Tiểu Phu Lang Của Vân Thợ Săn

Chuyển ngữ:Yên Vân

Biên tập: Nguyn

*

Cửa hàng trên danh nghĩa Cố gia có tổng cộng ba cửa hàng bánh ngọt, Cố Tử Ngọc để chưởng quỹ của mỗi cửa hàng lấy một vò. Sau khi trở về, các chưởng quỹ lại đề cử mứt trái cây với một vài khách nhân trọng điểm, có không ít người có tiền vừa thử liền thích đã mua mứt trái cây.

Số người quay lại ngày hôm sau cơ hồ đạt đến tám mươi phần trăm.

Kết quả, vui vẻ chưa đến hai ngày liền xảy ra chuyện này.

Cố Tử Ngọc đưa tay rót hai chén nước, đưa một chén cho Lý Cẩn, dù hắn nhìn có vẻ tiều tụy, nhưng thần sắc trên mặt vẫn trấn định, "Hiện tại tất cả mọi người đang bàn luận chuyện mứt trái cây, còn có người nói mứt trái cây có độc."

Sau khi nếm thử mứt trái cây, A Phúc còn tưởng rằng nó có thể kiếm được món hời như thịt Đông Pha, hiện tại danh tiếng cửa hàng bị xấu đi không nói, thiếu gia bọn họ còn bị lão gia mắng một trận.

Trong lòng tiểu A Phúc khá là phiền muộn, không nhịn được mà than thở, "Có thể nhiều người nói nó có độc, nhưng cũng có người chưa từng ăn, lại dám ra kết luận. Bây giờ vừa mới bắt đầu đã nháo thành như vậy, ngươi nói xem sao lại xui xẻo như vậy chứ."

Nó tức giận, lông mày vểnh lên.

Lý Cẩn không nhịn được bật cười lắc đầu, "Đây đâu tính là xui xẻo, làm ăn nào có chuyện không gặp vấn đề? Muốn kiếm tiền thì phải gánh chịu rủi ro, không ai lúc nào cũng thuận buồm xuôi gió, thiếu gia nhà ngươi đã đủ phiền lòng rồi, ngươi cũng không thể lại than thở theo."

A Phúc chu miệng, lúc này nó căn bản không cười nổi nha.

Lý Cẩn liếc mắt nhìn Cố Tử Ngọc một cái, hỏi, "Người bị đau bụng là tiểu thiếu gia Lý gia thích thịt Đông Pha phải không? Ta nhớ tới khi ta đến đây, có một người trẻ tuổi vì món thịt Đông Pha kia mà ra giá năm lượng bạc, còn mua cho gia gia hắn một phần, là hắn đi?"

"Trí nhớ Lý huynh tốt lắm, đúng là hắn."


"Nếu hắn thích món thịt Đông Pha, mong rằng ấn tượng với mứt trái cây cũng sẽ không quá kém, không bằng chúng ta mang một đột phá cho Lý thiếu gia, đến lúc đó mời Lý phu nhân..."

Mới vừa nói đến đây, một gã sai vặt vẻ mặt hoang mang hoảng loạn đẩy cửa ra, "Thiếu gia, thiếu gia, không xong, Trương Nhị Căn lại đến cửa hàng gây sự, còn động tay với tiểu nhị trong quán nữa."

Hắn chạy nhanh, nên khi đi quang ngưỡng cửa không cẩn thận, xém chút đã té ngã, may mà vịn được cửa.

Cố Tử Ngọc vội vã đứng lên, "Động tay? Vì chuyện bạc?"

"Dạ, nhất định bắt Lý chưởng quỹ phải đền tiền."

"Lý chưởng quỹ ấn theo lời ngài nói mà cự tuyệt, nên hắn liền tìm một đám người đến nháo, điểm tâm đều bị hắn hất đổ đi, cái giá phía tường đông cũng ngã xuống."

Tim Lý Cẩn đột nhiên nảy lên, "Đập trúng người không?"

"Kém chút đập trúng A Hải, may mắn hắn trốn kịp."

Cố Tử Ngọc híp mắt lại, gương mặt tuấn mỹ che kín âm trầm, "Tên Trương Nhị Căn này ai cho hắn lá gan, một quản sự sòng bạc nho nhỏ cũng dám gây sự với ta, không sợ bổn thiếu gia khiến hắn không sống nổi sao?"

Đáy mắt Lý Cẩn chợt lóe lên một vệt trầm tư, "Nhị thiếu xin bớt giận, đối phương nếu đã kéo theo một đám người tìm đến, chỉ sợ "lai giả bất thiện", đi, chúng ta cũng đi gặp tên Trương Nhị Căn này."

Cố Tử Ngọc cũng cảm thấy sự tình có chút kỳ lạ, ngày thường Trương Nhị Căn đối với hắn luôn luôn khách khí, khi biết được tên đi đầu gây sự là gã, hắn liền cảm thấy buồn bực, hiện tại gã còn dẫn theo một đám người đến, còn động tay, ai cho gã lá gan chứ?

Trên đường phố người đến người đi, có không ít người nhìn thấy phía xa xa có một cửa hàng trước cửa bu đầy người. Từ xa còn có thể nghe thấy tiếng mọi người nghị luận.

"Đến tột cùng là mứt trái cây gì lại gây ra chuyện lớn đến như vậy? Nghe đâu còn kém chút đã làm mất mạng người."

"Cái này ngươi không biết sao? Chuyện mứt trái cây độc là do chính miệng Lý phu nhân nói, nhi tử bà ta kém chút đã mất mạng, đại nha đầu nhà ta làm nha hoàn tại Lý phủ, chính tai nghe thấy. May mắn Lý thiếu gia mạng lớn, không thì không biết lần này còn xảy ra đại sự gì."


"Xem ra mứt trái cây kia quả thật có độc, không thì làm sao có nhiều người tìm đến nháo như vậy?"

"Các ngươi nhìn tác phong làm việc của cửa hàng Cố gia này, mứt trái cây xảy ra vấn đề, lại còn vung quyền cước với người bị ăn hỏng bụng, sao lại lớn lối như vậy chứ? Không đền bạc đã đành, lại còn đánh người, còn có vương pháp không chứ?"

"Vương pháp? Bọn họ mà nói vương pháp với ngươi? Đây chính là tiệm của Cố gia, Túc Nguyên trấn, ai lại không biết tên tuổi Cố gia, nghe đâu huyện thái gia nhìn thấy lão gia tử nhà bọn họ còn phải bưng trà rót nước đây, nói chi đến kém chút mất mạng người. Nếu có thật mất mạng người thì người đó cũng phải tự nhận mình xui xẻo."

Vừa mới đến gần, Lý Cẩn liền nghe thấy lời này, y cảm thấy buồn cười, "Cố gia các ngươi lợi hại như vậy?"

"Ngươi đừng chê cười ta." Cố Tử Ngọc đầy mặt bất đắc dĩ.

Người đến xem trò vui rất nhiều, chen kín cả lối vào quán, Lý Cẩn cùng Cố Tử Ngọc bị chặn bên ngoài cửa, chỉ có thể nghe thấy tiếng la hét đòi bồi thường của nam nhân bên trong, lại còn dọa báo quan.

A Phúc cuống lên, vỗ vai người trước mặt một cái, "Cho chúng ta đi vào một chuyến đi."

Người kia nghiêng đầu qua chỗ khác, trừng A Phúc liếc mắt một cái, có hiểu tới trước tới sau là gì không?

Kết quả vừa liếc mắt liền thấy Lý Cẩn cùng Cố Tử Ngọc. Hai người này bộ dạng rất tuấn mỹ, khí độ bất phàm, vừa nhìn liền biết không phải là người bình thường, trong lòng hắn có chút bồn chồn, theo bản năng mà nhường hai vị đi qua.

Mặc dù hắn nhường đường, nhưng phía trước vẫn không ít người chắn đầy.

Mãi đến lúc có người hô một câu, "A, là nhị thiếu, hắn đến rồi!"

"Phát sinh chuyện lớn như vậy, hắn nên đến sớm chứ."

Mọi người liền mồm năm miệng mười bắt đầu bàn luận.


"Mọi người nhanh nhường đường nào, xem hắn xử lý chuyện này ra làm sao."

Có người không nhịn được bĩu môi, đáy mắt tràn đầy châm biếm, "Hắn chỉ là một gã công tử bột, hi vọng hắn giải quyết vấn đề? Vậy không bằng để mứt trái cây tự nhảy dựng lên biện minh vài câu cho xong."

Nghe nói như thế, Cố Tử Ngọc giật giật khóe miệng, ngươi có bản lĩnh thì dựng mứt trái cây dậy biện minh vài câu thử xem!

Nói hắn là công tử bột cũng không sai, Cố Tử Ngọc trước đây chính là một tên nhị thể tổ* chơi bời lêu lổng, nuôi cá, chơi chim, cả ngày cùng một đám bằng hữu sống phóng túng, sớm đã mang tiếng một kẻ không biến tiến thủ.

*nhị thế tổ (二世祖) – con ông cháu cha

Chuyện sinh ý trong gia đình hắn vẫn luôn do ca hắn xử lý, ca hắn cũng rất ưu tú, nên cũng mặc kệ hắn chơi bời. Cha hắn thực nhìn không lọt mắt nổi nên liền giao Vân Quy các cho hắn.

Trước đây khi Lý Cẩn chưa xuất hiện, mặc dù hắn cùng Tần thiếu gia quản lý Thanh Phong quán đối đầu, nhưng việc hắn để bụng đến Quy Vân các lại kém rất rất xa hiện tại.

Bởi vì sinh ý tửu lâu có khởi sắc, nên hắn mới tìm được lạc thú làm ăn, sau khi mua lại mứt trái cây, còn tiện tay muốn quản lý thêm cả cửa hàng bánh ngọt trong nhà.

Một tên nhị thế tổ như hắn thì biết cái gì? Có thể làm tốt được cái gì?

Không ít người chờ xem chuyện cười* của hắn đây.

*"chuyện cười" ý là cái chuyện, cái sự việc buồn cười, chứ không phải là "truyện" như một tác phẩm, nên không phải là "truyện cười". Hôm trước bị bắt bẻ gắt quá nên mình mạn phép cắt ngang giải thích.

Cố Tử Ngọc đương nhiên biết rõ điều này.

Người tới xem náo nhiệt thật sự đã nhường cho hắn một lối đi.

Lý Cẩn cùng Cố Tử Ngọc đi vào quán.

Khắp quán đều bừa bộn, không ít bánh ngọt rớt lung tung trên mặt đất, cái giá bên tường đông xác thực đã ngã xuống. Kẹo bày trên giá cũng rơi xuống đất, nhìn thấy thật khiến cho người ta cảm thấy đáng tiếc.


Lý chưởng quỹ là một người trung niên hơn bốn mươi tuổi, vẻ mặt ông uất ức, tức giận đến tay run run, chỉ vào Trương Nhị Căn mà nói không ra lời. Một người trẻ tuổi ra dáng vẻ bảo vệ đứng trước mặt ông, chắc là gã sai vặt A Hải đã nói qua.

Miệng lưỡi Trương Nhị Căn thật lưu loát, "Nhanh bỏ tiền ra ngay, cái đám gian thương các ngươi, ngày thường cũng kiếm không ít tiền đen ha, e là coi khách nhân đều là kẻ ngu si đi? Mau ói ra tiền trái với lương tâm đó."

Cố Tử Ngọc bị gã chọc tức mà cười, "Trương Nhị Căn ngươi nói tiền nhà ta kiếm được đều là tiền đen? Là bánh ngọt quá đắt, hay là kẹo quá đắt? Mấy cửa hàng bánh ngọt trên trấn này, quán nào có giá tốt hơn nhà ta? Ngươi có thể nói ra được một cái, ngày hôm nay ta liền đem tiền trái lương tâm này phun ra cho ngươi."

Thần sắc lạnh lẽo của Cố Tử Ngọc hơi dọa người.

Trương Nhị Căn rụt cổ một cái, có chút hụt hơi khó giải thích. Cố Tử Ngọc là nhị thiếu gia chân chính của Cố gia, cho dù đến đây là do người khác trả tiền, thì gã cũng có chút sợ, nghĩ đến sau chuyện này sẽ có mấy lượng bạc để cầm, gã cắn răng liều mạng.

"Ngươi hỏi ta mà không thấy ngại, mứt trái cây đắt cỡ nào, ai mà không biết? Một bình liền hai trăm đồng, ngươi đây là muốn mạng người nghèo sao?"

Lý Cẩn không nhịn cười được, "Muốn mạng người nghèo? Buôn bán chẳng lẽ không phải là ngươi tình ta nguyện sao? Cố gia có ép buộc tất cả mọi người mua nó sao?"

"Ngươi là ai, ở đây có chỗ cho ngươi chen miệng sao?"

Trương Nhị Căn mặc một thân quần áo vải thô màu nâu, trên ống tay áo còn có một cái ký hiệu. Đồng bọn bên cạnh gã cũng mặc giống như vậy, không chỉ có bọn chúng, mà đám người chửi bới Cố gia cũng mặc quần áo như gã vậy.

Đáy mắt Lý Cẩn chợt lóe lên vẻ suy nghĩ sâu sắc.

"Ngươi không cần biết ta là ai. Trương Nhị Căn đúng không? Ngươi vẫn luôn nói ngươi ăn hỏng bụng, người bên cạnh cũng ăn hỏng bụng, ngươi có thể nói ngươi mua mứt trái cây khi nào không? Tổng cộng mua mấy bình? Bọn họ mua khi nào? Ăn nhiều hay ít? Đi nhà xí mấy lần?"

Vân Liệt trong đám người lẳng lặng quan sát tất cả, theo như lời Cẩn ca nhi, đáy mắt hắn từ từ nổi lên ý cười.

Khí chất hắn mạnh mẽ, từ lúc hắn xuất hiện, những người đứng bên cạnh hắn đã yên lặng rúc vào trong góc.

Không nghĩ tới y lại đột nhiên hỏi những vấn đề này, ánh mắt Trương Nhị Căn có chút nhấp nháy, "Ngươi hỏi những thứ này làm gì?"

Hết chương 23 – 15/8/2018

Đã beta – 07/04/2020


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui