Tiểu Phu Lang Của Vân Thợ Săn

Chuyển ngữ:Yên Vân

Biên tập: Nguyn

*

Lý Cẩn cười híp mắt nói, "Đương nhiên là xác định sự thật một chút, nếu như các ngươi mua nhiều, còn thật sự ăn hỏng bụng, vậy thì bồi thường nhiều một chút cũng không sao, đại nghiệp Cố gia lớn, chẳng lẽ còn tiếc chút tiền này?"

Cái này cũng đúng.

Trong lòng Trương Nhị Căn vui vẻ, "Bọn ta mua rất nhiều, tốn không ít bạc đây, ít nhất cũng hai lượng, các ngươi phải bồi thường đầy đủ tiền cho bọn ta mới được, nếu như không phải ăn hỏng bụng, ai lại đến đây kiếm chuyện chứ?! Trương Nhị Căn ta không phải loại người nhàm chán như vậy."

A Hải tức giận đến đỏ mặt, "Hắn nói dối, người bên người hắn căn bản không có mua, Trương Nhị Căn cũng chỉ mua có một bình, còn bảo chưởng quỹ cho hắn một khối bánh ngọt, chưởng quỹ thấy hắn dắt trẻ con, còn cho hắn thêm một khối, thật chưa bao giờ thấy hắn vong ân bội nghĩa như vậy."

Tai Trương Nhị Căn đỏ một cái, mạnh miệng nói, "Ngươi nhất định là nhớ lầm người."

A Hải chưa từng thấy ai không biết xấu hổ như vậy, tức đến đỏ mặt tía tai.

Lý Cẩn lên tiếng khuyên nhủ, "A Hải huynh đệ xin yên tâm, một vò mứt trái cây chiết ra không ít bình, ta chỉ muốn hiểu rõ chuyện này để tìm ra một cái công đạo, không quản mứt trái cây có vấn đề thật hay không, nhưng cũng đã quấy nhiễu mọi người rồi, như vậy đi, phàm là ai mua mứt trái cây đều lại đây đăng ký họ tên một chút. Chiều nay Quy Vân các sẽ đưa ra món mới, thịt Đông Pha chắc chắn mọi người đều biết, sau thịt Đông Pha chúng ta sẽ tổ chức một đại hội ăn thử, phàm là người mua mứt trái cây đều có thể ăn thử miễn phí. Chờ sau khi đại hội kết thúc, đối với chuyện mứt trái cây, chúng ta lại đưa ra một lời giải thích cho mọi người."

Cố Tử Ngọc vốn là một người thông minh, nhất thời minh bạch dụng ý của Lý Cẩn.

Ánh mắt hắn sáng lên, đối với Lý Cẩn càng bội phục.

"Ăn thử? Vậy thì được."

Một nam nhân đến xem trò vui đột nhiên nói, "Con trai của ta cũng ăn mứt trái cây, cảm thấy ăn rất ngon, ngày thứ hai liền quay lại mua hai bình, có phải có thể mang ba người đến ăn thử?"


Lý Cẩn, "Đương nhiên có thể, xin hỏi đại thúc, nhà ngài mua ba bình này, sau khi ăn có đau bụng chứ?"

"Cái này quả thật không có, người nhà chúng ta đều ổn, cả đứa trẻ bảy, tám tuổi cũng không có chuyện gì, khi có người nói mứt trái cây có độc, ta còn buồn bực, người nhà ta không sao mà."

"Chưởng quỹ của Phẩm Tương các cũng mua một bình, còn cho hài tử nhà ta ăn một chút, hài tử ta cũng không có chuyện gì, ta còn tưởng rằng là do nó ăn ít, suy nghĩ kỹ một chút, cũng không nghe nói chưởng quỹ có việc gì."

"Ta thấy Trương đồ tể cũng mua một bình, nói là nếm thử cái mới, mấy ngày nay hắn vẫn luôn bán thịt, cũng chưa từng thấy hắn có chuyện gì."

"Đúng vậy đúng vậy."

"Xem ra tin đồn mứt trái cây có độc cũng không nhất định tất cả đều là thật."

"Nhưng chính tai ta nghe thấy khuê nữ nhà ta nói, Lý phu nhân xác thực đã nói lời này."

"Có thể chỉ có số ít người ăn hỏng bụng?"

Người phụ họa càng ngày càng nhiều.

Trong lòng Trương Nhị Căn cảm thấy không ổn, lớn tiếng hô một câu, "Nói không chừng bọn họ đây là muốn mê hoặc mọi người, có một phần không bỏ độc."

Nếu như không phải không đúng chỗ, Lý Cẩn nhất định phải ôm bụng cười vài phút, "Lời này có ý gì, cửa hàng sở dĩ bán mứt trái cây không phải là để kiếm bạc sao? Ai lại ngốc đến bán đồ có độc? Đây không phải là cố ý làm hỏng danh tiếng của chính mình sao? Cửa hàng nào lại làm như vậy."

"Đúng vậy, vậy đến tột cùng là xảy ra chuyện gì?"

Trương Nhị Căn đã muốn hôn mê rồi, chỉ cảm thấy cái gọi là đại hội ăn thử này đã khiến sự tình biến đổi đến mức hoàn toàn thoát khỏi khống chế.


Nghĩ đến giao ước của gã với Tần thiếu gia, Trương Nhị Căn quyết tâm, lạnh lùng nói, "Các ngươi đừng có nói có thành không, mứt trái cây khiến người ăn hỏng bụng là sự thật, hiện tại cửa hàng các ngươi phải cho chúng ta một câu trả lời mới được, không thì huynh đệ bọn ta sẽ không rời đi. Chờ hội ăn thử kết thúc, món hoàng hoa cũng nguội rồi*, ta muốn phải giải quyết ngay, nhanh bồi thường bạc cho bọn ta, không thì chúng ta ở yên đây, xem các ngươi có thể làm ăn tiếp không!"

"Chúng ta cũng không phải không giải quyết, đây không phải là do không rõ đến tột cùng ai đã mua mứt trái cây sao? Khi mọi người tham gia vừa lúc có thể đăng ký một chút, chờ tất cả mọi người đã đến đông đủ rồi thuận tiện giải quyết được không?"

Trương Nhị Căn còn muốn nói gì đó.

Cố Tử Ngọc lên tiếng, "Cố gia chúng ta làm ăn luôn luôn uy tín, chất lượng cũng đảm bảo từ trước đến nay, cùng một món hàng nhưng tiền lại thấp, lại còn vì chăm sóc khách nhân mà thỉnh thoảng tặng đồ. Điều này tất cả mọi người đều nhìn thấy trong mắt, ta cũng không cần nói nhiều. Sự việc mứt trái cây lần này mỗi người nói một kiểu, đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì, khẳng định phải điều tra rõ ràng mới được."

Hắn dừng lại một chút rồi tiếp tục nói, "Vừa rồi mọi người cũng đã nghe thấy, người làm công trong cửa hàng đã nói Trương Nhị Căn mang theo đám người kia chỉ mua một bình mứt trái cây, những người khác căn bản không mua, hắn lại nói mình mua hai lượng bạc, như vậy chắc chắn là có nói dối, chiều hôm nay chờ người mua mứt trái cây đều đến Quy Vân các, đối chiếu một phen, đương nhiên sẽ biết được chân tướng sự thật. Mới vừa bước vào ta đã nghe không ít người nói chưởng quỹ trong cửa hàng động thủ đánh người trước, xin mọi người hãy nhìn tình huống trong cửa hàng, nhiều bánh ngọt bị rớt trên đất như vậy, lẽ nào người của chúng ta làm hay sao?"

"Trương Nhị Căn mang theo đám người kia, rõ ràng là tới gây sự, hắn bên này có bảy, tám người, trong cửa hàng cũng chỉ có hai người, một già, một nhỏ, làm sao có khả năng động thủ với hắn? Đánh thắng được đã may, rõ ràng biết đánh không lại thì sao lại dám động thủ? Vậy thì người ngu cũng có tài rồi, ta tự nhận Cố phủ không có người ngu xuẩn như vậy."

Những người khác cũng không nhịn được mà bật cười.

"Đúng nha, chúng ta vừa rồi sao không nghĩ đến, là ai nói người cửa hàng động thủ trước?"

"Có người nhìn thấy không?"

Người chung quanh đều lắc đầu.

"Chúng ta là nghe có tiếng động mới đến gần, khi cái giá ngã xuống, kẹo đều rơi xuống, là Trương Nhị Căn cùng một tiểu huynh đệ bên ngoài nói chưởng quỹ động thủ đánh người nha, nên chúng ta mới nhận định là chưởng quỹ động thủ trước. Đại khái là vậy."

Lý Cẩn cười cười chỉ một người nam nhân mặc quần áo vải thô màu nâu đứng bên ngoài, "Là hắn nói sao?"


Đám người đáp nhanh, "Đúng vậy."

Lý Cẩn giải thích, "Thỉnh mọi người nhìn y phục trên người bọn họ, trang phục đồng nhất, chắc là y phục cửa hàng nhà ai phát ra đi?"

Một lão bá liền đáp, "Ai ai trên trấn trên này cũng biết, đây là y phục sòng bạc Vạn Bác, người ở đó đều mặc cái này, lão hán ta còn có lần cảm thấy rất uy phong nha."

Bọn người Trương Nhị Căn đương nhiên cũng nghĩ như vậy, cũng là vì cảm thấy nó uy phong nên mới mặc y phục sòng bạc đến gây sự, "Y phục chúng ta giống nhau thì có thể nói cái gì?"

Cố Tử Ngọc lúc này mới chú ý y phục trên người bọn họ, hắn không nhịn được nhìn Cẩn ca nhi liếc mắt một cái, đáy mắt tràn đầy vẻ tán thưởng. Khi Vân Liệt thấy được ánh mắt đó, đáy lòng cảm thấy không thoải mái khó hiểu.

Lý Cẩn cười lạnh nói, "Còn có thể nói cái gì? Rõ ràng các ngươi chính là cùng một nhóm, nhất định là bị người ta sai khiến mới đến đây gây sự, đạp đổ nhiều điểm tâm như vậy, rõ ràng không có ý tốt. Vừa rồi còn la hét báo quan, đã như vậy thì ngươi đi cùng Lý chưởng quỹ đến nha môn một chuyến, nếu như mứt trái cây quả thật làm bụng ngươi đau, Cố gia có thể bồi thường, nhưng đồng dạng ngươi cũng phải bồi thường tổn thất cho cửa hàng, đồ nhà ai cũng không phải là từ trên trời rơi xuống, mọi người nói xem cái này có đúng không?"

"Còn không phải sao."

"Trương Nhị Căn này nhất định tâm không tốt."

Thấy có không ít người phụ họa, trên mặt Lý Cẩn lộ ra một nụ cười, "Nếu mọi người cảm thấy ta nói có đạo lý, vậy thì tất cả giải tán đi, vào thời điểm cơm chiều Quy Vân các sẽ đẩy ra món ăn mới, mọi người có hứng thú có thể ghé qua thưởng thức."

"Tiểu huynh đệ không có bán mứt trái cây thì làm sao bây giờ? Chúng ta cũng muốn ăn thử nha!"

Lý Cẩn nhìn Cố Tử Ngọc liếc mắt một cái, cười nói, "Ngày hôm nay ta xin thay Quy Vân các làm chủ, tuy không bán mứt trái, nhưng sẽ mời năm mươi người đến đầu tiên vào ăn thử, một chốc nữa mọi người có thể đến xếp hàng."

Lý Cẩn vừa dứt lời, có mấy người lanh lợi vội chạy ra ngoài như ong vỡ tổ.

Trong lòng Trác công tử vui vẻ, "Thực sự cám ơn tiểu huynh đệ."

Vừa nói xong, liền bị đồng môn dùng quạt gõ xuống đầu, "Ngu ngốc, còn dông dài cái gì, nhanh chóng xếp hàng đi."

Đảo mắt, trước cửa chỉ còn lại tên sai vặt của Cố gia cùng Vân Liệt.

Bọn người Trương Nhị Căn trợn tròn mắt, mệnh lệnh bọn họ đến đây là phải đem sự tình làm lớn lên mới được, muốn cho tất cả mọi người đều biết mứt trái cây Cố gia không phải là thứ tốt, ăn vào sẽ không tốt cho người! Bây giờ mọi người đều đã đi, bọn họ còn nháo cái gì nữa.


Mấy người mắt to trừng mắt nhỏ, cũng muốn đi.

Lý Cẩn cười híp mắt nói, "Muốn tới thì tới muốn đi thì đi, thiên hạ nào có chuyện tốt như vậy, các ngươi xem nơi này là cái gì?"

Trương Nhị Căn nghe ra có điều không đúng, "Các ngươi muốn làm gì?"

Gã có tiếng là dữ dằn, nên trợn mắt như thế, thật là hù người.

Cố Tử Ngọc vừa rồi còn buồn bực Lý Cẩn sao lại khiến cho nhiều người kéo thêm mấy người đến đây, lúc này mới hiểu được, biết vậy nên buồn cười không thôi. Đối phương rõ ràng chỉ là một tiểu ca, không biết vì sao, không quản y làm ra cái gì, Cố Tử Ngọc cũng không cảm thấy kinh ngạc.

Trương Nhị Căn cười lạnh, "Chỉ bằng các ngươi cũng muốn giữ lại bọn ta? Giữ nổi sao?"

Gã thích nhất là tiên phát chế nhân*, giơ tay lên hướng về phía Lý Cẩn đánh tới, Lý Cẩn mới vừa né tránh, liền thấy gã bị một người một cước gạt ngã.

*tiên phát chế nhân - 先发制人 – đánh đòn phủ đầu

Một cước kia vừa nhanh vừa độc, chỉ có thể để người ta nhìn thấy tàn ảnh*.

Trương Nhị Căn co ro thân thể, đau đến nước mắt cũng chảy ra.

Trong nước mắt mông lung thấy được nửa khuôn mặt dữ tợn kia của Vân Liệt.

Hết chương 24.1 - 17/8/2018

Đã beta - 07/04/2020

_________

Yên: vì chương 24 này đột nhiên dài gấp 3 những chương khác, nên mình xin đăng thành 2 lần.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui