Đệ đi đưa xe bò cho Lý đại gia."
Nói xong liền liếc mắt ra hiệu với Vân Liệt.
Vân Liệt gật đầu với Mai Chi tỷ cùng Lý Uyển một cái rồi Cẩn ca nhi đi ra ngoài.
"Ngươi đói không?" Lý Cẩn có chút đói bụng, sợ Vân Liệt cũng cảm thấy đói bụng nên hỏi một câu.
Vân Liệt lắc đầu một cái, thấy Cẩn ca nhi hoàn toàn không đặt chuyện làm mai trong lòng, đáy mắt hắn chợt lóe lên một vệt ý cười, "Ngươi đói bụng? Trong nhà còn chút thịt, không thì chốc nữa nướng cho ngươi một chút?"
Ánh mắt Cẩn ca nhi sáng lên, "Được a."
Âm thanh hai người nhỏ, đi đã xa, tiếng nói nhỏ, Lý Uyển nghe không rõ ràng, chỉ thông báo Cẩn ca nhi một câu, "Nhanh chóng trở về."
Cẩn ca nhi phất tay, "Không cần lo lắng."
Y là người vô tư, thấy tỷ tỷ không đáp ứng chuyện làm mai, nên liền ném chuyện làm mai ra sau đầu. Y trước đi đến nhà Lý đại gia, đem xe bò trả."
Nhìn thấy Cẩn ca nhi cố ý mua bánh ngọt cho ông, trong lòng Lý đại gia rất cao hứng, không nhịn được liền lôi kéo Cẩn ca nhi nói thêm vài câu.
Đến khi Lý Cẩn đi ra, Vân Liệt đã đợi một hồi thật lâu.
"Chờ sốt ruột đi?"
"Không sao."
Lý Cẩn có chút ngại ngùng, "Sớm biết đã bảo người cùng đi vào, nhất định có thể đi ra sớm chút. Đi, chúng ta nhanh chóng nướng thịt đi, nếu trở về quá muộn, tỷ tỷ ta liền mắng ta.
Nhớ tới mùi vị thịt nướng, khắp khuôn mặt Lý Cẩn tràn đầy hưng phấn.
Đáy mắt Vân Liệt chợt lóe lên ý cười, "Yêu thích thịt nướng đến như vậy sao?"
Hết chương 25 – 26/8/2018
Đã beta – 07/04/2020
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...